Lận Khinh Chu khoanh chân ngồi trn giường, tô sứ men xanh đựng hoành thánh đặt trn đầu gối, một tay vịn tô còn tay kia cầm thìa, y hỏi Mục Trọng Sơn: "Các sư tỷ sắp đến tìm ta rồi à?"
Mục Trọng Sơn nói: "Đang trn đường tới đấy."
Lận Khinh Chu nghi hoặc: "Vậy ngươi sẽ trốn ở đâu?"
"Trốn?" Mục Trọng Sơn ung dung hỏi lại, "Sao ta phải trốn chứ?"
Lận Khinh Chu nhắc nhở: "Phường chủ nhận ra ngươi đó."
Mục Trọng Sơn cười nói: "Đừng lo, sơn nhân tự có diệu kế."
Lận Khinh Chu "ồ" một tiếng rồi cúi đầu ăn hoành thánh, tự hỏi diệu kế mà Mục Trọng Sơn nói là gì.
Hai người đang nói chuyện thì linh tước tỉnh lại, giương cánh bay tới đậu trn đỉnh đầu Lận Khinh Chu mổ tóc y, kêu chíp chíp liên hồi.
Mục Trọng Sơn đưa tay cầm linh tước đặt lên vai mình để nó không quấy rầy Lận Khinh Chu ăn hoành thánh, sau đó tháo túi càn khôn đeo trn đai lưng lấy ra một vật.
Ăn xong hoành thánh, Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn thì giật nảy mình, suýt nữa làm rơi tô sứ men xanh trn tay.
Mục Trọng Sơn đứng cạnh giường đeo mặt nạ đầu thú mặt xanh nanh vàng dữ tợn, chỉ lộ ra đôi mắt đen sáng ngời, vì muốn dọa Lận Khinh Chu nên hắn cố tình lặng yên không một tiếng động cúi người xích lại gần y, sau khi đạt được mục đích thì bật cười khẽ.
Lận Khinh Chu vỗ ng.ực dở khóc dở cười: "Diệu kế mà ngươi nói là đeo mặt nạ sao?"
Mục Trọng Sơn gật đầu rồi cầm tô sứ men xanh đã ăn hết trong tay Lận Khinh Chu đặt vào hộp cơm trn bàn gỗ: "Cách đơn giản nhất thường là cách hữu hiệu nhất mà."
"Ngươi không thể......" Lận Khinh Chu ngắm mặt nạ của hắn, khó nhọc nhấn mạnh từng chữ, "Chọn cái nào hiền lành hơn sao?"
Mặt nạ ngài chọn có nổi loạn quá không vậy!
Thế là Mục Trọng Sơn mở túi càn khôn lấy ra một cái khác.
Lận Khinh Chu trố mắt: "Ta chỉ thuận miệng hỏi mà có thật à!?"
Mục Trọng Sơn cười nói: "Vì ta biết ngươi sẽ nói vậy mà."
Sau đó hắn ướm thử mặt nạ kia lên mặt Lận Khinh Chu, ngắm nghía một lát rồi cười nhạo.
Lận Khinh Chu lấy mặt nạ xuống mới biết tại sao Mục Trọng Sơn lại cười.
Đó là một cái mặt nạ búp bê đầu to đang cười toe toét, hai bím tóc bằng gỗ sơn đen, khuôn mặt trắng bệch sơn hai chấm tròn đỏ rực.
Mục Trọng Sơn cười hỏi: "Mặt nạ này đủ hiền chưa?"
Lận Khinh Chu: "......"
Hiền cái bép á!!!
Cái này toét miệng cười đỏ lòm kinh dị quá đi mất!
Mục Trọng Sơn cười hỏi: "Đeo cái nào đây?"
Lận Khinh Chu: "......"
Y biết chọn thế nào chứ!! Hai cái mặt nạ này đều nổi như nhau cả!! Đi ra ngoài kiểu gì cũng bị mọi người nhìn chòng chọc, nếu ánh mắt biến thành mũi tên thì sau khi đeo hai cái mặt nạ này đi một vòng, xin chúc mừng ngươi, bởi vì khi về ngươi không còn là người nữa mà là thuyền cỏ mượn tên rồi! ()
"Thì......" Lận Khinh Chu nhíu mày, hết nhìn mặt nạ mặt xanh nanh vàng lại nhìn mặt nạ búp bê đầu to, trầm ngâm nghĩ xem cái nào có thể giúp Mục Trọng Sơn che giấu thân phận tốt hơn.
Mục Trọng Sơn thấy y xoắn xuýt thì thò tay vào túi càn khôn cười nói: "Thật ra ta còn một cái nữa cơ."
Lận Khinh Chu: "?"
Ngài tính bày quầy bán mặt nạ đấy à!
Hay mua đúng dịp đại hạ giá? Mua một tặng hai đúng không?!
Mặt nạ thứ ba khác hẳn hai cái trước, chỉ có một màu đen tuyền không vẽ hoa văn gì, che kín nửa mặt, bên trái dài tới cằm ôm sát mặt Mục Trọng Sơn, che đi ngũ quan của hắn khiến người ngoài không thể nhận ra.
Lận Khinh Chu: "Ha! Ngươi lấy cái này ra ngay từ đầu có phải tốt không?!"
Mục Trọng Sơn nhếch môi cười.
Bỗng nhiên cửa gỗ nhà trúc vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Lận Khinh Chu và Mục Trọng Sơn liếc nhau, biết là các sư tỷ của Lận Khinh Chu đã tới.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà trúc.
Dung Họa sốt ruột đẩy cửa nhưng làm thế nào cũng đẩy không ra, nàng buồn bực nói: "Cửa này bị sao vậy?!"
Dung Tư Phàm đưa tay sờ cửa rồi nhíu chặt mày: "Có kết giới."
"Cái gì? Kết giới á?" Dung Cầm giật mình.
Dung Kỳ lo âu nói: "Chắc A Chu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Dung Thư đứng sau lưng mọi người với đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng.
Phường chủ không dám chậm trễ nên tụ tập linh lực toàn thân thử phá kết giới, nhưng nàng mới vừa bấm quyết thì nghe cót két một tiếng, cửa gỗ mở ra.
Lận Khinh Chu đứng ở cửa ngượng ngùng gọi: "Sư tỷ......"
Y còn chưa nói hết thì đã bị mấy cô nương nhào tới vây quanh, hết người này đến người khác sờ trán y để kiểm tra tình trạng sức khỏe rồi mồm năm miệng mười hỏi: "A Chu nghe nói thuốc của ngươi bị trộm à?"
"Ngươi có sao không?"
"Ngưng thuốc khó chịu lắm đấy!"
"Đều tại các tỷ tỷ hết, lẽ ra không nên để ngươi ở đây một mình mới phải."
"Trán A Chu nóng quá huhuhu."
Lận Khinh Chu hoàn toàn không có chỗ chen vào chứ đừng nói chi giới thiệu Mục Trọng Sơn với các nàng.
Nhưng một người cao lớn như Mục Trọng Sơn đứng đó, mặc dù các cô nương cuống quýt chỉ lo nhìn Lận Khinh Chu nhưng vẫn nhanh chóng nhận ra trong nhà trúc còn có người khác.
Vì Mục Trọng Sơn là nam tử, lại còn đeo mặt nạ đen tuyền im lặng đứng đó khiến người ta có một cảm giác áp bách không thể giải thích được, khi các cô nương nhìn đến hắn đều giật nảy mình.
Dung Tư Phàm tiến lên chặn mọi người phía sau, lòng bàn tay ngưng tụ hàn khí để đề phòng, nàng nhíu mày hỏi Mục Trọng Sơn: "Ngươi là ai?"
"À...... Phường chủ, vị này......" Lận Khinh Chu muốn nói đây là bạn ta, ai ngờ Mục Trọng Sơn đã cướp lời.
Mục Trọng Sơn cười nói: "Ta là kẻ phụ tình mà các cô nương hay nhắc đấy."
Bốn cô nương yên tĩnh một giây, sau đó âm thanh phát ra suýt lật tung nóc nhà: "Ai cơ!?!?"
Dung Tư Phàm xưa nay luôn trầm tĩnh cũng trợn mắt há hốc.
Dung Họa điên cuồng lắc cánh tay Lận Khinh Chu rồi mở to đôi mắt hạnh nhân hỏi lại: "A Chu!!! Hắn nói có thật không? Người muốn song tu với ngươi là hắn sao?"
Lận Khinh Chu đỡ trán, cảm thấy tình hình hiện giờ hệt như ngựa điên mất cương, chưa kịp hiểu gì đã đâm sầm vào gốc cây: "Phải, chính là hắn......"
Các cô nương nhao nhao che miệng: "Trời ạ!"
Dung Cầm phản ứng nhanh nhất, nàng hành lễ với Mục Trọng Sơn theo quy củ rồi nói: "Công tử, các tỷ muội nói ngươi bạc tình chỉ là đùa thôi, ta thay mặt mọi người xin lỗi ngươi, xin công tử đừng để bụng, hơn nữa A Chu chưa bao giờ hùa theo chúng ta cả, y vẫn luôn hết lòng tin tưởng ngươi đó."
Mục Trọng Sơn cười nói: "Ta biết, ta hiểu rõ y mà."
Dung Kỳ và Dung Thư che miệng đứng sau trầm trồ: "Ái chà chà."
Chỉ có Dung Họa không lập tức tỏ thái độ thân thiện với Mục Trọng Sơn, nàng chống nạnh hỏi hắn: "A Chu vì ngươi mới uống thuốc hợp hoan, ngươi có biết uống thuốc này sẽ dẫn đến hậu quả gì không?"
Mục Trọng Sơn: "Ta sẽ không phụ bạc y đâu."
"Hừ hừ." Dung Họa vẫn chưa hài lòng, "Chỉ một câu không phụ bạc mà đủ à?"
Mục Trọng Sơn cong mắt cười nói: "Vậy cô nương có chủ ý gì không?"
Dung Họa nghĩ thầm ngươi tưởng bà đây không dám à, sau đó lớn tiếng nói: "Ngươi phải nhớ rõ sở thích của y!"
Mục Trọng Sơn: "Được."
Dung Họa: "Nếu y lỡ phạm lỗi thì phải nói chuyện nhỏ nhẹ với y, không được mắng y."
Mục Trọng Sơn: "Được."
Dung Họa: "Lúc hành sự phải nhẹ nhàng với y, không được để y bị thương."
Lận Khinh Chu: "?"
Mục Trọng Sơn: "Được."
Lận Khinh Chu: "???"
Khoan đã, sao hai ngươi có thể nói toẹt ra câu này mà không thấy ngại vậy hả!?
Nói xong ba câu, Dung Họa đảo mắt rồi đột nhiên nói: "Ngươi phải cưới y."
Mục Trọng Sơn cười nói: "Được."
Lận Khinh Chu phát ra tiếng ho kinh thiên động địa: "Chờ! Chờ chút......"
Nhưng những lời tiếp theo của y đã bị tiếng thét chói tai của Dung Họa nuốt chửng.
Giờ Lận Khinh Chu mới biết thì ra giọng người có thể cao tới vậy.
Dung Họa nắm tay thành quyền nhảy nhót tại chỗ, nửa ngày sau bình tĩnh lại vỗ mạnh lên lưng Lận Khinh Chu: "Tỷ tỷ đồng ý hôn sự này!"
Lận Khinh Chu sụp đổ.
Sao lại đồng ý?!
Không đúng, lấy đâu ra hôn sự chứ!!!
"Thôi đừng nghịch nữa." Dung Tư Phàm lạnh nhạt nói, các vị cô nương lập tức ngậm miệng rồi ngoan ngoãn đứng thành hàng.
Dung Tư Phàm lấy từ trong tay áo ra một hồ lô sứ men xanh đưa cho Lận Khinh Chu: "A Chu, uống thuốc tiếp đi, thân thể ngươi sẽ hồi phục lại thôi."
"Tạ ơn phường chủ." Lận Khinh Chu cầm lấy hồ lô dốc ra một viên thuốc nuốt xuống.
Dung Tư Phàm tiến lên hành lễ với Mục Trọng Sơn: "Ta chính là phường chủ Đàm Hoan Phường, Dung Tư Phàm, xin hỏi công tử xưng hô thế nào?"
Mục Trọng Sơn ôm quyền cúi đầu: "Chào phường chủ, ta họ Mục, vô danh tiểu tốt, không đáng nói tới."
Hắn nói ra họ thật của mình nên trong lòng Lận Khinh Chu không khỏi hồi hộp, nhưng nghĩ lại cô nương Đàm Hoan Phường chắc chưa biết tên thật của Vẫn Uyên Ma Tôn nên chẳng có gì phải lo lắng cả.
Kết giới bên ngoài nhà trúc khiến Dung Tư Phàm biết rõ người trước mắt không hề tầm thường, thấy hắn không muốn nói thêm nàng cũng không truy hỏi mà chỉ nói: "Mục công tử, lá thư sáng nay gửi đến chỗ ta là của công tử đúng không?"
Mục Trọng Sơn: "Đúng vậy."
Dung Tư Phàm lại nói: "Trn thư có nói kẻ trộm đồ của A Chu là Kim Trấn, con trai Ngũ trang chủ Thước Kim Sơn Trang."
Mục Trọng Sơn: "Không sai."
Dung Tư Phàm: "Công tử nói vậy có bằng chứng gì không?"
Mục Trọng Sơn: "Không có."
Dung Tư Phàm: "Chẳng lẽ công tử tận mắt thấy việc này sao?"
Mục Trọng Sơn: "Cũng không phải."
"Vậy sao công tử biết chắc đồ của A Chu do Kim Trấn lấy? " Dung Tư Phàm hoang mang.
"Đồ đang nằm trong túi càn khôn bên hông Kim Trấn." Mục Trọng Sơn bình tĩnh nói, "Lục tìm là biết ngay."
Dung Tư Phàm nhíu mày.
Kim Trấn đâu dễ đối phó, chỉ một câu chất vấn mà chịu để các nàng lục túi càn khôn của mình sao?
Nếu các nàng cưỡng chế lục túi hắn chính là công khai đối đầu với Thước Kim Sơn Trang.
Xung đột với một môn phái khác ở ước hẹn Đào Bạch Tuyết Sơn không phải là quyết định sáng suốt.
Lận Khinh Chu hỏi Mục Trọng Sơn: "Ngươi biết chắc ở trong túi càn khôn của Kim Trấn sao?"
Mục Trọng Sơn gật đầu.
Lận Khinh Chu nói: "Ta phải đi tìm Kim Trấn đòi lại mới được."
Thẻ ngọc và kính Phi Hồng, cái nào y cũng không thể làm mất.
Lận Khinh Chu co cẳng muốn chạy ra ngoài nhà trúc nhưng bị Dung Tư Phàm ngăn lại, nàng hỏi: "A Chu, ngươi tin lời hắn vậy sao?"
"Đương nhiên." Lận Khinh Chu nói, "Hắn đã nói vậy thì nhất định là đúng rồi."
Lận Khinh Chu trả lời chẳng chút do dự khiến Dung Tư Phàm kinh ngạc không thôi.
"Phường chủ, ta sẽ không làm lớn chuyện đâu." Lận Khinh Chu nói, "Những vật hắn lấy đi rất quan trọng với ta nên ta nhất định phải đòi về."
"Không làm lớn chuyện?" Dung Tư Phàm cười lạnh rồi gằn từng chữ một.
"Không, ta đang muốn làm lớn chuyện đây."
- ------------------------------
() Thuyền cỏ mượn tên: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa vào giai đoạn Tôn Lưu liên minh chống Tào, Chu Du vì muốn làm khó Gia Cát Lượng nên đã yêu cầu Khổng Minh làm vạn mũi tên trong thời gian rất ngắn. Nhưng Gia Cát Lượng đã chất đầy người cỏ xung quanh mạn thuyền và nhân ngày sương mù dày đặc trn dòng Giang Thượng xuất thuyền đến trước doanh trại quân Tào. Tào Tháo liền ra lệnh bắn tên, kết quả là hôm sau Gia Cát Lượng đã dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ do Chu Du yêu cầu mà không tốn một giọt mồ hôi.