Edit: Arisassan
Tận mắt nhìn thấy Thiên cung nằm trên đỉnh mây này, chấp niệm khi còn sống của Nhạc Ân hoàn toàn biến mất, sau khi nói lời tạm biệt với Mục Nhung thì đi về địa phủ. Lúc trước tuy hai người luôn đấu võ mồm nhưng cũng đã làm bạn bên cạnh nhau một thời gian khá lâu, đến được tận đây, bên cạnh Mục Nhung ngoại trừ Dung Dực thì chỉ có Nhạc Ân là có thể xưng làm bằng hữu đích thực thôi, hiện giờ hắn rời đi rồi, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng tịch mịch.
Trước khi đi Nhạc Ân đã quét dọn túi âm linh một chút, nghĩ trước sau gì mình cũng đi luân hồi nên có giữ âm khí lại cũng vô dụng, bèn lấy mấy quyển sách Mục Nhung đốt cho hắn xếp thành một cái đèn lồng, đổ hết âm khí cả đời mình vào trong đó, rồi tặng cho Mục Nhung xem như quà lưu niệm.
Năm xưa vì mưu sinh nên Nhạc Ân đã học không ít nghề, đèn lồng bằng giấy này được xếp rất đẹp, rất hợp với những con chữ vừa phóng khoáng vừa nho nhã của Mạc Quy, mỗi tội, nếu cẩn thận đọc nội dung trên đó thì...
Nói chung, có pháp bảo đèn lồng giấy ở đây, âm khí trên Mục Nhung hiện giờ đã có thể gửi vào nơi khác không cần trữ trên người cho hại sức khỏe nữa, nhưng hắn vẫn quyết định không đến đường cùng tuyệt đối sẽ không lấy nó ra trước mặt người khác, dù sao da mặt phải dày lắm mới dám khoe ra đống tiểu thuyết máu chó với nhân vật chính là mình.
Qủy huynh quả nhiên là quỷ huynh, quà lưu niệm để lại cũng không giống người thường.
Trong lòng thầm cảm thán như thế, Mục Nhung đặt đèn lồng vào lại túi âm linh, dưới ánh sáng nguyệt sắc mờ ảo, mí mắt của thiếu niên áo đen đang ngủ say tựa như vừa động đậy.
Sau khi Mục Nhung rời khỏi vương thành đã tính toán chu đáo tất cả kế hoạch cho đến tận bây giờ, đương nhiên cũng đã dự trước được việc không thể ngăn cản tình tiết câu chuyện quay về quỹ đạo ban đầu. Thu Đông trong truyện cũng hôi phi yên diệt vì phản bản quy nguyên, nhờ chút tiên nguyên nên mới giữ được hồn phách, Dạ Minh Quân liền lên thiên giới vào trong bí bảo khố để tìm Chẩm Nguyệt Điếu Vân Sâm để tạo ra một cơ thể mới cho ả. Số lần phản bản quy nguyên của Dung Dực thật sự rất nhiều, Mục Nhung sợ một ngày nào đó mình không chú ý một cái là y nổ luôn, do đó mới bảo y hút đi tiên nguyên của Thu Đông, hiện giờ quả nhiên đã phát huy công dụng.
Phản bản quy nguyên vốn là cách chết hồn phi phách tán, là cái kiểu mà hồn phách hoàn toàn trở về với tro bụi, nên nhờ có chút tiên nguyên kia mà khó khăn lắm Dung Dực mới giữ được mảnh hồn cuối cùng. Mục Nhung lấy tất cả âm linh để trao đổi, cuối cùng xin được cho quỷ sai buông tay bỏ hồn phách vào túi âm linh, nhưng hồn phách muốn hồi sinh thì không được dính âm khí, lần này thần hồn của Dung Dực bị tổn thương nghiêm trọng, đến nay vẫn chưa tỉnh, chỉ có thể đặt trong túi âm linh để dưỡng thương, không biết đến lúc nào mới có thể nhảy nhót vui vẻ như lúc trước.
