Hai người trò chuyện một hồi thì đồ ăn đã được đặt lên bàn.
Hàn Thanh Ngạn giống như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra nhìn Tề Sơ Phàm đối diện không ngừng chốc chốc lại uống nước thanh thanh cổ họng, tự cúi đầu bắt đầu ăn.
Tề đại thần khụ một tiếng cảm thấy cổ họng cũng thoải mái rồi, nhìn thầy giáo nhỏ của cậu ăn đến sung sung sướng sướng thì cũng chẳng nói gì hơn. Hai người cúi đầu im lặng ăn cơm, Tề Sơ Phàm cũng muốn duỗi đũa ra gắp cho thầy giáo nhỏ mấy miếng nhưng cậu lại bi kịch phát hiện với kỹ năng dùng đũa cao siêu, thầy giáo nhỏ căn bản không cần đến cậu.
Trong lúc ăn, hai người trên cơ bản đều không nói gì. Khác hẳn với không khí hai người vừa ăn vừa đùa mà Tề Sơ Phàm đã tưởng tượng, tốc độ ăn gió cuốn mây tan của thầy giáo nhỏ căn bản khiến cậu không biết mở lời ra lúc nào cho phải.
Hơn mười phút sau, Hàn Thanh Ngạn đã cầm khăn tay lên bắt đầu lau miệng.
Tề Sơ Phàm cảm thấy mình đáng lí ra không nên đề xuất hai người ra ngoài ăn cơm thế này, hoàn toàn là tự ngược, nuôi không nổi tí cảm tình nào!
Hàn Thanh Ngạn lau miệng xong thì tự rót cho mình một chén nước, nhìn sang phía Tề Sơ Phàm mới phát hiện bên chén của cậu ta cũng trống trơn nên tiện tay rót đầy cho cả cậu.
Tốc độ ăn uống của đàn em rất chậm, anh thật sự nghi ngờ ấn theo tốc độ ăn này mà sang đến năm ba thì không biết giờ nghỉ trưa cậu ta có ăn nổi một bữa no hay không?
Hàn Thanh Ngạn nghĩ thế thì nghiêng đầu đánh giá cao thấp Tề Sơ Phàm trong chốc lát, bắt đầu thấy đồng tình với cậu ta.
Dù cảm thấy ánh mắt này của thầy giáo nhỏ có chút không thích hợp, nhưng làm một người chưa bao giờ lãng phí lương thực, Tề Sơ Phàm vẫn bảo trì tác phong nhất quán, lơ ánh mắt quỷ dị của thầy giáo nhỏ rồi nhanh chóng ăn xong phần ăn của mình.
Chờ đến khi Tề Sơ Phàm ăn uống xong xuôi, lại uống thêm một chén nước mới quay sang nói với Hàn Thanh Ngạn: "Em no rồi, giờ đi dạo hay là về?"
Hàn Thanh Ngạn ngẩng đầu nhìn qua sắc trời, hỏi Tề Sơ Phàm: "Cậu còn muốn đi đâu nữa à?"
"Nếu như là cùng anh thì đi đâu em cũng muốn đi!" Tề Sơ Phàm nắm chắc bảng giờ giấc trong tay, sau đó lại cảm thấy mình có nên biểu hiện một chút si hán hay không, nên mới bổ sung thêm rằng: "Đương nhiên nếu anh không muốn đi thì cũng đành thôi vậy."
Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ rồi nói: "Cậu đúng là khác người."
Tề đại thần Tề Sơ Phàm lại bị thầy giáo nhỏ vô tình trào phúng: ".."
Cuối cùng họ vẫn quyết định trực tiếp về trường luôn, dù sao ký túc xá đóng cửa sớm lắm, nếu còn đi chơi nữa đến lúc về sẽ bị giám thị rầy la.
Hai người sóng vai đi trên đường, Hàn Thanh Ngạn nói: "Cậu đừng có dùng cái cách theo đuổi con gái để dùng với tôi, hình như không thích hợp đâu. Thật ra tôi cũng thích cậu, nhưng chỉ là đơn thuần thích trên phương diện làm bạn bè thôi."
"Vậy anh nói xem em phải theo đuổi anh kiểu gì thì anh mới thích em?" Tề đại thần cũng không giận, trái lại mở miệng nói.
"Tôi cũng không biết, nhưng thấy kỳ quái quá." Hàn Thanh Ngạn nói: "Tôi hoàn toàn không nghĩ người đầu tiên thổ lộ với mình lại là một cậu trai."
Tề Sơ Phàm: "Anh tin nhất kiến chung tình hay lâu ngày sinh tình."
"Lâu ngày sinh tình đi." Hàn Thanh Ngạn nói, nghĩ nghĩ rồi mới bổ sung: "Thật ra mà nói, tôi cảm thấy nói không chừng tôi chưa từng gặp ai khiến tôi nhất kiến chung tình cả."
Tề Sơ Phàm nở nụ cười, cậu lắc lắc đầu nói: "Nhất kiến chung tình không phải yêu, mà là thích. Em chỉ muốn khiến anh chậm rãi có thói quen làm bạn với em, nói không chừng sau đó anh sẽ yêu em thì sao."
Hàn Thanh Ngạn vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại chẳng biết phản bác như thế nào, nghĩ một hồi rồi quyết định không nói nữa, mặc kệ đàn em muốn nói thế nào thì nói, thuận theo tự nhiên mới tốt.
Tề Sơ Phàm không nghĩ tới thầy giáo nhỏ đột nhiên lại không nói tiếp, đợi nửa ngày quay đầu lại rồi mới thấy nom dáng vẻ thì có vẻ anh ấy đang nghĩ liên miên chuyện gì đó, thật giống như thể cuộc trò chuyện vừa nãy chẳng có gì quan trọng, làm cho Tề đại thần có chút thất bại.
"Nghĩ gì thế?" Tề Sơ Phàm thuận miệng hỏi, tuy rằng cảm thấy hơn phân nửa là sẽ chẳng nhận được câu trả lời đâu.
Thật không ngờ cậu vừa hỏi xong thầy giáo nhỏ chỉ sửng sốt một chút rồi nói: "Nghĩ xem hố mới của nam thần muốn viết gì, đã qua hơn tuần rồi mà vẫn không có tin tức gì cả."
Lại là Tri Nguyên Kỳ Phồn! Tiên sư nó lại là Tri Nguyên Kỳ Phồn!
Tề Sơ Phàm quả thực muốn giận dữ gào lên cho Hàn Thanh Ngạn nghe "Ông đây chính là Tri Nguyên Kỳ Phồn! Tiên sư anh yêu ảnh bao nhiêu thì phải yêu em bấy nhiêu!"
Cơ mà Tề đại thần hãy cứ nhịn xuống. Tuy rằng với tình hình hiện nay để lộ thân phận sẽ giúp ích cho việc theo đuổi của mình, nhưng Tề đại thần vẫn cứ cảm thấy nếu vậy thì tình cảm thầy giáo nhỏ dành cho cậu căn bản sẽ không phải chân ái.
Tề Sơ Phàm trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng hỏi: "Hàn Thanh Ngạn, anh thích kịch truyền thanh sao?"
Cậu hãy còn nhớ trước đây đã từng phát hiện acc nhỏ của thầy giáo nhỏ trong tổ kịch truyền thanh, cũng nhớ anh ấy đã từng khổ sở thể nào khi bỏ lỡ buổi thử âm.
Hàn Thanh Ngạn nghe vậy thì sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Tôi chưa từng phối âm, lần trước nói với cậu là định đi thử âm là do nguyên tác là của nam thần thôi."
"Anh thích Tri Nguyên Kỳ Phồn đến thế cơ à?" Tề Sơ Phàm nói: "Anh không nghĩ tới vạn nhất anh ta là một ông chú bụng bia thì biết làm sao?"
Tề đại thần nói thế xong lại cảm thấy mình phỏng chừng muốn đi rồi, cái thể loại tự bôi đen bản thân này ngay cả bản thân cậu cũng nhìn không được.
Hàn Thanh Ngạn nghe thế thì chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu rồi nói: "Tần Nhạc nói y hệt như cậu, cơ mà tôi cảm thấy nếu anh ấy thật sự như vậy thì tôi vẫn yêu."
"Nhưng mà anh ta không yêu anh a! Anh ta có biết anh là ai đâu!" Tề Sơ Phàm cảm thấy mình sắp điên rồi, mợ nó nhất định phải là Tri Nguyên Kỳ Phồn sao.
Hàn Thanh Ngạn thật ra hoàn toàn không phản bác lại, anh lắc đầu nói: "Cậu không hiểu lòng fan cuồng."
Tề đại thần không hiểu lòng fan cuồng: "..."
Trong nháy mắt này cậu cảm thấy có chút ngược tâm.
Hai người nói xong thì cũng đã đến trường, một đường lắc lư đến cửa ký túc xá hệ chính quy, Tề đại thần một chút ý tứ muốn về cũng chẳng có.
"Cậu đến ký túc xá rồi kìa." Hàn Thanh Ngạn nhìn Tề Sơ Phàm hoàn toàn có vẻ muốn đi cùng mình đến ký túc xá của nghiên cứu sinh thì mở miệng thật lòng nói.
Tề đại thần hoàn toàn không có ý dừng lại, cậu nói: "Anh cũng nói rằng anh không biết em nên theo đuổi anh như thế nào, em cũng chẳng biết theo đuổi ra làm sao, vậy thì chỉ có thể tuân theo tự nhiên thôi, em đưa anh về ký túc xá."
Hàn Thanh Ngạn muốn nói rằng anh hoàn toàn không sợ, nhưng nom Tề Sơ Phàm như vậy thì biết từ chối chẳng có ích gì nên đành dẫn cậu ta về cửa ký túc xá của mình.
Chờ Hàn Thanh Ngạn đi đến cửa, anh mới mặt không đổi sắc nói với Tề Sơ Phàm: "Tôi đến nơi rồi, cậu về đi."
Tề Sơ Phàm gật gật đầu nhưng vẫn đứng đó chẳng động đậy, chờ Hàn Thanh Ngạn quay đầu đi mới nói vọng theo: "Sau này em hẹn anh đi chơi nữa nhé."
"Tùy cậu, rảnh thì đi." Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, anh không có ý định từ chối.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy dựa theo ý của đàn em thì không bằng trước khi anh đồng ý hai người hãy cứ giống như bạn bè bình thường là được. Cho nên ra ngoài đi chơi với bạn cũng chẳng có vấn đề gì.
Anh tuyệt đối không thừa nhận thật ra mình cảm thấy đàn em này, cậu gay này kỳ thật cũng được lắm.
Đương nhiên loại cảm giác này trước mắt chỉ dừng ở được được thôi, Hàn Thanh Ngạn hoàn toàn chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa mình và cậu ấy sẽ phát triển thêm.
Nói trắng ra thì kỳ thật trong đầu Hàn fan cuồng cảm thấy nếu thử một lần với đàn em thì cũng chẳng sao, dù sao trước đó anh cũng chưa từng được ai bày tỏ nên Tề Sơ Phàm đã đánh chiếm được cái hảo cảm của người đầu tiên.
Chỉ là nam thần mới là người anh yêu nhất, tuyệt đối không thể để tình cảm dành cho người đàn ông khác vượt qua được tình cảm anh dành cho nam thần!
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi.
Vì không muốn tự phỉ nhổ bản thân nên anh quyết định trở về sẽ kiểm tra lại chuyên mục của nam thần một lần, nói chừng đến khi nhìn thấy hố mới anh sẽ không còn cảm thấy chính mình cố tình gây sự với người ta nữa.
Lúc Hàn Thanh Ngạn về ký túc xá, Tần Nhạc đã ngủ, anh vọt đi tắm rửa rồi nằm trên giường dùng di động kiểm tra chuyên mục của nam thần một lần, không nghĩ tới thật sự xuất hiện một truyện mới anh chưa từng thấy qua.
Tên truyện là 《Mỗi ngày nam thần nhà tôi đều đăng một vạn chữ》, so với tác phong thường ngày của Tri Nguyên Kỳ Phồn thì xem ra giống y xì đúc.
Hàn Thanh Ngạn mở ra nhìn thoáng qua thì phát hiện truyện này bây giờ vẫn ở trong trạng thái đặt gạch, anh nhìn lướt qua văn án, đại khái là chuyện cũ về một fan cuồng và tác giả mà cậu ta thích, ngoài dự kiến của Hàn Thanh Ngạn chính là, truyện này cư nhiên là chủ công.
Trời mới biết Tri Nguyên Kỳ Phồn viết hơn hai mươi quyển sách đến bây giờ vẫn không có một quyển chủ công nào, bộ này phong cách của anh ấy có vẻ đã thay đổi, nhưng làm một fan cuồng não tàn đúng mực, Hàn Thanh Ngạn vẫn ôm ấp chờ mong với quyển truyện này.
Anh nhìn văn án một lần nữa, cuối cùng phát hiện dưới văn án có một hàng chữ nho nhỏ vô cùng đau lòng.
【Truyện này theo hướng hiện thực, sẽ hoàn thành nhanh, khoảng hai đến ba nghìn chữ một ngày, trước khi kết thúc thì sẽ không viết thêm truyện mới, mong thông cảm:)】
Hàn Thanh Ngạn phun một ngụm máu trong lòng, anh nhìn đi nhìn lại dòng chữ này hai ba bận mà vẫn thấy cái mặt cười ở cuối câu nhìn thế nào cũng mê người quá thể!
Nam thần anh làm sao thế, tiên sư anh còn dám viết tiêu đề là Nam thần nhà tui mỗi ngày đăng vạn chữ thế mà anh không thấy xấu hổ à! Anh như vậy là muốn tụi tui yêu anh đến chết à!
Được rồi có thể chứ.
Nam thần mà không đăng vạn chữ mỗi ngày thì cũng là nam thần! Loại tình cảm chân ái này tuyệt đối sẽ không phai giảm chỉ vì tốc độ hay số lượng câu chữ.
Thật là như vậy sao?
Hàn não tàn tỏ vẻ, nam thần mỗi ngày vạn chữ mau trở lại đi, chứ ba ngàn chữ một ngày em căn bản không thừa nhận được đâu!
P/S: Một vạn = ngàn, tên truyện là 《Mỗi ngày nam thần nhà tôi đều đăng một vạn chữ》 mà Tề đại thần mỗi ngày chỉ đăng có hai, ba ngàn chữ thôi, rõ là lừa độc giả.