Edit: Arisassan
Nguyệt Hạ Tuyết Sâm quả nhiên có công hiệu thần kỳ, khi Mục Nhung tỉnh lại thì không còn cảm thấy bất kỳ hàn ý nào, kinh mạch vô cùng thông thuận, cứ như chưa bao giờ bị tắc nghẽn ấy. Đây có lẽ là ngày thân thể hắn thoải mái nhất sau khi hắn chuyển thế, nhưng hắn lại không thấy vui vẻ chút nào, chỉ ngồi trên giường ngơ ngác nhìn mảnh vải trong tay, trong lòng cảm thấy thất bại vô cùng.
Lúc tỉnh lại thì hắn đã hiểu ra, sau khi trở về từ rừng Nguyệt Kiến tuy thân thể hắn có hơi tệ một chút nhưng vẫn có thuốc bổ níu lại được không bao giờ có vấn đề, ngày ấy vừa ra ngoài thì hàn độc phát tác, vậy là thuốc có vấn đề. Người hiểu rõ thuộc tính của Thu Sát nhất Đại Hoang chỉ có một mình Thu Đông, Mục Nhung chỉ nghĩ nàng là hậu cung của Dạ Minh Quân, cho nên tuy có đề phòng nhưng sau khi qua xong nội dung cốt truyện cũng không nghi ngờ nàng.
Rõ ràng trong truyện sau khi Dạ Minh Quân đồng ý dẫn nàng về tiên giới thì nàng vô cùng trung thành và tận tâm với y, tại sao đến phiên hắn lại hạ độc thủ vậy, nội dung cốt truyện của hắn bị lỗi ở đâu thế này?
Chén thuốc kia của Thu Đông nhìn là biết đã hạ sát thủ, ai ngờ Dung Dực cả đồng bạn cũng có thể ân đoạn nghĩa tuyệt lại quay đầu về, còn lòi đâu ra một củ Nguyệt Hạ Tuyết Sâm cứu mạng Mục Nhung. Cũng vào lúc đó, khi nhìn thấy Mục Nhung nắm chặt góc áo của Dung Dực không chịu buông tay, nàng đột nhiên nhớ lại vẻ mặt trời đất sụp đổ của Thu Nguyệt Địch khi trông thấy thi thể của con mình năm đó, cũng bi thương như vậy, và cũng khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái như thế.
Cho nên, nàng quyết định không ra tay, Mục Nhung chết thì tốt, nếu sống lại, năm đó tiếc là Thu Nguyệt Địch không được trông thấy bộ dáng lúc Mục Nhiễm chết, hiện tại để con nàng trải qua quá trình đó cũng không tồi.
Tuy nàng có ý định như vậy, nhưng không ngờ người này thật sự vẫn còn sống, còn được linh dược không biết tìm ở đâu ra kia chặn bớt độc Thu Sát, quả nhiên không hổ là con trai của Thu Nguyệt Địch, mạng tốt giống hệt như mẹ nó. Thầm cười lạnh trong lòng, bên ngoài nàng vẫn là tiểu nha hoàn ôn nhu như nước, bước lên chân thành cười nói với người đối diện: "Thiếu gia quả nhiên là phúc lớn mạng lớn, có thể sống sót qua giai đoạn Thu Sát phát tác."
Nhưng hiện tại Mục Nhung không rảnh để đóng kịch với nàng, hai mắt thản nhiên liếc nhìn, hỏi thẳng: "Tại sao?"
Thu Đông để hắn sống cũng không phải là để trông thấy khuôn mặt bình thản như mặt hồ này, đáy mắt lộ vẻ không vui, sau đó mới mở miệng: "Thiếu gia giả vờ tốt thật đó, suýt chút nữa nô tỳ đã tin rồi. Thế nhưng, ta cẩn thận hơn ngươi, vừa dâng bái thiếp cho Tôn phủ, vừa đến Dung phủ một chuyến để hỏi vị trí của Thu Thủy giới."
