Lão Bạch, anh ngồi ngốc đó làm gì? Mau dắt tụi nhỏ ra ngoài ăn cơm đi. Mễ Lạp nhắc nhở, Anh mua phần takeaway này chỉ đủ một mình anh ăn thôi, vả lại không biết có vệ sinh không.
Tích Bạch Thần trầm mặc, khoanh hai tay, ngồi một cách sóng yên biển lặng.
Hai cái bánh bao nhỏ nhìn phần takeaway, sau đó lại nhìn Tích Bạch Thần, vừa có vẻ muốn nói lại không dám, trông đáng thương vô cùng.
Đi thôi, có chuyện gì chờ cơm nước xong đã.
Tích Bạch Thần đứng lên, ra lệnh: “Lại đây, cậu đưa mấy đứa đi ăn cơm.”
Mắt hai bánh bao nhỏ sáng lên, vội nhảy xuống sô pha, lon ton theo sau anh.
Tích Bạch Thần tự đi phía trước, để mặt bọn nhỏ đuổi theo phía sau.
Anh đi chậm chút đi. Mễ Lạp trèo lên ngực anh, khoác lên bả vai anh, cẩn thận chú ý hướng đi của hai bánh bao nhỏ.
Bước chân của Tích Bạch Thần ngừng lại, chờ tiếng bước chân lon ton tới gần mới tiếp tục đi trước.
Anh dắt hai bánh bao nhỏ tới một nhà hàng Trung Hoa gần đó, chọn đại một chỗ ngồi, sau đó đưa thực đơn cho bọn nhỏ: “Muốn ăn gì thì tự chọn.”
Thấy hai bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm thực đơn, cố sức phân biệt những chữ cái phía trên, Mễ Lạp lại lên tiếng: Lão Bạch, anh đủ rồi đấy, con nít người ta mới sáu bảy tuổi thì hiểu được bao nhiêu chữ? Vả lại con nít không ăn được món quá cay, anh để bọn nhỏ chọn đại mà được à?
Tích Bạch Thần bực bội không lên tiếng, nhìn hai bánh bao nhỏ bằng biểu cảm thù hằn cay đắng.
Hai bánh bao nhỏ còn thấy cay đắng hơn cả anh, cố gắng giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện, để không bị ông cậu nhà mình vứt đại vào xó nhà nào đó.
Anh hỏi bọn trẻ có thích ăn gì không?
Tích Bạch Thần lãnh đạm hỏi: “Mấy đứa thích ăn gì?”
Bé trai được sủng ái mà lo sợ: “Chú, cháu thích ăn bánh đúc chua cay, thịt nhồi túi, gà đăng tiêu, pháo hoa đón xuân!”
Bé gái sợ hãi lí nhí nói: “Cháu thích ăn đậu hủ xào cà chua, bí đao xào nấm hương, canh trứng gà thập cẩm, rau chân vịt…”
Ha ha, một bé thì toàn ăn thịt, một bé thì toàn ăn chay, đúng là một đôi bảo bối đáng yêu. Mễ Lạp cười khúc khích.
“Được.” Tích Bạch Thần gọi phục vụ tới, theo yêu cầu gọi món ăn, “Bánh đúc chua cay, thịt nhồi túi, gà đăng tiêu, pháo hoa đón xuân, đậu hủ xào cà chua, bí đao xào nấm hương, canh trứng gà thập cẩm, rau chân vịt…”
Khoan đã! Mễ Lạp vội ngăn lại, Đừng gọi tất cả, ba người các anh ăn hết không?
Hai bánh bao nhỏ rất hưng phấn, bốn con mắt tròn xoe lấp la lấp lánh, vẻ mặt chờ mong.
Tích Bạch Thần hậm hực nhìn chúng trừng trừng: “Cậu giúp chúng bây chọn món, chúng bây phải ăn hết, không được lãng phí, nếu không cậu sẽ đuổi chúng bây về đồn cảnh sát.”
Ý cười trong mắt hai bánh bao nhỏ liền đông cứng lại.
Mễ Lạp: …
Người phục vụ chần chừ nói: “… Tiên sinh, ngài có chắc là gọi những món này không?”
Đương nhiên không! Mễ Lạp lớn tiếng nói, Lão Bạch, gà đăng tiêu, pháo hoa đón xuân đều là những món khá cay, không hợp cho trẻ con ăn đâu. Tốt nhất rau chân vịt cũng không nên gọi, dễ ảnh hưởng đến sự phát triển trí não của trẻ nhỏ.
“Không, bỏ gà đăng tiêu, pháo hoa đón xuân và rau chân vịt.” Tích Bạch Thần mặt không biến sắc sửa lại.
“…Ok.” Người phục vụ mỉm cười rời đi.
Hai bánh bao nhỏ nhớ rõ lời đe dọa của Tích Bạch Thần, không dám phản kháng.
Thức ăn được dọn lên đủ, chờ Tích Bạch Thần cho phép xong, hai bánh bao nhỏ không đợi cầm đũa đã bắt đầu dùng cơm.
