Edit: Arisassan
Không biết là do mệnh cách của Dung Dực thật sự kỳ dị khắc hết những ai ở bên cạnh hay là do vận số của Mục Nhung quá kém, hắn nhận một kích của Thu Đông rồi hóa thành lệ quỷ luôn. Người sống hóa quỷ là chuyện trăm ngàn năm khó gặp, lão Vương tự nhủ thế này thì khó giải thích với cấp trên lắm, cũng sợ hắn cứ như vậy trở về thành Uổng Mạng khiến lão phải lăn trong chảo sôi một hồi, nên hiếm thấy mà hữu cầu tất ứng, lấy sách luân hồi ra khai hết mọi chi tiết liên quan đến mệnh cách của Dung Dực.
Lần này Mục Nhung đã nhận giáo huấn, nên chi tiết nào cũng phải hỏi một lần, cả việc bánh hoa quế Dung Dực thích ăn được cho mấy muỗng đường cũng nhất định phải hỏi ra, còn tập trung ghi chép lại, cuối cùng khi kết thúc thì ghi kín năm tờ giấy luôn. Thế nhưng hiện tại hắn đã cẩn thận hơn nhiều, vừa viết xong đã đốt hết cho quỷ hồn, khiến cho tất cả những thứ này trở thành thứ mà chỉ có quỷ mới biết.
Chỉ khổ cho quỷ hồn dưới trăng, đang yên ổn sống trong túi đột nhiên thấy quỷ sai xuất hiện thì đã sợ run cả người rồi, hiện giờ còn mạc danh kỳ diệu mà nhận được một chồng giấy, trên giấy ghi một đống chi tiết về một nam nhân, sau khi đọc tới chỗ cỡ giày của Dung Dực là bao nhiêu thắt lưng của Dung Dực dài bao nhiêu thước, hắn quyết định bỏ cuộc không cố gắng phân tích thứ này nữa. Qủy hồn thầm nhủ trong lòng, Mục Nhung ghi chép rõ ràng về một nam nhân như vậy, chắc là bị nữ nhân kia kích thích đến mức biến thái luôn rồi.
Đối với việc bản thân trở thành fan cuồng của Dung Dực sau cái quay đầu kia, đương nhiên Mục Nhung sẽ không nói cho ai biết, từ khi ra khỏi rừng Nguyệt Kiến hắn đã quyết định phải giấu tài, nhưng cuối cùng vẫn chưa đủ, hiện tại rút được kinh nghiệm, thề với bản thân phải cố nhập tâm giả bộ ốm yếu hết mức có thể. Nguyệt Hạ Tuyết Sâm kỳ thật là chí bảo âm tính do quỷ hồn lấy máu thịt của mình nuôi dưỡng ra, tuy có tác dụng phụ là bị âm khí nhập thể, nhưng cũng khiến tư chất của Mục Nhung đổi thành tư chất của quỷ hồn lúc còn sống, hiện giờ dù tu luyện bất kỳ công pháp nào cũng là làm ít được nhiều.
Lão Vương có hỏi hắn cần thêm sách báo công pháp gì không, nhưng không biết hắn có chủ ý gì, mà chỉ cần quyển "Chú thuật lệ quỷ cấp tốc – từ nhập môn đến xuống mồ", cái loại sách có giá một trăm minh tệ một quyển bán đầy trên vỉa hè ở thành Uổng Mạng kia.
Lệ quỷ hung sát sau khi chết muốn đi báo thù thì đều vô sự tự thông, còn quỷ nào muốn đầu thai thì chỉ ước mình tiêu tan oán khí sớm một chút, sao dám dính vào mấy thứ nghiệp chướng kia, sách này cũng do đám quỷ bị Diêm Vương gia bắt về, rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới viết ra, bên trong không có nội dung gì thực dụng cả. Đã vậy còn luyện càng lâu thì âm khí trong cơ thể sẽ càng thịnh, bề ngoài sẽ trông giống vong hồn hơn, gây tổn hại không ít đối với cơ thể. Mục tiêu tu luyện của người khác đều là để phi thăng thành tiên, Mục Nhung này lại chơi ngược, từ đầu đến cuối chỉ có một mục đích là để xuống mồ.
Nguyên khí vốn là sinh khí, một khi hắn luyện âm sát chú thuật này thì sẽ không thể tu luyện công pháp nguyên khí nào nữa, mắt thấy người này dù tu luyện đến lúc xuống mồ cũng không có hy vọng phi thăng, quỷ hồn trong túi âm linh chợt cảm thấy tương lai của mình đen tối thật sự.
Dường như nghĩ rằng một thiếu niên tay trói gà không chặt như hắn chắc chắn sẽ không làm được chuyện gì ra hồn, sau khi Thu Đông quan sát mấy ngày thấy hắn vẫn sắc mặt tái nhợt thân thể ốm yếu vô lực thì không giam giữ Mục Nhung nữa. Ả đương nhiên không biết hiện tại Mục Nhung gầy yếu là do âm khí hội tụ, mấy cái hộc máu ho khan đều nằm trong sự khống chế của hắn, giúp Mục Nhung tiện hành động hơn.
Một quãng thời gian sau đó hắn cũng không làm gì khác thường, chỉ là ban ngày đến ngồi ở chỗ di chỉ Dung gia, buổi tối lại đến nghĩa địa ngoại ô lê lết một vòng, vốn là để thu thập âm khí về luyện chú thuật, vào trong mắt người ngoài thì lại thành thiếu gia Mục phủ vì người trong lòng qua đời mà thương tâm thành tật, ngày ngày canh giữ trước mộ phần của người ta, có thể nói là vô cùng si tình. Thu Đông muốn hắn càng thương tâm càng tốt nên cũng không ngăn cản, thậm chí mỗi ngày trông thấy khuôn mặt trắng bệch như vừa đội mồ dậy của người này thì càng cảm thấy khuây khỏa, cứ như hận không thể tự mình đánh xe ngựa chở hắn đi luôn.
Lúc Tôn Chí Viễn đi ngang qua di chỉ Dung phủ, đập vào mắt là cảnh tượng Mục Nhung đầu tóc rối bời ngồi cạnh mấy bức tường đổ nát, không nói cũng không động đậy, khuôn mặt dại ra thể hiện đúng bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Hắn chỉ biết ngày đó sau khi gặp Dung Dực thì Mục Nhung bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, hiện giờ thấy người thì đâu chỉ là nghiêm trọng, cái này là mất hồn luôn rồi ấy chứ.
Tuy giữa hai người chỉ có giao tình đi ăn chơi chè chén với nhau, nhưng cũng đã quen nhau từ nhỏ đến lớn, trông thấy tình huống này hắn vẫn không nhịn được mà xuống xe, đến bên cạnh người nọ để khuyên nhủ: "Ta biết ngươi thương tâm vì cái chết của Dung Dung, nhưng ngươi phải chú ý sức khỏe của mình chứ."
Cũng khó trách hắn sẽ nói như vậy, hộ vệ Dung gia bỏ hết toàn lực mới cứu ra được một mình Dung Dung từ trong vòng vây của thích khách, lúc nàng chạy ra đã đầu tóc hỗn độn bộ dáng chật vật rồi, một đường chạy thẳng đến trước cửa phủ đại hoàng tử kêu khóc cầu xin đại hoàng tử cứu giúp người thân của nàng, thế nhưng, dù nàng có khóc xin như thế nào, cũng không đợi được phu quân trong lòng, mà chỉ đợi được một kiếm xuyên tim từ thích khách. Nàng chết vô cùng thê thảm, thi thể nằm một ngày trên tàn tích Dung phủ cũng không nhắm mắt được, cuối cùng hạ nhân Mục phủ cũng chỉ mai táng nàng chung với hài cốt người Dung phủ ở vùng ngoại ô, Dung gia từng phong quang vô hạn cứ như vậy mà kết thúc.
Mục Nhung không có cảm tình gì với đại tiểu thư Dung gia. Hắn không phản đối nữ tử chủ động đi tìm tình yêu đích thực của mình, nhưng cũng vì tình yêu của nàng với đại hoàng tử mà Thánh Văn đế mới quyết tâm diệt trừ Dung gia, và cũng vì tình yêu của nàng với Dạ Minh Quân nên trong tương lai mới ra một chén rượu độc hại chết Dung Dực...
Tình yêu của nữ tử này đã tế hết cả gia đình nàng, nhưng cuối cùng vẫn không có được lương duyên mình mong muốn, nghe xong tử trạng của nàng, Mục Nhung trầm mặc, cuối cùng cũng chỉ đốt chút tiền giấy trước mộ phần Dung gia hàng đêm thôi.
Bây giờ hắn mới nhận ra, kỳ thật lão Vương nói đúng, chuyện duy nhất mà người sống có thể làm cho người chết là đốt một chút tiền giấy thôi. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy may mắn là ít nhất Dung Dực không nằm trong số những người nhận tiền giấy này.
Sau khi Dung phủ diệt môn, Thánh Văn đế giận dữ trên triều một phen, lệnh cho mọi người nhất định phải điều tra ra được hung thủ gây án, diễn một vở vừa ăn cướp vừa la làng vô cùng thành thạo, nhưng lại không hề nhắc đến một chữ về chuyện hậu sự của người Dung gia. Nghe nói Vũ Thắng muốn đến nhặt xác, không biết tại sao lại không đến lần nào. Theo chuyện Dung gia diệt môn, quân đội cũng thay máu một lần, biên cảnh liên tục xảy ra rối loạn, Vũ gia đã phái người đi xử lý, vương thành tạm thời vẫn chưa gặp nguy hiểm, nhưng Mục Nhung biết, Hồng Thiệu quốc sớm muộn gì cũng sẽ đánh vào đây, những ngày tháng yên bình của Bắc Thần sắp kết thúc rồi.
Loạn thế sắp đến, trong tương lai con người sống cũng không dễ dàng gì, ngày đó một câu của Tôn Chí Viễn đã cứu hắn một mạng, Mục Nhung nhớ rõ trong lòng, đương nhiên cũng muốn báo đáp. Từ khi Dung phủ diệt môn thì hắn rất ít nói, hiện giờ trông thấy người kia lại gần, đôi mắt u ám bị âm khí vờn quanh chậm rãi nâng lên, hiếm thấy mà mở miệng ra nói: "Dung phủ mất rồi, cuộc sống của Tôn phủ các ngươi cũng không suôn sẻ lắm đúng không."
Trên triều đình từ xưa đến nay điều quan trọng nhất là phải cân bằng, hiện giờ Dung phủ bị diệt môn, Tôn gia từng đối đầu gay gắt với Dung gia đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của Thánh Văn đế. Biết đại hoàng tử muốn tạo phản, nên lúc này Thánh Văn đế luôn đề phòng tất cả đại thần, lúc vào triều Tôn Tương càng ngày càng cẩn thận, cả Tôn Chí Viễn cũng nhận ra mưa gió sắp đến, nghe xong lời của hắn liền thở dài: "Ta chỉ muốn ăn ngon mặc đẹp hưởng lạc một đời, nhưng lại sinh ra trong một tướng phủ như thế, hiện giờ bước đi thôi cũng gian nan lắm luôn."
"Nếu ta là ngươi, thì ta sẽ đến gặp Tử Quy công chúa."
Lời này của Mục Nhung không phải thuận miệng nói ra, quãng thời gian hắn hành động như một tên điên nản lòng thoái chí kia, kỳ thật vẫn đang âm thầm quan sát động tĩnh trong vương thành. Tôn gia chỉ có một đứa con trai là Tôn Chí Viễn, từ xưa đến nay phò mã không thể thừa kế tước vị cũng không thể vào triều làm quan, chỉ cần hắn cưới Tử Quy công chúa, Tôn phủ chắc chắn sẽ không thể truyền lại tước vị, Thánh Văn đế dù vẫn chưa hết nghi ngờ, nhưng chuyện Dung gia rơi đài đã khiến cho Bắc Thần đại thương nguyên khí, nên không thể động thủ quá sớm được. Chỉ cần kéo dài thêm hai tháng nữa, là sẽ đến ngày Dạ Minh Quân cùng Tử Quy công chúa bức vua thoái vị trong nguyên tác.
Hắn đã nhận giáo huấn của Thu Đông, cho nên không muốn dính dáng gì đến nữ nhân của Dạ Minh Quân nữa, hiện giờ đưa chức vương phu cho Tôn Chí Viễn cũng tốt, nhưng người này lại không hiểu rõ sắp xếp của hắn, do dự đủ điều, cuối cùng cũng chỉ thở dài: "Thôi, từ khi ta sinh ra ngoại trừ khiến cha ta phiền lòng thì cũng chẳng làm được gì cả, nếu có thể dùng hôn sự của mình để cứu gia đình ra khỏi biển lửa thì cũng may mắn lắm rồi."
Tử Quy công chúa được làm đại lão bà của Dạ Minh Quân đương nhiên cũng có chỗ vượt trội hơn người bình thường, tuy nàng có dã tâm nhưng vẫn thật sự xem Dạ Minh Quân luôn ủng hộ mình là phu quân, hiện tại thế lực của Tôn phủ không nhỏ, nếu Tôn Chí Viễn đầu tư vào trước tiên, tương lai muốn giữ mạng nhỏ của mình trên triều đình thì sẽ rất đơn giản. Hiện giờ hắn không tiện tiết lộ ra hướng đi trong tương lai, suy nghĩ một chút, đành nói: "Tử Quy công chúa vốn là một nữ nhân tài giỏi, nếu ngươi đi theo ủng hộ nàng, nàng chắc chắn sẽ là một thê tử tốt."
"Vậy đành mượn cát ngôn của ngươi."
Nghe xong lời này Tôn Chí Viễn cũng không có tâm trạng gì để nói chuyện phiếm nữa, liền lên xe ngựa trở về phủ để thương lượng với phụ thân mình. Thấy hắn đã rời đi, Mục Nhung quay lại nhìn thoáng qua tàn tích Dung phủ, qua hơn mười ngày rồi nên oán khí ở chỗ này đã bắt đầu tán đi, nên cũng không ở lại đây nữa, phủi phủi tro bụi dính trên áo lông, bảo tiểu tư tùy tùng tự đi về trước, bản thân mình thì lại đi vào trong một con hẻm nhỏ vắng lặng.
Mấy ngày đầu Thu Đông còn quan sát hắn vô cùng chặt chẽ, sau khi thấy hắn thật sự là tâm như tro tàn rồi mới không đi theo nữa, hiện giờ lại tiện cho hắn hành động.
Hắn không biết Dung Dực trốn thoát bằng thủ đoạn nào, chỉ đoán nếu đối phương đã trở về, điều đầu tiên y làm sẽ là tìm đến người bị Thu Đông vu khống là hắn. Lúc này bên cạnh hắn không có ai theo sau, lại cố ý đi vào chỗ không người, là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Mục Nhung đi qua đi lại trong hẻm nhỏ thật lâu, đương lúc nghĩ thầm trong lòng có nên đợi đến tối đêm đen gió mạnh rồi hẵng đến đây không, sau lưng rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Không hề báo động trước, một bàn tay bất ngờ đè mạnh hắn lên tường. Người tới rõ ràng có võ công rất cao, không để cho hắn có cơ hội phản kháng mà chế trụ cánh tay của hắn, mùi tanh của máu khô dính trên y phục của người nọ bốc lên, sau đó, cuối cùng hắn cũng đợi được thanh âm quen thuộc nọ: "Mục Nhung, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi."
Tư thế bị người đè ép ở phía sau thật sự rất khó chịu, Dung Dực hiện tại ôm hận với hắn nên cũng không hề nhẹ tay, cánh tay hắn đau đến mức cứ như bị bẻ gãy, thế nhưng, trong lòng hắn chỉ có nỗi vui sướng không thể kiềm chế được.
Tác giả không lừa hắn, Dung Dực quả nhiên vẫn chưa chết, chỉ cần còn sống là còn có hy vọng.
Hắn đã trở thành nhân vật chính, mỗi một chi tiết trong cốt truyện đều đi theo bước chân của hắn, vinh nhục hưng suy của tất cả những người xung quanh hắn đều do hắn quyết định. Hắn đã vấp ngã một lần, bị đau, nhận được giáo huấn, sau khi đứng lên thì càng phải thận trọng, phải dẹp hết mọi chướng ngại vật chắn trước mặt hắn ra.
Thu Đông muốn hắn đau khổ, muốn hắn và Dung Dực trở mặt thành thù, hắn sẽ không để ả được toại nguyện. Hắn sẽ không chỉ khôi phục tất cả lại như cũ, mà còn sống tốt hơn trước rất nhiều, để chứng minh cho nữ nhân kia thấy, thứ hắn mất đi thì hắn sẽ tự mình tìm lại, ai cũng đừng hòng điều khiển cốt truyện của hắn.
Bây giờ, hắn nhất định sẽ thành công nắm hết tất cả mọi người trong tay, dẫn Dung Dực đi đến kết cục đại viên mãn.
Hết chương