Hoa Triệt không dám nghĩ nhiều vì sợ tự mình đa tình.
Phải chăng Sở Băng Hoàn cũng thích hắn?
Sở dĩ luôn từ chối hắn là bởi vì "Hồng Liên" phải không?
Hắn đột nhiên nhớ lại chuyện xưa, lúc đó hắn đang gặp chuyện phiền muộn, có uống chút rượu, và chủ động dụ dỗ y. Sở Băng Hoàn vẫn giữ thân trong sạch như mọi khi, chẳng dao động chút nào. Ma Quân không biết xấu hổ nhào vào ngực, chủ động hôn. Kết quả là chọc cho Vân Miểu Tiên Quân đảo khách thành chủ, đè hắn ở trên giường trừng phạt nghiêm khắc.
Lúc đó Hoa Triệt đang say, đầu óc mơ màng cũng không để ý lắm đến thái độ của y. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, hình như lúc đó y dùng ánh mắt nóng rực nhìn dấu vết để lại trên ngực hắn. Một ánh mắt vừa ẩn nhẫn vừa không cam lòng, áp lực đã ném đến cực hạn, tựa như thú dữ bị giam cầm.
Trong giây phút tình ý đang dâng trào lai láng, súng sắp cướp cò. Thì Vân Miểu Tiên Quân đột nhiên bừng tỉnh đẩy Ma Tôn ra.
Hắn nhớ vẻ mặt của Sở Băng Hoàn lúc đó là hoảng hốt, sợ hãi chứ không phải vẻ chán ghét như Hoa Triệt lầm tưởng.
Hắn từng cho rằng Sở Băng Hoàn cảm thấy ghê tởm khi chạm vào mình.
Nào ngờ là do y không dám động vào hắn.
Đại bi, đại hỉ, thay đổi chỉ trong chốc lát.
Hắn lại không đã qua bao lâu, cho đến khi Sở Băng Hoàn đột nhiên xuất hiện, cũng không biết là ngày tháng năm nào, chỉ thấy y vội vàng mang theo cây đàn chạy từ Vân Thiên Thuỷ Kính đến trúc lâu trong Phần Tình Điện.
Không có ai ở đây.
Sở Băng Hoàn tấu lên khúc nhạc, lấy máu làm vật dẫn, hiến tế linh hồn của chính mình. Bằng mọi giá phải ngưng tụ lại hồn phách đã tản nát.
Y cố gắng hết lần này đến lần khác, không dừng lại, cho đến khi ngón tay ứa máu, chân nguyên tiêu hao cạn kiệt. Suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng ngưng tụ được một chút tàn hồn nhỏ bé.
"Vẫn còn hy vọng," Sở Băng Hoàn ôm đàn tự an ủi chính mình, "Vậy là tốt rồi!”
Tàn hồn không thể tồn tại ở trần gian, nếu không tìm được vật chứa thì nó sẽ tan biến. Sở Băng Hoàn lựa chọn cây đàn để tàn hồn của hắn trú ẩn trong đó.
Hoa Triệt chợt hiểu ra một ít vấn đề.
Không phải ai đụng đến Thuỷ Ngọc Tử Yên đều có thể gây ra hiện tượng này. Chỉ có Hoa Triệt mới có thể.
Bởi vì ở kiếp trước, một chút tàn hồn của hắn trú ẩn trong cây đàn.
Hèn gì hắn chưa kịp chơi, chỉ mới chạm vào mà đã ngất xỉu.
Hoa Triệt đang nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên căng thẳng, sau đó lại bị một cỗ lực lượng kỳ quái kéo ra ngoài, hai mắt chói loá…
Ngay khi thấy Hoa Triệt chạm vào Thuỷ Ngọc Tử Yên rồi bất tỉnh, điều này khiến Sở Băng Hoàn sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc. Sở Trường Phong phải trấn an một hồi y mới bình tĩnh lại. Sở công tử gảy đàn, định dùng cách này để gọi hắn trở về. Lại chẳng biết là chơi nhầm âm tiết nào, trước mắt một màu đen kịt, cả người đột nhiên mất đi ý thức.
Lúc tỉnh táo trở lại, y nghe thấy tiếng cười. Gã đàn ông đang hét lên điều gì đó, còn người phụ nữ thì tỏ ra nũng nịu.
Sở Băng Hoàn vừa mở mắt đã thấy mình đang... ở trong phố chợ!
Con phố này rất quen thuộc, ít nhất là ở kiếp trước. Trong khoảng thời gian ba trăm năm Hoa Triệt biến mất, y thường xuyên đến đây. Con đường, phố xá, hàng liễu… rất quen mắt.
Đúng rồi, đó là Hàng Châu.
Chỉ là nơi này còn cách Tuý Mãn Lâu vẫn một đoạn xa.
Sở Băng Hoàn bình tĩnh phân tích thời gian, địa điểm, không khó nhận ra tất cả những chuyện này đều là do Thuỷ Ngọc Tử Yên tạo nên.
Truyền thuyết về Thuỷ Ngọc Tử Yên đúng là nửa thật nửa giả. Nó thực sự có thể dẫn dắt linh hồn người chơi du hành xuyên thời gian.
Đáng tiếc là nó không thể quay về quá khứ, hoặc thay đổi tương lai. Người chơi chỉ có thể thông qua Thủy Ngư Thuỷ Ngọc Tử Yên đi xem lại mà thôi, có thể coi như người ngoài cuộc.
Sở Băng Hoàn khá hiểu về âm luật, song chưa tới mức ‘tinh thông’.
Vì thế, tác dụng của Thủy Ngư Thuỷ Ngọc Tử Yên cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Y khắc chế tò mò, tới đâu hay tới đó. Dù sao người chơi đàn cũng chẳng thể khống chế quá trình luân hồi của thời hạn. Thời gian và không gian có thể được chuyển đổi theo ý muốn, tại nhiều thời điểm khác nhau, chuyển qua chuyển lại.
Đột nhiên, Sở Băng Hoàn nghe thấy tiếng chửi bới từ một tiệm cơm: "Đồ đê tiện, ngươi cố ý phải không?”
Ngay sau đó là một tràng âm thanh ‘loảng xoảng’, hẳn là bát đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành.