Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

chương 35: chồn lưu manh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mễ Lạp tổ chức một hoạt động rút thăm trúng thưởng trên weibo, chọn ra người hâm mộ may mắn, tặng mỗi người ba quả táo tàu.

Tổng cộng chỉ có năm mươi mấy quả táo tàu, cũng không lời được bao nhiêu tiền, chi bằng để mọi người nếm thử trước. Mễ Lạp chẳng hề lo lắng là sẽ khiến người khác nghi ngờ, dù sao số lượng cũng rất ít, hơn nữa nền công nghiệp của các quốc gia năm nào cũng nghiên cứu ra giống mới, đa dạng từ ngũ cốc, rau, hoa quả đến cây cảnh, chẳng qua là không bán ra ngoài nhiều mà thôi.

Mễ Lạp ăn táo tàu, vừa lướt weibo vừa nghe nhạc của thế giới bên kia, vô cùng nhàn nhã dễ chịu.

Đúng lúc này, Mễ Lạp bỗng nhận được điện thoại của mẹ, hỏi tình hình gần đây của cô.

“Tốt lắm ạ, con gái của mẹ là chủ một tòa nhà mà, năm nào thu tiền thuê nhà cũng mỏi cả tay, sống mơ mơ màng màng rồi đấy.” Mễ Lạp nói một cách đầy tự hào.

Cái này có gì đáng mà tự hào? Mẹ Mễ tức giận, nói: Mẹ với ba xây nhà cho con không phải để con lười biếng ăn tới chết đâu!

“Không phải à?” Mễ Lạp cười hì hì, “Con còn tưởng mẹ mong con trở thành một bà Bao Tô đứng đắn chứ.”

bà Bao Tô: một nhân vật trong phim Kung fu của Châu Tinh Trì

Xííííííííííííííí, bớt lắm lời đi. Mẹ Mễ thay đổi đề tài, Tiểu Mễ, dạo này con có dư dả không? Ba con muốn thuê ngọn núi hoang trong thôn, còn thiếu ba bốn trăm ngàn.

“Sao ba đột nhiên muốn thuê núi hoang thế ạ?” Mễ Lạp cảm thấy khó hiểu. Trong nhà có mở một trang trại, nhưng do phải đợi cô lớn để kế thừa bất động sản, nên trễ nãi bảy, tám năm, sau đó mới khởi nghiệp muộn, làm ăn không bằng những người khác trong thôn, nhưng để duy trì kế sinh nhai vẫn không thành vấn đề.

Còn không phải là do nhà bác con chèn ép à. Mẹ Mễ thở dài, Bọn họ không chỉ chiếm mất nhà tổ tiên, mà còn sang cả tên cánh đồng của ba con. Nhưng đáng ghét nhất, đáng ghét nhất chính là, bọn họ cho rằng con gái thì không có quyền thừa kế, nói sẽ tìm một thằng con rể tới tận cửa cho con, sau đó kế thừa gia nghiệp nhà chúng ta.

Mễ Lạp hết nói nổi, bây giờ là năm nào rồi, còn quan điểm trọng nam khinh nữ như vậy.

Mẹ Mễ nói tiếp: Ba con không đồng ý, bọn họ liền ra ngoài nói xấu ba con, làm trang trại của chúng ta chẳng mở nổi. Ba con hết cách, nên chỉ có thể tìm lối ra khác.

“Thôn trưởng cũng không hỏi han ạ?” Mễ Lạp rất tức giận.

Haizz, thông trưởng hiền lành lắm, chỉ muốn dàn xếp cho yên thôi, ông ta có thể làm gì?

“Nhưng mà,” Mễ Lạp nhíu mày, “Thuê núi hoang mạo hiểm lớn lắm.”

Đấy đấy, mẹ cũng khuyên ba con rồi, nhưng ông ấy không nghe.

Mẽ Lạp nghe giọng điệu này, biết là mẹ thật ra cũng đã ủng hộ, nếu không lấy bản lĩnh của mình, nếu thật sự muốn thuyết phục ba thì giỏi lắm chỉ tốn vài phút.

Cô nhớ lại ngọn núi hoang đó, trước đây hay lên núi chơi. Nói là núi hoang, nhưng thật ra cũng không hẳn vậy, trên núi có không ít cây cối, chỉ là do quanh năm bị chặt phạt lung tung, nên cây cối mới ngày càng thưa thớt, sau đó mới bị bỏ hoang từ từ.

