Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

chương 16: tiểu bạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tích Bạch Thần nhìn mì trong đĩa, do dự không biết làm thế nào để bắt đầu.

Mễ Lạp cũng không muốn dạy người khác làm thế nào để nấu mình, khao khát sống của cô rất mạnh mẽ, cố gắng giãy dụa trong chiếc đĩa.

Một giây tiếp theo, chỉ thấy một sợi mì chậm chạp luồn lách từ một đống mì ra ngoài, giống như một con giun, xiêu xiêu vẹo vẹo leo qua bên kia cái đĩa, xoắn lại thành một bó nhỏ.

Được rồi, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nấu mì. Mì Tiểu Mễ lắc lư thân hình mảnh khảnh, ra hiệu cho Tích Bạch Thần chuẩn bị sẵn sàng.

Tích Bạch Thần nhìn bộ dạng co giật của cô, có chút lo lắng là cô sẽ tự vặn gãy mình.

Trước tiên là nấu nước.

Tích Bạch Thân lập tức bật lửa nấu nước.

Đợi nồi nóng, đổ dầu thực vật và tương đậu vào, trộn một lúc rồi thêm cây hồi, quế, thì là, quả thảo, xào tới khi chuyển màu.

Trong nhà bếp vang lên tiếng lạch cạch, thao tác của Tích Bạch Thần trông rất ra dáng, xúc, chỉnh lửa, thêm nguyên liệu đều có Mễ Lạp chú ý, anh hoàn toàn không cần lo lắng.

Trong nhà có con nít, cho nên chúng ta sẽ không thêm tiêu. Thêm nước sôi vào, để ráo nước gia vị, thêm một ít vừng, rót ra để dùng cho lần sau.

Mùi thơm xộc vào mũi, dầu đỏ loang loáng rực rỡ nhẹ nhàng đung đưa trong chén.

Hai bánh bao nhỏ bị thu hút, một trái một phải ngồi chồm hổm trước cửa bếp, nhìn lom lom.

Tiếp theo là gia vị, đảo vừng và nước sôi tới khi sệt lại, thêm dầu vừng, giấm, xì dầu và muối, trộn đều lên. Đừng dùng quá nhiều dầu mè, vài giọt là được. Công đoạn còn lại là cắt hành, tỏi, củ cải chua, v.v… anh muốn thêm nguyên liệu gì ăn kèm cũng được.

Tích Bạch Thần suy nghĩ một chút, sau đó lấy đậu chua và tương ớt ra.

Mễ Lạp nói: Trẻ em ăn những thứ này không hợp đâu, đợi nấu mì xong rồi anh hẵng tự thêm cho mình.

Lúc này, nước trong nồi đã sôi, Mễ Lạp bảo anh bỏ mì vào. Sau vài phút thì vớt ra, cho vào ba cái bát, rót nguyên liệu vừa làm vào, thêm một ít hạt tiêu, giấm balsamic, bột ngọt, tương vừng, cuối cùng thêm dầu đỏ vào.

Nhà bếp đầy hương thơm, ba bát mì reganmian đã hoàn thành mĩ mãn.

Tích Bạch Thần bưng hai bát mì của hai bánh bao nhỏ lên bàn, còn bát của mình thì thêm một tí đậu chua và tương ớt vào. Sau khi trộn đều, anh nếm thử một ngụm, khóe miệng bất giác cong lên, ánh mắt dưới hàng mi buông hờ lộ ra một tia sáng sung sướng nho nhỏ.

Anh bưng bát của mình vào phòng ăn, tiện tay cầm luôn cái đĩa chứa Tiểu Mễ đi theo.

Hai bánh bao nhỏ nhìn cái đĩa chỉ có một cọng mì, tò mò hỏi: “Cậu ơi, sao trong đĩa còn dư một sợi mì vậy ạ?”

“Đây là linh vật của hôm nay.” Tích Bạch Thần trả lời đại, “Có nó, ăn uống sẽ ngon miệng hơn.”