Mới ăn vài miếng, mặt của hai đứa đã nhăn thành nhúm bánh bao, ánh mắt vốn lấp lánh cũng từ từ mờ đi, bọn trẻ thất vọng gục đầu xuống, trên mặt viết rõ mấy chữ “khó ăn, muốn khóc”.
“Sao không ăn?” Tích Bạch Thần khó hiểu liếc nhìn bọn trẻ.
Cái này còn phải hỏi à? Rõ ràng không hợp khẩu vị. Mễ Lạp có sự hiểu biết sâu sắc về sự vô tâm của anh ta.
“Không hợp khẩu vị?” Tích Bạch Thần nhấm nháp một cách chậm rãi, “Cậu thấy không tệ lắm.”
Cái loại như anh ngay cả đồ takeaway còn ăn đến mức ngon lành thì biết cái gì gọi là không hợp khẩu vị? Mễ Lạp phun nước bọt.
Tích Bạch Thàn không để ý tới cô, mà chỉ nghiêm nghị nhìn hai cái bánh nhỏ: “Lúc nãy cậu cũng nói rồi, không được lãng phí, phải ăn hết, nếu không mấy đứa biết hậu quả rồi đó.”
Hai bánh bao nhỏ gắng gượng lấy thức ăn, cảm thấy ông cậu này đúng là một ác ma.
Mễ Lạp có phần đồng cảm với bọn trẻ: Lão Bạch, bọn nhỏ tên gì?
“Tích Nặc Kỳ, Tích Khả Nhiên.”
Nghe cậu gọi tên mình, hai bánh bao nhỏ đồng thời ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh.
“Nhìn cậu làm gì, ăn đi.” Tích Bạch Thần ra lệnh.
Mặt hai bánh bao nhỏ hiện lên vẻ uất ức: Không phải cậu gọi bọn con à?
Dễ thương quá. Mễ Lạp treo lủng lẳng trên cổ anh ta, Anh không thể thân thiện với bọn trẻ hơn một chút à? Rõ ràng bọn nó lanh lợi như vậy mà.
Tích Bạch Thần bỏ ngoài tai, tiếp tục ăn.
Mễ Lạp không quan tâm, hỏi tiếp: Anh định để bọn trẻ ở nhà anh bao lâu?
Động tác gắp thức ăn của Tích Bạch Thần khựng lại, quay đầu cau mày với hai bánh bao nhỏ: “Ăn nhanh một chút, ăn xong cậu trả mấy đứa về nhà.”
“Ba mẹ ra nước ngoài rồi ạ, bảo mẫu cũng đang trong kì nghỉ.” Tích Nặc Kỳ rầu rĩ trả lời, “Ông ngoại để chúng con ở nhà cậu nửa tháng.”
“Nửa tháng? Hừ.” Tích Bạch Thần thấy ông già kia điên rồi.
Tích Khả Nhiên dè dặt quan sát anh một lúc, bổ sung: “Ông ngoại nói nếu cậu không muốn, ông sẽ cho làm sập hết các nhà xuất bản mà cậu hợp tác.”
Mu bàn tay của Tích Bạch Thần nổi gân xanh, khí lạnh trong mắt ùn ùn.
Chậc chậc, không ngờ ông nội của Lão Bạch anh lại là bố già sừng sỏ, thủ đoạn “thiên lương vương phá” đạt đến mức thần sầu như vậy. Mễ Lạp cười trên nỗi đau của người khác.
(Thiên lương vương phá: viết tắt của câu “trời lạnh rồi, để tập đoàn Vương phá sản thôi”, đây là câu nói phổ biến trên weibo, xuất phát từ nội dung của bộ tiểu thuyết đam mỹ My Fireguards, nhân vật chính của truyện này là chủ tập đoàn Vương, nhưng có ước mơ theo đuổi nghề làm bánh, không thích phụ nữ nhưng bị gia đình ép buộc, cuối cùng không chịu nổi áp lực công việc và tình cảm, tập đoàn Vương phá sản, anh ta nhảy lầu tự tử để giải thoát… câu chuyện còn nhiều tình tiết hấp dẫn khác, nhưng theo Blue hiểu thì câu nói này chỉ việc khi lâm vào bước đường cùng, cứ bỏ mặc đạp đổ hết cho xong.)
Tích Bạch Thần cười nhạt: “Ông ấy không sợ tôi nuôi cháu chắt cưng của mình tàn phế à.”
Bánh bao nhỏ sắp bị nuôi tới tàn phế ngây thơ ngốc nghếch nhìn anh.
“Lão Bạch, nếu anh thật sự không hài lòng với ông của mình, cách tốt nhất không phải là từ chối, mà là nuôi hai cái bánh nhỏ này thật tốt, dạy bọn trẻ biết ngoan ngoãn vâng lời, thay thế hoàn toàn vị trí của ông anh trong lòng bọn trẻ.