Mục Nhung ngày đêm nghiên cứu vắt óc tìm cách xử lý một đống nhân vật phản diện, vất vả lắm mới công lược được một Dung Tiểu Boss. Rõ ràng cả hai đã ngầm hiểu là sau khi đánh phó bản xong sẽ cùng nghiên cứu xem tay áo có bao nhiêu cách chặt, thế mà sau khi người này kéo tay áo của hắn thì quay đầu ra đi lấy thân tuẫn đạo. Tuy hắn đã tính trước nên kịp mò hồn phách của Dung Dực về, nhưng mỗi khi nhìn vào Dung Tiểu Boss chỉ nhỏ bằng một bàn tay trong túi âm linh, có quỷ mới biết phải nuôi bao nhiêu lâu nữa mới có thể trở về kích cỡ ban đầu.
Cực nhọc đau khổ hơn nửa năm, chỉ trong một đêm đã về trước giải phóng, sau này còn phải chơi trò dưỡng thành, Mục Nhung càng nghĩ càng thấy mình sắp bị bệnh thiếu máu. Chưa kể biết người nọ đi chết rồi mà mình vẫn không thể không giữ một cái đầu lạnh, bình tĩnh dẫn quân sơ tán dân chúng chuẩn bị đầy đủ công tác hậu cần để y đi chết, khỏi nói cũng biết lòng hắn khó chịu đến cỡ nào. Vừa nhớ đến chuyện đó, mức độ hắc hóa của hắn lập tức sâu hơn vài phần, còn bức di thư ki nữa, hay lắm, Mục Nhung cảm thấy mình đủ tiêu chuẩn để sang phe phản diện hành hạ tất cả nhân vật chính đến chết rồi.
Lúc Dung Dực mệt mỏi tỉnh lại trong một đống thông báo "Chết không thành công", vừa mở mắt ra đã trông thấy một Mục Nhung đủ cho tất cả nhân vật phản diện phải run sợ. Y hoang mang nhìn Mục Nhung phiên bản khổng lồ kia, ban đầu cứ tưởng mình đang nằm mơ, vò đầu bứt tóc các kiểu để tỉnh táo hoàn toàn thì mới xác định được người trước mắt mình đúng là Mục Nhung.
Y vẫn chưa chết, y vẫn ở bên cạnh Mục Nhung!
Không hề thắc mắc tại sao mình lại ở trong một cái túi to như vầy, hiện tại trong lòng y chỉ có niềm vui sướng vô cùng vô tận, nhanh chóng víu vào mép túi mở to hai mắt nhìn Mục Nhung mà mình hằng mong nhớ rồi vui vẻ kêu lên: "Mục Nhung... Mục Nhung!"
Dù là ai thì cũng sẽ vô cùng vui sướng khi chết rồi được sống lại, nhưng không ngờ phản ứng đầu tiên sau khi Dung Dực sống lại là gọi tên của hắn, nhìn bộ dáng Dung Tiểu Boss nho nhỏ bám vào mép túi âm linh, Mục Nhung không khỏi mềm lòng. Thế nhưng, hắn nhanh chóng nghiêm mặt, mềm cái gì mà mềm? Tay áo còn chưa đứt đã dám bỏ mình lại đi phản bản quy nguyên, nếu cứ bỏ qua như thế thì ngày nào y cũng đốt lửa tự bạo mất, nhất định không thể bỏ qua, hôm nay hắn sẽ cho Dung Tiểu Boss biết lệ quỷ cũng biết giận!
Suy nghĩ một chút, hai mắt của hắn tối đi, khóe miệng như có như không mà cười: "Tỉnh rồi hả? Cảm giác hy sinh vì nghĩa như thế nào?"
Lúc trước Mục Nhung chưa bao giờ cười với y như vậy, Dung Dực nhìn mà thấy hơi rợn rợn, nhưng vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra, bèn chuyển sang đề tài khác: "Ta đây bị gì vậy?"
"Qủy huynh đi đầu thai rồi, đúng lúc ta thiếu một quỷ hồn để sai vặt, ngươi thay chỗ cho hắn đi."
Giọng nói lạnh lẽo này thể hiện vô cùng rõ ràng, cả một người thẳng tính như Dung Dực cũng phát hiện có gì đó sai sai, vội vàng hỏi: "Mục Nhung ngươi giận ta à?"
Nghe thế, Mục Nhung chỉ cười nhạt: "Có đâu, ta tốt tính lắm."
Yên lặng nhìn hắc khí đặc như sắp hóa thành thực thể toát ra từ nụ cười kia, Dung Dực biết, mình mà tin vào câu này là chết ngay. May là y đã quen với việc ứng đối cơn giận vô danh ngẫu nhiên xuất hiện của Mục Nhung rồi, trong lòng biết nếu ngồi suy ngẫm ý Mục Nhung muốn nói thì chắc nổ cả đầu cũng chưa ra, đành dứt khoát nói theo hắn: "Vậy ngươi cứ sai sử ta đi, cái gì ta cũng sẽ làm cho ngươi cả."
Thấy y thức thời như vậy, cục nghẹn trong lòng Mục Nhung cuối cùng cũng trôi đi một chút, cụp mắt lườm y một cái, mở miệng nói: "Giặt quần áo, nấu cơm, trải giường, gấp chăn."
"Được."
Dung Tiểu Boss từ trước đến giờ vốn không thể ngồi yên một chỗ, có việc cho y làm y còn vui ấy chứ, nên đồng ý vô cùng nhanh gọn, chỉ là y cảm thấy khá thắc mắc, không phải Mục Nhung cấm y vào nhà bếp à? Chẳng lẽ hiện tại Mục Nhung đã nguyện ý uống canh gà do y nấu sao? Bọn họ đúng là một đôi trời sinh mà, lần này y sẽ bỏ nửa bao muối thôi, chắc chắn sẽ không khó uống như trước nữa!
Không ngờ người này nhận việc của người hầu mà còn bày ra vẻ mặt cảm động như vậy, Mục Nhung chợt nhận ra có lẽ mình đã quá xem thường sự kiên cường của Dung Tiểu Boss, hắn nhướng mày nói tiếp: "Phải chịu đánh chịu mắng, không một câu oán hận."
"Được."
Nếu là nam nhân khác thì chắc chắn sẽ không chấp nhận yêu cầu này, nhưng lúc trước Dung Dực đã thề tuyệt đối không động thủ với Mục Nhung, giờ thêm cái này nữa cũng chẳng khác gì nhau, nên đồng ý vô cùng dứt khoát.
Không ngờ người này lại dễ sai sử đến như vậy, Mục Nhung cảm thấy mình sắp không giữ được nét uy nghiêm rồi, bèn tăng thêm một bậc vào cái hiệp ước không bình đẳng này: "Nghe lệnh của ta, không màng mạng sống."
Nguyện vọng cả đời của Dung Dực ở thế gian là bảo vệ quốc gia, hiện giờ tất cả đều đã kết thúc, ngoại trừ Mục Nhung ra thì trong lòng không còn vướng mắc nào khác, y vốn định chăm sóc hắn thật tốt, cho hắn tất cả những gì hắn muốn, sao có thể không đồng ý với điều kiện này được chứ, lập tức tiếp lời ngay khi Mục Nhung nói xong: "Được, ngươi muốn gì thì cứ nói ta, có chết ta cũng sẽ giúp ngươi tìm."
Hay lắm, không chỉ không màng mạng sống, mà chính y còn tăng thêm một bậc cho cái hiệp ước không bình đẳng này.