“Thật vậy ạ?” Tích Nặc Kỳ dích một đũa mì, hút cái rột, vẻ mặt bừng tỉnh, nói, “Hèn gì mì hôm nay lại ngon đặc biệt như vậy, mì này cháu chưa ăn bao giờ.”

“Uh.” Tích Khả Nhiên phụ họa gật đầu, miệng mồm đầy dầu mỡ.

Linh vật mì Tiểu Mễ: Ha ha, mọi người vui vẻ là tốt rồi.

Tích Bạch Thần nhìn biểu cảm hạnh phúc của hai bánh bao nhỏ, bắt đầu tập trung ăn mì của mình, đôi đũa đã vét sạch một bát, còn có chút chưa thỏa mãn, anh không nhịn được nhìn về phía Tiểu Mễ đang nằm trong đĩa.

Nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ là một sợi mì thôi, ăn cũng không no đâu. Mễ Lạp nhìn thấy vẻ muốn mà không được hiện lên trong mắt anh ta, lập tức tỏ thái độ.

“Trưa nay ăn gì?” Thế là Tích Bạch Thần đành đem mong muốn của mình đặt lên bữa cơm trưa nay.

“Cháu muốn ăn thịt kho tàu và sườn heo hầm khoai tây.” Tích Nặc Kỳ giơ tay trả lời.

“Không hỏi cháu.” Tích Bạch Thần ghét bỏ liếc cậu bé một cái.

Tích Khả Nhiên chớp chớp đôi mắt đen láy, nhỏ giọng nói: “Cháu muốn ăn đậu hũ mùi cá, ngô hạt thông…”

Tích Bạch Thần: Cũng không hỏi cháu!

Được, miễn là không phải đồ ăn quá cay, cô đều làm hết ~~ Mễ Lạp vui vẻ đồng ý.

“Tôi chưa chọn món mà!” Rõ ràng là tiểu quỷ nhà anh nuôi, dựa vào cái gì dám nghe lệnh của người khác?

Anh muốn ăn gì? Mễ Lạp hỏi.

Thứ hiện lên đầu tiên trong đầu Tích Bạch Thần, dĩ nhiên là những món đã ăn hôm qua. Nghĩ cẩn thận một hồi, hình như bản thân không thích ăn gì đặc biệt lắm. Đây là lần đầu tiên anh cảm giác được thế nào là dư vị, món ăn do mình tự làm, luôn có sự khác biệt với những thứ khác. Quan trọng hơn, anh có một giáo viên nấu ăn rất giỏi.

Sau bữa sáng, hai bánh bao nhỏ theo thường lệ bị Tích Bạch Thần bắt đi rửa chén.

Tận dụng khoảng thời gian trống này, Tích Bạch Thần nói với Tiểu Mễ: “Sắp tới tôi chuẩn bị viết một bộ tiểu thuyết về đề tài mỹ thực, không biết tôi có thể tham khảo sách dạy nấu ăn của cô không?”

Đương nhiên. Mễ Lạp không chút do dự trả lời, Nếu tôi đã đưa cho anh thì anh muốn sử dụng thế nào cũng được. Sau khi cuốn tiểu thuyết kết thúc nhớ đưa tôi đọc với nhé.

“Ừ, không thành vấn đề.” Tích Bạch Thần dựa vào cửa bếp, đút tay vào túi quần, chân mày giãn ra, hiếm khi để lộ một chút dịu dàng như vậy.

Mễ Lạp thức dậy trên giường của mình, ánh nắng ngoài cửa sổ tươi sáng, làm căn phòng ấm áp.

Cô lăn khỏi giường, nhanh nhẹn rửa mặt, thay một bộ đồ giản dị, mang ba lô nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

Dạy Tích Bạch Thần làm vài món ăn xong, sự thèm ăn của cô cũng tăng không ít, cô tính mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn, nghiên cứu làm vài món ăn mới.

Dạo quanh chợ một vòng, thu hoạch cũng không ít, đang chuẩn bị lên đường về nhà, bên tai bỗng truyền đến tiếng mèo kêu.