Mễ Lạp suy nghĩ một chút, hỏi: “Ba thuê ngọn núi kia để làm gì ạ?”

Ba con đang tìm chuyên gia thực địa tới khảo sát một chút, định trồng trà với hoa quả.

Mễ Lạp trầm ngâm, sau đó nói: “Dạ, con sẽ chuyển cho ba mẹ ngàn, mấy ngày nữa con sẽ trở về một chuyến.”

Ba Mễ cũng không phải là một nông dân thiếu kiến thức, bằng không lúc trước ông cũng sẽ không chịu nổi áp lực mà mua đất xây nhà trong thành phố. Ông là sinh viên đại học những năm , theo chuyên ngành Nông học. Nếu ông thấy khả thi, Mễ Lạp cũng sẽ hoàn toàn ủng hộ. Tuy cô vẫn còn một khoản thế chấp, nhưng tiền thuê nhà mỗi năm cũng đủ để trả nợ, chỉ cần bình thường nhịn ăn nhịn xài một chút là được.

“Trái cây…” Mễ Lạp nhìn quả táo tàu tươi ngon được đặt trên dĩa, trong đầu bỗng có ánh sáng lóe lên. Nếu mang được mầm cây táo tàu từ thôn Khải Minh tới đây, không biết có trồng được không. Nếu có thể trồng lên cây, đồng thời đảm bảo thị hiếu, ba có thể kiếm được lợi nhuận ổn định.

Buổi chiều, Mễ Lạp đến ngân hàng chuyển cho ba Mễ ngàn, sau đó mua thêm một ít thực phẩm chăm sóc sức khỏe, định ngày kia về nhà.

Xách túi lớn túi nhỏ về chỗ ở, Mễ Lạp vô tình nhìn thoáng qua chậu hoa trên bệ cửa sổ, Thiên Hối Thải, Mãng Trúc và Tụ Lan vừa trồng hôm trước đều đang nảy mầm.

Chồi non nho nhỏ lặng lẽ đứng trong đất bùn, tràn trề sức sống. Trên sổ tay rõ ràng nói phải ba đến năm ngày mới nẩy mầm, hôm nay chưa tới hai ngày đã nẩy mầm, không biết có phải vì xuyên thời không mà sinh ra dị thường hay không.

Mễ Lạp nghĩ tới dáng vẻ lúc lớn của chúng, trong lòng vô cùng chờ mong. Nếu trồng táo tàu không thành công thì đầu tư hoa kiểng cũng được. Hoa kiểng mới cũng rất đắt giá, nói không xa, gốc Tụ Lan kia chính là giống lan mà thế giới này chưa bao giờ có.

Mễ Lạp nhớ cô cũng đã gửi hạt giống rau và hoa của thế giới bên này sang cho Tích Bạch Thần, lần sau khi xuyên qua, cô sẽ thử mỗi giống một ít, xem chúng sinh trưởng như thế nào.

Trong đầu nghĩ tới chuyện này, sáng hôm sau Mễ Lạp đã tỉnh dậy trên giường của Tích Bạch Thần, êm dịu dựa vào ngực của người đàn ông nào đó, dây áo ngủ rủ khỏi vai, để lộ bộ phận đầy đặn.

Tích Bạch Thần cảm nhận được hơi ấm trong ngực, duỗi cánh tay ra, ôm cô vào lòng chặt hơn. Xúc cảm mềm mại từ ngực truyền đến, dường như anh có cảm giác, chợt từ từ mở mắt ra, thấy một thứ trắng như tuyết.

Hô hấp chợt chậm lại, Tích Bạch Thần vẫn không nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên ngực cô gái. Đôi môi hồng hơi hé mở, chiếc cổ với đường cong như thiên nga thật đẹp, bộ ngực đầy đặn dán chặt vào người anh, tay lại truyền đến cảm giác mềm mượt của tơ lụa.

Mới sáng sớm đã kích thích như vậy, Tích Bạch Thần bỗng cứng lên một cách đáng xấu hổ.

Ngay lúc này, lông mi của Mễ Lạp bỗng run nhè nhẹ, nhìn như sắp tỉnh. Tích Bạch Thần vội điều chỉnh tư thế, chuẩn bị lên án hành vi phi lễ của cô.

Mễ Lạp mơ màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh, cô im lặng một lúc, sau đó đột nhiên vươn tay, vòng lên cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh một cái, mè nheo gọi: “Lão Bạch ~~”

Tích Bạch Thần – người đang chuẩn bị tư thế ăn vạ, kết quả bị phi lễ thật: “…”

Dĩ nhiên Mễ Lạp chưa tỉnh ngủ, hôn xong lại cọ cọ vào ngực anh. Người đàn ông mình nuôi, phải để mình cưng chiều sủng nịnh chứ~~

Mắt Tích Bạch Thần tối sầm lại, nâng cằm cô lên, từ từ tiến lại gần cô, nhưng khi cách môi cô vài cm, anh bỗng ngừng lại, hơi thở nóng hổi đan vào nhau, gần như khiến anh bốc cháy.

“Chết tiệt!” Tích Bạch Thần rủa thầm một tiếng, sau đó buông Mễ Lạp ra, xoay người ra khỏi giường.

Anh thấy mình đúng là “bụng đói ăn bậy”, ấy vậy mà lại phát – tình với một con yêu nghiệt không biết là thứ gì.

Mang đồ tới phòng tắm, xối một chậu nước lạnh, tới khi về, Mễ Lạp đã dậy, đang ngồi trên giường chơi đùa với Tiểu Bạch.

Lần này cô lại dẫn Tiểu Bạch xuyên qua theo.

“Lão Bạch, chào buổi sáng.” Mễ Lạp thay một bộ đồ thường ngày, sảng khoái hỏi, “Tôi đi làm đồ ăn sáng, anh muốn ăn gì?”

“Tùy ý.” Mặt Tích Bạch Thần có vẻ khó lường, nhìn cô.

“Còn nguyên liệu nấu ăn gì không?” Mễ Lạp vào phòng bếp, thông thạo kiểm tra khắp nơi, cuối cùng quết định nấu cháo gạo kê, sau đó chiên vài miếng trứng với hành thái nhỏ.

Tích Bạch Thần tự giác đi nhóm lửa, ánh mắt ẩn ý khó hiểu thường xuyên lướt trên người cô.

Ý nghĩ nào đó, một khi đã nảy sinh, thì giống như một thứ kẹo đường sợi, ngọt ngọt dinh dính, tầng tầng lớp lớp, vẽ ra trong lòng vài bức hoa văn kì diệu.

Ăn sáng xong, rồi cho Tiểu Bạch ăn no, lúc này Mễ Lạp mới hỏi hạt giống mà cô gửi tới lần trước.

“Tất cả đều ở đây.” Tích Bạch Thần đưa hạt giống cho cô.

Mễ Lạp vừa đảo hạt giống vừa xem, vừa nói: “Sân sau còn một khoảng đất trống lớn, tôi sẽ trồng một ít rau và trái cây, sân trước sẽ trồng hoa và cây xanh.”

Tích Bạch Thần không bân tâm, nói: “Cô vui là được.”

“Đây là nhà anh đó.” Mễ Lạp phê bình một cách sâu sắc, dạy bảo: “Tốt xấu gì anh cũng ăn sáng rồi, căn nhà cũ cũng trăm năm rồi, không thể cứ hoang phế như vậy được.”

“Ừm, cô nói đúng.” Tích Bạch Thần rất thích nhìn dáng vẻ chăm chỉ của cô.

“Anh đi xới đất giúp tôi đi.” Mễ Lạp đưa cho anh một cái cuốc, lập kế hoạch, “Chúng ta dọn dẹp một miếng đất nhỏ để thí nghiệm, thử mỗi loại một ít trước.”

Tích Bạch Thần nhìn điệu bộ của cô, trông như rất có kinh nghiệm, không khỏi tò mò hỏi: “Trước đây cô từng trồng rồi à?”

“Đương nhiên.” Mễ Lạp kiêu ngạo nói, “Làm vườn chăm rau, cấy mạ trồng cây, không có gì là tôi không làm được.”

Khóe miệng của Tích Bạch Thần hơi cong lên: “Thế có gì mà cô không làm được?”

