Không đến kịp buổi thử âm kịch truyền thanh, Hàn Thanh Ngạn tuy rằng rất tiếc, nhưng mỗi ngày vẫn đúng hạn tỉ mỉ chăm sóc Tần Nhạc.
Tần Nhạc vốn nghĩ tên bạn sẽ giận anh vì chuyện này, không nghĩ tới hóa ra là mình đã xem nhẹ lòng độ lượng của cậu ta. Lúc hai người nói đến cái chuyện này, Hàn Thanh Ngạn nhiều nhất chỉ tỏ vẻ mất mát một chút trên cái mặt than của cậu ta, sau đó nói, sinh tử có mệnh phú quý ở trời, là thần linh không cho cậu ta tham gia kịch truyền thanh.
Ngày ngày vẫn trôi như cũ, Hàn Thanh Ngạn vẫn cứ cuồng nhiệt yêu thương cái tủ lạnh cao cấp của anh, thỉnh thoảng lại chuyện trò với cậu bạn tiểu manh nọ.
Cốt truyện của 《 Quy Đồ 》 chuyển từ nhẹ nhàng sang phức tạp, nam chính sau khi phát hiện khuôn mặt kì dị của bạn mình thì tối hôm sau lại đi đến nơi hẹn là cái miếu đổ nát đó, nhưng hôm nay, ở đó không hề có một bóng người.
Cái cảm giác quỷ dị cổ quái bao trùm cái trấn nhỏ này vẫn chưa hết.
Nam chính nghĩ nghĩ, cuối cùng anh ta quyết định nhấc chân lên chạy, cuối cùng anh mới phát hiện ra, dẫu anh có chạy hướng nào, chạy nhanh thế nào cũng không tới được trấn bên.
Đây chắc chắn là quỷ đánh tường bình thường, nhưng nam chính lại phát hiện ra rằng, không riêng gì trấn bên, mà thậm chí anh đã đi không rõ đã bao lâu rồi mà bình minh vẫn chưa mọc.
Quỷ đánh tường: Qủy che mắt người dẫn đến hiện tượng đi lạc
Cuối cùng, anh kiệt sức ngồi tựa vào bức tường thiếp đi, hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường trong nhà mình. Dựa theo "người thân" với vẻ mặt kì dị của anh thì đêm qua căn bản anh không hề ra khỏi nhà.
Ngay hôm đó nhân lúc trời vẫn sáng anh đi ra giữa sườn núi một chuyến, cuối cùng phát hiện ra nơi đó căn bản không hề có căn miếu đổ nát đó.
Mà dẫu có là ngày hay đêm, dù anh đã thử mọi biện pháp, cũng không có cách nào rời khỏi trấn.
Bạn của nam chính nói cho anh nghe rằng anh không cần phải thử rời khỏi trấn làm gì, mà chỉ cần vào tối ngày , tìm đến cái miếu đổ nát ấy, gặp Quỷ Hồn mang tướng mạo vốn có của bạn anh trong trí nhớ, Quỷ Hồn nói với anh rằng vô luận là ai cũng vậy, chỉ cần rời khỏi trấn là sẽ biến mất.
Nam chính dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường kết luận lời của Quỷ Hồn là sự thật. Anh đã thử mọi phương pháp rồi cuối cùng đã phát hiện ra một cách, trong một giây khi mặt trời khuất dưới đường chân trời, phía đông sẽ xuất hiện một con đường dẫn ra thế giới bên ngoài.
Chương truyện kết thúc ở đây.
Hàn Thanh Ngạn xem xong lập tức để lại bình luận.
【Thanh Nham: Đại đại của em ơi sao em lại cảm giác truyện này sắp kết thúc thế, đây nhất định không phải ảo giác của em đâu a!】
Sau khi bình luận còn không quên thuận tay tặng nam thần hai cái lôi, xong xuôi cả rồi Hàn Thanh Ngạn mới yên tâm đóng Tấn Giang, định đi ngủ
Tuy rằng cũng rất muốn đợi đến khi nam thần rep lại sau đó anh lại rep lại nam thần một lần nữa mới đi ngủ, nhưng nam thần rep không theo quy luật thời gian gì cả, có khi là đêm khuya lúc lại là sáng sớm, có mấy lần còn vào giữa trưa, cản bản là không nắm chắc được.
Cho nên dù quý ngài fan cuồng có muốn lắm, cũng chẳng có lực đợi chờ nam thần phản hồi.
Theo thói quen vào nick phụ của nam thần gửi lời chúc ngủ ngon, rồi Hàn Thanh Ngạn đi ngủ.
Tần Nhạc còn ba ngày nữa là xuất viện, Hàn Thanh Ngạn đã chăm sóc anh ta lâu như vậy đang tỏ vẻ nếu anh ta mà không xuất viện ngay lập tức thì nhiều khả năng chính anh sẽ vào đó ở cùng anh ta.
Trời mới biết việc chăm sóc cái tên bệnh hoạn ấy phiền toái đến mức nào, về sau chắc chắn sẽ không làm y tá hoặc việc gì tương tự thế.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sáng hôm sau đúng hạn anh mang bữa sáng đến bệnh viện cho cái tên nào đó đó, hai người cùng dùng bữa rồi anh sẽ trở về trường lên lớp.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình hiện tại ngày nào cũng là một mớ hỗn loạn, may rằng qua ba ngày nữa là xong xuôi cả rồi.
Nhưng phỏng chừng anh đã sai ở một chuyện, vốn ba ngày nữa Tần Nhạc xuất viện là một cái tin khiến người ta vui mừng, nhưng anh đã quên rằng trước khi Tần Nhạc xuất viện thì anh còn một cuối tuần cần phải vượt qua nữa.
Hai ngày thứ bảy chủ nhật Hàn Thanh Ngạn đều phải ra ngoài ngoại khóa, địa điểm ngoại khóa có phương hướng hoàn toàn ngược lại so với bệnh viện. Nên sau khi hoàn thành buổi ngoại khóa, anh sẽ không có thời gian đưa cơm cho Tần Nhạc, mà buổi ngoại khóa thì làm gì có chuyện tốt đẹp như không có Tạ Trần lão gia tử tham gia.
Hàn Thanh Ngạn mặt than nhìn chằm chằm bảng đen, ở trong lòng lại một lần nữa ân cần hỏi thăm cả họ nhà mấy cái tên thượng cẳng chân hạ cẳng tay khiến cho Tần Nhạc vào viện mà chẳng có ai chăm sóc kia.
Nhưng sau khi hỏi thăm người ta cũng chẳng có cảm giác sảng khoái.
Không thể mặc kệ Tần Nhạc được, nhưng anh ngoại trừ Tần Nhạc ra mối quan hệ đối với những người khác chỉ dừng lại ở trạng thái xã giao, kể cả bạn bè của Tân Nhạc cũng thế. Cho nên muốn tìm một người giúp đỡ cũng khó.
Biết tìm ai đây.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trong đầu xuất hiện một cái tên, dĩ nhiên là mới gặp mặt nhau có mấy lần thôi, nhưng thường xuyên trò chuyện trên QQ còn gì.
Tên là gì á?
Là Tề Sơ Phàm.
Sau khi xác định đối tượng, sau khi kết thúc tiết học Hàn Thanh Ngạn liền đi về phía lớp học, đồng thời mở Q ra đánh tiếng cái người vừa trò chuyện mới mình giờ trước là Tề Sơ Phàm một cái.
Tề Sơ Phàm nhận được tin của thầy giáo nhỏ thì sợ đến ngây người. Một người nghiêm túc như thầy giáo nhỏ lại chủ động bắt chuyện với mình sao! Dù chỉ có mấy chữ 【Hôm nay cậu có bận gì không】 nhưng cũng đã chứng minh được rằng mình có chỗ đứng trong lòng anh ấy! Ít nhất thầy giáo nhỏ còn chủ động trò chuyện với cậu.
Được rồi, tự an ủi thế được rồi. Bất quá dạo này cậu cũng chẳng nói chuyện với thầy giáo nhỏ nhiều lắm, Tề Sơ Phàm tỏ vẻ, tự an ủi thế thì sao, cái cảm giác lần đầu tiên thầy giáo nhỏ bắt chuyện có bao nhiêu cuồng loạn chớ!
Vì thế bạn học Tề Sơ Phàm đang kích động lập tức trả lời tin nhắn của người ta.
Hàn Thanh Ngạn vốn tưởng rằng mình phải chờ lâu mới nhận được tin nhắn trả lời, ai dè đàn em dùng tốc độ siêu tốc rep lại anh. Nhìn dòng chữ 【Cả ngày nay em không có việc gì làm】, Hàn Thanh Ngạn mới yên tâm.
Anh đầu tiên hỏi thử xem cậu ấy có thể vào bệnh viện chăm sóc một người bị thương hai chân một cánh tay được không, viết xong anh lại có cảm giác quan hệ của mình với cậu ta chưa đến cái cảnh giới có thể nhờ vả không người ta như thế. Cho nên ngón tay tạm dừng một lát, lại đánh thêm 【Phí dịch vụ là đồng, chăm sóc anh ta giờ, nhé?】
Cảm thấy không có vấn đề gì, Hàn Thanh Ngạn bèn gửi. Về phần tiền công trong lời của anh? Tiền của ai á, đương nhiên là của Tần Nhạc rồi.
Hàn Thanh Ngạn thì chẳng có vấn đề gì đâu, chỉ có Tề Sơ Phàm đại thần sau khi nhìn thấy những lời này, cõi lòng lại tan nát.
Thì gia mối quan hệ giữa hai người trong lòng thầy giáo nhỏ vẫn có chút cân nhắc đến mức phải nói đến chuyện tiền nong. Sao lại muốn vật chất hóa thế? Trong khi chuyện gì mình cũng nguyện ý làm cho thấy giáo nhỏ a!
Không đúng, cũng không phải cái gì cũng nguyện ý, mấy chuyện phóng hỏa giết người hay tự sát Tề đại thần cam đoan rằng mình sẽ không làm. Bởi nếu vào tù hoặc chết thì làm sao cậu tiếp tục thầm mến thầy giáo nhỏ được.
Tề Sơ Phàm hoàn hồn đúng lúc, nhìn chằm chằm cái màn hình nghĩ đến cái câu tưởng ngay trước mắt mà lại xa đến ngàn dặm, lại tự bội phục chính mình.
Bất quá hiện tại không phải là lúc biểu đạt chuyện đó, tranh thủ kiếm hảo cảm trong lòng thầy giáo nhỏ mới là chuyện chính.
Cậu gõ phím tấy nhanh, nhưng không nghĩ tới trong thời gian cậu đang suy nghĩ như điên, Hàn Thanh Ngạn cũng đang đánh giá xem liệu cậu có hài lòng hay không.
Vì thế nên lúc Tề đại thần vừa gõ xong lời đáp, bên kia lại gửi sang một tin nữa.
【 Vợ iu: Nếu một trăm ít quá thì hai trăm nhé? Thuận tiên mua giúp anh ta một phần cơm, tổng cộng là giờ, chiều nay tôi có việc nên không làm được, nhờ cậu nha.】
Tề Sơ Phàm thật muốn giơ tay tự vả một phát, cái cảm giác chua loét tràn lan này là gì a! Thầy giáo nhỏ cư nhiên đẩy giá cao hơn vì cái tên bạn cùng phòng kia! Ai mà tin được họ trong sáng nữa! Tề đại thần khổ sở, thầy giáo nhỏ không nhìn ra mình vẫn luôn ở phía sau yên lặng yêu anh ấy sao!
Nhưng mà nghĩ thế đủ rồi, cậu phải rep lại nhanh thôi, vạn nhất thầy giáo nhỏ tưởng cậu không bằng lòng thì không lại hay.
Hàn Thanh Ngạn chờ Tề Sơ Phàm hồi phục, kỳ thật anh cũng chẳng rõ tiền lương bán thời gian là bao nhiêu, bất quá giờ hai trăm đồng chắc là đủ rồi nhỉ.
Ai dè bạn học kia lại nói không cần một đồng nào của anh, lý do là Tần Nhạc cũng là học trưởng đã dạy thay cậu ta mấy lần, cùng lắm là chăm sóc người ta một chút, vừa làm vừa tâm sự luôn.
Hàn Thanh Ngạn thấy người ta nói vậy cũng không kiên trì thêm nữa. Anh gửi cho Tề Sơ Phàm địa chỉ bệnh viện và số phòng rồi yên tâm đi ngoại khóa.
Tuy rằng anh cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng đàn em đến thế, nhưng anh luôn có cảm giác tin tưởng cậu ta. Tin tưởng một lần chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Sau khi nói chuyện với thầy giáo nhỏ xong, Tề Sơ Phàm rời giường dậy rửa mặt. Thứ bảy cậu không có tiết, bình thường đáng lí ra Tề Sơ Phàm sẽ ngủ thẳng đến trưa rồi chiều mới rời giường kiếm đồ ăn, sau khi tỉnh ngủ mới viết thêm truyện, buổi tối hoàn thành xong sẽ cùng hai thằng bạn đánh Dota, sinh hoạt nói chung là vô cùng an nhàn.
Cho nên hôm nay rời giường sớm thế làm cậu luôn cảm thấy khác thường, khiến Trương Thành Hạo nhìn thấy cậu rời giường còn ngỡ rằng mình nhìn nhầm.
"Cậu định đi đâu thế?" Trương Thành Hạo trơ mắt nhìn tề Sơ Phàm gội đầu đánh răng, còn tìm mấy bộ quần áo trông đặc biệt cứng rắn mặc vào, rõ là nhân khuôn cẩu dạng, cuối cùng nhịn không được mới lên tiếng hỏi.
cố ý ăn mặc cho đẹp
Tề Sơ Phàm nhìn cậu ta một cái, đáp: "Cậu xem tôi mặc vậy có khí thế hơm?"
Trương Thành Hạo cao thấp đánh giá Tề Sơ Phàm một lát, trên người mặt một cái áo phông bó sát người màu đen, bên dưới mặt quần Jeans màu xanh sậm cơ bản, hơn nữa tóc của cậu ta vốn đã cắt siêu ngắn rồi, này mà đeo thêm kính râm và có thêm mấy hình xăm nữa, đảm bảo nhìn giống hệt mấy anh trai xã hội đen.
Trương Thành Hạo im lặng một lát rồi chân thành hỏi: "Tề đại tác gia là đi thi tuyển vào bang phái nào sao?"
Tề Sơ Phàm dùng ánh mắt mang theo sát khí liếc Trương Thanh Hạo một cái, sau đó dùng cái giọng điệu nghiêm túc nhất từ lúc chào đời đến nay nói: "Đi diệt tình địch."