Mễ Lạp theo tiếng kêu nhìn sang, phát hiện có một cửa hàng thú cưng cách đó không xa, cô không khỏi nhớ tới bức ảnh chụp chú màu màu quýt trong nhà Lão Bạch, đầu vừa chợt nghĩ tới, chân đã cất bước về phía cửa hàng đó.

“Cô bé, muốn mua thú cưng à? Cứ nhìn đi nhé.” Ông chủ đứng sau quầy mỉm cười chào cô.

Mễ Lạp nhìn xung quanh, tầm mắt cuối cùng rơi vào một chiếc lồng sắt nằm trong góc. Trong lồng có một chú mèo tai cụp màu xám trắng, khoảng hai tháng tuổi, dáng vẻ rất đáng yêu, chỉ có điều tinh thần hơi uể oải.

“Con mèo này bán thế nào ạ?” Mễ Lạp ngồi xổm trước lồng sắt, đưa tay chọt chọt vài cái. Chú mèo tai cụp be bé tiến lại gần, cạ vào ngón tay của cô, dường như không từ chối.

“Mắt nhìn của cô bé không tệ đâu, bé mèo tai cụp này mới đến, dòng thuần chủng, nếu cháu thật sự muốn mua thì chú bớt cho cháu, thôi.”

Đối với thú cưng, không phải Mễ Lạp không có chút kiến thức gì, trong nhóm bạn của cô có rất nhiều người nuôi mèo, nhiều giống quý cô đã thấy không ít. Mèo tai cụp là giống biến đổi gen, về cơ bản là giống hỗn hợp, không có cái gọi là dòng thuần chủng. Nếu như áp dụng sai cách sinh sản, nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe và tuổi thọ của mèo tai cụp. Mèo tai cụp lông ngắn tương đối ổn định hơn, giá cả tất nhiên cũng cao hơn một chút, con mèo trước mắt này chính là loại lông ngắn. Tuy giá hơi căng một chút, nhưng miễn là nó khỏe mạnh thì vẫn có thể chấp nhận được.

Mễ Lạp quan sát cẩn thận trạng thái của chú mèo tai cụp, đầu tròn, mắt sáng, lông mềm, móng vuốt sạch, phân và nước tiểu thoạt nhìn cũng rất bình thường.

“Cô bé, cháu cứ yên tâm, thú cưng nhà chú đều được tiêm phòng cả rồi, có giấy chứng nhận giám định nữa, còn ghi rõ chủng loại, nơi sinh và sức khỏe của cha mẹ.”

Ông chủ đưa một bản thông tin cho Mễ Lạp, nội dung được ghi lại chi tiết, không có vấn đề gì.

Sau khi kiểm tra nhiều lần, Mễ Lạp quyết định mua chú mèo tai cụp này, nhân tiện mua thêm rất nhiều đồ dùng cho thú cưng, cuối cùng đành nhờ ông chủ cửa hàng thú cưng giúp đem đồ này nọ về.

“Anh bạn nhỏ, bắt đầu từ hôm nay, đây sẽ là nhà của em.” Mễ Lạp đặt chú mèo tai cụp vào chiếc lồng tre, để nó làm quen với môi trường mới.

Mèo tai cụp tí hon nhìn xung quanh, tò mò quan sát bốn phía.

Mễ Lạp sắp xếp ổ mèo cho nó, thêm bát đựng thức ăn, các loại vật dụng cho mèo. Cô mới nghiêng đầu nhìn, đã thấy nó đứng bên cạnh mình, thò đầu ngó nghiêng xung quanh.

Mễ Lạp mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu nó.

“Đặt cho em một cái tên nhé.” Mễ Lạp gật gật cằm, trầm ngâm, “Gọi là “Tiểu Bạch” được không nhỉ, hay là “Thần Thần”?”

Cô hoàn toàn không biết tại sao mình nhất định phải dùng tên của Tích Bạch Thần.

“Ừm, cha nuôi của em tên “Lão Bạch”, vậy gọi em là “Tiểu Bạch” đi.” Mễ Lạp đan chéo hai tay thành hình chữ thập, khoái trái quyết định. (Tích Bạch Thần: Sao tôi phải làm cha nuôi, tôi đã đồng ý chưa?”

Buổi trưa hơn giờ, sau khi cho Tiểu Bạch và mình ăn no nê, Mễ Lạp lại chìm vào giấc ngủ.

Chú mèo tai cụp yên lặng nhìn cô một lúc, sau đó cẩn thận nhảy lên giường, cuộn người bên gối ngủ yên bình.

Lần xuyên qua này tốn nhiều sức hơn so với bình thường, ý thức nặng nề di chuyển, trôi nổi rất lâu. Đến khi cô khôi phục tinh thần, môi trường xung quanh dần dần rõ ràng hơn, cảnh vật quen thuộc liền xuất hiện trong tầm mắt.

Tích Bạch Thần dẫn hai bánh bao nhỏ từ ngoài về, đẩy cửa sắt ra, để bọn nhỏ đi vào trước.

Anh xoay người đóng cửa lại, đang chuẩn bị đi theo sau, bên tai bỗng truyền đến một giọng nói mềm mại.

Lão Bạch, chào buổi chiều.

Tích Bạch Thần ngẩng đầu, bất thình lình đối diện với một đôi mắt to đen láy.

Không sai, là tôi đó.

Chỉ thấy trên bức tường rào cao hơn hai thước, có một con mèo nhỏ màu xám trắng đang nằm, đầu tròn, mắt tròn, tai rủ xuống bên cạnh mặt, lông mềm mượt bông xốp, chòm râu dài phất phơ trong gió.

“Làm thế nào mà cô…” Biến thành mèo?

Tích Bạch Thần ngước nhìn cô, biểu cảm có phần lúng túng. Trước đây Tiểu Mễ chỉ ở trong những vật vô tri bên cạnh anh, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện dưới hình dạng động vật.

Làm gì mà giật mình thế? Tôi đã nói trước là anh không bao giờ đoán được giây tiếp theo tôi sẽ biến thành gì đâu. Trên thực tế, chính Mễ Lạp cũng bị sốc. Lần này không ngờ cô lại nhập vào con mèo tai cụp mà cô mua hôm qua, đồng thời mang theo nó xuyên qua. Trước đó cô chưa từng nghĩ sinh vật sống cũng có thể xuyên qua, sau lại nghĩ tới bưu kiện mà cô đã gửi từ thế giới kia, dường như cũng không có gì là không thể.

Tích Bạch Thần nhìn cô không chớp mắt, không nói lời nào.

Được rồi, chúng ta vào nhà rồi hẵng nói. Mễ Lạp đứng lên, catwalk một cách tao nhã tới đầu tường, đang chuẩn bị dùng một tư thế hết sức soái nhảy xuống, cô bỗng chú ý tới độ cao giữa cô và mặt đất lúc này, nháy mắt liền chùn chân.

Lão Bạch, đưa tay qua đây. Mễ Lạp giơ giơ móng vuốt, ý bảo Lão Bạch tiếp giá.

Tích Bạch Thần giơ tay lên, chuẩn bị thực hiện một cái ôm.

Mễ Lạp nhảy nhẹ lên, đạp lên tay anh rồi đáp vào ngực anh.

Đệm chân mềm mại lướt qua lòng bàn tay rồi ôm lấy vạt áo của Tích Bạch Thần, giống như một miếng thạch cao da chó gắn chặt vào ngực anh.

Tay để đâu đó? Coi chừng tôi kiện anh tội quấy rối tình dục đấy. Mễ Lạp đảo đuôi, vờn lấy cổ tay anh.

Tích Bạch Thần lạnh lùng buông tay ra, mặc sức cô lắc lư đung đưa trên ngực mình.

Mễ Lạp cố sức vật lộn để trèo lên, sau khi lưu lại vài vết cào trên áo Tích Bạch Thần, cuối cùng cũng thành công trèo lên được vai anh.

Ngồi trên bờ vai rộng lớn của anh, tầm nhìn liền rộng mở hơn. Đây chính là truyền thuyết, đứng trên vai của những người khổng lồ ư!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio