Trang Điền nôn nóng đi qua đi lại, trong bụng âm thầm khấn vái tổ tiên phù hộ. Chưa kể từ nãy đến giờ ông còn chạy ra chạy vào nhà xí tới mấy chục lần. Vừa nghe Càn Dương trưởng lão báo tin cả người tự dưng đờ đẫn ngay tại chỗ. Cũng còn may là có Tạ Vãn Đình đứng kế bên nhắc nhở.
"Ra rồi, ra rồi? Ông nhảy cẫng lên khoe khoang với mọi người "Đó là đồ đệ của ta, là Linh Tiêu Bảo Điện, nhìn kỹ đi, chính là hắn, mặc y phục màu đỏ đó."
Các vị trưởng môn đồng cấp sôi nổi ghé mắt xem qua. Tin tức về nhân tài trẻ tuổi này thì bọn họ đều nghe thấy. Ở thời điểm khai mạc Hội Võ Vạn Môn, mười vạn tu sĩ chen chúc nhau mà đứng, người người qua lại đông như mắc cửi. Lúc đó chỉ muốn nhìn sơ thôi cũng quá bất tiện, giờ thông thuận thế này lại dễ ngắm kỹ hơn.
Thiếu niên mười bảy tuổi diện trên người trường bào đỏ thắm, viền áo điểm xuyết thêm những đóa hoa hải đường rạng rỡ. Mái tóc đen cột cao gọn gàng. Thần thái tươi sáng, ngũ quan hoàn mỹ, dáng người dong dỏng, nổi bật nhất là đôi mắt phượng đẹp đến mê người. Bàn tay nắm chắc thanh kiếm, song lại chẳng mang đến cảm giác uy hiếp cho người đối diện, ngược lại còn rất ôn hòa, làm người ta cảm thán không thôi.
Sở Trường Phong ngờ ngợ: "Linh khí kia..."
Mộ Khải Niên bổ sung thêm: "Chắc chắn không phải vật thường, lão phu dám chắc bảo kiếm này không hề kém cạnh với Thính Tuyền bên Vân Thiên Thủy Kính."
Tính tình Mộ Khải Niên rất thẳng thắn, có gì nói đó, không lường trước được ý này chẳng khác nào coi thường Vân Thiên Thủy Kính. Dù gì cũng là bảo kiếm trấn phái, ngay cả chưởng môn cũng không thể rút ra.
Quả nhiên, Mộ Khải Niên bắt gặp ngay ánh mắt khó chịu của Mai Thải Liên.
Tạ Vãn Đình nhìn lâu thật lâu mới nói: "Bổn tông xem qua có chút tương tự với Lãng Nguyệt của Lộ Hào."
Mộ Khải Niên dường như hiểu ra: "Ngài nói vậy, ta mới để ý."
Tạ Vãn Đình gật gù bình luận: "Nghe đồn từ thời thượng cổ có một thần khí trải qua thương hải tang điền một phân thành hai. Hóa thành hai thanh bảo kiếm đánh rơi xuống thế gian, vốn là cùng nguồn gốc nhưng lại trời nam đất bắc.
"Tễ Phong Lãng Nguyệt." Sở Trường Phong tiếp lời, "Lãng Nguyệt ở Thượng Thanh tiên môn là Lộ chưởng môn giao cho Lộ Hào, còn cái một khác... Hay chính là thanh kiếm trong tay Hoa Tình Không?"
Tạ Vãn Đình nhoẻn miệng cười: "Nếu thật là như thế thì đứa nhỏ này quả là có phúc duyên. Dốc lòng tu hành, chăm chỉ khổ luyện, sau này nhất định có khả năng độ kiếp phi thăng."
Mai Thải Liên giống như bị ai đó đâm vào trong tai, nàng lạnh mặt trào phúng: "Lục căn không tịnh, tham luyến hồng trần, làm sao có thể phi thăng."
Hoa Triệt bước nhanh lên đại điện Thượng Thanh hành lễ với Trang Điền. Ông sung sướng cười toe toét, song còn chưa kịp hỏi về nội dung trong ảo cảnh thì đã thấy một bóng người đi tới. Trang Điền đành phải kìm nén cảm xúc đang dâng trào cung kính chào hỏi: "Lộ chưởng môn."
Lưng hắn như bị ong chích, cả thân người cứng đờ xoay lại đối diện với ánh mắt Lộ Minh Phong.
"Đây là Hoa công tử nổi danh ở Nguyệt Minh Cốc?" Thần sắc Lộ chưởng môn vô cùng nghiêm túc, ngữ điệu lại rất ôn hòa.
Có thể được chưởng môn của Thượng Thanh hỏi chuyện đó niềm vinh quang lớn lao của vô vàn tu sĩ. Mấy đệ tử đứng trên đài Thượng Thanh bắt đầu bàn tán sôi nổi, hâm mộ không thôi.
Đáy mắt Hoa Triệt trầm xuống, trả lời rất nhỏ: "Đúng vậy."
Lộ Minh Phong tấm tắc khen ngợi vài câu. Hoa Triệt vẫn thản nhiên đáp lại, biểu cảm không có chút gì dư thừa.
Tạ Vãn Đình và Sở Trường Phong thấy thế thì ngạc nhiên vô cùng. Thằng nhóc này còn nhỏ tuổi mà đã cực kỳ trầm ổn không màng hơn thua, không tự cao tự đại như bọn trẻ cùng lứa.
Sở Trường Phong thật lòng tán thưởng nói với Mai Thải Liên đang đứng bên cạnh: "Chị dâu, ta thấy vị Hoa công tử này giao tiếp khéo léo, vừa đẹp vừa tài, không đến nỗi tệ như chị từng nói."
Mai Thải Liên hừ một cái: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, Trường Phong làm sao biết được tâm tính của hắn như thế nào? Đừng nhìn hắn tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện mà lầm. Thật ra trong bụng toàn quỷ kế, nếu không thì tại sao Băng Hoàn sẽ đi..."
"Đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện, Sở Băng Hoàn, tự Thiên Ngu, mất hai ngày bốn canh giờ phá được ảo cảnh."
Mai Thải Liên vui mừng đứng dậy đón con trai của mình. Nào ngờ, Sở Băng Hoàn lại đi về hướng Trang Điền. Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi.
Không phải y không hiểu đạo làm con, mà là quy củ.
Nàng suýt nữa đã quên con trai đang đại diện cho Linh Tiêu Bảo Điện, cho dù y có đạt được danh hiệu quán quân thì cũng là vinh quang của môn phái người ta. Vân Thiên Thủy kính và Thượng Thanh Tiên Môn cũng chẳng được hưởng chút tiếng thơm nào. Nghĩ đến đây, Mai Thải Liên liền tức giận, trông thấy y hành lễ xong với Trang Điền và tiến về bên này thì nàng lại không thèm nói chuyện nữa.
"Chị dâu" Sở Trường Phong nhắc khéo Mai Thải Liên một tiếng, bất đắc dĩ đành phải tự mình nâng Sở Băng Hoàn, "Không sao, cứ tự nhiên đi."
Sở công tử đồng ý và xoay người trở lại vị trí của Linh Tiêu Bảo Điện. Nhìn thấy Hoa Triệt, trái tim y quấn quýt không rời.
"Cảm ơn ngươi."
Sở Băng Hoàn sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Hoa Triệt: "Cái gì?"
Hắn không nhắc lại.
Ảo ảnh kéo dài năm ngày, Mộ Dung Táp thoát ra vào ngày thứ ba, Lâm Ngôn là ngày thứ tư, Văn Nguyên và Trang Tiểu Nhị thì đến phút chót mới thoát khỏi ảo cảnh.
Tuy rằng cá đệ tử khác đều bị loại nhưng Trang Điền không có chút thất vọng nào hết, dựa theo dự đoán thì đáng lẽ tất cả đều bị loại. Cho nên ông rất cảm động khi thấy Hoa Triệt là người thứ nhất đi ra.
Đạt được kết quả thế này... Mẹ nó chứ! Quá mỹ mãn.
Hắn cũng thấy buồn cười, mới vậy mà sư phụ đã vui như Tết, đợi đến khi mình đoạt được hạng nhất không chừng còn lăn đùng ra chết.
Y cũng có cảm giác như vậy, liền chuẩn bị Hộ Tâm Đan, Tụ Nguyên Đan, Ngưng Thần Đan, Tề Thiên Đan, và các loại đan dược khác để phòng hờ tình huống khẩn cấp.
Sau khi kết thúc vòng vòng đầu, mười vạn tu sĩ chỉ còn lại một vạn bảy. Càn Dương trưởng lão thở dài thườn thượt "Lần này tệ quá!" Một đám tâm linh yếu ớt. Một ngày nào đó giao chiến với ma giới đụng phải các ảo thuật thì lấy gì mà chống đỡ. Chẳng lẽ đều phát điên hết sao?
Tất cả các tu sĩ nghỉ ngơi một ngày rồi bắt đầu khởi tranh vòng thứ hai. Ở vòng này các thí sinh sẽ thi nhau trổ tài săn thú, ngự kiếm, và bắn chết quái vật. Phạm vi thi đấu là toàn bộ núi non Côn Luân bao la, ngự kiếm đi chừng nửa ngày sẽ chẳng thấy bóng người.
Qua lại một hồi, Hoa Triệt thu hoạch cũng kha khá. Hắn đứng trên đỉnh núi chăm chú nhìn Lộ Minh Phong đang ở trước tiền điện Thượng Thanh.
Chỉ sau một cái liếc mắt hắn đã bay đi. Tay trái cầm cung, tay phải kéo căng dây, giữa ngón tay là ba mũi quang tiễn nhắm thẳng vào bầy nhiếp hồn biên bức bay đầy trời. Ba mũi lao vút ra khỏi cung và tiếp tục biến thành sáu, sau đó sáu lại thành mười hai. Tốc độ biến ảo làm người xem hoa cả mắt, trong tích tắc đã xiên ngang mười hai con dơi.
"Giỏi!" Mộ Khải Niên đứng bật dậy vỗ tay khen ngợi.
Các chưởng môn khác cũng rất kinh ngạc.
"Bắn rất giỏi!"
"Đúng là tuyệt chiêu nhất đẳng."
"Tuổi còn trẻ mà tu vi không cạn."
Lại nhìn về phía bên kia, một mũi quang tiễn cực kỳ sắc bén xuyên qua một con quỷ không đầu, hai con, ba con, bốn con, năm con, giống như đang xiên một xâu kẹo hồ lô.
Mộ Khải Niên lại kích động hô to: "Một mũi tên giết sáu con quỷ!!!"
"Không hổ là đại công tử Vân Thiên Thủy Kính."
"Sở Thiên Ngu thiên phú cao thật, con đường tu đạo nhất định thuận lợi."
Khả năng ngự kiếm của Văn Nguyên còn tạm chấp nhận được, riêng tài bắn cung không tốt cho lắm. Bản thân lại là đại sư huynh nên khốn khổ trăm bề, vừa chăm sóc đàn em vừa phải lo tu luyện, ngày dài cỡ nào cũng cảm thấy thiếu.
"Tiểu Nhị, ngươi đừng bày đặt làm mấy động tác hoa hoè hoa sói, ta nhìn mà lo đến chết khiếp."
Trang Tiểu Nhị phản bác: "Trừ Thất sư đệ và Bát sư đệ ra thì ta là người ngự kiếm nhất ổn trong nhà, đại sư huynh tự lo cho mình đi, coi chừng té nha!"
Cái tốt không linh, cái xấu linh ngay lập tức. Bất ngờ có một cơn gió Tây Bắc thổi vào mặt, Văn Nguyên mất cảnh giác chới với sắp ngã, may nhờ có Hoa Triệt kịp thời lao tới. Đại sư huynh sợ hãi tới mức toát mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó, kiếm tu trường tị cũng vừa bay tới chỗ Hoa Triệt: "Ta biết ngươi sẽ tới. Lúc nghe sư tôn nói Linh Tiêu Bảo Điện báo danh ta còn thấy khó tin."
Hắn chào lại: "Đoạn tiên sư, lâu rồi không gặp."
Sau màn tụ tập gắn ngủi thì đường ai nấy đi tiếp tục săn thú. Tuy rằng quái vật rất đông nhưng số lượng vẫn là hữu hạn. Hơn một vạn tu sĩ tranh nhau thì chỉ có thiếu chứ đâu ra dư thừa, việc tranh đoạt với những tu sĩ khác là điều khó tránh khỏi. Kẻ chậm chân sẽ bị hớt tay trên, ai bắn trúng trước thì tính cho người đó.
Một y tu nhắm ngay phệ linh điểu bắn ra một mũi tên, góc độ cực kỳ chính xác, chắc chắn sẽ trúng đích. Nào ngờ từ trong thinh không lại xuất hiện một mũi quang tiễn đỏ đậm, thế bay như sấm, nhanh như điện, tới trước một bước đâm thẳng vào thân con chim.
Y nổi giận đùng đùng: "Hoa Tình Không, ngươi khinh người quá đáng!"
"Hả?" Hắn nhặt lấy phệ linh điểu linh, trong bụng chẳng hiểu ra làm sao, "Ta khinh người quá đáng chỗ nào?"
"Ta nhìn thấy phệ linh điểu trước."
Hoa Triệt cười tủm tỉm: "Sai rồi huynh đệ, vòng thứ hai chính là săn thú bằng bản lĩnh của mình. Ai nhanh tay thì được. Tên của ta nhanh hơn, cho nên các hạ thua rồi, vậy đi nha!"
Y tu thẹn quá thành giận: "Ngươi!"
"Ấy, ấy, ấy, không nên tức giận, ta giành của ngươi đâu có gì sai, người khác cũng đoạt của ta mà. Ngươi cũng có thể đi giành của người khác."
Săn bắn quả thực là như thế này, ngươi cướp của ta, ta cướp lại ngươi cho đến khi hết thời gian. Hai trăm người thành tích cao nhất sẽ giành chiến thắng. Nhưng y tu không phục, bản thân đi theo con đường y đạo nên có giá trị vũ lực yếu nhất trong giới tu tiên. Giờ lại bảo gã dùng vũ lực đi so đấu thì còn gì gọi là công bằng. Y tu tức điên, từ trong ảo cảnh đi ra vốn rất khó chịu trong lòng, bây giờ còn bị chọc giận nên cuối cùng không thể nhịn được nữa. Gã giương cung nhắm thẳng vào người Hoa Triệt đồng thời nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi dám cướp con mồi của ta, đi chết đi!!!"