Tuy Mục Nhung biết Dung Dực không cứng được trước mặt mình, nhưng không ngờ người này lại mềm đến mức đó, chợt nhớ tới bộ dáng bình tĩnh nghiêm túc vạn nhân bái phục khi đứng trước quân đội, không thể không cảm thán, người xưa nói không sai, yêu vào thân là ngu đi mà, sự kiên cường của Dung Tiểu Boss chắc đã trôi ra đại dương mênh mông cùng tay áo rồi.
Hắn bất đắc dĩ phát hiện, so với Nhạc Ân lười biếng vừa làm vừa oán trách mình, quỷ hồn mặc người nhào nặn như Dung Dực quả thật là cấp dưới lý tưởng của tất cả ma tu. Hiện tại Mục Nhung thật sự không nghĩ ra được yêu cầu gì quá đáng hơn nữa, có hơn cũng chỉ là nằm ngửa ra cho người ta muốn làm gì thì làm thôi...
Thâm thúy nhìn ánh mắt thuần khiết của Dung Tiểu Boss, cuối cùng hắn vẫn quyết định vá lại cái tay áo không tồn tại của mình, quên đi, mệt lắm, lười động.
Hành hạ tên đầu sỏ khiến mình bực bội này xong, tâm trạng Mục Nhung tốt hơn không ít, chậm rãi thở ra một hơi, không tức giận với y nữa, nhẹ nhàng nói: "Như vậy, để đạt được những điều kiện đã đặt ra ở trên, hiện tại chúng ta nên suy tính xem làm thế nào để kiếm được một cơ thể đầy đủ cho ngươi."
Dung Dực không rõ chỗ này là chỗ nào, tầm mắt toàn là cảnh mây mù lượn lờ, trông rất giống tiên cảnh. Mặc dù y không biết Mục Nhung làm thế nào để đến được đây, nhưng cũng đoán chắc chắn không dễ chút nào. Mục Nhung vốn có thể sống một cuộc sống yên ổn, vì y nên mới tiếp tục du hành qua thế giới mới này, hiện giờ còn phải tìm cách khôi phục thân thể cho y nữa, tương lai không biết sẽ gặp thêm bao nhiêu gian nan... Trên đời thiếu gì người có thể nói ra những lời thề thốt vô cùng cảm động, nhưng có mấy người được như Mục Nhung, không thể hiện tình cảm qua miệng mà chỉ dùng hành động trực tiếp?
Y càng nghĩ càng thấy cảm động, càng cảm thấy mình may mắn lắm mới có thể gặp được Mục Nhung, ngửa đầu lên thở dài: "Mục Nhung, ngươi đúng là nam nhân nặng tình nặng nghĩa nhất thiên hạ."
"..."
Vừa rồi hình như hắn có nói ngon nói ngọt gì với người này đâu nhỉ? Nhớ không lầm thì hắn còn bắt nạt Dung Tiểu Boss nữa? Vì sao người này bị giam trong phòng tối mà lại bày ra vẻ mặt ngọt ngào như vậy chứ? Người thời này đã biết tự phát đường cho mình rồi à?
Cạn lời nhận ra mình thật sự không thể hiểu được lối suy nghĩ của một sinh vật ương ngạnh như Dung Tiểu Boss, Mục Nhung đành thở dài: "Ngươi có vỗ mông ngựa cỡ nào cũng không thay đổi được địa vị của mình đâu."
Không ngờ mình mất đi cơ thể rồi cả địa vị cũng thay đổi luôn, Dung Dực không ngại đặt câu hỏi: "Hiện tại địa vị của ta là gì vậy?"
Lườm y một cái, Mục Nhung suy nghĩ, thử nói: "Thú cưng?"
Y cứ tưởng sau khi chiến tranh kết thúc rồi thì địa vị của mình sẽ từ bạn thân thăng lên làm phu quân chứ, cuối cùng lại tụt xuống làm thú cưng luôn sao? Chẳng phải nam nhân nào cũng thích anh hùng sao?
Buồn bã chấp nhận sự thật, bằng sức sống đánh mãi không chết của mình, Dung Tiểu Boss lại kiên cường đứng lên một lần nữa, tiếp tục hỏi: "Vậy ta phải làm gì để được thăng chức đây?"
May là Nhạc Ân đi đầu thai sớm, chứ nếu hắn vẫn còn ở đây thì chắc chắn sẽ nhanh tay che mắt mắng một câu, cái đôi cẩu nam nam này, vừa phi thăng xong đã liếc mắt đưa tình rồi, đúng là mù mắt người khác.
Qủa nhiên là Dung Tiểu Boss cầu tiến chăm chỉ, không hổ là hình mẫu điển hình của tinh thần luôn luôn tích cực tiến về phía trước. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, Mục Nhung thành thật nói: "Ngươi có thể chân chó [nịnh nọt, xum xoe] thêm một chút, có lẽ một lúc nào đó khi tâm trạng của ta tốt thì ngươi sẽ được thăng chức."
Yên lặng nhìn vẻ mặt của hắn, Dung Dực hiếm khi thông minh được một lần: "Mục Nhung, thật ra ngươi thích được ta khen đúng không?"
Ngàn lần không ngờ Dung Tiểu Boss tưởng như bị nổ ngốc này bỗng nhiên lại thông minh bất chợt, Mục Nhung nhận ra thuộc tính lúc mơ lúc tỉnh của người này càng khó dự đoán hơn lúc trước, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thích được y khen, thẳng tay gạt người về lại trong túi, lạnh lùng nói: "Ai cho phép ngươi trở nên thông minh như vậy hả? Mau diện bích tư quá đi!"
[diện bích tư quá: quay mặt vào tường suy xét lại hành động của mình]
Dung Dực là người đã nói là làm, đã bảo sẽ làm bất cứ thứ gì được yêu cầu thì sẽ làm bất cứ thứ gì được yêu cầu, hơn nữa y còn muốn hoàn thành một cách xuất sắc nữa, lập tức tìm một tờ giấy viết chữ "bích" trong đống tạp thư của Nhạc Ân dán lên vách túi âm linh rồi ngồi quay mặt vào nhìn, thế nhưng nội dung mà y "tư" trong đầu thì hoàn toàn khác với những gì Mục Nhung mong đợi.
Những gì y nghĩ là – hóa ra Mục Nhung lúc ngại ngùng là như vậy, quả nhiên mới lạ phóng khoáng không giống người thường, thật sự rất đáng yêu!
Từ khi Dung Tiểu Boss hiểu rõ được lòng mình, hai mắt luôn tự động đắp thêm một lớp màn mỹ hóa mỗi khi nhìn Mục Nhung, dù Mục Nhung có làm gì hay nói gì thì cũng đẹp hết. Như bây giờ này, bên ngoài rõ ràng là một lệ quỷ người đầy hắc khí, nhưng trong mắt y lại biến thành mấy đám mây hồng phấn xinh đẹp.
.
Đôi lời của tác giả:
Dung Dực (vui vẻ): Mục Nhung ngại ngùng trông đáng yêu thật đó, muốn đè quá đi.
Mục Nhung (ghét bỏ): Với trí thông minh này thì cả quỷ cũng không muốn đè ngươi.
Tác giả: Tốt lắm, công thụ đã định!
Mục Nhung: Chẳng phải sau khi xé tay áo thì cần một thời gian để giảm xóc à???
Dung Dực: Tôn Tử viết, binh quý thần tốc.
Mục Nhung: Sao tự nhiên trí thông minh của ngươi trở về ngay lúc này vậy? Mau ném đi!
Tác giả: Chậc chậc, câu "ngạo kiều hỏng việc" đúng là hợp với ngươi nhất mà.
.
Hết chương