Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân bay thành phố S.
Một thanh niên đẹp đến độ khiến bạn phải thét chói tai như marmota, lười biếng tựa vào tường, giơ tay đùa bỡn một chiếc điện thoại, thường thường ngẩng đầu nhìn về phía cổng ra.
Có mấy cô nàng đi ngang qua hưng phấn châu đầu ghé tai, lén lấy điện thoại ra chụp, có cô nàng lớn mật còn tính chạy tới bắt chuyện.
Tôn Du đã sớm chú ý tới thanh niên này, nghe lời trêu cợt của người bạn bên cạnh, cô đỏ mặt lấy hết dũng khí đi tới đó.
"Ừm, soái ca à có thể xin số điện thoại của anh không?"
An Ca nhìn cô nàng trước mắt, nói thật, Tôn Du rất đẹp, một nét đẹp ôn nhu, thuộc cái tuýp An Ca trước kia sẽ thích.
Nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, An Ca lộ ra vẻ xin lỗi, "Xin lỗi, tôi có người yêu rồi."
Nhìn lại ánh mắt thất vọng của Tôn Du, cậu nhịn không được an ủi: "Một cô gái xinh đẹp đáng yêu như cô nhất định sẽ gặp được một soái ca rất thích mình."
Tôn Du tỏ vẻ cô nhận được an ủi rồi, oa oa soái ca này thật là một vị thân sĩ ôn nhu, cô gật đầu cái rụp, có chút ghen tị với người bạn gái của soái ca, kiếp trước cô ta nhất định đã cứu cả hệ ngân hà.
"Chúc anh và bạn gái anh trăm năm hạnh phúc." Nói xong câu này Tôn Du bỏ chạy.
An Ca nghe mà sửng sốt, sau đó lắc đầu cười. Bạn gái? Không biết Cố Thanh Viễn nghe được lời này sẽ có vẻ mặt thế nào, An Ca bỡn cợt nghĩ.
Giây kế tiếp An Ca đã có đáp án.
Vì cậu vừa quay đầu, đã nhìn thấy người nào đó đứng cách mình chưa tới m, cười như không cười nhìn chằm chằm mình.
An Ca:!!!
Cố Thanh Viễn sải ra một bước dài, "Cô gái vừa rồi là ai?"
An Ca: "Một, một cô gái muốn xin số điện thoại em thôi."
Nói xong An Ca nhanh chóng bổ sung thêm: "Nhưng anh yên tâm, em không có cho, em là người đã có gia đình rồi."
"Hì hì, anh yêu à anh ngồi máy bay có mệt không, chúng ta về nhà thôi."
Cố Thanh Viễn nhìn người ra vẻ chân chó trước mặt, nhịn không được kéo môi nở nụ cười, không níu kéo chủ đề này nữa.
Tối đó, An Ca cũng vì trong lòng có quỷ, chủ động làm một bữa tối tình yêu.
Trứng sốt cà chua, thịt xào ớt xanh, sườn kho tàu.
Cố Thanh Viễn nhìn bề ngoài và màu sắc còn ra hình thù của bữa ăn này, cảm thấy rất bất ngờ, theo như anh được biết đây là lần đầu tiên An Ca xuống bếp?
Cảm nhận được sự bất ngờ của Cố Thanh Viễn, An Ca ưỡn ngực, trên thực tế cậu cảm thấy mình rất có thiên phú, lần đầu tiên có thể nấu ra được như vậy.
Cố Thanh Viễn cầm đũa, gắp một miếng trứng, bỏ vào miệng, đột nhiên cơ thể anh cứng đờ, An Ca không nhận ra được, ánh mắt chờ mong nhìn Cố Thanh Viễn.
Cố Thanh Viễn nuốt miếng trứng vào bụng, bưng ly nước bên cạnh lên, nhấp một ngụm.
An Ca: "Sao hả? Ngon không?"
Trên thực tế đã bị mùi vị quái đản đó đánh gục, Cố Thanh Viễn đơ mặt đáp: "Ăn cũng được."
An Ca không nghi ngờ anh, cười bảo: "Phải không, ông thật là thiên tài, lần đầu tiên nấu cũng có thể nấu được như vậy."
Ừm, đúng là thiên tài, người bình thường lần đầu tiên xuống bếp cũng không nấu ra được mùi vị này, Cố Thanh Viễn nghĩ thầm.
An Ca rất hiếu kỳ mùi vị của tác phẩm mình làm, cho nên dùng đũa của Cố Thanh Viễn gắp miếng sườn mình thích, bỏ vào miệng――
"Ặc, cái quỷ gì vậy." An Ca bị cái vị vừa chua vừa đắng vừa chát ấy kích thích, vội vã ói ra.
Cố Thanh Viễn đứng bên cạnh không kịp cản lại yên lặng đẩy ly nước tới trước mặt người nào đó.
An Ca uống liền mấy ngụm, mới hòa tan được cái vị thần kỳ đó.
Cậu lộ ra vẻ khó tin nhìn mấy món ăn chỉ từ bề ngoài mà nói cũng không tệ lắm trước mặt, rõ ràng là làm từng bước theo hướng dẫn của Baidu mà, sao khác xa quá vậy?
Không chịu bỏ cuộc, cậu nếm thử hai món còn lại, trước là gắp thịt xào ớt xanh.
Vị ngọt của thịt, một lời khó tả.
Chỉ còn trứng sốt cà chua, món này là đơn giản nhất, mùi vị hẳn không quái đản lắm, An Ca lộ ra vẻ thâm thù đại hận nhìn nó, Cố Thanh Viễn đã nói ăn cũng được, vậy hẳn là bình thường, An Ca tự an ủi mình như thế.
Nhưng cậu không biết có một từ gọi là: Mù quáng vì yêu.
Khi An Ca thấy chết không sờn gắp một miếng trứng sốt cà chua bỏ vào miệng...
Được rồi, cậu bỏ cuộc, quỷ mới biết cậu nấu ra món thần tiên gì. Cậu căn bản không có thiên phú về mặt này, một chút cũng không!
Thật không biết người nào đó làm cách nào lãnh tĩnh nói ra ba chữ ăn cũng được, lương tâm của anh ấy không biết đau à? Chính cậu còn không nói được mấy chữ đó nữa là, lương tâm không cho phép.
Như là nghe được nghi hoặc của An Ca, Cố Thanh Viễn ho nhẹ, "Kỳ thực cũng không khó ăn lắm."
An Ca lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn người nọ, được rồi, bái phục bái phục.
Nhìn hành vi và ngôn ngữ vì lấy lòng người yêu, mà không có điểm mấu chốt này An Ca tỏ vẻ rất đau lòng.
Nhưng đồng thời cũng có tí vui vẻ khó hiểu, làm thế nào đây?
Cuối cùng là Cố Thanh Viễn xuống bếp, giải quyết bữa tối của bọn họ. Khác với An Ca, Cố Thanh Viễn có một tay nghề tuyệt vời đến bất ngờ.
An Ca từng tò mò hỏi, câu trả lời của Cố Thanh Viễn là mấy năm du học ở nước ngoài ăn không quen đồ ăn ở bên đó, nên tự học cách nấu, dần dà luyện được tay nghề này.
Đối với điểm này An Ca tỏ vẻ có một người bạn trai max level kỹ năng nấu nướng thật là tuyệt, cậu được chăm bẵm thoải mái vô cùng.
An Ca ăn uống no nê, lộ ra vẻ sung sướng nhìn người bạn trai trong lòng, thỉnh thoảng gặm mấy quả dâu được đút cho, thỏa mãn cực kỳ.
Lại một quả dâu đưa tới bên mép, An Ca theo thói quen há miệng, dâu đã vào nhưng kế tiếp còn có một đôi môi quen thuộc.
Nụ hôn mang theo vị dâu này kéo dài rất lâu.
Khi An Ca cảm thấy mình sắp ngất đi, người nào đó cuối cùng cũng dừng lại, chỉ bạc kéo ra, An Ca không ngừng thở dốc.
Ánh mắt Cố Thanh Viễn tối sầm lại, anh dùng một tay ôm lấy cậu, đá văng cửa phòng ngủ, rồi quay người đạp cửa đóng lại, kế đặt người nào đó lên giường.
Kéo cà-vạt, giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên trong phòng: "Nghe nói em ở trên?"
An Ca luống cuống, không rõ tại sao anh ấy lại biết, cậu theo bản năng lui lại phía sau mấy bước, chân chó cười bảo "Không không, anh yêu anh nghe em giải thích..."
Cố Thanh Viễn nhanh tay lẹ mắt tóm lấy người nào đó kéo về, đè xuống, rồi chậm rãi nói: "Thật ra, nếu em muốn ở trên cũng không phải là không được."
An Ca bị đè nằm dưới không động đậy được cố gắng chuẩn bị lý do chối cãi: "Hể?" Lời giải thích tính bật ra đột nhiên kẹt lại.
Đôi mắt tỏa sáng, cậu khẩn trương chà xát bàn tay nhỏ, ánh mắt chờ mong nhìn người ở trên: "Thật vậy à? Anh, anh chịu ở dưới thật à?"
Cố Thanh Viễn nhìn ánh mắt chờ mong và khuôn mặt ngây thơ của người nào đó, rất có thâm ý nở nụ cười: "Đương nhiên, em muốn ở trên tự nhiên là được, anh là một người bạn đời rất săn sóc mà?" Về phần câu hỏi phía sau coi như không nghe thấy.
...
Hình minh họa marmota (thổ bát thử - sóc đất) thét chói tai.