Edit: Arisassan
Do quan hệ giữa mình và hai vị tiểu thư Dung gia có hơi xấu hổ, lúc Mục Nhung dưỡng bệnh ở Dung phủ rất ít khi ra ngoài đi dạo, sợ Dung Dực tưởng mình vẫn chưa chết tâm với tỷ tỷ của y. Bởi vậy, đây là lần đầu tiên hắn đến Thần Võ đường nơi Dung lão gia tử đang ở.
Khác với Mục gia là khai quốc công thần đã lĩnh quân qua nhiều thế hệ, Dung Đỉnh Thiên xuất thân bình dân, tất cả thành tựu có được hiện tại đều do bản thân cố gắng phấn đấu trong quân đội. Do đó, bình thường ông cũng không thích vẻ xa hoa mà những quý tộc ở vương thành hay phô ra ngoài, tuy Dung phủ rộng lớn nhưng bố trí vẫn rất trang nghiêm túc mục, cả đại sảnh dùng để mở tiệc chiêu đãi khách nhân cũng trang trí bằng đao kiếm, khác với những nơi khác rất nhiều.
Ở chương thứ hai mươi trong sách Dung gia đã bị diệt rồi, tất cả những gì nói về Dung Đỉnh Thiên cũng chỉ là một cái tên, chứ ông không hề gặp Dạ Minh Quân lần nào. Không có kịch bản của tác giả để ăn gian, hiểu biết của Mục Nhung về người này chỉ dừng lại ở những câu thảo luận của đám nha đầu, biết được đó là một tướng quân cực kỳ uy nghiêm chính trực, nghe nói tính tình vô cùng ngay thẳng, cho nên cũng không dám tuỳ tiện, chỉ theo sau Dung Dực vào đại sảnh.
Dung Đỉnh Thiên hàng năm chinh chiến bên ngoài, tới tận ba mươi tuổi mới sinh được đứa con trai là Dung Dực, hiện tại đã gần năm mươi, thế nhưng sức khoẻ của ông vẫn rất tốt, đầu vẫn đầy tóc đen, hoàn toàn không có vẻ già nua chút nào. Có lẽ là do hàng năm dẫn quân thường xuyên, nên dù ông mặc thường phục ngồi trên ghế chính trong bàn, nhưng vẫn không giận tự uy như trước, cả bàn ngồi đầy người, chẳng ai dám mở miệng nói chuyện phiếm cả.
"Bái kiến phụ thân."
Dung Dực rất tôn kính lão cha của mình, vừa bước vào đã thỉnh an vô cùng quy củ. Đây là lần đầu tiên Mục Nhung gặp phải tình huống như thế này, cũng không dám nhiều lời, chỉ bắt chước theo y mà bái: "Bái kiến Dung bá phụ."
"Đã đến đây rồi thì cứ ngồi đi."
Năm đó Mục Nhiễm là người đứng đầu trong quân đội, giao tình giữa Dung Đỉnh Thiên với y cũng không tồi, vốn còn thấy tiếc hận thay cho bạn cũ khi nghe danh hoàn khố của Mục Nhung, không ngờ hôm nay gặp mặt mới thấy tiểu tử này vẫn hiểu quy củ, liền gật đầu, chỉ như một trưởng bối bình thường mà răn dạy: "Năm đó Mục tướng quân là người vô cùng xuất chúng trong quân đội, ngươi là hậu duệ duy nhất của y, sau này nhất định phải theo Dung Dực tập võ, đừng có dính vào ba cái trò hoàn khố kia nữa."
"Mục Nhung sẽ nhớ rõ lời dạy bảo của bá phụ."
Thấy Dung Đỉnh Thiên quả nhiên tính tình ngay thẳng giống hệt như lời đồn, nên mặc dù Mục Nhung không có hứng thú với việc tập võ cho lắm, nhưng vẫn lễ phép đáp lời. Dù sao hắn cũng không phải con cháu Dung gia, nên Dung Đỉnh Thiên không tiện nhiều lời, gặp mặt xong thì tự ngồi vào bàn, chờ đám nha đầu bưng đồ ăn lên.
Tuy Dung Đỉnh Thiên không thích sống xa hoa, bạn bè xung quanh cũng toàn người tốt, bản thân ông bình thường ăn uống cũng rất đạm bạc, nhưng gia yến này lại đãi rất nhiều món ngon, có không ít món làm từ linh thực cao cấp quý hiếm, một bàn tiệc này có thể nói là giá trị vạn kim, đủ để so với quốc yến. Người biết rõ mọi việc, thì hiểu ông thương cho đệ đệ hàng năm ra ngoài lĩnh quân chịu cảnh màn trời chiếu đất, nên muốn đệ đệ mình ăn ngon uống tốt một lần; nhưng trong mắt những người hữu tâm, thì là Dung gia xa hoa lãng phí quá mức.
Mục Nhung cúi đầu suy nghĩ một chút, quả nhiên Thánh Văn đế phải được phân vào loại người hữu tâm. Trong nguyên tác Dung phủ bị diệt môn đúng vào ngày sinh nhật của Mục Nhung, hắn sinh cùng năm cùng tháng với Tử Quy công chúa, hai người dự tiệc xong thì đến rừng Nguyệt Kiến tìm được Nguyệt Hạ Tuyết Sâm, lúc về thành hai người tách ra đi hai hướng, Dạ Minh Quân đi ngang qua Dung phủ, đúng lúc gặp cảnh Dung phủ diệt môn rồi cứu được Dung gia tỷ muội.
Chỉ trong mấy chương này, Dạ Minh Quân đã một lần lập nên quan hệ với tận ba hậu cung, cho nên Mục Nhung nhớ rất rõ. Chiếu theo cốt truyện, thời gian Thánh Văn đế động thủ hẳn là vào nửa đêm sau ngày sinh nhật của hắn, hiện tại còn khoảng một tuần, xem ra vị thánh thượng kia cũng không có ý tốt gì khi triệu thúc phụ của Dung Dực về vương thành.
Mục Nhung lo phân tích cốt truyện nên không có thời gian rảnh để nói chuyện phiếm, không biết vì sao mà những người khác cũng không mở miệng, cả Dung Tịch thường ngày hoạt bát thế mà cũng im lặng ngồi ăn, một bữa gia yến lại nghiêm túc đến mức bất thường. Mới sáng sớm Dung Dực đã ra ngoài tìm Mục Nhung, trước khi đi y nhớ tâm trạng của phụ thân vẫn rất tốt, không hiểu sao mà lâm triều xong thì không hề cười chút nào. Đây là lần đầu tiên Mục Nhung đến nhà y ăn cơm, có khi sẽ bị bầu không khí này doạ mất, nghĩ đến đây, y bèn mở miệng hỏi: "Phụ thân có gặp phải chuyện gì trong triều không?"
Suy đoán của y quả nhiên không sai, vừa nghe xong lời này Dung lão gia tử suýt thì không giữ được vẻ mặt bình tĩnh của mình, vẫn là thúc phụ ngồi bên cạnh mở miệng nói trước: "Không biết Tôn Tương dùng thủ đoạn gì mà hôm nay thánh thượng muốn cho đứa con trai phế vật của hắn vào đảm nhiệm chức giáo uý trong quân đội của ta. May là đại ca nhất quyết không chịu, thánh thượng cũng không nhắc thêm nữa."
Quân đội kỵ nhất là con cháu nhà quan vào để mạ vàng, con trai của Tôn Tương là Tôn Chí Viễn không hề có chí lớn như tên, thực tế lại là một trong tam đại hoàn khố nổi danh ở vương thành. Dung Đỉnh Thiên tính tình ngay thẳng đương nhiên không nhìn lọt được hắn, bây giờ nghe nhắc lại thì tâm trạng càng xấu hơn, tức giận nói: "Tôn Chí Viễn kia từ nhỏ chỉ biết ăn chơi cờ bạc, không hề biết gì về văn học hay võ công, nếu bảo hắn ra dẫn quân thì chẳng khác nào bảo những binh lính của ta phải hy sinh tính mạng một cách vô ích ấy, sao ta có thể đồng ý cho hắn nhập ngũ được?"
"Huynh trưởng nói đúng, quân Dung gia ta trấn thủ biên cảnh mấy năm nay, không nước nào dám xâm phạm cũng nhờ cách trị quân nghiêm minh từ trên xuống dưới đều một lòng, nên không thể để cho mầm hoạ kia vào phá được."
Tranh đấu giữa văn võ trên triều đình là chuyện bình thường, ai cũng biết Dung lão gia tử không hợp với Tôn Tương, những tiểu bối trên bàn chỉ nghĩ đây là tranh đấu triều đình tầm thường, tự cúi đầu dùng bữa mặc cho hai vị trưởng bối thảo luận. Thế nhưng, Mục Nhung càng nghe càng kinh hãi, trong lúc căng thẳng thế này mà Dung lão gia tử lại không nể mặt Thánh Văn đế trước mặt mọi người chút nào, chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, càng khiến cho quyết tâm tiêu diệt Dung phủ của đối phương trở nên kiên định hơn.
Hắn ngồi chờ dưới thành Uổng Mạng đã lâu nên không quan trọng chuyện sống chết cho lắm, vốn hắn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng lại chợt nhớ đến dòng chữ miêu tả cảnh Dung Dực hồi phủ trông thấy thi thể nằm la liệt đầy sân rồi thét lên một tiếng thét thật dài trong sách. Chỉ là một chi tiết để nhân vật phụ thay đổi hình tượng, lúc hắn đọc thì không hề để ý chút nào, nhưng giờ những người kia lại có thân xác mặt mũi đàng hoàng, khiến lòng hắn chợt cảm thấy hỗn loạn.
Thấy hắn chỉ cúi đầu không nói gì cũng không ăn gì, Dung Dực chỉ tưởng hắn thật sự bị khí thế uy nghiêm của phụ thân mình doạ sợ, bèn nhanh tay múc một chén canh nhân sâm đưa sang, lấy cùi chỏ chọt chọt hắn, nhỏ giọng trấn an: "Hôm nay tâm trạng của phụ thân không tốt, ngươi uống đỡ trước đi, đợi lát nữa rồi theo đám thiếu niên chúng ta ra ngoài dạo phố."
Biết hôm nay Mục Nhung sẽ tới, mới sáng sớm Dung Dực đã bảo phòng bếp lấy nhân sâm ra hầm canh gà rồi, nêm nếm theo vị mà Mục Nhung thích uống khi dưỡng bệnh ở đây, còn cố ý đặt ngay trước mặt hai người. Mùi nhân sâm quen thuộc kia len lỏi vào mũi, cõi lòng Mục Nhung bỗng nhiên nóng lên, cuối cùng cũng không thể im lặng được, ngẩng đầu khéo léo nhắc nhở Dung lão gia tử: "Bá phụ, thánh thượng đã có cái tâm này, vẫn đừng làm trái thánh ý thì hơn. Tôn Chí Viễn vào quân đội rồi, có được dẫn quân hay không, dẫn quân như thế nào chẳng phải đều do bá phụ quyết định sao?"
Lời này của hắn kỳ thật không sai, nhưng trưởng bối đang nói chuyện mà một thiếu niên người ngoài như hắn xen miệng vào đã bị xem là vô lễ rồi, huống chi lại nhắc tới chuyện Dung Đỉnh Thiên không thích nhất, đương nhiên sắc mặt của Dung lão gia tử hiện tại không hề đẹp chút nào. Thế nhưng ngại việc đối phương là khách, không thể răn dạy thoải mái như con cháu nhà mình được, đành cứng nhắc nói: "Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xen mồm vào. Dung gia ta quang minh chính đại, sẽ không làm mấy chuyện lén lút như thế."
Hoàn toàn không ngờ rằng Mục Nhung sẽ nói ra những lời như vậy, Dung Dực nghĩ một đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ như hắn không thể bằng mình bị mắng quen từ nhỏ được, y sợ phụ thân tức giận đến nóng đầu xem người nọ là mình mà mắng chửi, nên liền vội vàng lên tiếng: "Phụ thân, Mục Nhung không hiểu việc trong quân, xin ngài đừng trách."
Lúc trước khi Vũ Thắng ghé nhà chơi, Dung Đỉnh Thiên giận lên răn dạy vài câu thì đứa con nhà mình chỉ ngồi một bên xem kịch, đây là lần đầu tiên ông thấy nó bênh vực một người như thế. Mục Nhung cũng nổi danh hoàn khố giống như Tôn Chí Viễn kia, hôm nay Dung lão gia tử vừa nhìn thấy mặt hắn đã nhớ lại trận khắc khẩu trong triều, vốn đang cảm thấy khó chịu, lại không ngờ giao tình giữa bọn họ đã đến mức này. Ông thầm nghĩ, tiểu tử ngươi nghĩ phụ thân ngươi là loại người gì vậy? Răn dạy Vũ Thắng là do Vũ gia quen thân với chúng ta, chứ đường đường một đại tướng quân như phụ thân ngươi sao phải tranh cãi với con nít làm gì chứ?
Nghĩ đến đây, ông cảm thấy việc con mình dám nghi ngờ lời phụ thân nói rất đáng đánh, hai mắt hổ trừng y một cái, nhưng không nói thêm gì nữa. Ông biết biểu tình của mình đã doạ sợ những thiếu niên ở đây, làm họ không dám nói năng gì, vô duyên vô cớ khiến cho bữa gia yến này tẻ nhạt hẳn đi, bèn nói: "Được rồi, ta biết thiếu niên các ngươi ở tuổi này không thể ngồi yên nổi mà, mau ăn xong đi, lát nữa để người lớn chúng ta ở lại đây nói chuyện, các ngươi tự ra ngoài mà chơi."
Ông vừa mở miệng, các thiếu niên vốn đang không dám nói gì lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, Dung Tịch dũng cảm nhất thì thẳng thắn cười nói: "Thật ư? Vậy đường huynh đừng quên lời hứa dẫn ta đi cưỡi ngựa nhé!"
Thanh âm tràn đầy sức sống của thiếu nữ lập tức xua đi nỗi lo do triều đình mang lại, không khí cũng dần dần sôi nổi hơn, Dung Dực thấy mọi người bắt đầu cười cười nói nói thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, nói: "Ta đã hẹn Mục Nhung đi dạo phố rồi, không đi chung với các ngươi đâu."
Dung Tịch không ngờ tiểu đệ năm xưa lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau mình, hôm nay lại muốn đi dạo phố với Mục Nhung hơn, đột nhiên có cảm giác nghẹn khuất khi đệ đệ bỏ nhà chạy theo người khác, nhanh miệng nói: "Tiểu đệ ngươi chỉ biết dính chung một chỗ với tên quỷ bệnh họ Mục thôi, trong mắt không có tỷ tỷ nữa rồi!"
Nàng nói vô tình, Dung Dung nghe lại hữu ý, mắt thấy Mục Nhung xinh đẹp tựa như nữ tử, hai người bọn họ lại thường hay ngủ chung một chỗ, sợ người có tâm nghe xong sẽ truyền đi một ít lời đồn không tốt về Dung Dực, lập tức nhỏ giọng mắng: "Nhị muội ngươi nói bậy cái gì vậy? Tiểu đệ với hắn chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Lúc này Dung Tịch mới nhận ra lời mình nói còn có nghĩa khác, bèn thè lưỡi, vội vàng giải thích: "Ta chỉ thuận miệng nói ra mà, vương thành chúng ta nhiều năm như vậy cũng chỉ có một người đoạn tụ bên Triệu gia thôi, chắc ít nam nhân nào thích kiểu như vậy lắm hả?"
Nhìn vẻ mặt của nàng, Dung Dung càng cảm thấy đau đầu với muội muội tính tình phóng khoáng của mình, lại nhắc nhở thêm một câu: "Nói bậy nữa rồi, đây là lời mà một nữ nhân gia như ngươi nên nói sao?"
Dung Dực biết nhị tỷ nhà mình sợ bị đại tỷ răn dạy nữ tắc với nữ huấn nhất, lập tức ra tay cứu người, cười cười mở miệng: "Ta đã hẹn trước với Mục Nhung rồi, để ngày mai ta đi săn thú với nhị tỷ được không?"
Khó lắm mới bỏ được cái chủ đề này, Dung Tịch lập tức sáng mắt, vội vã gật đầu: "Một lời đã định, ngày mai ngươi mà không đi thì ta sẽ bảo phụ thân đánh ngươi đó!"
Thấy cả nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ như vậy, Mục Nhung thật sự không thể tưởng tượng ra bảy ngày sau nơi này sẽ trông như thế nào, có tâm muốn cảnh báo, nhưng cũng biết mình mà mở miệng ra nói hoàng đế muốn giết cả nhà công thần thì chẳng ai tin đâu, đành phải nghĩ cách nói cho Dung Dực.
Bên hắn vẫn chưa nghĩ xong thì Dung Dực đã phát hiện người bên cạnh mình uống một ngụm canh rồi thì không làm gì nữa, sợ hắn cảm thấy không khoẻ, vội hỏi: "Sao nãy giờ ngươi không nói gì vậy?"
"Bệnh cũ tái phát nên trong người hơi khó chịu, để ta vào phòng ngươi nằm một chút. Hiếm lắm họ hàng ngươi mới được về nhà như vầy, ngươi cứ đi cưỡi ngựa với bọn họ đi, buổi tối chúng ta tìm chỗ nào yên lặng rồi nói chuyện tiếp."
Cười cười với y, Mục Nhung nghĩ mình cần phải yên lặng nghĩ đối sách cái đã, đơn giản lấy cớ có bệnh trong người để rời khỏi bàn tiệc, trước khi đi còn nhớ Dung Tiểu Boss rất thích náo nhiệt, sợ buổi tối y lại kéo thêm một đám người đến nữa, bèn nhấn mạnh thêm một câu: "Chỉ hai chúng ta thôi."
Có lẽ là do lời nói mang nghĩa khác mà Dung Tịch vừa mới nói ra, nghe thấy chỉ có hai bọn họ, trong lòng Dung Dực chợt cảm thấy kỳ kỳ, như có gì đó không đúng lắm, nhưng đồng thời y cũng hơi chờ mong.
Cuối cùng chỉ nghĩ mình suy nghĩ nhiều rồi, sai tiểu tư dẫn Mục Nhung đi nghỉ ngơi, lại bảo phòng bếp múc một chén canh đưa sang, bản thân mình thì tiếp tục đi chơi với các huynh đệ tỷ muội, cũng quên bẵng đi cảm xúc quái dị vừa rồi.
Hết chương
Editor: Mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe nhé ;v;