Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Arisassan

Không có quỷ hồn quấy phá, người hầu Dung Dực để lại ngoài rừng rất nhanh đã vào được, trận đánh này Dung Dực đầu tiên là bị trọng thương, sau đó định phản bản quy nguyên thì bị cắt ngang, may có tiên đan nên mới giữ mạng được; trái lại là Mục Nhung bị hàn độc tái phát, tình trạng thê thảm hơn y rất nhiều.

Âm khí dù sao cũng không phải là thứ người sống nên dùng, có là nam tử tráng niên dương khí cực thịnh đi chăng nữa thì khi bị âm khí nhập thể cũng sẽ biến thành bộ dạng trắng xanh người không ra người quỷ không ra quỷ, huống chi Mục Nhung vốn đã bị hàn độc dày vò, nếu không nhờ cơ thể này thừa kế một nửa dòng máu của Thu Nguyệt Địch nên cũng được coi là nửa tiên thai, e là đã sớm biến thành quỷ rồi.

Thấy người phe mình đến giúp đỡ kịp thời, Mục Nhung cũng không miễn cưỡng bản thân mình nữa, thoải mái mà hôn mê. Trong lúc mơ hồ, hắn cảm thấy như mình được ai đó ôm lên, một đường đi từ đầy trời tuyết bay đến tháng ba xuân thì, sau khi cả người đều bị hơi ấm bao phủ thì theo bản năng mà thoải mái thở dài, nặng nề say ngủ.

Trong lúc ngủ, hắn mơ thấy sông xuân ấm áp, bản thân như biến thành một chú vịt bị cóng lạnh, đắm chìm trong sông xuân được mặt trời sưởi ấm, chậm rãi trôi đi. Khi giật mình tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là chậu than lửa cháy hừng hực, dần dần hồi thần lại thì mới phát hiện, hoá ra bản thân mình thật sự đang ngâm người trong nước ấm. Hắn miễn cưỡng ngước lên, chợt thấy Dung Dực đang cầm khăn cẩn thận chà lau cánh tay mình, không biết là do bị nhiệt khí hun nóng hay cảm thấy khó chịu mà mặt y hơi hơi đỏ lên.

Khuôn mặt vô cùng bắt mắt này của Dung tiểu boss vừa lọt vào tầm mắt, hắn lập tức thanh tỉnh hoàn toàn, đánh giá xung quanh một phen, nơi này là một ngôi nhà gỗ nhỏ, trên tường có treo một ít da lông cung tiễn, chắc là nơi nghỉ chân của một thợ săn. Căn nhà tuy khá đơn sơ nhưng vẫn có cửa sổ với cửa chính đầy đủ, có củi lửa đang cháy, Dung Dực còn sai người chặt cây chế thành thùng tắm cho hắn ngâm nước ấm nữa, ấm áp cứ như đang là mùa xuân thật vậy.

Ý lạnh trong cơ thể chậm rãi tán đi theo nước ấm, Mục Nhung cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn không ít, lười biếng dựa vào thành thùng, cười nói với Dung Dực: "Một đại thiếu gia như ngươi sao lại làm việc mà chỉ tiểu tư mới làm vậy?"

Lại nói tới chuyện này, khi đó Mục Nhung bỗng nhiên ngất xỉu, Dung Dực biết hắn không thể chịu lạnh, đành phải mặc kệ thương thế của bản thân, ôm người đi rồi tìm được nơi này. Việc hôm nay y vốn muốn tốc chiến tốc thắng, nên không dẫn theo bất kỳ nha hoàn hay tiểu tư nào, nhìn sơ qua đám hộ vệ cao lớn thô kệch kia, thầm nghĩ Mục Nhung da thịt mỏng manh như vậy, để bọn họ hầu hạ thì sẽ bị thương mất, nên mới không màng thân phận mà tự mình cởi đồ hắn ra giúp hắn tắm rửa.

Dung tiểu boss tự nhận không hề có sở thích chơi đoạn tụ, động tác cởi quần áo của người ta ra vô cùng nhanh chóng, lúc ôm người bỏ vào thùng tắm cũng không thấy có gì không đúng cả. Nhưng sau khi y đã chỉnh xong tư thế của Mục Nhung vẫn đang hôn mê, lúc cầm khăn lên định chà lưng cho hắn thì mái tóc xoã dài của đối phương đột nhiên lướt qua lòng bàn tay y, để lộ cần cổ có hình dạng vô cùng đẹp cùng với hai xương vai gầy gò. Thu Nguyệt Địch là đệ nhất mỹ nhân trên thiên giới, thân thể Mục Nhung thừa hưởng rất nhiều ưu điểm từ mẹ mình, nên làn da cũng trắng nõn non mịn hơn nữ tử bình thường rất nhiều, một mảng tuyết trắng này lọt vào trong mắt Dung Dực, Dung tiểu boss tuổi trẻ chính trực đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình không được thuận cho lắm.

Y không biết vì sao lòng mình lại hơi loạn, chỉ nghĩ Mục Nhung nhìn từ sau lưng thật sự không giống nam tử tí nào, bèn nhắm chặt mắt thấm ướt khăn rồi lau lau lưng hắn, ngoài miệng còn không nhịn được mà oán giận: "Bộ dạng của tiểu tử ngươi sao lại nữ tính như vậy chứ, nên vào quân đội rèn luyện vài năm mới được."

Thế nhưng, khi y lật cơ thể của người nọ qua, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi ấm hun đến mức ửng hồng cùng cặp môi anh đào ướt át nửa mở, mới phát hiện so với nhìn từ sau lưng, mặt chính diện của người này mới là thử nghiệm thật sự đối với tính hướng của mình. Đúng lúc đó, sau khi thân thể Mục Nhung được sưởi ấm đầy đủ, hắn chợt tựa vào cánh tay y rồi thở dài, thanh âm ưm a nhỏ vụn như có như không, khiến cho người bên cạnh càng ngày càng không yên lòng nổi.

Ánh mắt không thể nào dời khỏi khuôn mặt kia được, chỉ trong khoảnh khắc Dung Dực có cảm giác như mình đang phi lễ một đại cô nương, nhưng hiện tại đối phương vẫn đang hôn mê, nếu không được người khác đỡ thì sẽ chìm vào nước chết đuối mất, y đành phải chuyển tầm mắt sang cánh tay người kia, cố gắng không nhìn ngó lung tung nữa.

Ngay lúc khó xử này, Mục Nhung lại tỉnh dậy, đôi mắt hồ thu nửa mộng nửa tỉnh mở ra, còn nở một nụ cười với y nữa, hai tai Dung Dực lập tức đỏ lên, ném khăn vào mặt người nọ rồi tông cửa ra ngoài: "Tỉnh rồi thì tự mình tắm rửa đi!"

Không ngờ được sau khi tỉnh dậy mình sẽ bị đối xử như thế này, Mục Nhung lấy cái khăn đang dính trên mặt mình ra, suy nghĩ một chút thì thấy có gì đó không đúng, sao Dung Dực lại tỏ vẻ như không dám nhìn thẳng mặt mình vậy? Cùng với sắc mặt vừa rồi của y, trông như đang xuân tâm nhộn nhạo ấy, chẳng lẽ...

Hồi tưởng lại hành trình của bọn họ, Mục Nhung đột nhiên có một ý tưởng vô cùng táo bạo.

Thu Nguyệt Địch thiên tư quốc sắc, mặc dù đã sinh con nhưng trên thiên giới vẫn được rất nhiều người theo đuổi, chỉ cần ra một lệnh truy nã thôi đã khiến Dạ Minh Quân thành kẻ địch của cả thiên giới rồi. Tưởng tượng xem, trong tuyệt cảnh như vậy, tiên tử áo trắng từ trên trời hạ xuống mỹ nhân cứu anh hùng, vừa giết địch vừa tặng dược, thiếu niên nào lại không nhộn nhạo chứ. Khó trách Dung Dực không dám nhìn mặt hắn, chiếu theo tình hình này, Dung tiểu boss rõ ràng đang coi trọng lão nương của hắn rồi!

Vạn lần không ngờ rằng cái đùi mình chọn tới chọn lui mới chọn ra được lại sắp thành cha dượng của mình, trong một khoảng thời gian ngắn Mục Nhung không khỏi chìm trong cảm xúc rối rắm "ta xem ngươi là huynh đệ vậy mà ngươi lại muốn phang lão nương của ta", cuối cùng chỉ cảm thán một câu Dung Dung cũng thế, Thu Nguyệt Địch cũng thế, toàn là nữ tử ngoan độc thích hạ độc giết chết người thân, chẳng lẽ Dung Dực thật sự thích kiểu người như vậy? Đừng bảo gu của y là mỹ nhân độc địa nha!

Không được, lúc trước vì che giấu thân phận mà kêu y một tiếng ca ca thôi đã là lịch sử đen tối trong đời hắn rồi, hắn thật sự không muốn kêu Dung tiểu boss là cha dượng đâu, phải bóp chết đoạn nghiệt duyên này ngay từ trong nôi mới được!

Trong lúc Mục Nhung đang ngâm mình trong nước ấm nghĩ cách để chặt đứt đoạn tình yêu không phân biệt tuổi tác này của Dung Dực, Dung tiểu boss ở ngoài cửa thì lại đi hai vòng trong tuyết, hóng gió lạnh một chút, khí nóng trên mặt rốt cuộc cũng tản đi, khi y đã tỉnh táo hơn, nhớ lại biểu hiện hồi nãy của mình thì khá buồn bực.

Cả hai đều là nam nhân, loã thể không mặc quần áo cũng chẳng sao, lúc y còn ở trong quân doanh lộ tay lộ chân đánh nhau với người khác cũng không thấy có gì kì lạ, tại sao tới phiên Mục Nhung lại có cảm giác phi lễ chớ nhìn chứ? Qủa nhiên là do người này quá nương khí, không được, sang đầu xuân y nhất định phải lôi Mục Nhung ra cửa phơi nắng phơi nắng một chút, đại nam nhân phải có một cơ thể màu đồng, trắng nõn như vậy để làm gì chứ!

Y sắp xếp lộ trình cho Mục Nhung đâu vào đấy tới tận mùa hè năm sau, chỉ không nhận ra rằng kế hoạch tương lai của mình ngày nào cũng có thân ảnh của tên quỷ bệnh họ Mục trong đó, bỗng nhiên cửa nhà gỗ bị đẩy ra, Mục Nhung choàng áo lông hồ ly vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.

Loại độc Thu Sát này tuy tra tấn cho người ta khổ đến không muốn sống nữa, nhưng cũng sẽ không để cho Mục Nhung chết một cách dễ dàng như vậy, hiện giờ sau khi tắm nước ấm xong thì cơ thể hắn đã thoải mái hơn rất nhiều, nghĩ đến chuyện mình vẫn chưa hái được Nguyệt Hạ Tuyết Sâm, không bằng thừa dịp quỷ hồn kia bị Thu Nguyệt Địch kiềm chế mà nhanh chân đi tìm, lập tức mặc quần áo vào rồi ra ngoài bàn bạc với Dung Dực.

Nhưng Dung Dực từ trước đến giờ vốn là người lấy đại cục làm trọng, thấy tóc hắn vẫn còn ướt thì nhanh tay kéo hắn về bên cạnh chậu than, thuận tay đóng kín cửa không cho gió lạnh thổi vào, nhưng vì trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, y không nhìn thẳng vào hắn mà chỉ nói: "Ngươi đừng ra ngoài, kẻo bị cảm lạnh."

Người này không dám nhìn hắn, trong lòng hắn còn cảm thấy hồi hộp hơn nữa cơ...

Nheo mắt nhìn Dung tiểu boss không dám mặt đối mặt với mình, Mục Nhung vốn không muốn dính dáng tới mấy chuyện rắc rối trên thiên giới kia, nhưng giờ nếu không nói rõ thì cái đùi của mình sẽ đầu quân vào đại boss tương lai mất, đành phải tạm thời dẹp chuyện quỷ hồn sang một bên, uyển chuyển hỏi: "Ngươi thấy Thu tiên cô như thế nào?"

Đây là lần đầu Dung Dực được trông thấy một tiên nhân thật sự, người có tu vi cao như thế luôn luôn rất hấp dẫn đối với bất kỳ võ giả nào, huống chi y lại giỏi võ, nghe hỏi xong thì lập tức quên đi cảm xúc bất thường kia, chỉ ước ao nói: "Tương lai ta nhất định phải đạt được đến độ cao đó, để cho đồng bạn của ta không bị người khác đuổi giết thê thảm như vậy."

Không ngờ lời y nói ra vậy mà vẫn rất bình thường, Mục Nhung hơi sửng sốt, hoang mang không biết là do y thật sự chỉ để ý đến tu vi của Thu Nguyệt Địch hay là trời sinh không được nhạy cảm cho lắm với những chuyện phong nguyệt như vậy, hắn suy nghĩ một chút, vì đề phòng vạn nhất mà quyết định nói ra sự thật: "Nàng thật sự là mẹ ruột của ta, nhưng nàng đã tái giá từ lâu rồi, con nàng bây giờ chắc cũng nhỏ hơn ta có vài tuổi thôi, vì không muốn dính dáng tới mấy ân oán đồng lứa này nọ nên ta mới không nhận nàng."

Thu Nguyệt Địch hạ độc giết chết Mục Nhiễm xong thì trở về thiên giới gả cho Tam thái tử thiên giới Hiên Viên Phong Ngâm làm vợ, dựa theo mô típ cũ rích của một quyển truyện nam tần, đây chính là tình tiết vì vinh hoa phú quý mà giết chồng giết con, cho nên lúc Mục Nhung đọc tới đây cũng chỉ xem Thu Nguyệt Địch là boss cuối điển hình. Cuối cùng khi Dạ Minh Quân dẫn người xông vào thiên đình chém chết Tam thái tử rồi tiết lộ thân phận thật của mình khiến nàng bị kích thích đến mức phát điên rồi tự bạo, hắn còn có cảm giác sảng khoái khi thấy trà xanh biểu bị vả mặt nữa cơ. Nhưng hiện tại có vẻ như chuyện năm xưa không giống với những gì hắn biết cho lắm.

Đương nhiên, so với việc đào bới mấy chuyện xưa lắc xưa lơ kia, mục đích thật sự của hắn khi nói những lời này là, chiếu theo tính cách chính trực của Dung tiểu boss thì chắc chắn sẽ không đi câu dẫn nữ tử đã kết hôn.

Qủa nhiên, vừa biết được tiên cô kia đã tái giá, thần sắc của Dung Dực hơi động một chút, thầm nghĩ, Mục Nhung người này sống cũng không dễ dàng tí nào, vừa sinh ra đã không có cha, đã vậy còn bị kế mẫu xem là di vật mà nuôi nhốt trong phủ cả ngày, hiện giờ gặp được mẹ ruột thì không thể nhận thân, trong cơ thể lại còn mang bệnh nặng, đúng là bạc mệnh mà.

Nghĩ đến đây, y càng cảm thấy lúc trước việc y đánh người ta thật sự không đúng chút nào, lập tức thầm nhủ với bản thân, sau này dù Mục Nhung có chọc giận mình đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần thân thể của đối phương vẫn chưa tốt thì không thể động thủ với hắn được.

Biểu tình của y vô cùng phức tạp, Mục Nhung cũng không thể đoán ra được cái gì, chỉ tưởng y đang hồi phục lại sau khi bị thất tình thôi, nghĩ đến việc dù sao mình đến đây là để ôm đùi, không thể ăn không ngồi rồi mãi được, đành thử an ủi nói: "Ngươi đừng quá thất vọng, vương thành có rất nhiều cô nương tốt, chẳng lẽ không có ai có thể khiến ngươi vừa ý sao?"

Nam nhân trò chuyện với nhau rồi chuyển chủ đề sang mấy cô nương là chuyện bình thường, chỉ là Dung Dực không ngờ rằng mình cũng có một ngày ngồi thảo luận đề tài này với Mục Nhung, vừa cảm thán người này rốt cuộc cũng giống nam nhân hơn một tí, vừa đầy mặt tự hào: "Vương thành có cô nương nào tốt hơn đại tỷ với nhị tỷ của ta chứ?"

"Nhị vị tiểu thư Dung gia quả thật rất tốt..."

Nhìn y một cách vô cùng thâm thuý, Mục Nhung vẫn cố gắng nuốt câu nói tiếp theo xuống bụng, chỉ thở dài trong lòng, Dung tiểu boss, khoa chỉnh hình nước Đức không tốt đâu, không phải mẹ của người khác thì là tỷ tỷ của mình, ngươi muốn đi theo con đường này thật à? So với cái này, có khi ngươi đi đoạn tụ với một nam nhân nào đấy còn dễ hơn ấy!

[từ này bắt nguồn từ một bộ phim mà nam chính với nữ chính là hai anh em ruột. Vì lý do nào đó mà nam chính bị gãy chân, sau đó chọn đến khoa chỉnh hình của một bệnh viện ở Đức để chữa trị và HE =))) từ đó từ này được dùng để chỉ mấy đứa con trai cuồng chị gái/em gái]

Tiếng thở dài ý vị thâm trường của hắn khiến Dung Dực nhớ lại quan hệ của người này với tỷ tỷ nhà mình, sợ hắn lại có tâm tư nào đấy không đứng đắn, liền vội vàng nói: "Ngươi cũng không được đánh chủ ý lên hai tỷ tỷ của ta nữa đó, ta thấy Tử Quy công chúa không tồi đâu, thân phận cao quý, bộ dạng cũng không tệ."

Tử Quy công chúa? Đại lão bà của Dạ Minh Quân? Cái đứa nữ chính muốn noi theo Võ Tắc Thiên bắt Dạ Minh Quân làm nam sủng cuối cùng bị phản công lại ấy hả? Được lắm, dám tranh giành nữ nhân với nhân vật chính, Dung tiểu boss ngươi quả nhiên rất xứng đáng với thân phận của mình!

Tỏ vẻ sùng bái mà nhìn về phía Dung Dực, Mục Nhung đánh giá tính tình mạnh miệng mềm lòng của người này một phen, phỏng chừng còn lâu mới áp chế được đứa con gái bị bệnh công chúa một lòng muốn lập hậu cung nam sủng đó, đồng thời cũng sợ là sẽ đả kích lòng tự trọng của Dung tiểu boss, đành phải uyển chuyển khuyên bảo: "Ta thấy khả năng thu phục được nàng không cao lắm đâu..."

Dung Dực đương nhiên biết rõ tính tình của Tử Quy công chúa, cũng đồng ý với những gì hắn vừa nói, căn bản cũng không trông mong gì vào việc một tên ma ốm như Mục Nhung có thể theo đuổi được người ta, hiện tại thấy lời nói của hắn đang có ý chùn bước, chợt nhớ tới tiểu nha hoàn thường hay hầu hạ bên người hắn, mi thanh mục tú, cũng có thể tính là một giai nhân thanh lệ.

Dù sao y chỉ cần người này không quấy rối tỷ tỷ nhà mình nữa là được, nữ tử khác ai cũng thích hợp cả, lập tức nói tiếp: "Tiểu nha hoàn hay hầu hạ bên người ngươi cũng không tồi đâu."

Thu... Thu Đông? Thu đại nha hoàn được Thu gia phái tới để giám thị Mục Nhung sau đó bị Dạ Minh Quân thu phục hả? Dung tiểu boss ngươi có thù oán gì với Dạ Minh Quân không đấy, sao toàn coi trọng hậu cung của y vậy?

Không biết phải nói gì mà nhìn về phía Dung Dực, đối tượng y chọn người sau còn khó chơi hơn người trước, Mục Nhung chợt nhận ra dường như mình không còn cách nào khác để ngăn y đi tìm đường chết được, đành buồn bực hỏi: "Trong mắt ngươi không có tiểu thư khuê các nào bình thường một chút được à?"

Dung Dực cũng không còn nhỏ nữa, đương nhiên đã từng bị bắt phải đi xem mắt, chỉ cần nhớ tới những quy củ về tiếng nói cử chỉ kia là y đã cảm thấy đau dạ dày rồi, liền lắc đầu than thở: "Ở bên cạnh mấy cô nương đó toàn phải tuân đúng theo các loại quy củ này nọ thôi, đã vậy còn hay giận hờn vô cớ nữa, dỗ cũng không được mà mắng cũng không xong, thà uống rượu ăn thịt với huynh đệ nhà mình còn vui hơn, không ưa chỗ nào là đứng lên đánh một trận, sảng sảng khoái khoái, sạch sẽ gọn gàng."

Nói giữa chừng thì nhớ ra người trước mắt cũng không thể đánh được, để phòng không cho hắn suy nghĩ lung tung, y đành nói thêm: "Dù sao thì ta thà cãi nhau với ngươi còn hơn bàn chuyện cầm kỳ thư hoạ với mấy tiểu thư khuê các đó."

Nghe xong câu này của y, Mục Nhung chợt phát hiện bản thân mình nghĩ nhiều rồi, khó trách Dung tiểu boss đuổi theo Dạ Minh Quân đánh tận một trăm vạn chữ mà vẫn độc thân, với cái tình này của y, có lão bà được mới là lạ ấy! Đáng lẽ hắn không nên lo lắng cho chuyện tình duyên của cái đùi nhà mình, bởi vì, một thẳng nam chú cô sinh [cả đời nhất định sẽ cô đơn] như vậy, chắc chắn không thể có bạn gái.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi khúc mắc của Mục Nhung hoàn toàn biến mất, thoải mái cười nhìn y, dùng ngữ khí vô cùng chân thành tha thiết cổ vũ cho người này càng chạy càng xa trên con đường chú cô sinh: "Nam nhi đại trượng phu đúng là không nên cả ngày nữ nhân tình trường như vậy, việc tu luyện nâng cao tu vi vẫn quan trọng hơn cả."

Dung Dực nào biết hắn đang nghĩ gì, chỉ nghĩ người này rốt cuộc cũng đã thức tỉnh, quyết định không quấy rối tỷ tỷ nhà mình nữa mà an tâm tu luyện, tưởng tượng ra cảnh hắn cố gắng tu luyện xong thân thể sẽ dần dần khoẻ hơn, đến lúc đó không chừng hai người có thể đánh nhau một trận, nên cũng cao hứng đáp: "Cuối cùng ngươi cũng nói ra được một câu rất đúng, tu vi mới là nền tảng để an sinh lập mệnh, tuổi thiếu niên thì phải toàn tâm toàn ý tu luyện mới đúng."

Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đều nghĩ bản thân cơ trí vô cùng, chỉ bằng vài câu nói hàm súc thôi đã chém dứt mối nhân duyên của đối phương mà vẫn giữ được thể diện cho cả hai, sau khi thành công khuyên giải cho đối phương thoát khỏi biển khổ còn tự đắc nhìn nhau một cái, đạt thành một nhận thức chung "Là thanh niên thì phải cố gắng học tập, không được nghĩ đến chuyện tìm bạn gái", nhất thời nhà gỗ tràn ngập tiếng cười nói hân hoan, bầu không khí có thể nói là khá hài hoà.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio