Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

chương 29: tôi có một con lừa lông ngắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đã trễ thế này còn xem phim gì nữa? Ngủ.” Tích Bạch Thần lấy laptop trên tay Mễ Lạp, sau đó bế cô lên, ném lên chăn.

“Không phải bình thường anh cũng thức khuya à?” Mễ Lạp đứng lên, kháng nghị, “Bây giờ mới hơn giờ!”

“Ồ, tôi quyết định lắng nghe ý kiến của cô, từ hôm nay trở đi sẽ không bao giờ thức khuya nữa.” Tích Bạch Thần chuyển cả người và chăn vào phía trong giường, sau đó cởi giày nằm phía bên ngoài.

“Tôi ngủ không được.” Mễ Lạp ngồi trên chăn, hai mắt rưng rưng nhìn anh.

Tích Bạch Thần móc điện thoại di động của mình từ đầu giường, cắm tai nghe, sau đó đưa một bên cho cô: “Bài hát ru.”

Nói xong, anh đeo bên tai nghe còn lại lên tai, sau đó yên tâm thoải mái nằm thẳng ra, đắp chăn lên, nhắm mắt lại, biểu cảm vô cùng bình yên.

Mễ Lạp thấy anh thản nhiên như vậy, do dự một hồi, cũng đeo tai nghe vào, nằm bên cạnh anh.

Một con dê be be, hai con dê be be, ba con dê be be… Trong tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng đếm cừu.

Mễ Lạp phì cười: “Đây là bài hát ru mà anh nói à?”

“Ừ, nghe một hồi là ngủ được.” Tích Bạch Thần cam đoan chắc nịch.

Tuy nhiên, khi Mễ Lạp kiên nhẫn nghe tới “một trăm lẻ một con dê be be”, rốt cuộc không nhịn được nữa phải tháo tai nghe ra: “Căn bản không ngủ được!”

Đếm cừu thì đã đành, mà mỗi từ be be phía sau còn mang theo âm rung, lặp đi lặp lại, trùng trùng điệp điệp, làm cả người bị bao vây bởi tiếng dê be be đáng sợ.

Tích Bạch Thần mở nửa mắt, đưa điện thoại di động sang: “Cô chọn một bài mình thích đi.”

Mễ Lạp nhận lấy điện thoại di động, tìm từ trên xuống dưới, phát hiện tất cả những cả khúc này cô chưa từng nghe qua, mắt chợt bừng sáng, phát từng bài từng bài nghe thử, sau đó đưa ra các loại lời bình khá hoa mỹ ——

“Bài này dễ nghe thật!”

“Sao bài này có thể dễ nghe như vậy?”

“A a, âm thanh của tự nhiên! Tôi muốn nghe thêm lần nữa.”

“Ha ha ha, bài này ‘sa điêu’ thật, ca sĩ lấy đâu ra can đảm mà đăng nó lên nhỉ, ha ha ha ha…”

(Sa điêu (điêu khắc cát): ngôn ngữ mạng, đọc là shādiāo, đọc giông giống như từ shǎ diǎo – có nghĩa là ngớ ngẩn, ngu ngốc. Nhưng do từ ngớ ngẩn này rất nặng, nên dân mạng đã thay bằng từ ‘sa điêu’ để giảm mức độ xuống, thể hiện sự ngốc nghếch một cách buồn cười.)

Yên lặng nhìn cô trình diễn, Tích Bạch Thần: “…”

Mễ Lạp vừa nghe vừa tải xuống, đóng gói các bài hát mà mình thích, gửi chúng đến điện thoại của mình. Tuy tín hiệu giữa hai thế giới có chênh lệch một chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể bắt thành công.

Âm nhạc, tiểu thuyết, phim ảnh ở thế giới này, đối với Mễ Lạp mà nói chính là một kho báu. Các loại tác phẩm xuất sắc đều tùy cô chọn.

Sau khi được mở mang đầu óc, Mễ Lạp lại nghĩ tới trang phục, thực phẩm, mỹ phẩm và sản phẩm điện tử… của thế giới này, xuất phát từ nhiều phong cách, yếu tố và kĩ thuật khác nhau. Nếu cô không thử qua thật cẩn thận, cơ hội khó có được như thế, sao lại không trải nghiệm một chút? Mới nghĩ thôi đã thấy thật kích động!

“Lão Bạch, anh đúng là vưu vật!” Mễ Lạp hưng phấn nhào qua, hôn cái chụt lên mặt anh.

Không kịp đề phòng bị ăn mất đậu hủ, Tích Bạch Thần: “…” Vưu vật là cái quỷ gì?

(Vưu vật = báu vật)

Mễ Lạp hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt sâu thẳm của người nào đó, vẫn chỉ nghe bài hát của mình.

“Tiểu Mễ.” Tích Bạch Thần nghiêng người nhìn cô.

“Gì thế?” Mễ Lạp quay đầu.

“Giúp tôi xem có gì dính trên mặt tôi không?”

Mễ Lạp tiến tới cẩn thận nhìn một chút: “Đâu có gì đâu…”

Lời còn chưa dứt, má đã bị hôn một cái.

Mễ Lạp bụm mặt, trừng anh: “Anh làm gì thế?”

“Có qua có lại.” Tích Bạch Thần trả lời thản nhiên.

Mễ Lạp im lặng một khắc, sau đó liền cãi chày cãi cối: “Mới nãy là do tôi nhất thời xúc động, có thể tha thứ chứ.”

“Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là kết quả.” Tích Bạch Thần nắm lấy eo nhỏ của cô, “Cô hôn tôi, tôi hôn lại, rất công bằng.”

Mễ Lạp luôn cảm thấy có gì đó sai sai: “Nếu tôi tặng anh một cái tát, có phải anh cũng trả cho tôi một cái tát không?”

“Đánh người thuộc phạm trù đả thương thân thể, bản chất khác với hôn, vấn đề cụ thể cần phân tích cụ thể.” Bộ dạng của Tích Bạch Thần trông có vẻ nghiên cứu rất nghiêm túc, “Suy xét sự chênh lệch sức lực giữa hai chúng ta, sau này nếu cô đánh tôi, tôi có thể dùng cách thích hợp hơn để phạt cô.”

“Cách gì?”

“Đối với phụ nữ, đàn ông thích dùng cách này nhất.”

Mễ Lạp thốt ra một câu: “Bạo hành gia đình!”

Tích Bạch Thần: Rốt cuộc trước đây cô đã trải qua cái gì…

“Trước khi ‘Bạo hành gia đình’, chúng ta phải trở thành ‘gia đình’ đã.”

Mễ Lạp hừ một cái vô cùng lãnh diễm: “Không phải anh đã đồng ý để tôi nuôi à? Tôi nuôi thì chính là gia đình của tôi, anh vẫn chưa nhận thức rõ về thân phận của mình à?”

Nói cũng có đạo lí thật…

Tích Bạch Thần cúi đầu nở nụ cười, tựa đầu lên vai Mễ Lạp, sợi tóc mềm mại lướt qua sườn mặt của cô, để lộ biểu cảm thân thiết và dựa dẫm khó diễn tả bằng lời.

Mễ Lạp đưa tay hất phần tóc rũ xuống trước trán anh, hỏi: “Anh chưa cắt tóc bao lâu rồi?”

“Không nhớ, chắc hơn nửa năm.” Tích Bạch Thần ngoan ngoãn, giọng nói chây lười.

“Nên cắt rồi.” Mễ Lạp lại chọt chọt râu trên cằm anh, “Còn mấy sợi râu này nữa, làm giảm nghiêm trọng giá trị nhan sắc của anh. Nếu không nhờ ngũ quan của anh vớt vát lại, thì nhìn cái đầu phóng túng với mái tóc tổ quạ, cùng đám râu ‘bãi bể nương dâu’ này, thật sự chẳng khác mấy chú bốc vác là bao.”

Tích Bạch Thàn còn không biết xấu hổ, tỏ vẻ: “Người đàn ông cô nuôi, dù là ông chú bốc vác cũng phải chịu.”

“Dạ dạ dạ.” Mễ Lạp tỏ vẻ cưng chiều, bộ dạng như “Không có biện phát bắt được cái tên gia hỏa vô sỉ này”, “Lần sau tôi sẽ đích thân cắt sửa giúp anh, bảo đảm chỉnh cho anh thật đẹp.”

“Ừ, tôi chờ.” Khóe miệng của Tích Bạch Thần nhếch lên, hoàn toàn không nhận ra mình ở trước mặt Mễ Lạp thả lỏng như thế nào.

Chơi đùa lâu như vậy, cuối cùng Mễ Lạp cũng cảm giác được chút buồn ngủ. Cô tháo tai nghe ra, nằm xuống bên cạnh Tích Bạch Thần, giơ tay khép mắt của anh lại: “Ngủ đi.”

Tích Bạch Thần gở tay cô xuống, nắm trong lòng bàn tay của mình, cảm giác mềm mại ấm áp, làm lòng anh có chút khô nóng, nhịn không được mở mắt ra, lẳng lặng nhìn cô gái bên cạnh, trong mắt hiện lên ánh sáng tối tăm. Tuy không biết cô rốt cuộc là loài gì, nhưng cô lại quá bất chấp trước mặt mình. Rõ ràng trước khi lên giường còn có chút cảnh giác, nhưng sau khi lên giường lại quên hết mọi chuyện, trái tim rộng lớn thật.

“Lỡ ngày nào đó cô bị tha đi mất, tôi phải ngắm thật kĩ…” Giọng nam trầm thấp của Tích Bạch Thần biến mất trong màn đêm yên tĩnh.

Sáng hôm sau, Mễ Lạp ngồi đờ ra trên giường, bởi vì cô phát hiện mình vẫn đang ở chỗ của Tích Bạch Thần, cũng không xuyên về thế giới cũ. Một giấc ngủ, hơn tám tiếng, chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt.

“Còn muốn ngủ à?” Bóng người của Tích Bạch Thần xuất hiện ở cửa, gõ cửa cộc cộc, “Muốn ngủ thì ngủ thêm một lát.”

“Không cần, tôi dậy ngay đây.” Mễ Lạp xua xua tay về phía anh, “Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo.”

Tích Bạch Thần chỉ cái rương gỗ cạnh tủ quần áo: “Quần áo của cô đều để trong cái rương đó.”

Nói xong thì xoay người đi ra ngoài, nhân tiện giúp cô khép cửa phòng lại.

Mễ Lạp xuống giường, lấy một bộ quần áo màu đậm hay mặc thường ngày trong rương ra, soi gương chải đầu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Tích Bạch Thần đã giúp cô nấu xong nước nóng, mang đồ rửa mặt lên. Hầu hạ vô cùng chu đáo.

“Lão Bạch, hôm nay muốn ăn gì?” Mễ Lạp vắt khô khăn mặt, móc lên giá, vén tay áo lên, chuẩn bị nấu ăn.

“Mì vằn thắn.” Tích Bạch Thần ngồi trên đống củi, vừa nhóm lửa vừa chọn món.

“Được.” Mễ Lạp lấy bột mì trong tủ đựng bát ra, bắt đầu nhào mì vằn thắn.

Cô không biết lần này mình sẽ ở lại thế giới này bao lâu, cũng không quản được sẽ xảy ra biến cố gì, nói chung phải lấp đầy cái bụng trước đã.

Hơn mười phút sau, mì vằn thắn nóng hôi hổi đã ra lò, Mễ Lạp còn làm thêm một mâm rau cuộn, bỏ thêm một cái trứng gà, phối với củ cải chua nhà nông tự làm, đơn giản mà ngon vô cùng.

Ăn sáng xong, Mễ Lạp cần mẫn lại tiếp tục công việc chưa hoàn thành lần trước, quét dọn vệ sinh.

Nhìn cô vội trước gấp sau trong nhà, trong lòng Tích Bạch Thần bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn vô cùng kì diệu, mắt thường lướt về phía cô.

“Bạch Thần ơi.” Bên ngoài viện truyền đến tiếng gọi của chú Ngưu, dời đi sự chú ý của Tích Bạch Thần.

“Chú Ngưu.” Tích Bạch Thần chào hỏi ông.

Chú Ngưu nhìn vào trong nhà một chút, trêu chọc: “Vợ cậu à?”

“Dạ.” Tích Bạch Thần mặt không biến sắc thừa nhận.

“Người đẹp thật, nhìn yểu điệu thục nữ, làm mọi thứ một cách cẩn thận, chắc chắn là một cô bé sống rất tốt.” Chú Ngưu giơ ngón tay cái với anh.

“Cũng tạm.” Tích Bạch Thần trả lời một cách vô tình, “Có thời gian là thích làm nũng, không thể nuông chiều được.”

“Ha ha ha, cháu sẽ hài lòng thôi.” Mắt thì đã dán chặt trên người người ta rồi, còn giả bộ làm gì.

Chú Ngưu nói chuyện phiếm với anh một chút rồi rời đi, Mễ Lạp – người vẫn đang bận rộng hoàn toàn không biết mới vừa rồi, mình đã bị dán cho cái tên “Vợ của Tích Bạch Thần”.

“Đại công cáo thành!” Mễ Lạp đứng trong sân, gương mặt thỏa mãn nhìn tòa nhà sạch sẽ bị mình càn quét, sau đó quay đầu nói với Tích Bạch Thần, “Lão Bạch, mua một cái máy giặt đi, ga trải giường với chăn đệm phải được giặt sạch thêm một lần, giặt tay mệt lắm.”

Tuy Mễ Lạp là một tiểu thiên sứ cần mẫn, nhưng những việc có thể tiết kiệm công sức của mình, cô tuyệt đối không làm khó bản thân.

