Một tiếng nức nở theo Nguy Dã ngã đến trên giường, giống như tiếng kêu sợ hãi của mèo khi bị kéo cái đuôi.
Tông Hạ cảm thấy thú vị, nắm lấy xương mắt cá chân trong tay: “Còn chạy?”
“Không chạy, lần này thật không chạy.” Nguy Dã vô lực mà nằm trên giường: “Bang chủ tài giỏi, ta chạy không thoát.”
“Sớm biết thế thì nên ngoan ngoãn.” Tông Hạ cười nói, nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Y biết trong tay bắt chính là một con cá nhỏ, hơi buông lỏng tay nó sẽ lại lần nữa chạy trốn.
Nguy Dã bị y lật người lại, một lần nữa điểm huyệt đạo, khi cúi người Tông Hạ ngửi ngửi: “Mùi máu……” Ánh mắt dừng ở vị trí trên vai hắn.
“Miệng vết thương của cậu nứt ra rồi?”
Nguy Dã uể oải liếc mắt một cái, như là đang nói: Vô nghĩa.
Ngay sau đó trên người hắn rơi xuống một đôi bàn tay, dây áo bị cởi: “Anh muốn làm gì?” Nguy Dã hơi trợn tròn đôi mắt, nghe thấy Tông Hạ cười nhạo một tiếng: “Cậu còn sợ tôi làm gì cậu?”
Nguy Dã ở trong lòng nói hái hoa tặc cũng là có trinh tiết được không, hắn trừng Tông Hạ, nghe đối phương từ từ nói: “Ông đây tu chính là đồng tử công, đừng nói nam sắc, nữ sắc đều không gần, cậu lo lắng cũng dư thừa……”
Sườn vai chợt lạnh, cổ áo bị người đàn ông mở ra.
Tông Hạ dừng nói.
Đôi vai mịn màng trơn bóng, vừa rồi lăn lộn nên có chút ướt át phấn hồng.
Nhưng mà lại có một vết thương dữ tợn, bị khâu lại giống một con rết.
Ngọc trai có khuyết điểm, lại càng bắt mắt hơn.
Một vệt máu chảy dài trên da thịt, Tông Hạ theo bản năng dùng tay lau vết máu, ngón tay thô ráp như muốn ve lớp lụa.
Thân mình như một vị thiếu gia, không nghĩ tới còn rất kiên cường.
Tông Hạ nhìn hắn một cái, hỏi: “Miệng vết thương nứt ra cũng không lên tiếng, siết cánh tay một chút cậu liền kêu đau?”
“Nói nhiều làm gì.” Như biết mình chạy không thoát, Nguy Dã không hề muốn cùng y lương lẹo, giọng nói lạnh lùng: “Kỹ không bằng người, tùy anh xử lý.”
Tông Hạ lại liếc nhìn cổ tay của hắn, bị y làm ra mấy vết bầm, giống như một đôi xiềng xích khóa chặt cổ tay trắng nõn.
Không khỏi chậc lưỡi: “Nào có người luyện võ nào mềm như cậu, khó trách võ công kém, không chịu rèn luyện đi?”
Nguy Dã: “……” Nói nhảm nhiều như vậy, anh quản được sao!
【 sờ người ta xong còn nói vậy, có bản lĩnh thì đừng có sờ.
】 hừ lạnh.
Nghe giễu cợt bản thân, Ngụy Diệp mặt lạnh suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Trong thanh âm không hài lòng của hệ thống, Tông Hạ tiếp tục giúp Nguy Dã xử lý miệng vết thương.
Động tác xử lý miệng vết thương thành thạo, Nguy Dã nhắm mắt lại bảo tồn thể lực, một lát sau, bị chuyển dời đến một chiếc xe ngựa.
Lái xe chính là đệ tử Cái Bang, dừng lại bên đường và xuống xe để mua một thứ gì đó.
Trở về vén lên màn xe: “Bang chủ, thức ăn ngài muốn đã mua được.”
Nguy Dã ngửi được mùi thơm ngọt.
Xe ngựa lại lần nữa vững vàng chạy, một khối đồ vật để bên cánh môi hắn.
Nguy Dã mở mắt ra: “Cái ——”
Mới vừa mở miệng, đồ vật đã bị ném vào trong miệng.
Nguy Dã nhíu mày, Tông Hạ nói: “Yên tâm, không có độc.”
Nguy Dã không lo lắng điều này, Tông Hạ làm việc quang minh lỗi lạc, không đến mức hạ độc hắn.
Hắn ăn là một khối kẹo đậu phộng, mặt lộ vẻ nghi hoặc, Tông Hạ cười nói: “Tiểu ăn mày báo tin nói cậu cho anh ta một bao kẹo đậu phộng.”
“Còn nói cậu là người tốt nữa.”
Nguy Dã lạnh lùng nói: “Tôi là một tên hái hoa tặc chết chưa hết tội, một bao kẹo mà thôi, có thể tính cái gì?”
“Không sai.” Tông Hạ hơi mỉm cười: “Kẻ ác đôi lúc sẽ làm một chuyện tốt, ngược lại so với người tốt làm một trăm việc thiện càng dễ làm người ta rung động.
Nhưng đây là đạo lý không nên có, nếu phóng hạ đồ đao là có thể đạp địa thành Phật, chẳng lẽ mọi người đều đi làm ác trước rồi mới tốt, cậu nói có phải hay không?”
Nguy Dã nhàn nhạt nói: “Tông bang chủ nói đúng.”
Tông Hạ đem tất cả kẹo đậu phộng nhét vào trong tay hắn: “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn không chạy trốn, tôi sẽ để cậu dưỡng thương thật tốt.”
“Sao phải vậy.
Dù sao tôi đã ở trong tay anh.”
“Còn chưa nói xong —— tôi sẽ không bởi vì một bịch kẹo đậu phộng mà cảm thấy cậu là người tốt, lại cũng sẽ không bởi vì lời đồn trên giang hồ mà kết luận cậu là kẻ ác.” Tông Hạ chậm rãi nói: “Nếu cậu thật sự vô tội, Cái Bang sẽ trợ giúp Thần bộ trả lại trong sạch cho cậu.”
Tông Hạ còn có một việc chưa nói, y phát hiện Nguy Dã sau giết người, sẽ đem xác ném tới cửa nha môn.
Đừng nói là tội phạm, đa số người trong giang hồ đều sẽ không lựa chọn làm như vậy, điều này làm Tông Hạ nghi hoặc lại mới lạ.
Y nhìn Nguy Dã, thấy hắn nhắm hai mắt không nói chuyện nữa, liền nói: “Xem ra chúng ta đã có nhận thức chung?”
Nguy Dã “Ừm” một tiếng.
Hắn hình như thật sự từ bỏ giãy giụa.
Nhưng mà lấy tính tình của Nguy Dã có khả năng thật sự thuận theo sao? Đương nhiên là không, hắn chỉ làm bộ chấp nhận, khi trời tối lấy cớ vào rừng đi giải quyết, trốn vào trong bóng đêm.
Nhưng chưa đi được hai bước, lại đụng phải Tông Hạ, y cũng không hề ngạc nhiên.
Người đàn ông dựa vào trên thân cây, trong giọng mang theo ý cười: “Các hạ đi ngoài sao không cởi ”
Nguy Dã dừng bước chân, quay người lại: “Chổ vừa rồi phong thuỷ không tốt.
Tông bang chủ, phi lễ chớ nhìn.”
Nguy Dã như con mồi bị mạng nhện quấn quanh, thợ săn trong lúc đang ngủ cũng cảnh giác hắn, không chừa kẽ hở.
Lại một lần chạy trốn thất bại, vai Nguy Dã rũ xuống, tự giác trở về xe ngựa.
“Cậu đã tránh thoát bốn lần đuổi giết, lần tiếp theo chỉ sợ Thất Tinh Các sẽ phái tới cao thủ cấp bậc cao hơn.” Tông Hạ thở dài nói: “Đi theo tôi đi, tôi có thể bảo vệ cậu, chẳng lẽ cậu cho rằng võ công của mình rất tốt?”
Tông Hạ nói cho Nguy Dã một ít tin tức của Thất Tinh Các.
Tổ chức sát thủ nghiêm ngặt này được chia thành chín tầng, thực lực của sát thủ được phân loại theo hình kim tự tháp, cấp bậc cao nhất đó là hoàn thành chín lần nhiệm vụ giết người.
Mỗi khi sát thủ cấp thấp thất bại, nhiệm vụ sẽ chuyển đến tay sát thủ cấp bậc cao hơn.
Nhưng điều này không có nghĩa là có thể giải quyết nguy cơ bằng cách sống sót sau tất cả các cuộc truy sát—
“Người cuối cùng ra tay sẽ là các chủ Thất Tinh Các.” Tông Hạ nhắc tới người này, giữa mày cũng hiện lên một tia ngưng trọng: “Chưa có ai từng thấy y, y rất ít khi ra tay.
Lần kia là ở năm trước, chưởng môn phái Hoa Sơn Vân Tiêu Tử ở chân núi Hoa Sơn bị y chặn giết, chấn động giang hồ.”
“Bạch Mi Thần Bộ từng kiểm tra thi thể, Vân Tiêu Tử ở trong vòng hai trăm chiêu thì mất mạng.
Trên giang hồ trừ Thiếu Lâm Tự Khổ Giới đại sư, Ngự Kiếm Sơn Trang Tiêu lão trang chủ, không còn ai có thể làm được.
Mà hai vị tiền bối này đều đã thành danh mấy chục năm, sớm đã không hỏi thế sự giang hồ.”
Kia vẫn là ở năm trước, sau năm võ công của các chủ Thất Tinh Các chỉ sợ đã cao hơn.
Nghe tới hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nguy Dã còn không có phản ứng, đã bị dọa:【 ký chủ, mau để Tông Hạ bảo vệ em! 】
Nguy Dã suy nghĩ, hỏi: “Tông bang chủ, anh cảm thấy mình đối đầu với y có mấy phần thắng?”
“Tôi không bằng Vân Tiêu Tử tiền bối.” Tông Hạ lời ít mà ý nhiều.
【 quá vô dụng.
】 cả giận: 【 ký chủ chúng ta đến Ngự Kiếm Sơn Trang.
】
Hiện tại đến Ngự Kiếm Sơn Trang chết càng nhanh.
Sắc mặt Nguy Dã không thay đổi, hắn hỏi Tông Hạ: “Nếu tôi phải chết, cùng không đi cùng anh có liên quan sao?”
Tông Hạ cười nói: “Ít nhất ở trước khi các chủ Thất Tinh Các ra tay, tôi có thể bảo vệ cậu.”
Nguy Dã bất đắc dĩ: “Mặc kệ thần bộ có tra ra chân tướng hay không, tôi đến lúc đó vẫn phải chết, với tôi mà nói kết cục không khác nhau.”
“Nếu thật sự là hiểu lầm, tôi có thể ra mặt, đưa cậu đến Thiếu Lâm Tự.” Tông Hạ nghiêm mặt, nói: “Thiếu Lâm Tự cùng Cái Bang quan hệ tốt, đến lúc đó tôi sẽ nhờ Khổ Giới đại sư bảo vệ cậu.”
Lời hứa này ở trên giang hồ, mang giá trị ngàn vàng.
Nhưng Nguy Dã vẫn là lắc đầu: “Không tốt.”
Tông Hạ kinh ngạc nói: “Vì sao?”
Ánh mắt Nguy Dã chân thành mà nói: “Tôi đang vội đi giết sư huynh của tôi.”
Vì thế xe ngựa thay đổi hướng đi, Theo mục đích ban đầu của Nguy Dã nguyên.
Tông Hạ một chân dựa vào thành xe, nhàn nhạt nói: “Loại sư phụ gì sẽ dạy ra hai tên hái hoa tặc như cậu và Chu Kỳ? Ông ta dạy các cậu khinh công, ám khí, dịch dung…… Là do ông ta chỉ am hiểu những thủ đoạn đó, hay là có mục đích?”
“Anh có thể nói thẳng sư phụ tôi là một tên khốn.” Nguy Dã liếc mắt nhìn y.
Người tập võ coi trọng nhất là sư môn, hắn lại không e dè mà mắng sư phụ mình, nếu để người khác biết thì chắc bị mắng còng lưng.
Nhưng bản tính Tông Hạ không quan tâm tiểu tiết, nghe vậy chỉ nhướng mày: “Sư phụ của cậu là ai?”
“Khó mà nói.” Nguy Dã không muốn nhiều lời: “Anh biết tôi gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là được.”
Tông Hạ cười sằng sặc: “Điều này còn phải bàn lại.”
Xe ngựa đi về phía nam, đến Giang Nam danh thành —— Hoài Ấp.
Hoài Ấp là một tòa thành không có ban đêm, sông Tương Lan giống như một cái đai ngọc chảy quanh tòa thành trì này, nơi đây có nhiều cá và gạo, giao thông thuận tiện.
Mà nổi tiếng nhất là chỗ giải trí ở đây.
San sát bên bờ sông Tương Lan là hoa lâu, trên sông cũng có rất nhiều thuyền hoa, ban ngày vải dầu che khuất hoa văn của thuyền hoa, nhưng vừa đến ban đêm, những chiếc thuyền hoa này sẽ sáng đèn, truyền ra từng tiếng ca tiếng cười.
Bắt đầu từ tối nay, các hoa lâu sẽ cùng nhau tổ chức hội hoa trên sông Tương Lan trong ba ngày, chọn ra người đứng đầu, để thu hút khách đến bỏ tiền.
Tuy rằng không thuần phong mỹ tục, nhưng đây thực sự là một sự kiện thu hút sự chú, Chu Kỳ nhất định sẽ đến săn diễm.
Lúc hai người đến thì trời đã xế chiều, thuyền hoa trên sông đã thắp đèn, nhìn từ xa giống như những ngọn đèn dầu.
Giữa những thuyền hoa có cây cầu gỗ, du khách đã đổ vào, người trong gian hồ, thương nhân, thư sinh tài tử, tam giáo cửu lưu hội tụ.
Tam Giáo Cửu Lưu: Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
_Ba giáo phái: Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo.
_Chín học phái: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia
Hai người trực tiếp đi đến Bế Nguyệt lâu ở trung tâm, năm trước danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Tương Lan xuất thân từ nơi này, con thuyền lớn nhất, cũng có danh tiếng nhất.
Hôm nay Nguy Dã không dịch dung, nếu Chu Kỳ nhìn thấy hắn có thể sẽ tìm đến.
Hắn thấp giọng nói: “Tông bang chủ, tốt hơn hết là chúng ta nên tách ra trước.
Chu Kỳ nhìn thấy anh ở bên cạnh tôi, nhất định sẽ không đến.”
Tông Hạ gật đầu, đứng trên chiếc thuyền hoa bên cạnh, nhìn hắn bước lên Bế Nguyệt lâu.
Chợt nghe trên lầu có người hét lên, có người rơi xuống từ trên tầng ba của Bế Nguyệt lâu.
“Hoàn Oanh tỷ trượt chân ——” các nàng hét lên, lời còn chưa dứt, lại thấy một thiếu hiệp thanh y nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng.
“Khinh công thật đẹp!” Có người khen ra tiếng.
Tông Hạ nhìn sang, quả nhiên là Nguy Dã cứu người phụ nữ kia, hai chân thon dài tựa vào trên lan can một chút, sau đó nhẹ nhàng trở xuống boong tàu.
Hoàn Oanh với vẻ đẹp động lòng người làn váy như cánh hoa xoè ra, được chàng trai ôm ngang, hình ảnh rất tương xứng.
Một màn này hấp dẫn rất nhiều người chú ý, ngay cả bên thuyền của Tông Hạ, đều có hoa nương kêu lên, mắt lộ ra ý xấu: “Vị lang quân này thật phong lưu tuấn tiếu!”
“Đáng tiếc, hắn lên thuyền của Bế Nguyệt lâu.”
Nguy Dã có một đôi mắt đào hoa đa tình, khói sương động lòng người, nhìn ai đều giống ẩn ý đưa tình, hôm nay hắn còn mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây, dáng người cao gầy cực kỳ gây chú ý.
Đến khi Hoàn Oanh được đặt trên mặt đất, còn đang ngơ ngác nhìn hắn.
Tông Hạ híp mắt, nghĩ thầm tên trộm nhỏ này không ngoan.
Có hoa nương ở trên boong tàu mời chào khách nhân, nhìn thấy Tông Hạ mắt trở nên sáng ngời, tới gần.
Tông Hạ không thèm để ý người tới, y nhìn thanh niên đối diện, đột nhiên hỏi: “Cô nương, cô nói người này giống hái hoa tặc sao?”
“Công tử nói đùa.” Hoa nương che môi cười nói: “Vị lang quân này cần gì phải làm vậy?”
“Thật ra có các tỷ tỷ sẽ thích tiêu tiền lên người đàn ông.” Nàng cười duyên nói: “Lang quân đẹp trai như thế, chắc cũng được mấy nén bạc.”.