Hoa Triệt liếc nhìn lão ma đầu, khóe môi cong lên nụ cười đầy thỏa mãn: "Nếu bọn họ bị giết, ta cũng chết."
Lão hỏi lại: "Cái gì?"
"Sau khi chết, dưới chín suối, ta sẽ nói với mẹ của ta rằng: "Ma Tôn Ân Vô Hối là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn ép chết con ruột của mình. Một tên cặn bã như vậy, chẳng trách mẹ lại không thích ông ta."
Ân Vô Hối trừng mắt: "Ngươi dám uy hiếp bổn tôn!"
"Ông có thể uy hiếp ta, tại sao ta lại không uy hiếp được ông. Nếu ông không muốn tuyệt tử tuyệt tôn thì che chở cho bọn họ thật tốt. Vân Thiên Thủy Kính hủy kính, Tuý Mãn Lâu, và Linh Tiêu Bảo Điện, một trong ba nhà gặp tai nạn, ta sẽ chết ngay lập tức!" Hắn đáp lại.
Lão tức giận: "Ngươi!"
Hoa Triệt biết lão ma đầu bị bệnh, bệnh say tình cực đoan. Lão chỉ thích đụng chạm vào người phụ nữ mà bản thân đã xác định là Hoa Tự Cẩn. Một khi đã xác định là xác định cả đời. Lão sẽ không động vào phụ nữ khác, nếu làm vậy lão sẽ cảm thấy bệnh hoạn và dơ bẩn.
Cho nên, Ân Vô Hối chỉ có một người con duy nhất là Hoa Triệt, không có người thừa kế nào khác.
Hắn bước đi, mấy tên thị vệ gác cửa cũng chẳng to gan ngăn cản, chỉ cúi đầu và cúi người hô: "Thiếu tôn!"
Ánh mắt sắc bén của hắn rơi vào hữu hộ pháp Thượng Võng Lượng, ngay tức khắc liền nghĩ ra quỷ kế: "Hữu hộ pháp nếu rảnh rỗi thì đến tiệm mì bà Khương ở Hàng Châu ngồi chơi xơi nước. Yêu ma quỷ quái nghe danh của ngài là đều tè ra quần. Có ngài tọa trấn ta đây cũng yên tâm, Ma Tôn cũng bớt lo."
"Hả!" Hữu hộ pháp mở miệng nhìn tôn thượng nhà mình rồi ngẩn người ra "Cái này..."
Lão nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Triệt rời Ma giới, ngự kiếm mất bảy ngày mới về tới Hàng Châu. Khương Bà Bà lo lắng lau nước mắt. Hắn an ủi rất nhiều, còn nói do sư đệ có việc gấp nên vội đi mà quên để lại lời nhắn.
Khương Bà Bà sợ hãi: "Thật là, nếu như thiếu gia về chậm chút nữa thì lão nô định đến Vân Thiên Thủy kính cầu Sở công tử giúp đỡ."
Tiểu béo nhớ tới vẻ mặt của Hoa Triệt lúc đó, sợ mình làm sai, run rẩy hỏi: "Hoa đạo hữu, người đó là..."
"Không sao." Hắn cười khanh khách, "Tự nhiên có thêm một hộ vệ, trong lòng rất vui."
Đêm đó, khi Hoa Triệt ra ngoài quét tuyết, hữu hộ pháp đã đến như đã hẹn.
Cho dù là theo lệnh của Ân Vô Hối hay là do sợ thần uy của thiếu tôn, thì dù sao gã cũng đang ở đây. Dưới ánh trăng chênh chếch, Thương Võng Lượng mặc áo bào đen, khuôn mặt tái nhợt được che bởi mũ trùm đầu rộng thùng thình trông thật là kỳ quái và tạo cảm giác kinh hãi.
"Đến cũng đến rồi, cùng giúp một tay, quét tuyết!" Hoa Triệt trực tiếp ném cây chổi về phía gã. Hữu hộ pháp không nói lời nào, ngoan ngoãn quét qua quét lại.
Hắn tiếp tục phân công: "Ngày mai tiệm mì mở cửa, đừng quên chạy bàn và giúp thu dọn bát đĩa."
Võng Lượng: "..."
Đường đường là hữu hộ pháp Phần Tình Điện, dưới một người trên vạn người. Hung danh có thể khiến tà ma lệ quỷ trong vòng trăm dặm chạy té khói. Bây giờ rơi vào cảnh ngộ đi làm tiểu nhị???
Biết làm sao được, đây là mệnh lệnh của thiếu tôn, không thể kháng.
Thương Võng Lượng đáng thương quét tuyết, đốn củi, bưng trà, rót nước... hầu hạ một đám phàm nhân ngu xuẩn. Đôi khi còn phải nghe la lối om sòm. Mấy lần gã không nhịn được muốn giết người, thì lập tức bị Hoa Triệt đứng ở quầy thu ngân liếc mắt một cái... Tắt máy!
Mẹ nó! Bản hộ pháp nhịn!!!
Sau đó, hắn dặn dò mấy câu rồi cũng đến lúc phải đi.
Những ngày sống dưới cái bóng của thiếu tôn cuối cùng cũng kết thúc. Hữu hộ pháp nước mắt lưng tròng, định móc mắt một tên không biết trời cao đất dày dám chườm mặt ra gây sự đem đi nhắm rượu. Nào ngờ tới lượt Khương bà bà ra mặt, vừa giúp tên kia nhận lỗi, vừa an ủi Thương Võng Lượng.
"Tiểu Thương, trên đời này người tốt người xấu đều có, ngươi đừng quá để ý rồi nóng giận hại thân."
Thưa bà cố nội! Bản hộ pháp nhẫn!!!
Bạn đầu, Thương Võng Lượng là bất đắc dĩ, tay chân vụng về. Dần dần, quen việc quen người, gã phát hiện ra bản thân đã thích nghi với nếp sống ngày làm đêm ngủ của thường dân. Và còn học được cách nấu mì rất ngon.
Khoảng ba tháng sau, có một nhóm côn đồ nhỏ đến tiệm. Có thể là người ngoài không biết tiệm mì này có tiên sư che ở phía sau. Vừa tới liền gọi mấy món cá thịt ê hề, ăn xong quẹt mỏ định không trả tiền. Mấy tên đầu gấu xó chợ nhìn thấy chủ quán già cả, tiểu nhị gầy còm đen đủi, quần áo thô ráp, thì tưởng đâu dân quê dễ bề ức hiếp. Chúng nó dùng bàn tay nọng mỡ tát Thương Võng Lượng, cuồng vọng hét húa.
Gã cười "ha hả" đáp lại.
Thiếu tôn nói rằng không cần phải nhân từ khi đối mặt với kẻ ác, miễn là không giết người là được.
Bản hộ pháp chịu nhục ẩn núp ở đây đã ba tháng. Lâu không vận động máu trong người ngứa ngáy khó nhịn. Các ngươi đột nhiên xuất hiện, mẹ nó, quá tốt rồi!
Hàng xóm xung quanh không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Họ chỉ biết rằng tối hôm đó, nhóm côn đồ xó chợ này xếp hàng trước quán mì bà Khương. Chúng nó bị lột trần trùng trục, bị đánh đến hộc máu, miệng khóc thét xin tha.
Ngay sáng hôm sau, cả phố Tây Hồ đều xôn xao vì tin này.
Khương Bà Bà tối hôm trước bị bọn côn đồ lừa gạt, hiện tại thấy bọn họ thống khổ như vậy, lửa giận liền biến mất. Bà kéo Thương Võng Lượng sang một bên thành khẩn cám ơn: "Tiểu Thương, cảm tạ ngươi."
Biểu cảm của Thương Võng Lượng lúc đó như thế nào, Khương bà bà cũng không nhìn kỹ, chỉ biết rằng từ đó về sau tiểu Thương gọi bà là "Khương đại nương" thay cho "lão thái bà".
Đương nhiên, mấy kiểu xưng hô này gã chỉ gọi ở sau lưng mà thôi.
Ngày mười ba tháng giêng, Hoa Triệt đến Dạ U Phủ, trên đường gặp Sở Băng Hoàn và Mộ Dung Táp.
Sắc mặt Mộ Dung Táp không tốt, Hoa Triệt hỏi chuyện thì hóa ra là về Lộ Hào.
Sở Băng Hoàn chia sẻ thêm thông tin: "Mấy ngày trước, tu sĩ Phượng Minh Cốc nhìn thấy Lộ Hào ở vùng giáp ranh với ma giới, tuy rằng chỉ là tàn ảnh, nhưng đúng là hắn"
"Táp Mộ Dung, ngốc Mộ Dung, ài..." Mộ Dung Táp vô cùng chán nản rên lên.
Hoa Triệt mặc kệ lục sư huynh, chỉ hỏi Sở Băng Hoàn, "Hắn định chạy đến Phần Tình Điện?"
"Chỉ biết là Lộ Hào đang phiêu bạt khắp ma giới, cũng không chắc là muốn gia nhập vào đâu." Y đáp lại.
Hắn hơi hối hận, lúc gặp n Vô Hối ở đêm giao thừa thì không chịu hỏi một câu. Nhất cử nhất động ở ma giới đều không thoát khỏi tai mắt của lão ta.
Sở Băng Hoàn thấy sắc mặt hắn khác thường, nên do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì.
Lần này đến Dạ U phủ mừng thọ, bởi vì Sở Trường Phong đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nên y đi cùng Trang Điền nhưng lại đại diện cho Thủy Kính. Mộ Dung Táp sẽ theo sau Mộ Khải Niên thay mặt Phượng Minh Cốc. Chỉ có Hoa Triệt, Lâm Ngôn và Văn Nguyên là theo sau sư phụ.
Mọi người tập trung tại Dạ Minh Sơn. Chịu trách nhiệm đón khách vừa khéo lại là tiểu béo. Cậu chàng nhiệt tình đón Hoa Triệt và những người khác vào sơn môn sắp xếp chỗ ở, đợi bữa trưa bắt đầu đại tiệc.
Dạ U Phủ không hoành tráng như Thượng Thanh Tiên Môn, nhưng mọi thiết kế ở đây đều rất độc đáo, giống như một trang viên ẩn hiện trong mây núi.
Núi rừng trùng trùng điệp điệp, mây nước hoà cùng một màu. Đình đài lầu các, hành lang gấp khúc, khắp nơi đều như họa lên ý thơ.
Mừng thọ tông chủ, toàn bộ Dạ U Phủ giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng.
"Sư phụ ta đã ba trăm tuổi, đương nhiên phải tổ chức lễ mừng hoành tráng." Người vừa lên tiếng chính là đại đệ tử tu tập thất huyền cổ cầm của Tạ Vãn Đình, từng đấu với Hoa Triệt khi ở Hội Võ Vạn Môn, tên là Đào Nhiên Lễ.
Vào đêm trước khi lễ mừng thọ bắt đầu, khách mời khắp nơi lần lượt đến dâng tặng đại lễ cho Tạ Vãn Đình.
Đào Nhiên Lễ lấy danh sách quà tặng và kiểm tra từng món một.
Trang Điền kiểm tra lại lễ vật lần cuối mới dẫn đệ tử vào cửa. Văn Nguyên có nhiệm vụ giao cho đại đệ tử của Tạ Vãn Đình: "Linh Tiêu Bảo Điện dâng tặng hai gốc Thiên Niên Huyết Sâm dùng để tăng trưởng trăm năm tu vi, ngoài ra loại nhân sâm này còn có khả năng khởi tử hồi sinh."
Món quà này quả thực rất trân quý, Hoa Triệt cũng bất ngờ trước sự xa hoa của Trang Điền. Hắn chờ tặng quà xong mới hỏi lý do.
Trang Điền cười khà khà đáp lại: "Nhiêu đó tính là cái gì. Hôm ở hội võ, Tạ tông chủ chỉ điểm cho ngươi không ít. Ta thân là sư phụ, chẳng lẽ không thể thay ngươi dâng lên chút lễ mọn."
Hoa Triệt cảm thấy thật ấm áp trong lòng.
Các chưởng môn khác cũng lần lượt đến chúc mừng, chẳng hạn như Xích Dao Phái, và Vô Cực Kiếm.
Mộ Khải Niên đến muộn hơn một chút, tặng quà xong liền tức giận nhìn cậu ấm nhà mình. Nhưng vì ngại có người ngoài nên ông đành nhịn xuống.
Rượu thơm cùng bao nhiêu mỹ vị lần lượt được bày ra bàn. Tất cả đều là đặc sản của Dạ U Phủ, đặc biệt là loại rượu có tên "Dạ Lai Hương", hương lưu trong miệng, dư vị rất lâu.
Hoa Triệt nhấp một ngụm, quả nhiên hợp khẩu vị của mình. Vừa định nếm thử miếng thứ hai, sau lưng có bóng người, hắn vô thức đứng dậy nhìn lại, hóa ra là Tạ Vãn Đình.
Hoa Triệt vội nói: "Tạ Tông Chủ, mừng thọ của ngài."
Tạ tông chủ dìu hắn một chút, ôn hòa cười nói: "Hoa tiểu hữu tại hội võ lực chiến quần hùng, dũng mãnh đoạt quán quân, thật là hậu sinh khả uý."