Mễ Lạp nghiêm túc suy nghĩ một phen, thành thật đáp: “Tôi không viết văn cho toàn soạn báo.”

Tích Bạch Thần: “… Ha ha.” Viết văn cho tòa báo thì sao? Bút pháp để viết cực kì thoải mái, ngược đãi người tới xem cũng mang tới cảm giác vô cùng khác lạ, người chưa tự mình lĩnh hội qua, thì làm sao hiểu được niềm vui khi sắp sụp đổ tới nơi lại gần như phát điên phát rồ này?

Mễ Lạp cười hì hì, dùng thanh gỗ vạch một mảnh đất: “Chúng ta bắt đầu từ chỗ này đi.”

Dưới sự chỉ huy của cô, Tích Bạch Thần cầm lấy cuốc, đào đất một cách bài bản hẳn hoi, không mảy may quan tâm bùn đất dính đầy ống quần.

Cấu tạo và tính chất đất ở chỗ này không tệ, bỏ cỏ dại xong rồi bón chút phân, trồng rau là không thành vấn đề, để xem giống rau ở thế giới kia có thể thích ứng với môi trường sinh trưởng của thế giới này hay không.

Bận rộn tới trưa, hai người đều mồ hôi đầm đìa, thay phiên nhau vào phòng tắm tắm một cái, sau đó dùng một bữa cơm trưa phong phú, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết, tinh thần vô cùng sảng khoái.

Chỉ có điều tay của Tích Bạch Thần bị nổi vài bọng nước, Mễ Lạp vừa nhổ một ngụm, phỉ báng thân thể ngọc ngà của anh, vừa cẩn thận giúp anh bôi thuốc.

Tích Bạch Thần nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, thỉnh thoảng lại ngoác miệng đấu khẩu hai câu với cô.

Tiểu Bạch chẳng buồn nhìn màn thể hiện tình cảm của hai con người ngu ngốc, ra ngoài chơi với một con mèo khác, nhân tiện so kè kĩ xảo bắt gián với tụi nó.

“Tình hình phòng ngủ chính thế nào?” Mễ Lạp đột nhiên hỏi.

“Tôi gọi người tới dọn dẹp lại rồi, ngày mai có thể vào ở lại.”

“Vậy là tốt rồi.” Mễ Lạp giả vờ bình tĩnh, gật đầu.

Tích Bạch Thần trêu chọc: “Đánh rắm thì không sao, nhưng mà đừng có phóng khí độc nữa đấy nhé.”

Mễ Lạp nguýt anh một cái: “Anh yên tâm, tuyệt đối không có lần thứ hai!”

Nhưng mà, những lời này nói hơi sớm.

Lúc châp tối, Mễ Lạp ở gần phòng chứa củi, chợt nhìn thấy một chiếc bóng màu nâu, chính là con chồn mà cô đã nhập vào lúc trước.

Hình như nó đã làm ổ trong nhà, còn dắt theo vợ của mình tới. Mùa này chính là mùa mà chồn động dục giao phối, nói như vậy, không lâu sau sẽ có một, hai, ba,… bảy, tám con chồn con ra đời.

Tuy chồn bắt chuột rất lợi hại, nhưng chúng có thể gây họa cho gia cầm, không vui còn để lại khí độc, đánh đuổi chúng đi còn bị chúng ghi thù.

Mễ Lạp tựa vào cửa phòng củi, thành khẩn nói: “Lão chồn, chúng ta thương lượng đi.”

Con chồn thò đầu ra, dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn cô.

“Ông có thể ở đây, nhưng không được gây hại gia cầm trong thôn, tất cả chuột trong nhà sẽ thuộc về ông, nếu ông không có đồ ăn, có thể tới tìm tôi.”

Con chồn liếc cô một cái, sau đó lại rụt đầu về.

“Rốt cuộc ông có đồng ý không, cho một lời chắc chắn đi.” Mễ Lạp gõ gõ cửa.

Lão tử biết rồi, không có việc gì thì cút đi, đừng quấy rầy ông đây làm chính sự.

Mễ Lạp: Đệt, đúng là cái lão chồn lưu manh tính khí nóng nảy.

“Được rồi, còn chuyện nữa, đừng tùy tiện thả rắm đấy.”

Cút cút cút cút cút cút!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio