Hoa Triệt vừa đuổi theo vừa nói thần trong lòng "Tễ Phong, Tễ Phong, Tễ Phong..."
Mặc dù căn cơ tu luyện của hắn bây giờ vẫn còn nông cạn. Nhưng dù sao bản thân đã ở đây thì bảo kiếm cũng nên tỉnh lại phải không?
Kiếp trước, hắn cùng mọi người đến Minh Nguyệt Cốc rèn luyện. Vì cứu người mà rơi xuống vực sâu trăm trượng, dưới đáy là một hồ nước lạnh băng. Rồi vô tình tìm được Tễ Phong phủ đầy bụi.
Dù lần gặp mặt này sớm hơn một năm, song đó là bảo kiếm cùng chiến đấu với Ma Tôn trong nhiều năm. Tắm trong máu tươi, sớm chiều làm bạn, ấn ký đã khắc vào linh hồn. Chẳng lẽ do quay ngược thời gian mà mất đi liên kết."
Hoa Triệt đứng trên đỉnh núi thở hổn hển nhìn xung quanh. Hung thủ phóng hỏa đã mất tích. Thôi vậy, nếu gã muốn trốn thì bằng thực lực hiện tại khó có thể bắt kịp. Trong lúc hắn đang phân vân giữa việc nhảy xuống hồ nước lạnh lấy kiếm hay là đi về, thì trong hẻm núi phát ra tiếng vang lớn.
Cả ngọn núi run lên!
Hoa Triệt vội vàng bám lấy một cây hoè già ổn định thân thể. Chấn động này vô cùng bất thường, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Không đợi hắn bận tâm suy đoán, một luồng sáng bạc lộng lẫy tràn ra từ đáy thung lũng lao thẳng lên trời. Hơi thở quen thuộc này khiến tâm tình Ma Tôn run lên, lập tức dựa vào linh cảm đuổi theo. Càng đến gần cảm giác quen thuộc càng thêm mãnh liệt.
Tễ Phong khác với những thanh kiếm còn lại, không đơn điệu như Lãng Nguyệt, cũng không trong trẻo như Thính Tuyền. Nó là độc nhất vô nhị, thân kiếm trơn bóng như ngọc bích, cảm giác khi chạm vào rất êm ái dễ chịu. Nhất kiếm xuyên cửu châu như cây khô gặp xuân về. Nhất kiếm phá mây mù cho mưa tạnh mây tan.
Hoa Triệt dừng chân.
Thân kiếm màu bạch kim lập loè phát sáng đang ở trong tay người khác. Ánh mắt hắn trong phút chốc trở nên rất đáng sợ. Gã ta không chỉ muốn đốt cháy thị trấn, mà còn muốn lấy cổ kiếm. Mặc dù người này mặc đồ đen và khoác áo choàng thùng thình, nhưng Ma Tôn nắm chắc tới bảy phần, hắn biết thân phận của gã.
"Ngươi phóng hỏa thiêu thị trấn?" Hoa Triệt thận trọng hỏi.
Mặc dù không thể nhìn thấy mặt hung thủ, nhưng bất cứ ai bị một tên mười sáu tuổi đuổi tới đây đều sẽ kinh ngạc. Gã nhìn chằm chằm hắn một lúc, không nói lời nào rút kiếm ra đòn sát thủ.
Hoa Triệt nhanh chóng né tránh, là chủ nhân hơn trăm năm thì ít nhiều cũng hiểu tính cách Tễ Phong. Vì thế, hắn miễn cưỡng trốn được hai chiêu từ trong tay người có tu vi cao hơn mấy cảnh giới.
Gã rõ ràng là bị sốc, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng giải quyết một thằng nhãi con, ai ngờ lại là thứ gian xảo lõi đời. Gần như ngay lập tức, gã tập trung tinh thần cao độ. Lưỡi kiếm sượt qua một bên cổ. Hoa Triệt linh hoạt né được trong gang tấc, nếu không, e rằng đầu đã rời khỏi cổ. Tầm mắt hắn có chút mơ hồ, đưa tay sờ lên vết máu, sau đó trừng mắt nhìn kẻ phản bội: "Ngươi dám làm phản?"
Không biết bị giọng nói uy hiếp hay là do nếm mùi máu tanh quen thuộc mà bảo kiếm run rẩy nhè nhẹ.
Gã nắm chặt thanh kiếm trầm giọng trách móc: "Ngươi đã là linh khí của ta, muốn phản bội hả?"
Hoa Triệt chế nhạo: "Ai là chủ nhân của nó?"
Gã lộ ra sát ý, kiếm khí vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Hắn nhìn thấy quỹ tích của kiếm, song thân thể không kịp phản ứng trong nháy mắt bị đâm ở vài chỗ. Tễ Phong lại áp sát lần nữa. Ma Tôn dứt khoát không né mà giơ tay nắm lấy thân kiếm. Mũi kiếm cách trái tim không đến hai ngón tay mới dừng lại.
Gã giật nảy mình.
"Một khi linh khí nhận ra chủ nhân nó sẽ vĩnh viễn không phản bội. Chỉ cần linh hồn bất tử, bất luận khi nào và ở đâu, dù là trên trời hay địa phủ, chỉ cần ngươi gọi nó sẽ trở về." Hoa Triệt nắm chặt lưỡi kiếm, rồi trượt dài theo thân kiếm, máu tươi nhuộm đỏ Tễ Phong.
Thoáng chốc, bảo kiếm ngập tràn trong bạch quang.
Ánh sáng chói mắt phản chiếu lên gương mặt tái nhợt của Ma Tôn. Đôi mắt phượng lóng lánh ánh nước, trên môi nở nụ cười khát máu: "Linh khí của bản tôn, ngươi không xứng đụng vào."
Lòng bàn tay gã bỏng rát, toàn thân như bị thiêu đốt trong ngọn lửa. Bàn tay lập tức buông ra theo phản xạ tự nhiên. Trường kiếm xoay thân lao thẳng tới giữa lông mày của đối thủ.
Gần như cùng lúc, một cây kiếm khác cũng từ không trung bổ xuống. Gã nhìn về phía xa, không dám nán lại lâu hơn mà vội vàng bỏ chạy.
Nhận ra đó là Thính Tuyền, Hoa Triệt thâm trầm quay quay đầu nhìn lại. Quả nhiên là Sở Băng Hoàn. "Là ngươi, Táp Táp bên kia thế nào..." Thần kinh căng thẳng nãy giờ bỗng nhiên thả lỏng, tay chân mềm nhũn.
"Hoa Triệt!" Sở Băng Hoàn kịp thời ôm hắn từ phía sau, vừa nhìn thoáng qua mặt mày liền biến sắc.
Đừng nói đến y, ngay cả hắn cũng phải sửng sốt. Chẳng biết áo thấm đẫm máu đỏ từ khi nào, ngực thủng một lỗ sâu. Vậy mà đến bây giờ hắn vẫn không cảm thấy đau.
"Đừng nhúc nhích." So với Ma Tôn, Vân Miểu Tiên Quân có vẻ sợ hãi hơn, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Hắn để cho y tuỳ ý sờ soạng, cởi áo, làm thủ thuật cầm máu và băng bó vết thương. Hình như trong lúc cứu bé gái thân thể tránh không kịp nên bị mũi tên đâm vào. Thương binh ngồi dựa vào gốc cây, do mất máu quá nhiều nên đầu choáng váng, dõi mắt nhìn thầy thuốc loay hoay với chai lọ. Sở Băng Hoàn lấy hết linh dược trân quý từ túi càn khôn luống cuống pha thuốc, đồng thời truyền chân nguyên cho Hoa Triệt. Sau đó lại đút cho hắn ăn tụ nguyên đan, sợ đâu sơ sẩy chút xíu là người thương liền về chầu trời.
Hoa Triệt cố nhịn cười bày ra vẻ mặt khổ sở, "Ngươi làm được không? Nếu không đổi y tu khác đến đây đi, ta không muốn chết..."
"..." Sở Băng Hoàn đỡ trán "Câm miệng!"
Hắn bật cười. Y thở thật sâu, đúng là quan tâm quá sẽ bị rối loạn, phối thuốc đến bước nào cũng quên sạch sành sanh. Thầy thuốc bấn loạn ném hết thuốc cũ sau đó phối lại từ đầu. Hoa Triệt cầm trong tay lọ ngọc bội chứa đầy tiên dược, liếc mắt nhìn xa xa hỏi: "Mấy người bên Táp Táp thế nào?"
"Lửa đã tắt, bọn họ ở xử lý chuyện còn lại." Sở Băng Hoàn thúc giục, "Không cần ngươi nhọc lòng, uống thuốc đi."
Hoa Triệt lắc lắc bình ngọc, nước thuốc sóng sánh phát ra âm thanh quen thuộc, thân thể vô thức không rét mà run. Hai người dù gì cũng bên nhau hơn trăm năm. Ma Tôn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thần dược của Vân Miểu Tiên Quân. Vị của nó thật sự quá khủng khiếp, uống xong lần này không dám nghĩ tới lần sau. Sở Băng Hoàn còn đắc ý như kiểu "Xem ngươi còn dám bệnh lại nữa không". Dọa hắn sợ tới mức vãi đái trong quần chạy vắt giò lên cổ.
Lần này, Ma Tôn vừa nghe tiếng nước trong bình là... bỗng dưng muốn khóc. "Cái này... Hay là tâm sự trước đi."
Vân Miểu Tiên Quân lạnh lùng tàn nhẫn: "Uống!"
Hừm! Hoa Triệt bịt mũi nốc một hơi, nước mắt mũi giàn giụa, vừa ho sặc sụa vừa khóc lóc ăn vạ: "Ngươi muốn ta chết sớm thì nói, đừng dùng phương pháp này tra tấn ta!"
"Uống liền một hơi." Sở Băng Hoàn cực kỳ sắt đá.
Hoa Triệt hít thở khó khăn: "Ngươi muốn sát phu."
Sở Băng Hoàn: "..."
Khi nói lời này hắn cũng sững sờ.
Chỉ vì bầu không khí lúc đó vừa vặn hòa hợp với kiếp trước, Ma Tôn nói chuyện không dùng não, thoải mái thỏa mãn bản năng ăn nói lung tung của mình.
Vân Miểu Tiên Quân thoáng ngẩn ra.
Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, vị trí và các nhân vật đều giống nhau.
Ở kiếp trước, sau khi bái nhập Thượng Thanh được nửa năm, cả nhóm cũng xuống núi rèn luyện, địa điểm là Minh Nguyệt Cốc. Hoa Triệt vô tình rơi xuống vực sâu cứu người, rồi lại được giải cứu, trong người có cả nội thương lẫn ngoại thương.
Sở Băng Hoàn chế thuốc cho hắn, thái độ hết sức dỗ dành. Y như rằng, sắc mặt Hoa Triệt liền biến sắc khi vừa mới uống một hớp trong bát: "Cay, đắng, quá!!! Không uống, ta không uống! Cất đi, ta không cần uống!"
Ma Tôn nhõng nhẽo y như trẻ con ba tuổi một hai không chịu phối hợp. Vân Miểu Tiên Quân cũng không phải dạng vừa. Không uống à? Y Thực thi ngay chính sách bạo lực gia đình, trực tiếp điểm huyệt, bóp miệng đổ hết thuốc vào.
Sau đó, Hoa Triệt nằm trên liệt mặt đất, nước mắt đầm đìa, người nào không biết còn tưởng bán mình chôn cha. "Sở Băng Hoàn, ngươi âm mưu sát thân phu! Muốn giết ta thì cứ nói thẳng, ta thành toàn cho ngươi."
Cuối cùng, hắn bị y vác kiếm đuổi giết khắp Minh Nguyệt Cốc thì mới chịu câm miệng.
Thuốc đắng dã tật, tuy rằng mùi vị cực kỳ khủng khiếp nhưng hiệu quả trị liệu thật sự rất tốt.
Hoa Triệt cảm thấy đặc biệt xấu hổ sau khi nói mấy lời vớ vẩn, hắn uống một hơi cạn chén thuốc. Trong lòng muốn bật khóc tại chỗ, tự nhiên trên môi có vị ngọt ngọt.
Là mứt hoa quả.
Hoa Triệt kinh ngạc nhìn Sở Băng Hoàn, vị y tu "nhẫn tâm" này sao lại ân cần như vậy? chẳng phải là yêu thích nhất biểu hiện đau khổ khi người khác uống thuốc của mình sao???
Mùi vị mứt hoa quả rất quen thuộc.
"Cái này..." Hoa Triệt chỉ vào đôi môi tái nhợt của mình "Mua ở đâu?"
Y rộng mở nắp hộp, bên trong chứa mười mấy loại mứt khác nhau "Ta tự làm."