“Ngoài máy giặt còn cần gì không?” Tích Bạch Thần hỏi.

Mễ Lạp suy nghĩ một chút, trả lời: “Một máy sấy tóc, một bàn ủi điện, một bộ nông cụ.”

“Được.” Tích Bạch Thần gọi điện cho trung tâm mua sắm và cửa hàng nông cụ trên thị trấn, cộng với hai lần phí, để họ̣ mang những vật dụng đó tới đây.

“Nếu anh thấy sau này cần thiết, thì có thể cài đặt thêm ti vi, tủ lạnh và điều hòa.” Mễ Lạp nghĩ bình thường Tích Bạch Thần rất ít khi ở đây, cho nên không thêm những thiết bị điện này vào danh sách mua hàng.

Trong nhà có hầm, dùng để chứa thức ăn hoàn toàn không thành vấn đề, còn có hiệu quả ướp lạnh nhất định. Mễ Lạp nghĩ nếu có thời gian sẽ chưng cất vài bình rượu trái cây, hương vị nguyên chất, tự nhiên, tốt cho sức khỏe.

Nghĩ tới đây, Mễ Lạp liền mượn điện thoại của Tích Bạch Thần, kiểm tra những loại hoa quả của thế giới này. Ngoại trừ những loại tương đối quen thuộc như táo, chuối tiêu, cam, mơ… còn thêm vài loại như “táo tàu”, “mâm xôi tím”, “ngân hạnh thơm” là chưa từng thấy.

Bây giờ đang là mùa táo tàu và mâm xôi tím chín, Mễ Lạp rất muốn nếm thử xem sao.

“Muốn ăn không?” Tích Bạch Thần đột nhiên lại gần, nhìn màn hình điện thoại hỏi.

Mễ Lạp không chút do dự gật đầu: “Muốn!”

“Trong thôn có cây táo tàu, tôi dẫn cô đi xem.” Tích Bạch Thần đóng laptop lại, dắt Mễ Lạp chuẩn bị ra ngoài.

Đi tới cửa, đột nhiên thoáng nhìn thấy chân Mễ Lạp vẫn đang mang đôi dép size lớn của mình, bước đi lẹp bẹp, hết sức bất tiện.

Mễ Lạp gởi quần áo nhưng lại quên gửi giày, nên chỉ có thể mang dép của Tích Bạch Thần đi khắp nơi.

“Cô chờ tôi một chút.” Tích Bạch Thần buông tay Mễ Lạp ra, xoay người đi về phía đông thôn.

Chỉ một lát sau, anh bỗng mang theo một con lừa màu xám tro về.

“A, lừa lông ngắn.” Mễ Lạp dạy lon ton tới, cẩn thận sờ lưng của nó.

Lừa lông ngắn không chút phản kháng, chỉ ngờ nghệch nhìn cô, lỗ tai nhúc nhích một cái.

“Đáng yêu quá ~~” Trong nháy mắt Mễ Lạp đã bị manh hóa.

Tích Bạch Thần vỗ vỗ lưng của lừa lông ngắn: “Lên đây đi.”

“Anh muốn tôi cưỡi nó?” Mễ Lạp nhìn con lừa nhỏ lông ngắn không cao hơn đầu cô kia, chần chừ nói, “Anh chắc là nó chở tôi được chứ?”

“Yên tâm đi.” Tích Bạch Thần cười nhạo, “Con lừa khuân được trọng lượng rất lớn, loại người mỏng dính không có mấy cân thịt giống gà con như cô, chở một lần năm sáu người cũng không thành vấn đề.”

Mễ Lạp trừng anh: Cái gì mà gà con? Nói năng thế ấy hả? Nếu không coi anh là người nhà tôi nuôi, tôi đã nhổ vào mặt anh một ngụm rồi đấy.

Không đợi Mễ Lạp chuẩn bị sẵn sàng, Tích Bạch Thần đã nhấc cô đặt lên lưng lừa.

Mễ Lạp vỗ vỗ trái tim bị dọa sợ, cố gắng ổn định cơ thể.

“Xong chưa? Đi thôi.” Tích Bạch Thần nắm dây cương, vừa chú ý tình hình của Mễ Lạp vừa chậm rãi bước đi.

Sau khi Mễ Lạp thích ứng một hai phút, cơ thể từ từ thả lỏng, tâm trạng cũng theo đó mà bay lên, nhìn non nhìn nước nhìn thôn làng, nhịn không được hát một bài ca: “Tôi có một con lừa lông ngắn, chưa từng cưỡi bao giờ…”

(Trích từ bài Lừa lông ngắn, link bài hát: )

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio