Edit: Arisassan
Từ khi còn là thiếu niên, nhà của Mạc Quy đã nghèo túng, nếu không cũng sẽ không để một thư sinh như gã bần cùng đến mức phải lên núi hái dược liệu rồi ngã xuống vực luôn như vậy. Có lẽ là đã nhìn thấu được cảnh vinh hoa phú quý rồi, nên sau khi tu xong Trường Sinh Quyết gã vẫn ở lại nhà cũ, trong nhà chỉ có một lão bộc dọn dẹp nhà cửa, bề ngoài trông chẳng giống như chỗ ở của một cường giả Thần Thánh chút nào.
Hiện tại quốc sư Bắc Thần đã được xác định là kẻ địch, Hồng Thiệu tướng quân ở địch quốc chắc chắn cũng không có quan hệ tốt đẹp gì với bọn họ, bởi vậy Mục Nhung không ngại giữ vững quan hệ hữu hảo với một cường giả Thần Thánh theo phe trung lập như Mạc Quy. Thế nhưng, có lòng giao hảo là một chuyện, có cho đối phương biết tình hình thật sự của mình hay không là một chuyện khác, hắn đã học được rất nhiều bài học từ Thu Đông, bài học đầu tiên là lấy bề ngoài để che mắt người khác. Đúng lúc từ khi sinh ra hắn đã thể yếu nhiều bệnh, thủ đoạn giả yếu trời ban như thế, không dùng thì lãng phí quá mà.
Do đó, ba người vừa đứng trước nhà cũ Mạc gia thì Mục Nhung đã khuấy động âm khí trong người, huyết sắc trên mặt được nuôi về nhiều ngày qua lập tức rút hết xuống, thân thể lảo đảo phải dựa vào vai Dung Dực, để trông có vẻ thật hơn nên hắn còn cố ý rút khăn ra ho khan vài tiếng, ai nhìn vào cũng cảm thấy người này mắc bệnh nguy kịch rồi, sẽ không hề đề phòng hắn.
Trình độ giả bệnh của hắn đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, Dung Dực chỉ thấy mới một giây trước người vẫn còn tốt, không hiểu sao chỉ trong nháy mắt lại mềm nhũn dựa vào vai mình rồi, tưởng hắn phát bệnh nên vội vàng kéo người vào trong lồng ngực, thân thiết nói: "Ngươi sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu à?"
Mục Nhung thật sự không ngờ rằng phản ứng của y lại nhanh như vậy, mặc dù không tin lắm vào khả năng đóng kịch của Dung Tiểu Boss, nhưng chợt nhớ lại lúc trước mình đã từng hứa là sau này có việc gì thì sẽ không gạt y, bèn nhỏ giọng nói: "Chúng ta nên che giấu một ít trước mặt người ngoài, ngươi lãnh đạm với ta một chút đi, giống như chưa hòa hảo với nhau ấy."
Nghe hắn nói thế Dung Dực mới biết tất cả đều là giả vờ, không khỏi đưa sát mặt vào nhìn một chút, trông thấy ánh mắt thiếu niên tràn đầy nỗi sầu khổ, đôi mắt trong như nước hồ thu giờ lại trở nên ảm đạm vô hồn, bàn tay yếu ớt đặt trên ngực y ra vẻ như mình bị cưỡng ôm vậy, hoàn toàn là bộ dáng của một người khó chịu bất an khi bị kẻ thù bắt cóc, không hề như đang giả vờ tí nào, y chợt cảm thấy kính nể khả năng ngụy trang của người này.
Y biết Mục Nhung luôn hành sự rất cẩn thận, cơ mà từ trước đến nay tính tình của y vốn ngay thẳng, không biết phải che giấu cảm xúc của mình như thế nào, hiện tại buộc y giả vờ thì đúng là khó quá. May là Mục Nhung biết chuyện này rất khó đối với y, thân là tiền bối trong giới diễn nghệ nên cũng không ngại gánh theo một người, bèn nói: "Thôi, nếu ngươi không diễn được thì cứ lạnh mặt rồi bớt nói đi."
Do đó khi Dung Tịch quay đầu lại, liền thấy tiểu đệ nhà mình đột nhiên ôm lấy Mục Nhung (bản năng chăm sóc bệnh nhân của Dung Tiểu Boss), mặt hai người dần dần kề sát vào nhau (để quan sát vẻ mặt của Mục Nhung được rõ hơn), Mục Nhung thì lại miễn cưỡng muốn đẩy y ra nhưng sức lực không đủ nên đành phải chịu bị y kiềm chặt hai bên cuối cùng chỉ có thể bày ra vẻ mặt ưu sầu (mỗ lệ quỷ muốn giữ vững thiết lập bị ngược của mình nên mới làm thế), rốt cuộc đây là cái cảnh tượng quái quỷ gì vậy!
Lúc Mạc Quy nhận tin từ Tôn phủ, nói Dung Dực bắt cóc Mục Nhung xong còn làm ra rất nhiều chuyện phi lễ với hắn, Dung Tịch còn lớn tiếng mắng gã ngậm máu phun người, nàng tin chắc rằng tiểu đệ nhà mình sẽ không bao giờ làm ra cái hành động ác ôn như thế. Thế nhưng trông cảnh tượng kia đi, rõ ràng là tiểu đệ đang động tay động chân với người ta mà, nhìn kìa, sau khi Mục Nhung giãy dụa thì y còn lạnh mặt nữa chứ, chẳng phải là thẹn quá thành giận hay sao!
Đột nhiên phát hiện đệ đệ nhà mình có sở thích này khiến nàng vô cùng khiếp sợ, thế mà y còn bắt ép người ta phải theo mình nữa, nhất thời Dung Tịch có cảm giác như vừa biết được một đệ đệ mới vậy, không khỏi cảm thấy bi thương, huyết án diệt môn này quả nhiên đã gây ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trí của tiểu đệ, đệ đệ vốn quang minh lỗi lạc của nàng giờ lại sa đọa thành bộ dạng quái dị như thế này, vậy mà dám bảo mình vẫn tốt đấy hả?
Dung Dực không biết lúc trước khi ở hẻm nhỏ do ánh sáng không đủ nên Dung Tịch không hề chú ý đến vẻ mặt của Mục Nhung, hiện giờ vừa ra chỗ sáng liền trở thành người đầu tiên bị kỹ năng diễn xuất vô cùng xuất sắc kia lừa. Y thấy nhị tỷ đột nhiên thường xuyên nhìn qua đây bằng ánh mắt đau thương, chỉ tưởng tỷ tỷ vẫn đang lo lắng cho sức khỏe của mình, lập tức trả lời tỷ tỷ: "Nhị tỷ yên tâm, ta đã không sao rồi, sau này chắc chắn sẽ bắt kẻ thù của chúng ta phải trả giá đại giới."
Câu này rơi vào tai Dung Tịch lại thành Dung Dực vội vàng muốn báo thù nên đã nhập ma, tuy trong lòng lo lắng không thôi nhưng lại không biết phải khuyên bảo như thế nào, đành đưa y về chỗ Mạc Quy trước rồi tính sau.
Bên đây Mạc Quy thấy Dung Tịch ra ngoài mua thuốc lâu chưa về nên vô cùng lo lắng, thế mà hiện tại lại thấy nàng nhíu mày dẫn theo hai nam nhân vào cửa, một trong số đó còn là tên sắc quỷ Mục Nhung luôn muốn ép nàng gả cho mình, lập tức giận dữ đứng phắt dậy, cầm vũ khí của mình là bút lông hàn ngọc lên định động thủ. May là Dung Tịch nhanh tay nhanh mắt, tiến lên miễn cưỡng ngăn gã lại, rồi vội vàng nói: "Bình tĩnh, đây là đệ đệ ta Dung Dực, y với Mục Nhung mới tìm được ta thôi."
Nghe nàng nói thế Mạc Quy mới yên lòng, hai mắt uyên ương một đậm một nhạt nhìn chằm chằm vào Dung Dực, tò mò hỏi: "Đây là đệ đệ của ngươi sao?"
Chính gã nghe được tin từ Tôn phủ, lúc đấy còn nghĩ người ở vương thành đúng là chịu chơi hơn bình dân Thanh Châu như họ, một tên Mục Nhung thôi mà đã có thể dây dưa với cả ba tỷ đệ Dung gia rồi, quả nhiên không giống người thường. Hôm đó gã bị Triệu Phỉ làm buồn nôn quá nên không kịp nhìn rõ tướng mạo của Mục Nhung, hiện giờ thấy hắn dựa vào người Dung Dực, vẻ mặt không còn càn rỡ thiếu đánh như lúc trước nữa mà lại lộ ra một chút tủi thân điềm đạm đáng yêu, chợt hiểu được tại sao Dung Dực lại bắt cóc hắn. Thế nhưng tuy gã có thương hoa tiếc ngọc thật, nhưng chỉ giới hạn ở nữ tử thôi, hai xú nam nhân này định làm gì thì làm đi, chứ gã không muốn dính dáng đến chút nào.
Dung Dực không biết Mục Nhung giả bộ một chút thôi đã khiến cho hình tượng của mình trong mắt người khác hắc hóa thật rồi, ánh mắt của y vẫn dừng ở bàn tay đang dìu Mạc Quy của nhị tỷ, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, cứ có cảm giác như ngửi được mùi mờ ám gì ở đây ấy.
Suy đoán của y cũng không sai, bình thường Mạc Quy khá là tốt tính, tuy đầu óc có hơi tưng tưng một chút, nhưng vẫn chưa hề làm ra bất kỳ chuyện xấu nào. Từ ngày người này không màng trọng thương mà cố gắng cứu mình ra khỏi bàn tay của quốc sư Bắc Thần, Dung Tịch cũng đã hơi động tâm rồi, sau khi trở về Thanh Châu thì bắt đầu tự tay chăm sóc gã trong mọi phương diện, ngày ngày bầu bạn cạnh bên.
Mấy năm nay mặc dù Mạc Quy cứu không ít nữ tử, nhưng do sợ phá hỏng thanh danh của các nàng nên luôn lấy lễ mà đối đãi, đây là lần đầu tiên được một cô nương quan tâm chăm sóc đến như thế, gã thầm nghĩ bản thân mình vừa biết thương tiếc cho nữ tử vừa không có thê thiếp nên cũng có thể được coi là một phu quân đúng mực, dần dần cũng không muốn trả giai nhân này về nữa. Do đó, khi nghĩ đến chuyện Dung Dực đến đây rồi thì không chừng Dung Tịch sẽ đi theo đệ đệ, trong lòng gã chợt cảm thấy rất buồn bã.
Một nam một nữ trong lúc dưỡng thương thì vừa mắt lẫn nhau, nhưng Dung Dực lại không hài lòng lắm với người tỷ phu này. Thanh danh bắt cóc nữ nhân khắp nơi của Mạc Quy mấy năm nay thật sự không dễ nghe chút nào, ai biết sau này gã có thấy cô nương nhà người ta đáng thương xong bắt về hay không chứ, nhị tỷ nhà y không thể chịu ủy khuất như thế được. Vừa tưởng tượng ra cảnh đó, y lập tức muốn khuyên giải nhị tỷ ngay.
Đúng lúc Dung Tịch vừa đổi băng cho Mạc Quy xong, ngước mắt nhìn về phía Mục Nhung, cũng có ý định muốn khuyên giải đệ đệ nhà mình. Dung gia bọn họ chỉ còn một độc đinh là Dung Dực, dân gian có câu bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, nếu bọn họ thật lòng thương nhau thì không sao, nhưng mối quan hệ cưỡng ép như thế này sao có thể hạnh phúc chứ, nàng tuyệt đối không thể để tiểu đệ lấn sâu thêm vào ma đạo được.
[ba tội bất hiếu, không con nối dõi là tội lớn nhất]
"Nhị tỷ, ta có lời muốn nói riêng với ngươi."
"Trùng hợp thật, ta cũng có vài lời muốn nói với ngươi, chúng ta vào sân trong đi."
Qủa nhiên không phải người một nhà khi không tiến vào cùng một cửa, hai tỷ đệ này đều nhìn ra được mầm mống nhân duyên trên người đối phương, đều muốn tiêu diệt cái mầm mống đó, khá ăn ý mà nhìn nhau một cái rồi hẹn nhau ra ngoài tâm sự, để lại một tên bị thương đủ thứ với một tên bệnh tật đầy người ngồi đó bốn mắt nhìn nhau.
Lúc đó khi Tôn Chí Viễn hét lên thì Mục Nhung đã bất tỉnh nhân sự rồi, tất nhiên không biết về tin đồn đó, hiện giờ thấy vẻ mặt của bọn họ khá là quái dị còn tưởng đây là tác dụng phụ khi mình tính kế Mạc Quy, nên cũng không nghĩ nhiều lắm. Quan hệ giữa hắn với Mạc Quy cũng không phải là hữu hảo gì, không có Dung Tịch ở đây điều tiết nên bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, hắn vốn tưởng hai người sẽ mãi im lặng cho đến khi hai tỷ đệ kia trở về, không ngờ Mạc Quy lại bắt chuyện trước với hắn: "Ngươi mê Dung gia đến thế à?"
Câu hỏi này sao nghe dị dữ vậy? Càng nghe càng thấy có mùi nhiều chuyện trong đó.
Nheo hai mắt lại, Mục Nhung nhìn về phía cái tên băng quấn đầy người kia, quả nhiên trên mặt người này tràn đầy vẻ tò mò. Mặc dù không biết tại sao cường giả Thần Thánh đầu óc tưng tửng này lại nhiều chuyện như vậy, hắn vẫn giữ nguyên vỏ bọc ốm yếu vô lực của mình, kiếm một cái ghế rồi ra vẻ bệnh tật mà ngồi xuống, thê lương thở dài: "Có lẽ, đây chính là mệnh số."
Thanh âm của hắn tập hợp đủ đặc điểm của quỷ hồn, khiến cho Mạc Quy không hiểu sao mà rùng mình một cái, chỉ cảm thấy một nam nhân bày ra được cái vẻ bi thương như thế này đúng là khiến người khác ê cả răng. Bỗng nhiên gã lại tưởng niệm phong thái phóng khoáng của Dung Tịch, thầm nghĩ sao tự nhiên người này vừa đến gần là có cảm giác trong phòng âm u hơn vậy, đúng là thật sự rất cần dương khí của Dung Tịch trấn áp một chút, cuối cùng chợt phát hiện, ừm, hình như có chỗ nào sai sai thì phải?
Thấy mắt gã không ngừng nhìn về phía sân trong, Mục Nhung biết người này chắc chắn là đang thất thần, thế nhưng một người cẩn thận như hắn cũng không định nói hết mọi chuyện ra cho Mạc Quy mới gặp lần đầu, nên cũng thấy rất vui vẻ khi đối phương không quan tâm đến mình nữa, chỉ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, âm thầm nhớ kỹ địa thế và cảnh vật của nơi này.
Về phần Dung Tịch với Dung Dực đang nói gì, mặc dù hắn cũng hơi tò mò một chút, nhưng đây là chuyện nhà người ta, cả bạn bè cũng không thể tùy tiện hỏi được. Hắn thấy Mạc Quy tốt hơn tên Dạ Minh Quân thích mở hậu cung kia nhiều, kết cục hiện tại của Dung Tịch cũng khác xa so với nguyên tác, bổn phận làm bạn tốt của hắn đã kết thúc, chuyện sau này như thế nào thì tùy vào bọn họ thôi.
Chuyện hắn lo lắng nhất bây giờ là, trên người Mạc Quy tổng cộng có hai chỗ bị thương, một chỗ là ở vai, một chỗ là gần trái tim, từ những gì hắn quan sát được lúc đổi băng vừa nãy, chỗ ở gần tim mới là vết thương trí mạng thật sự, nếu gã không luyện Trường Sinh Quyết thiên về chữa trị thì sợ là đã bỏ mạng ở phủ quốc sư rồi. Mặc dù Mạc Quy rất trẻ nhưng vẫn là cường giả Thần Thánh, còn luyện được công pháp Trường Sinh Quyết của tiên nhân, thế mà vẫn không thể chiếm được ưu thế khi đối đầu với quốc sư Bắc Thần, một người học cấp tốc như Dung Dực phải gian nan rồi đây.
Hắn thật sự không muốn thấy cảnh Dung Dực tự bạo nổ chết quốc sư Bắc Thần trong truyện, nhưng khi đối chiếu chênh lệch thực lực giữa phe địch và phe ta, nếu muốn thay đổi cốt truyện thì không thể không tìm sự giúp đỡ từ quỷ sai. Vậy thì, phải tìm cách cho vương thành chết thật nhiều người để mở ra túi âm linh mới được.
Đôi lời của tác giả:
Dung Tịch: Đệ đệ hắc hóa rồi, phải làm sao đây?
Dung Dực: Đúng đó, ta hắc hóa rồi, siêu dữ luôn.
Mục Nhung: cạn lời.jpg
Hết chương