Ma Tôn là người nghiện ngọt, cho dù ăn mứt hoa quả cũng phải phủ một lớp mật ong dày đặc, thích nhất vẫn là mứt lê, đào, táo, thanh mai. Chính hắn cũng nếm thử tay nghề của rất nhiều người. Từ cửa hàng nhỏ lẻ cho đến ngự trù trong cung, so ra đều kém Sở Băng Hoàn. Đáng tiếc, y rất bủn xỉn, chỉ lúc uống thuốc mới đại phát từ bi ban thưởng hai viên, làm cho hắn thòm thèm mãi dứt không được.
Thời gian sau đó, Hoa Triệt bội phản Thượng Thanh Tiên Môn. Hai người trời nam đất bắc, mứt càng không có mà ăn. Chờ đến khi bọn họ ở chung sớm chiều thì đã đứng ở hai phe đối lập, miễn bàn tới việc "làm cho tên khốn ấy thưởng thức".
Qua mấy trăm năm mới được nếm lại, Mà Tôn xuýt nữa rưng rưng nước mắt. Hắn lấy thêm một viên bỏ miệng, ba viên, bốn viên, năm viên... Mỗi loại đều nếm thử một lần.
"Không ngờ, Sở đại công tử thật đa tài." Hoa Triệt nhe răng cười, "Nàng nào cũng thật có phúc mới được gả cho ngươi."
Sở Băng Hoàn liếc hắn một cái, rồi lấy củi khô nhóm lửa.
"Khối Băng, tại sao không đi Thượng Thanh?"
Y bẻ gãy nhánh cây ném vào đống lửa: "Không thích."
Hắn lười biếng hỏi: "Ngươi không muốn tu thành đại đạo, phi thăng thành tiên sao?"
Sở Băng Hoàn: "Không muốn."
"Nói như vậy, ngươi cũng lưu luyến hồng trần?" Hoa Triệt kinh ngạc cười khanh khách, "Vậy nói cho ta biết ngươi thích phụ nữ như thế nào? Người như ngươi thì không thể cưới dân thường."
Vân Miểu Tiên Quân không trả lời, Ma Tôn lảm nhảm một mình: "Đầu tiên gia thế phải hiển hách, ít ra cũng phải môn đăng hộ đối Vân Thiên Thủy Kính. Đẹp người, đẹp nết, tính cách dịu dàng mới chịu được người lạnh lùng như ngươi. Phải đầy đủ công dung ngôn hạnh, tu vi cũng không được quá thấp..."
"Hoa Tình Không."
"Tính cách không thể quá yếu đuối, phải mạnh mẽ một chút, lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Phải rồi, đặc biệt là nấu ăn ngon. Sở đại công tử từ nhỏ đã được nuông chiều, khó tánh khó nết, không ăn mặn chỉ ăn chay, không ăn hành gừng tỏi cùng ớt cay, thích đậu hủ cùng mì phở..."
Sở Băng Hoàn quặn thắt ruột gan, thâm tình nhìn hắn "Ngươi, hiểu ta như vậy?"
"Thích sủi cảo, tam tiên nhân. Trà thì chỉ uống Lư Sơn Vân Tiêu, khoan, thật sự không đúng, Tây Hồ Long Tỉnh cũng tạm chấp nhận. Không thích uống rượu, ngoại trừ phải uống trong dịp năm mới. Nếu uống thì chỉ uống Thu Lộ Bạch. Chưa kể tính sạch sẽ, ghét bầy hầy dơ dáy. Luyện kiếm xong không chịu đi tắm mà lên giường ngủ chắc chắn sẽ bị đánh..."
Sở Băng Hoàn hai mắt phủ một tầng sương mù: "Những cái này, ngươi hỏi ở đâu?"
Hoa Triệt cười tủm tỉm, "Ta đoán! Hơn nữa, ngươi trước khi đi ngủ cũng phải đốt trầm hương. Ta muốn dùng bút ghi lại những thứ này, đưa cho phu nhân chân chính của ngươi."
Vẻ mặt Sở Băng Hoàn lạnh xuống: "Câm miệng nghỉ ngơi."
"Không." Hoa Triệt nở nụ cười thật tươi vậy mà chẳng giấu nổi vẻ mệt mỏi hiện trên gương mặt, "Ta sợ im lặng sau này sẽ không còn cơ hội nói nữa."