Thì ra là vậy, tất cả mọi người trong vương thành đều biết Thu Đông là nha hoàn thiếp thân lớn lên từ nhỏ bên cạnh Mục Nhung, Dung Dực đương nhiên sẽ không nghi ngờ, cộng thêm việc Thu Đông cố ý dò hỏi thông tin, sợ là ả đã biết hết luôn những chuyện bọn họ gặp trong rừng Nguyệt Kiến rồi. Hắn tính toán đủ thứ, nhưng lại vấp ngay nữ nhân này, cảnh báo của tác giả quả không sai, nữ nhân bên cạnh Dạ Minh Quân đúng là một người cũng không thể đụng vào.
Trong lòng thầm cảm thán, hắn biết hiện tại mình không thể trốn được, chỉ đành phải thản nhiên hỏi: 'Nếu đã không muốn giả vờ nữa, thì cứ nói hết mọi chuyện ra đi, ít nhất cũng để cho ta biết tại sao ta chết."
"Thiếu gia, nếu một nữ nhân khiến ngươi mất đi tất cả rồi không thể không làm hạ nhân cho một đám kiến, bản thân nàng ta lại sống trên mây trời hưởng hết vinh hoa phú quý, ngươi có mong nàng sẽ tìm thấy con mình và cảm nhận được niềm vui sum vầy không?"
Thu Đông ghét ánh nhìn mà đôi mắt kia đang bày ra nhất, tựa như bản thân ả chẳng có ý nghĩa gì trong mắt hắn vậy. Tên này dù sao cũng chỉ là một phàm nhân bệnh tật đầy mình, một ngón tay của ả thôi cũng đủ để nghiền chết hắn, Thu Nguyệt Địch năm đó cũng thế, hắn cũng thế, xuất thân chỉ tốt hơn bình thường một chút thôi, mà suốt ngày dám sai bảo người khác. Ả cố gắng tu luyện thành tiên như thế, cuối cùng cũng chỉ làm nô tỳ cho Thu Nguyệt Địch, hiện giờ còn phải làm nô tỳ cho con trai của nàng, dựa vào cái gì chứ?
Ả càng nghĩ càng hận, vẻ nhu thuận giả tạo trong mắt dần tán đi, lạnh lùng nhìn về phía người trên giường, âm thanh vô cùng thân thiết lại nói ra những lời khiến cho lòng người phải rét lạnh: "Nếu ngươi trách nàng, ta rất vui được tận mắt thấy nữ nhân kia chết trong tay con ruột, thế nhưng ngươi lại không hề oán trách, vậy thì, trông thấy bộ dạng thương tâm khổ sở muốn chết của ngươi, một người mẹ như nàng chắc phải đau lòng lắm nhỉ."
Đến tận bây giờ Mục Nhung mới biết mình đã bỏ sót chỗ nào, trong nguyên tác mọi tin tức Dạ Minh Quân biết được đều do Thu Đông tường thuật lại, do đó ngay từ đầu đã căm hận Thu Nguyệt Địch hạ độc mình, sau khi phi thăng thì luôn luôn đối địch với mẹ ruột, cuối cùng khiến nàng phải chịu cảnh cửa nát nhà tan, tự bạo ly thế. Hiện tại nghe xong, mới biết tất cả mọi chuyện rõ ràng là do Thu Đông tự tay dẫn lối nhằm mục đích trả thù Thu Nguyệt Địch, ả không yêu Dạ Minh Quân gì sất, từ đầu tới cuối chỉ lợi dụng y thôi.
Hắn vốn nên nghi ngờ từ sớm, nhưng hắn lại quá tin tưởng vào thiết lập nhân vật trong truyện, quên mất đó chỉ là câu chuyện do quỷ sai viết ra dựa vào mệnh cách của con người, một khi cốt truyện bị xáo trộn, mệnh số cũng sẽ thay đổi theo.
Hắn quá dựa dẫm vào nội dung cốt truyện, cho nên mới không nhìn rõ người bên cạnh mình, mới quên mất tất cả đều là người sống biết nghĩ biết đau. Hiện thực không phải là tiểu thuyết, không có chuyện yêu hận vô duyên vô cớ, cũng không có chuyện tin tưởng mà không có lý do, dù cho có lòng tốt thì hắn vẫn nên báo cho Dung Dực trước một tiếng, như vậy, ít nhất vẫn còn đường lui.
Hắn nghĩ, nếu là tỷ tỷ của mình, dù biết tương lai có rất nhiều nguy hiểm đang rình rập, hắn vẫn sẽ không chọn cách đó để cứu giúp. Nói chung, hắn vẫn chưa thật sự xem nhân vật trong truyện là người, không thể đặt mình vào vị trí của họ để suy nghĩ xem họ cảm thấy như thế nào.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu được, nếu muốn tính kế một người, đầu tiên phải tưởng tượng như mình là người kia, hiểu biết lối suy nghĩ của đối phương trước đã.
May là, hắn sẽ không lặp lại sai lầm đó một lần nữa.
Hai tay nắm chặt mảnh vải kia, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt sâu thẳm nhìn về hướng tiểu nha đầu ngoài mặt không hề bày ra vẻ ngoan độc đang đứng trước giường, gằn từng tiếng một, giọng nói nhuộm đẫm nỗi đau thấu tận tim gan: "Tận tín thư, bất như vô thư. Giáo huấn ngươi cho hôm nay, Mục Nhung chắc chắn sẽ ghi nhớ cả đời."
[một câu của Mạnh Tử, nghĩa là "tin hoàn toàn vào những điều sách nói thì thà không đọc sách còn hơn"]
"Thiếu gia hận nô tỳ lắm đúng không, nhưng ngươi thì làm được gì chứ?"
Thu Đông thích nhất là ánh mắt này, sau khi Thu Nguyệt Địch trở về tiên giới thì gả cho Thái tử thiên giới, phong quang vô hạn, hiện tại ả không làm gì được thái tử phi, nhưng ít nhất vẫn có thể để con trai của nàng ta phải đau khổ cả đời. Đến đây, ả nghĩ cũng không cần phải giấu diếm gì nữa, liền nói ra một tin chí mạng: "Đúng rồi, ngay đêm qua, một trận cháy lớn đã thiêu hết toàn bộ Dung phủ, cả nhà từ trên xuống dưới, không ai sống sót."
Một nhát này thật sự rất đau, Mục Nhung cảm thấy lòng mình như bị xé ra, mảnh vải Dung Dực để lại vô thức mà rơi xuống đất. Cảm giác mệt mỏi và chua xót cùng nhen nhóm lên trong lòng, nhưng hắn tuyệt đối không thể tỏ vẻ yếu đuối trước mặt nữ nhân này được, chỉ thầm tự nhủ với bản thân, Dung Dực chắc chắn sẽ không có việc gì, y chính là Dung Tiểu Boss cả Dạ Minh Quân cũng không giết được, y tuyệt đối sẽ không bỏ mạng ở đây.
Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, Thu Đông cười nhẹ, trong mắt tràn đầy vẻ ngây thơ tinh quái: "Thiếu gia yên tâm, tối hôm đó Dung tam thiếu gia vẫn còn ở trong phủ, y cũng khá ngoan cường, trúng nhiều kiếm như vậy mà vẫn không chết, cho nên nô tỳ mới đích thân ra tay tiễn bằng hữu của thiếu gia một đoạn đường."
"Ngươi được lắm."
Nữ nhân này quả nhiên biết cách khiến cho người khác phải đau khổ, Mục Nhung cơ hồ phun ra ba chữ kia qua kẽ răng, hắn nhận ra oán hận đối với người lái xe khi hắn chết vì tai nạn giao thông ở kiếp trước không là gì so với hiện tại.
Hắn hiểu rõ tính cách của Dung Dực, người thân vẫn còn ở Dung phủ, nên y chắc chắn sẽ không chịu rời đi. Tất cả mọi người trong vương thành đều biết Thu Đông là người của Mục Nhung, ả tự mình lộ diện động thủ, mục đích là để Dung Dực trước khi chết sẽ hận hắn đến tột cùng.
Nữ nhân này, đúng là ngoan độc.
Tốt lắm, nếu trong truyện nói Dung gia bị diệt, hắn nghĩ hết mọi cách nhưng vẫn không thể ngăn không cho Dung gia bị diệt, vậy chẳng phải trong truyện cũng nói là Thu Đông sẽ chết dưới tay Dung Dực hay sao, cho nên, một ngày nào đó, ả sẽ biết được một Dung Tiểu Boss căm hận Mục Nhung đáng sợ đến mức nào.
"Đại tiểu thư Dung gia mà ngươi tâm tâm niệm niệm thì trốn được, tiếc là lại gặp phải thích khách trước phủ Đại hoàng tử, một kiếm xuyên tim, chết không nhắm mắt."
Như không ngờ được rằng hắn nghe tin Dung Dực chết nhưng không hề tỏ ra bi thương chút nào, Thu Đông bèn chém thêm một đao, vô cùng chờ mong mà quan sát thần sắc của hắn: "Dung phủ không còn ai, thi thể của nàng vẫn còn bên trong tro tàn, thiếu gia muốn đi xem không?"
Tiếc là Mục Nhung không để ả được toại nguyện, khuôn mặt vẫn vô hỉ vô bi như trước, thậm chí còn quay đầu đối diện với ả, nhẹ giọng nói: "Ngươi lui xuống đi, ta càng nhìn ngươi càng cảm thấy kinh tởm, không cẩn thận mà nôn ra thì không tốt chút nào."
Không ngờ vị trí của Dung Dực trong lòng Mục Nhung còn quan trọng hơn cả người trong lòng là Dung Dung, Thu Đông chợt cảm thấy hối hận khi thẳng tay giết thiếu niên kia như vậy, nếu biết trước thì ả đã để thiếu niên kia chạy thoát, để người này được trải nghiệm cảm giác bị người khác thù hận. Thế nhưng hôm nay ả vẫn chiếm thế thượng phong, trong lòng cũng khuây khỏa phần nào, liền cười khẽ rồi lui ra ngoài: "Thiếu gia phải cố gắng khỏe hơn đó, tương lai còn rất dài."
Cửa lớn bị đóng chặt, căn phòng tuy rộng nhưng cả một tiếng ho khan cũng không có, Mục Nhung ngẩng đầu, chỉ trông thấy ánh mặt trời chiếu vào một tầng mỏng, khiến cho hình ảnh cây cỏ hoa lá được điêu khắc trên tường trở nên mông lung.
Hắn biết, hiện tại Thu Đông không che giấu thân phận mình nữa, bắt đầu động thủ giam giữ bản thân mình. Hiện giờ hai nữ nhân cầm quyền Mục phủ đều căm hận Thu Nguyệt Địch, đồng ý liên thủ với nhau để đối phó đứa con trai của kẻ thù là hắn cũng là chuyện dễ hiểu, chỉ không biết trưởng công chúa góp bao nhiêu phần vào chuyện này.
Căn phòng dần dần tĩnh lặng, ý nghĩ bị ép xuống trước mặt Thu Đông, nghĩ cũng không dám nghĩ lại chậm rãi nổi lên – nếu Dung Dực chết thật thì sao?
Lúc trước hắn rất tin vào nội dung cốt truyện, nhưng sau chuyện của Thu Đông thì không dám tin hết mọi thứ nữa. Một nữ nhân vừa tâm ngoan thủ lạt vừa cẩn thận như Thu Đông, chắc chắn phải nhìn thấy Dung Dực tắt thở rồi mới chịu rời đi, kỳ thật hắn cũng biết, tỷ lệ đối phương còn sống là cực kỳ nhỏ.
Khi Mục Nhung phát bệnh, Dung Dực dù còn có rất nhiều hiểu lầm nhưng vẫn ra tay cứu vớt tính mạng của hắn, thế nhưng, nha hoàn thiếp thân của hắn lại dẫn người đồ sát hết cả nhà y, lúc Dung Dực trông thấy Thu Đông, không biết đã hận hắn đến mức nào. Đó là người bạn đầu tiên của hắn ở thế giới này, cũng là người bạn đối xử tốt với hắn nhất từ kiếp trước tới nay, vì cứu y mà suýt nữa hắn đã mất cả tính mạng, cơ mà, trước khi chết người nọ lại hận hắn.
Từng hồi ức lần lượt hiện lên trước mắt, hắn nhớ tới tư thế hiên ngang của thiếu niên mặc cẩm y choàng áo lông cưỡi ngựa trắng lúc hai người gặp nhau lần đầu, nhớ tới những ngày hai người vui đùa cười nói với nhau, nhớ tới khi người kia rời đi còn nói không còn quan hệ gì với hắn,... Hình ảnh cuối cùng dừng lại trong mắt hắn là giữa khung cảnh tuyết trắng vô ngần, Dung Dực dắt ngựa đạp tuyết đi đến, nháy mắt xua đi cảm giác xa lạ của hắn đối với thế giới này, giúp hắn hiểu rõ được, hắn đã trọng sinh.
Đến tận khi cúi đầu xuống, bàn tay đột nhiên có cảm giác ươn ướt, hắn mới nhận ra mình đã rơi lệ. Người chết không biết khóc, hiện tại hắn đã thật sự sống lại, nhưng, người giúp hắn sống lại, thì đã chết rồi.
Địa Tạng Bồ Tát đã từng nói, người chết không thể truy, chớ lẫn lộn chuyện kiếp trước kiếp này. Đoạn trần duyên trên cầu Nại Hà, vô bi vô hỉ là thanh hoan.
Hắn tưởng mình sang sông Tam Đồ vượt cầu Nại Hà, đã sớm hiểu rõ được trần thế, không còn đau thương thổn thức vì sinh ly tử biệt nữa, mãi đến khi thân lâm kỳ cảnh thì mới biết, người chết dễ quên, người sống muốn siêu thoát lại rất khó.
Thế nên, cho đến khi chết, hắn cũng phải nuôi giữ chấp niệm này, thù này không báo, tuyệt không thành Phật.
Âm khí dưới sự dẫn đường của thù hận mà dần dần bốc lên xung quanh, bên trong hắc khí dày đặc, một đời lệ quỷ diệt thế mới đã được sinh ra, hắn nâng tay lên lau nước mắt, giấu đi tất cả yêu hận trong lòng, chỉ chậm rãi mở túi âm linh trong tay áo.
Âm linh sinh ra từ vụ án diệt môn của Dung gia đủ để mở được cửa địa phủ, đưa hết âm khí vào bên trong, hiện tại hắn chỉ muốn nói một câu, câu đó chính là – "Tác giả ngươi mau lăn ra đây cho ta!"
Đôi lời của tác giả: Mục Nhung: đám rác rưởi dám đánh lén AD nhà ta, hôm nay lão tử nhất định phải cho các ngươi biết cái gì gọi là phụ trợ hoán trang V! [không hiểu nổi cái này ="=]
Dung Dực: Đợi đã, ta chưa hắc xong mà, sao chưa gì hắn đã hắc trước rồi vậy!
Lão Vương: Hắc hóa cũng tốt, hắc nhiều nhiều rồi đi chém chết thêm nhiều người cho ta đi hehe.
Hết chương
Editor: Chắc mọi người đọc hay thấy chữ "thành Phật" trong truyện nhỉ, thật ra không phải là thành "Phật" mà chúng ta hay nghĩ đâu (thế thì đơn giản quá =))) ) mà từ "thành Phật (Phật thành, Phật tính/成佛)" ý chỉ trạng thái của một người khi đã thoát khỏi đau khổ, không còn vương vấn hay chấp niệm. Về sau truyện còn xài từ này dài dài, nên chú thích ở đây luôn.