Tích Bạch Thần thấy mình không có chút năng lực nào để chinh phục hai cái bánh bao nhỏ này, cũng không có hứng thú.
Mễ Lạp dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, đầy tự tin nói: Anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh.
Tích Bạch Thần chẳng đặt lời cô nói vào lòng, một con quỷ nhỏ thích bay tứ tung thì có thể giúp gì cho anh?
Sau bữa ăn, anh mang hai cái bánh bao đã ăn căng bụng về biệt thự.
“Cậu phải làm việc, mấy đứa tự chơi đi, không được ồn ào.” Tích Bạch Thần lấy lon coca trong tủ lạnh, nhét vào tay mỗi đứa một lon, sau đó đẩy bọn trẻ sang phòng khác.
Tôi đột nhiên cảm thấy để hai đứa trẻ lại cho anh là một chuyện vô cùng sai lầm. Với phong cách hành động của người đàn ông này, thật sự có thể nuôi hai bé con xinh xắn đáng yêu tới mức tàn phế.
Tích Bạch Thần châm điếu thuốc, nằm trên ghế sofa hút thuốc một cách lười biếng.
(Nếu không còn cách nào để đưa bọn trẻ đi, hãy chăm sóc chúng thật tốt. Mễ Lạp bắt đầu lên kế hoạch, nói, Sau này ngày nào tôi cũng sẽ ghé vào giờ cơm, dạy anh nấu ăn.
Chỉ cần điều chỉnh thời gian ngủ thật tốt, có lẽ cô sẽ có thể nắm bắt được thời điểm xuyên qua của mình, chỉ có điều không thể kiểm soát được đối tượng nhập vào.
“Dạy tôi nấu ăn?” Tích Bạch Thần hơi sửng sốt, dứt khoát cự tuyệt, “Không cần đâu, tôi không có hứng.”
Chỉ nửa tháng thôi mà, cho dù anh không quan tâm đến dạ dày của mình, anh cũng phải lo lắng cho sức khỏe của bọn nhỏ chứ? Mễ Lạp nghĩ hai người có thể gặp nhau theo cách này cũng là một loại duyên phận, tuy cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác, nhưng cô thật lòng mong anh ta sống tốt hơn. Nếu có thể nhân cơ hội này cải thiện một chút chất lượng sống của anh ta, đó cũng là một việc tốt. Ngay cả khi không thành công thì cũng không tệ hơn bây giờ được.
Tích Bạch Thần nhíu mày, làn khói phả ra từ giữa các ngón tay, chỉ cần nghĩ tới việc sau này phải có thêm hai tên quỷ nhỏ phiền phức, tâm trạng của anh ta đã không thể tốt được.
Hôm nay anh mua một ít nguyên liệu nấu ăn đi, chuẩn bị đồ làm bếp, ngày mai chúng ta sẽ khai hỏa căn nhà này. Mễ Lạp vô cùng trông đợi cuộc sống chăm nuôi sắp tới.
“Nếu cô có cách tự khai hỏa thì cứ làm đi, dù sao tôi cũng sẽ không xuống bếp.”
Vừa dứt lời, chiếc cà vạt trên cổ bỗng giật mạnh, siết chặt yết hầu của Tích Bạch Thần, ngụm khói trong miệng anh nghẹt lại, phả toàn bộ sang lỗ mũi, làm anh ho khan dữ dội.
“Khụ khụ khụ…” Tích Bạch Thần ho đến mức nước mắt tèm lem.
Tôi đã nói hút thuốc có hại cho sức khỏe mà, cho anh bớt hút một chút. Mễ Lạp thả lỏng cà vạt, nói chân thành, Nhìn xem, giờ có phải khó chịu lắm không?
Tích Bạch Thần ném nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, giơ tay móc lấy chiếc cà vạt, cố xé nó ra, nhưng chiếc cà vạt lại cố sống cố chết siết chặt hơn, làm thế nào cũng không kéo ra được.
Bỏ cuộc đi, nút thắt cà vạt của tôi, chỉ mình tôi mới mở được thôi.
Không đợi Mễ Lạp đắc ý xong, Tích Bạch Thần đã lôi một cây kéo trong ngăn kéo ra.
Mễ Lạp: …
Đặt kéo lên cổ mình, Tích Bạch Thần thản nhiên nói: “Một là cô tự lăn xuống, hai là để tôi cắt?”
Mễ Lạp do dự ba giây, sau đó trượt cái vèo xuống, quả quyết lăn đi.
Tích Bạch Thần buông kéo, nhặt chiếc cà vạt rơi tự do kia, quấn lên ngón tay ngắm nghía, tâm trạng vui vẻ một cách khó tả.
Nhưng chỉ trong chốc lát, lòng bàn tay chợt lạnh đi, giống như có vật gì đó bỗng tuột mất khỏi tay.
Ánh mắt Tích Bạch Thần hơi tối xuống, khẽ gọi: “Tiểu Mễ?”
Cà vạt bay nhẹ nhàng, không còn âm thanh gì nữa.