Edit: Arisassan
Flag do Dung Dực dựng nên khiến cho ai cũng kinh hãi, tuy nội dung rất có vấn đề, đối tượng nói ra cũng không đúng nốt, nhưng Mục Nhung không còn lòng dạ nào để lo lắng mấy chuyện này. Hắn vẫn chưa quên cái debuff thiên sát cô tinh của Dung Tiểu Boss đâu, đừng tưởng mọi chuyện đều dễ dàng là có quyền khinh thường boss cuối nhé, coi chừng chết chùm lúc nào không hay.
Hơn nữa, căn cứ theo thuộc tính nghịch thiên mọi người bên cạnh đều chết hết chỉ mỗi mình mình không chết được của thiên sát cô tinh, Dung Dực đương nhiên không thể chết được, còn Mục Nhung hay kề cận y thì có tỷ lệ bị khắc chết cực cao. Ừm, đúng hơn là vào lúc hắn biến thành lệ quỷ thì đã bị khắc chết một lần rồi. Theo lý thuyết, mỗi lần hắn hoá quỷ tương đương với đi một chuyến xuống âm phủ, cho nên trong quãng thời gian qua, xung quanh Dung Tiểu Boss thái bình như vậy là do mỗi ngày hắn đều bị khắc chết ba lần nên đủ chỉ tiêu hàng ngày luôn sao?
Thật ra nếu muốn Dung Dực rời xa mình thì Mục Nhung chỉ cần động não một chút là ra được mấy chục phương án ngay, ví dụ như nói cho y biết về mệnh cách thiên sát cô tinh của mình, với tính tình ngay thẳng của Dung Dực thì chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của hắn nữa. Thế nhưng, tưởng tượng ra vẻ mặt của đối phương khi biết được sự thật, Mục Nhung chợt cảm thấy, khi đó nếu hắn muốn đào ra Dung Tiểu Boss đang khóc hu hu ở một xó xỉnh nào đó trên khắp Đại Hoang thì sẽ khó khăn lắm, chẳng khác nào tự hành hạ bản thân.
Đúng thế, có hàng ngàn hàng vạn phương pháp để tránh khỏi đoạn tụ, nhưng vừa không đoạn tụ vừa giữ được giao tình của hai người thì còn khó hơn tìm kim đáy bể. Những lúc rảnh rỗi Mục Nhung cũng hay đặt tay lên ngực rồi hỏi mình, nếu nhất định phải chọn một trong hai lựa chọn đoạn tụ hoặc tuyệt giao, bản thân mình sẽ chọn cái gì? Sau đó, hắn bi thương mà phát hiện ra, hình như tỷ lệ mình nghiêng về phía đoạn tụ lớn hơn một chút. Cho nên đôi khi tỉnh táo quá cũng không tốt, cả cơ hội tự lừa mình dối người cũng không có luôn.
Thế nhưng, nếu cuối cùng vẫn không lay chuyển được tính chấp nhất của Dung Dực, thì hắn phải suy nghĩ xem cái tay áo này nên cắt bằng cách nào, cụ thể là cắt ngắn tới đâu. Nếu chỉ từ cổ trở lên thì cũng chẳng khác gì bạn thân cả, nhưng nếu là chuyện cần phải censored thì...
Tính tình gặp chuyện gì là phải tìm cách đoán trước tất cả mọi thứ của Mục Nhung rất hữu dụng khi đối phó với địch, nhưng khi áp dụng vào chuyện tình cảm thì khó tránh khỏi sẽ tự hố bản thân. Dung Dực còn chưa mở miệng, hắn đã đi đoán đủ mọi khả năng có thể xảy ra trong tương lai và vạch ra đối sách cho từng cái, theo đó ý định muốn từ chối cũng ngày càng yếu thêm.
Cuối cùng Dung Dực vẫn ưu tiên cho chính sự trước, hiện giờ đúng là thời cơ tốt nhất để phản công Hồng Thiệu quốc, ngày nào y cũng bận đi chỉnh binh chuẩn bị cho trận chiến sắp tới nên không rảnh để suy ngẫm về quan hệ giữa hai người. Y không chủ động làm vậy, Mục Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tuy mình khá am hiểu việc bày kế hãm hại một người, nhưng lại không có kinh nghiệm gì đối với mấy chuyện quốc chiến như thế, bèn ở ngoài không nhúng tay vào kế hoạch của đám văn thần võ tướng bọn họ, chỉ lặng lẽ tập hợp các nhược điểm của quốc sư Bắc Thần và Hồng Thiệu tướng quân.
May là đúng lúc này lão Vương cũng tìm được nguyên nhân cho sự mất tích bí ẩn của các âm linh, trước khi lão tiếp quản thì thế giới này vốn do một quỷ sai khác phụ trách. Khoảng một ngàn năm trước, nơi này cũng từng xuất hiện tình trạng nguyên khí khô kiệt, nên quỷ sai tiền nhiệm này mới đi tìm một quỷ hồn đến ký khế ước chấp hành nhiệm vụ tịnh thế.
Khi đó thế giới này chưa phân thành lục giới, tiên thần người đều ở chung với nhau, chính là thời đại phân biệt giai cấp mà phàm nhân chẳng khác gì chó lợn, sau đó nhân vật chính tên là Kiến Mộc Thần Quân xuất hiện rồi nhất thống tiên thần, lấy pháp thuật cao cường dựa theo tu vi của chúng sinh mà chia thành lục giới, một khi thăng cấp là phải phi thăng chứ không được ở lại hạ giới. Hồi xưa địa phủ không có quy định gì đối với quỷ sai chấp hành nhiệm vụ tịnh thế, nên Kiến Mộc Thần Quân kia mới chiếm được hạt giống Kiến Mộc từ tay quỷ sai, chỉ cần chăm bón bằng âm linh là sẽ trưởng thành thành thang trời Kiến Mộc hội tụ tất cả nguyên khí trên thế giới, nói cách khác ai mà nuôi ra được thang trời Kiến Mộc là có thể một bước lên mây.
Sau khi Kiến Mộc Thần Quân hoàn thành nhiệm vụ, không còn chỉ dẫn cốt truyện từ quỷ sai nên bị thủ hạ phản bội giết chết, hiện giờ không biết đã chuyển thế đầu thai bao nhiêu kiếp rồi, chuyện này không liên quan gì đến hắn. Có lẽ quỷ sai tiền nhiệm vội đi đầu thai quá, nên trong lúc chuyển giao công tác cho lão Vương thì quên lấy lại hạt giống Kiến Mộc, khiến cho bàn tay vàng của nhân vật chính tiền nhiệm thất lạc vào tay người ngoài.
Nghe thấy tin tức kinh người như vậy, Mục Nhung chợt cảm thấy may mắn vì mình đã vô cùng cẩn thận, nếu chỉ khăng khăng dựa vào cốt truyện thì ai mà ngờ được bàn tay vàng của nhân vật chính tiền nhiệm lại rơi vào tay của nhân vật phản diện chứ, nếu hắn không phát hiện ra có điều gì đó không đúng rồi báo cho lão Vương thì không biết hiện tại đã bị hố thành cái gì rồi. Thiên sát cô tinh quả nhiên danh bất hư truyền, nói độ khó địa ngục thì chính là độ khó địa ngục, boss cuối đúng là vừa phiền phức vừa khó lường.
Cơ mà nếu hắn đã tìm được cách công lược trước thì kế tiếp sẽ không bị hố nữa, tính toán trong lòng một chút, ánh mắt của hắn lúc nhìn về phía lão Vương cũng thoải mái hơn, chỉ chậc lưỡi thở dài: "Ngươi nhìn bàn tay vàng mà người khác đưa cho nhân vật chính đi, rồi nhìn lại cái gói rách nát ngươi cho ta này."
So với thang trời Kiến Mộc chỉ cần bón âm linh là có thể giúp chủ nhân phi thăng, túi âm linh trong tay Mục Nhung ngoại trừ làm khách sạn cho quỷ huynh với lâu lâu triệu hồi tác giả ra tám chuyện một chút thì thật sự không còn tác dụng nào khác, cũng khó trách hắn lại cảm thán như vậy.
Nhưng lão Vương nghe xong cũng không xấu hổ chút nào, quả nhiên là bản tính của kẻ kinh doanh tiền trao cháo múc, lão nói: "Kiến Mộc Thần Quân muốn gia hạn khế ước nên phải trả thêm mười vạn âm linh cho địa phủ, nghe nói sau đó còn phải xuống địa ngục A Tỳ một thời gian rất lâu mới có thể đầu thai, nếu ngươi không sợ thì cứ trả thêm vài trăm vạn âm linh đi, ta đảm bảo cho ngươi một bước thành thần."
Địa ngục A Tỳ nghe đáng sợ hơn địa ngục hàn băng không ít, Mục Nhung nghe xong chợt cảm thấy đồng cảm vô cùng, không khỏi thở dài: "Xem ra Kiến Mộc Thần Quân cũng bị lừa cực kỳ thảm."
Quỷ sai nhận nhiệm vụ tịnh thế chủ yếu là để đánh giá cuối năm được tiêu trừ đi một ít tội nghiệt ở kiếp trước, nên khế ước đặt ra cho quỷ hồn chẳng khác nào đơn phương bóc lột, mấy thứ cong cong vẹo vẹo này lão Vương cũng biết một ít. Thế nhưng kiếp trước lão là một văn thần lưu danh muôn đời, tuy cuối cùng do mệnh lệnh của hoàng đế nên trở thành tiếng xấu muốn đời, nhưng vẫn giữ được lòng tự trọng của bản thân. Lão thà hạ mình cầu xin Dạ Minh Quân đi lịch kiếp còn hơn đi lừa gạt mấy đứa nhóc mới mười mấy hai mươi tuổi, cơ mà chuyện dưới địa phủ không tiện nói cho người ngoài, nên lão chỉ thản nhiên nói với Mục Nhung: "Không phải quỷ sai nào cũng dễ tính như ta đâu, cho nên ngươi phải tôn trọng ta một chút đó, biết chưa?"
Mục Nhung từng gặp không ít quỷ sai ở thành Uổng Mạng, quả thật ít ai hiền hoà thân thiện như lão Vương, nghĩ đến việc lão đối xử với mình cũng không tồi, chợt cảm thấy hơi hơi tôn kính một chút. Thế nhưng vừa đảo mắt qua nhìn, thấy lão vẫn bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ như trước, bầu không khí nghiêm túc khó lắm mới dựng lên được lập tức tán đi, hắn bèn giật giật khoé miệng nói: "A, vậy sau này ta sẽ bớt mắng ngươi lại một chút."
May là lão Vương bị độc giả mắng quen rồi, được khen thật thì lại không quen, lúc này cũng chỉ tiện tay đưa cho hắn một tờ giấy: "Phải rồi, Dạ Minh Quân nghe nói ngươi là fan của y nên ký tên cho ngươi nè, tiện tay vẽ phi thăng phù ở mặt sau luôn, tiên khí trong đó đủ để đưa ngươi đến cửa Thiên cung đấy. Cơ hội chỉ có một lần, tự ngươi tính toán mà dùng đi."
Thực tế đã chứng minh Long Ngạo Thiên chân chính đến thế giới nào cũng là đại lão, quốc sư Bắc Thần và Hồng Thiệu tướng quân dốc hết tâm lực để có được cơ hội phi thăng như thế, Dạ Minh Quân chỉ vẽ đại một tấm phù là xong, khó trách nhân vật chính trong truyện bị nhiều người đố kỵ hận đến vậy, chênh lệch quá lớn khiến người khác bất bình là phải rồi. Cũng may Mục Nhung biết tu vi hiện giờ của Dạ Minh Quân là do y tu luyện không biết mấy ngàn năm mới có được, nên không so đo với vị đại năng này nữa, chỉ nhận lấy tấm phi thăng phù kia, coi như thanh toán xong cái duyên gặp mặt một lần dưới địa phủ.
Quỷ sai cũng không được ở quá lâu trên trần thế, lão Vương xử lý xong mọi thứ rồi trở về địa phủ, Mục Nhung thừa dịp sắp xếp lại những thông tin mình vừa biết được một lần.
Tất cả mọi chuyện trong cuộc đời của một con người từ khi sinh ra đều được ghi chép trong sổ sách dưới địa phủ, kịch bản của quỷ sai đều được viết dựa trên tính cách và cuộc đời của một người, từ đó suy ra điều kiện để người này có thể tiến hành theo cốt truyện, rồi sắp xếp cho họ đi khởi động điều kiện đó, cứ thế xâu chuỗi các tình tiết nhỏ lẻ lại để cuối cùng cho ra kịch bản chấp hành nhiệm vụ. Vì vậy, quỷ sai cần rất nhiều tinh lực để có thể viết ra được kịch bản của nhiệm vụ tịnh thế, một khi người được chọn bị thay đổi, cốt truyện cũng sẽ biến đổi theo, nên bây giờ cả lão Vương cũng không thể biết chắc được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Sau khi nhận ra chuyện này, Mục Nhung chỉ lấy các tình tiết trong truyện gốc ra để tham khảo, còn lại là hoàn toàn dựa vào khả năng quan sát và phán đoán của mình để đánh giá một người, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Kiến Mộc Thần Quân dù sao cũng là một đại nhân vật đã chia thế giới ra làm sáu phần, có chết thì pháp bảo chắc chắn sẽ không lưu lạc trên thế gian, nên hạt giống Kiến Mộc trong tay quốc sư Bắc Thần khả năng cao là đến từ thượng giới. Mà suốt gần trăm năm qua, tiên nhân chỉ xuất hiện ở Đại Hoang vào mười tám năm trước.
Mười tám năm trước, không biết lý do vì sao mà Thu Nguyệt Địch lại hạ phàm rồi phải lòng Mục Nhiễm, cùng năm đó, Mạc Quy bị ngã xuống vách núi rồi tìm được công pháp tiên nhân của Trường Sinh đạo nhân. Thiên Ma bị cả thiên giới truy đuổi, Trường Sinh đạo nhân chắc chắn sẽ không đuổi giết hắn một mình, nếu lúc đó Thu Nguyệt Địch cũng có mặt thì việc nàng xuất hiện trên nhân gian cũng là điều dễ hiểu.
Thu Nguyệt Địch và Trường Sinh đạo nhân cùng nhau đuổi bắt Thiên Ma, trong lúc đó nàng bị thương hoặc vì một lý do nào khác mà chạy lạc đến rừng Nguyệt Kiến. Sau khi Trường Sinh đạo nhân hy sinh tính mạng để phong ấn Thiên Ma, Thu Nguyệt Địch không thể trở về thiên giới, nàng phải lòng Mục Nhiễm rồi mang thai Mục Nhung. Sau đó quốc sư Bắc Thần biết được vị trí của Thu Nguyệt Địch từ miệng Thánh Văn đế, theo lệnh của hoàng thất làm nàng trọng thương.
Lúc đó người trong vương thành đều tưởng rằng nàng đã chết, nhưng Thu Nguyệt Địch thân là đích nữ Thu gia đương nhiên phải có thủ đoạn bảo mệnh, vào lúc nguy cấp nhất, nàng gọi tiên nhân xuống rừng Nguyệt Kiến cứu mạng, nói cách khác thì đây chính là kỳ tích tiên nhân hạ phàm xuống rừng Nguyệt Kiến mà Nhạc Ân từng nhắc đến.
Hiện giờ câu hỏi lớn nhất là rốt cuộc Thu Đông do ai phái đến, ai đã khiến Thu Nguyệt Địch tin rằng con mình đã chết, rồi lại không giết Mục Nhung ngay mà để hắn sống trên thế gian. Câu hỏi này có khi phải phi thăng xong thì mới biết được đáp án, nhưng đối với Mục Nhung hiện tại, nhiêu đó thông tin là đủ rồi.
Trường Sinh đạo nhân và Thiên Ma chưa từng tiếp xúc với người phàm nào, quốc sư Bắc Thần chắc chắn đã cướp hạt giống Kiến Mộc từ tay Thu Nguyệt Địch, mà lúc trước Thu Đông không động lòng trước lời hứa phi thăng của Mục Nhung, là vì ả đã cấu kết với quốc sư từ sớm, ngay từ đầu đã phản bội Thu gia.
Đúng thế, có Thu Đông chỉ dẫn, quốc sư Bắc Thần ở thế gian mới biết được phương pháp nuôi dưỡng hạt giống Kiến Mộc, nếu điểm giao nhau của trận pháp chữ thập máu ở vương thành là hoàng cung, thì có thể địa điểm thang trời Kiến Mộc xuất hiện cuối cùng trong kế hoạch của y chính là hoàng cung Bắc Thần.
Không còn nghi ngờ gì nữa, quốc sư Bắc Thần từ đầu đã muốn hiến tế hoàng thất, hành động tàn sát hàng loạt dân chúng trong các thành của Hồng Thiệu tướng quân cũng là để phối hợp với y, hiện giờ hai cường giả Thần Thánh mạnh nhất thế gian đã bắt tay nhau đứng ở phía đối địch, nếu muốn đấu ngang tay với thế lực này thì không thể không nghĩ cách giúp Dung Dực tiến giai.
May là hiện tại hắn vừa nghĩ ra được một cách vô cùng khả thi.
Hết chương