Edit: Arisassan
Mục Nhung ngất xỉu đột ngột, Dung Dực dưới tình thế cấp bách đành phải an bài hắn trong phòng ngủ của mình, đợi cho Tôn thần y từ hoàng cung vội vàng chạy tới bắt mạch mới biết đây là di chứng do bệnh tật năm xưa để lại, không liên quan gì đến Dung phủ, lúc này mọi người mới yên lòng.
Hàn độc trong cơ thể Mục Nhung dù là trên thiên giới cũng vô cùng khó giải, một y sĩ phàm nhân sao có thể chẩn đoán ra được, chỉ nói với người Dung phủ rằng: "Mục tước gia từ nhỏ đã thể hư, khí huyết không đủ, không chịu nổi phong hàn cũng không chịu nổi thuốc nào bổ quá mức, nhân sâm có công hiệu bổ khí bổ máu, tăng sức đề kháng, bù nước cho cơ thể, tạm thời tìm về một mảnh cho tước gia ngậm trong miệng, bồi bổ nguyên khí đi."
Nói xong liền kê đơn thuốc đưa cho người hầu bên cạnh, mình thì xách hòm thuốc lên trở về hoàng cung, nhìn bộ dáng kia của lão thì rõ ràng đã chắc chắn rằng mạng của Mục Nhung không còn dài nữa.
Dung Dực cũng xuất thân từ hào môn, đương nhiên biết thái y nhanh chóng rời đi như thế nghĩa là không muốn có dính dáng gì đến người bệnh không thể trị khỏi được. Y chán ghét Mục Nhung là do người này cũng xuất thân từ phủ tướng quân như mình nhưng từ trước đến giờ chẳng làm được việc gì có ích cho xã hội cả, chỉ biết quấy rối hai tỷ tỷ của mình, không hề có hào khí nam nhi dù chỉ một chút. Hiện giờ biết được người này thật sự đang bị bệnh nguy kịch, thì không khỏi cảm thấy tự trách với hành vi chặn người này ở ngoài cửa không cho vào của mình. Dung tam thiếu gia vốn là một người rất có trách nhiệm, nếu Mục Nhung đã ngất xỉu ngay trước ngựa của y, y đương nhiên phải để hắn toàn vẹn mà trở về Mục phủ, ngay sau đó liền cưỡi ngựa đến phòng đấu giá ở vương thành tìm thuốc cho Mục Nhung.
Đối với tính cách ngay thẳng của Dung tiểu boss, Mục Nhung chỉ có thể đánh giá một câu – người này nếu sinh ở thời hiện đại thì chắc chắn sẽ bị lừa tiền đến phá sản.
Đương nhiên, hiện tại khi làm người hưởng lợi trong phi vụ lừa đảo này, hắn nằm trong ổ chăn ấm áp vẫn vô cùng tán thưởng phẩm chất của Dung Dực.
Dung Dực từ tuổi thiếu niên đã bắt đầu tham quân, phong cách trang trí trong phòng cũng già dặn gọn gàng giống hệt như tính cách ngay thẳng của người tướng sĩ, không có huân hương màn lụa, chỉ có một thanh kiếm đồng trấn trạch treo trước bàn, trên tường trưng bày một vài cây cung mới được chế tác, tất cả tạo nên một khung cảnh khá là xơ xác tiêu điều.
May thay, tuy trang trí rất đơn điệu, nhưng có đầy đủ địa long than củi, vì lo cho sức khỏe hiện tại của Mục Nhung mà còn sai người mang một lư hương vào phòng, đốt một ít dược thảo bổ khí, hương thuốc nương theo hơi ấm bay đến trên giường cũng hòa tan đi sát khí do binh khí tạo nên.
Dựa vào thành giường đánh giá phòng của Dung Dực, Mục Nhung nhận ra cách trang trí trong căn phòng này thật sự rất đại khí, chỉ có điều phía trên cái ghế bên cạnh bàn đọc sách lại treo nguyên một tấm da hổ, tuy không hợp với phong cách tổng thể ngăn nắp gọn gàng trong phòng, nhưng để ở đó lại hệt như ngai vàng của một sơn đại vương.
Hắn đang ngồi nhìn cách trang trí trong phòng thì chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên một hàng tiếng bước chân rầm rập, người còn chưa tới mà thanh âm đã tới trước rồi: "Tên quỷ bệnh họ Mục kia, nghe nói ngươi ngất xỉu trước cửa nhà ta hả? Vẫn chưa tắt thở đâu đúng không?"
Âm thanh thanh thúy như chuông bạc của người thiếu nữ nhanh chóng khiến cho bầu không khí trong phòng sinh động hẳn lên, Mục Nhung vừa ngước mắt nhìn, chỉ thấy một nữ tử áo đỏ đạp cửa chạy vào, một đầu tóc đen thắt thành hai bím tóc nhỏ rồi búi ra sau đầu theo kiểu chỉ nam tử mới có, ai mà thấy thì chắc chỉ nghĩ đây là một công tử văn nhã, hơi rực rỡ hoạt bát một chút thôi. Vừa trông thấy vẻ bề ngoài này, Mục Nhung lập tức nhận ra đây chính là nhị tiểu thư Dung gia – Dung Tịch.
Trong nguyên tác, vẻ ngoài của Dung Tịch chính là bộ dạng hiên ngang oai hùng như vầy, tiếc là sau khi bị diệt môn thì theo tỷ tỷ làm thị nữ của Dạ Minh Quân, tiểu thư hào môn bùm một phát biến thành nô tỳ thị tẩm, không còn tính cách phóng khoáng hiếu động như ngày nào. Lúc Mục Nhung đọc đến đoạn đó cũng cảm thấy rất đáng tiếc, cho nên khi thấy Dạ Minh Quân soán vị giết chết hoàng đế báo thù cho Dung gia mới vô cùng hả hê, hiện giờ được gặp nàng tận mặt, trong lòng tuy thổn thức, nhưng ngoài mặt lại mở miệng nói đùa vài câu: "Nhờ có phúc của Dung tam thiếu gia, nên vẫn giữ được một hơi."
Ngày xưa, mỗi khi Mục Nhung trông thấy hai vị tiểu thư Dung gia thì lúc nào cũng yểu điệu yếu đuối mặt đỏ tai hồng, sau khi các nàng rời đi rồi thì đối xử với hạ nhân chẳng khác nào ác bá, cho nên Dung Tịch không thích hắn tí nào. Hiện tại thấy hắn cư xử đúng mực mới nhìn thêm vài lần, thấy người này cứ bệnh mãi thì không còn hứng thú gì nũa, chỉ tức giận nói: "Ngươi mau nằm xuống đàng hoàng đi, bổn cô nương thấy mặt ngươi trắng như giấy thế kia, ngồi vậy thêm chút nữa có khi không còn sức để nói luôn ấy."
Tính cách của nàng vốn thẳng thắn, thấy Mục Nhung nghe mình nói xong thì rụt người vào trong chăn, chợt nhớ là tiểu đệ từng nói người này ốm đau liệt giường không nên kích thích hắn, trong lòng cũng biết hành động vừa nãy của mình không đúng lắm, nhưng lại ngại giải thích cho mình, bèn hòa hoãn ngữ khí rồi nói: "Hồi nãy lúc đứng ngoài cửa ta có thấy ngươi cứ nhìn mãi tấm da hổ kia, thế nào? Có phải đẹp lắm hay không? Năm ta mười tám tuổi thì đánh được cái đấy ở rừng Nguyệt Kiến đó, toàn bộ Dung phủ cũng chỉ tặng cho tiểu đệ thôi."
Mục Nhung vốn đang tò mò, với tính cách ổn trọng của Dung Dực thì sao có thể dùng một tấm da hổ khí phách lộ liễu như vậy để trang trí chứ, hóa ra là do nhị tỷ của y đánh được, với cái thuộc tính tỷ khống của người nọ thì cũng khó trách là sẽ để ngay vị trí dễ thấy nhất. Thế nhưng, đối với nữ nhân mười tám tuổi đã có thể đánh chết hổ này, câu nói thật lòng "Qủa thật không tồi, cực kỳ thích hợp với sơn đại vương." kia, hắn thật sự không dám nói ra khỏi miệng.
Mục Nhung định nhẹ nhàng không bằng bạo lực, thừa dịp hiện tại mà chấm dứt mối nghiệt duyên giữa mình và tiểu thư Dung gia, đang suy nghĩ không biết nên mở lời như thế nào thì không ngờ ngoài cửa lại vang lên thanh âm nữ tử nhu hòa: "Nhị muội, sao muội có thể không quy củ như vậy được chứ?"
Nhờ vậy hắn mới biết, hóa ra đại tiểu thư Dung gia Dung Dung cũng đến đây.
Nhắc đến Dung Dung thì cảm xúc của Mục Nhung khá là phức tạp, khác với Dung Tịch, vị đại tiểu thư này là một tiểu thư khuê các điển hình, hành động luôn theo khuôn khổ, ngay cả thái giám khó tính nhất hoàng cung cũng không thể bắt bẻ được lỗi sai nào.
Thiết lập của người này vốn không có bệnh tật gì, thế nhưng sau khi Dung gia bị diệt môn thì chỉ số thông minh của nàng cứ như bay màu hết hay sao ấy, đầu tiên là ngây ngốc dẫn muội muội chạy đến phủ đại hoàng tử cầu cứu suýt chút nữa đã bị người ta diệt khẩu, được Dạ Minh Quân cứu giúp lần thứ hai thì lại phải lòng tên Mục Nhung mà mình từng khinh thường đủ mọi cách này, dù phải hạ thấp thân phận làm tỳ nữ thị tẩm cũng muốn ở lại bên cạnh y.
Khi Dung Dực vội vã trở về muốn đưa nàng đi cũng không giải thích tí gì, chỉ một mực khuyên nhủ Dung Dực ở lại làm thuộc hạ cho Dạ Minh Quân, đệ nhất thiên kiêu như Dung Dực sao có thể chịu ủy khuất như vậy, nên mới nghĩ là tỷ tỷ mình bị Dạ Minh Quân tẩy não, từ đấy về sau không đội trời chung với nhân vật chính luôn.
Sau khi Dạ Minh Quân phi thăng, Dung Dực cũng phi thăng theo để tiếp tục trả thù, vị đại tỷ này cũng do đó mà sợ mình bị người yêu ghét bỏ, nên mới dùng một chén rượu độc kết thúc tính mạng của Dung Dực. Có thể nói Dung Dực trở thành tiểu boss hoàn toàn là do bị người tỷ tỷ này hãm hại.
Nhân vật cực kỳ có khả năng hãm hại cái đùi của mình lần thứ hai vừa xuất hiện, Mục Nhung lập tức dựng hết tinh thần dậy để âm thầm quan sát.
Dung Tịch đương nhiên không phát hiện ra biến hóa trong mắt hắn, chỉ gọi với ra người ở bên ngoài: "Đại tỷ, ngươi cũng vào đây đi, ngoài cửa gió lớn lắm."
Nhưng một người cực kỳ thủ lễ như Dung Dung sao có thể tự tiện bước vào phòng của nam tử, chỉ nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau ra ngoài đi, coi chừng bị người đời dị nghị."
Dung Tịch vốn vô cùng lanh lợi, nghe một tiếng tỷ tỷ hai tiếng đệ đệ nặng nề như thế thì không cảm thấy thú vị chút nào, đành phải bất đắc dĩ than: "Ta đâu có đụng vô hắn đâu, cái gì mà thụ thụ bất thân chứ..."
Xem ra trước khi diệt môn, đại tiểu thư Dung gia vẫn còn có lý trí, tuy Mục Nhung đã hơi hơi đoán được ý định đến đây của nàng, nhưng vẫn phối hợp mà hỏi: "Không biết hai vị tiểu thư đây tìm ta có chuyện gì?"
Qủa nhiên, hắn vừa mở miệng, Dung Dung ngoài cửa liền uyển chuyển nói: "Dung Dung biết rõ tâm ý của Mục công tử, cũng rất cảm kích vì được công tử ưu ái, chỉ tiếc trái tim ta đã có chốn về, đời này không phải đại hoàng tử không gả, mong công tử có thể thành toàn."
Thái độ của hai vị tiểu thư Dung gia đối với Mục Nhung vốn là muốn tránh cũng tránh không được, hiện giờ đột nhiên chủ động đến đây, ngoại trừ sợ hắn lấy cái chết ra để uy hiếp mà cự tuyệt thẳng thừng thì chắc chắn cũng không hề có ý nghĩ nào khác, Mục Nhung chẳng những không cảm thấy bất ngờ với những lời này của nàng, mà còn cực kỳ hoan nghênh. Như thế thì hắn sẽ không bị Dung Dực tỷ khống căm thù, hơn nữa người nói rõ trước chính là tỷ tỷ của y, Dung Dực chắc sẽ không nỡ vô cớ đánh một người vừa bệnh vừa thất tình như hắn đâu nhỉ.
Tuy không ngờ Dung Dung lại có tình cảm với đại hoàng tử, nhưng Mục Nhung đạt được mục tiêu của mình thì vẫn rất thoải mái, giả vờ khụ khụ vài lần, nhanh chóng bày vẻ sầu khổ rồi nói: "Không sao, tài tử giai nhân vốn là ông trời tác hợp, Mục Nhung đương nhiên nguyện ý giúp người thành toàn, sẽ không làm phiền đại tiểu thư nữa."
"Thế thì đa tạ công tử."
Cảm xúc nhẹ nhõm trong câu nói của Dung Dung thể hiện vô cùng rõ ràng, Mục Nhung thầm nói trong lòng, ngươi không biết bộ dáng ngươi bị Dạ Minh Quân vả mặt sau này thảm như thế nào đâu, trong nguyên tác thì ngươi hối hận muốn chết luôn ấy.
Thế nhưng, hắn cũng không dám trêu chọc một nữ nhân vì tình lang mà dám hạ độc giết chết đệ đệ ruột của mình, liền chuyển mắt sang người tỷ tỷ khác của Dung gia: "Vậy nhị tiểu thư có phải cũng muốn tiết lộ cho tại hạ biết người trong lòng của mình là ai không?"
Người xưa có câu chuyện tốt đi thành đôi, hiếm lắm mới có một lần cả hai tỷ muội cùng nhau xuất hiện thế này, một lần chặt đứt hai đoạn nghiệt duyên luôn cho bớt việc. Dung Tịch quyết đoán hơn Dung Dung nhiều, nghe hắn hỏi xong thì thản nhiên mà nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Ta mới không có người trong lòng. Ta Dung Tịch đời này chỉ nguyện gả cho đại trượng phu chinh chiến sa trường dũng mãnh vô địch, ngươi cả ta cũng đánh không lại, dựa vào cái gì mà đòi cưới ta? Nên sớm hết hy vọng rồi về nhà dưỡng bệnh đi, đừng gây áp lực cho mình nữa."
"Nhị tiểu thư yên tâm, Mục Nhung thật sự không có can đảm cưới một cô nương mười tám tuổi đã đánh chết được hổ."
Mục Nhung thừa dịp ấn theo lời nàng, nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, nếu biết vị tiểu thư này hung hãn như vậy thì cả Mục Nhung nguyên bản cũng muốn lùi bước luôn ấy chứ.
Dung Tịch rất tự hào với võ công của mình, nghe xong lời này cũng không giận, chỉ hừ lạnh nói: "Hừ, tiểu bạch kiểm các ngươi còn lâu mới hiểu được sự anh dũng của bổn cô nương."
Cái gì nên nói thì cũng nói rồi, Mục Nhung phát hiện ra mình quả thật có thiên phú làm hòa thượng, vừa ra trận đã gạch bỏ được hai thành viên trong hậu cung của Dạ Minh Quân, khó trách đời trước đến chết hắn vẫn độc thân. Thế nhưng, vì để xây dựng một mối quan hệ tốt với Dung tiểu boss, hắn đã quyết định phải sớm rời khỏi hai vị này, hiện tại cũng không ngoại lệ, tuyệt không muốn để cho tên tỷ khống kia hiểu lầm, lập tức bày vẻ sầu bi trước mặt Dung Tịch: "Hai vị, ta đây vừa mới thất tình hai lần, có thể để ta một mình một chút được không?"
Thấy hắn như vậy, Dung Tịch chỉ tưởng người nọ thật sự thương tâm, mày liễu cau lại, hiếm thấy mở lời an ủi một phen: "Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi đi, kỳ thật ngươi cũng đừng nản lòng, ta nghe nói Tử Quy công chúa rất thích kiểu người như ngươi."
Tử Quy công chúa? Đây chẳng phải là đại lão bà của Dạ Minh Quân sao? Hắn thật sự không thể tiêu thụ nổi cái loại mỹ nhân rắn rết hở một tí là thưởng cho người ta tám mươi đại bản này.
Vừa nghĩ tới tình tiết bệnh công chúa kia, trong lòng Mục Nhung chỉ thấy lạnh lẽo, không tự giác hộc ra ý nghĩ chân thực của mình: "Hiện tại ta đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, không hề có hứng thú với nữ nhân."
Hắn nói vô cùng tình chân ý thiết, Dung Tịch tưởng người này thương tâm đến mức muốn xuất gia luôn, hoảng sợ nói: "Ngươi muốn xuống tóc làm hòa thượng sao?"
"Nhị muội đừng hỏi nữa, chúng ta trở về đi, để Mục công tử nghỉ ngơi cho tốt."
"Biết rồi, ta ra ngoài đây."
Dung Tịch vốn đơn thuần, Dung Dung cũng không tin tên Mục Nhung nhát gan ăn chơi trác táng này có chân tâm gì đối với hai người họ, chỉ nghĩ đây là thủ đoạn mới của hắn để níu kéo muội muội mình, nhanh chóng cắt ngang đối thoại của hai người rồi gọi muội muội ra, dẫn muội muội trở về khuê phòng nhà mình.
Hai hồng nhan họa thủy này rốt cuộc cũng rời đi, lúc này Mục Nhung mới giật giật hai gò má cứng ngắc vì giả vờ thất tình bi thương của mình, mang tâm tình vui vẻ vì cuối cùng cũng không cần bị Dung tiểu boss thù oán nhìn về phía cửa, chỉ đợi cái đùi của mình trở về rồi tìm cớ leo lên.
Hay thật, đuổi hai mỹ nhân yểu điệu đi rồi chờ một đại lão gia vào cửa, có thể diễn cho một tình tiết vô cùng Long Ngạo Thiên thành sặc mùi gay như thế, hắn chắc chắn là người duy nhất trên thế giới này.
Hết chương