"Đa tạ Tông Chủ chỉ điểm âm luật."
"Ta cũng chỉ là đề điểm một hai thôi, vẫn là tự thân Hoa tiểu hữu có thiên phú siêu quần về âm luật. Ngay cả ta cũng khó bì kịp. Sau này chắc chắn sẽ trở thành nhạc tu đứng đầu."
"Tạ Tông Chủ quá khen." Hoa Triệt khiêm tốn khom mình hành lễ.
Tạ Vãn Đình là người ăn nói hành xử cẩn thận, có thể tán thưởng đến mức này chứng tỏ trong lòng đánh giá rất cao. Trang Điền nghe xong sướng đến ngất ngây.
Hắn nhìn lên bắt gặp tầm mắt của Tạ tông chủ, không hiểu sao trái tim lại nhói lên, nhịp đập đột ngột tăng nhanh. Cảm giác này ập đến quá bất ngờ làm Hoa công tử có chút bối rối.
"Linh khí của ngươi..." Tạ Vãn Đình hỏi.
"Ý ngài nói Hàm Tuyết?"
Tạ tông chủ dường như rất sửng sốt: "Cây tiêu trúc màu tím kia tên Hàm Tuyết."
Hoa Triệt gật đầu.
Ánh mắt thâm trầm của Tạ Vãn Đình khiến người ta rất khó phát hiện ông đang suy nghĩ gì, không biết đã qua bao lâu, Tạ tông chủ mới nói: "Tiểu hữu là người Hàn Châu?"
"Đúng."
Đôi môi mỏng của Tạ Vãn Đình khẽ mấp máy như đang suy tư điều gì, sau đó lại khép chặt.
Bộ dạng có vẻ muốn nói nhưng lại thôi của ông khiến Hoa Triệt càng thêm nghi ngờ. Giữa lúc này, Đào Nhiên Lễ hô lên: "Vân Thiên Thủy Kính dâng lễ."
Sở Băng Hoàn vội vàng chào hỏi, Mai Thải Liên bước vào nhà, chỉ hờ hững liếc nhìn con trai không nói gì.
Y nhận món quà từ tiểu sư đệ đưa cho Đào Nhiên Lễ.
Đào Nhiên Lễ dựa theo danh sách quà tặng thông báo: "Vân Thiên Thủy kính tặng đàn Thủy Ngọc Tử Yên."
Tạ Vãn Đình vốn đang bận suy tư về điều gì đó đột nhiên giật mình, vội vàng đi tới bên cạnh Mai Thải Liên nói lời khách sáo: "Thưa phu nhân, món quà này quá quý giá, Tạ mỗ không dám nhận."
Thủy Ngọc Tử Yên là tiên khí trong truyền thuyết, tương truyền âm thanh của cây đàn này có thể khiến trời đổi sắc, thiên hạ khóc than.
Người ta nói rằng một nhạc tu hùng mạnh có thể điều khiển Thủy Ngọc Tử Yên tấu lên khúc nhạc điên đảo nhật nguyệt, quay ngược thời gian. Tất nhiên, đây chỉ là truyền thuyết chưa ai kiểm chứng được, nhưng xác thực vật này rất trân quý, vạn kim khó cầu. Cũng chính là của hồi môn của Mai Thải Liên khi xưa.
Trước kia nàng có kế hoạch để cho con trai lấy làm lễ vật bái Lộ Minh Phong làm sư phụ. Cũng may là Sở Băng Hoàn không đi. Thượng Thanh Tiên Môn giờ đây cũng là hàng đệ nhị. Muốn củng cố thế lực của y thì chỉ có thể làm vừa lòng Dạ U Phủ.
Tạ Vãn Đình là người không ra khỏi cửa, nhân cách đàng hoàng rất đáng tin cậy. Nếu sau này ông ta có thể trở thành hậu thuẫn cho Sở Băng Hoàn thì còn gì bằng.
"Từ xưa đến nay, bảo kiếm chỉ xứng với anh hùng, nhạc cụ tốt đương nhiên phải được tặng cho đệ nhất nhạc tu trong thiên hạ." Mai Thải Liên tươi cười.
Trước khi Tạ Vãn Đình từ chối, nàng ta đã hạ lệnh cho Sở Băng Hoàn vén tấm vải đỏ.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều kinh hãi, con ngươi của y co rút lại!
Nào có Thủy Ngọc Tử Yên, dưới tấm vải đỏ là một cái đầu người, mắt trợn ngược, máu nhỏ tong tong.
Đầu tiểu béo.