Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Arisassan
Kỳ thật ban đầu Mục Nhung có xu hướng đến Tinh Nguyệt lâu hơn, dù sao chuyện khôi phục cơ thể phải làm càng sớm càng tốt, nhưng hắn không chịu nổi Dung Dực cứ lải nhải bên tai hắn suốt ngày ——
"Mục Nhung, ngươi không nhớ mẹ à?"
"Mục Nhung, mẹ ngươi chắc chắn rất muốn gặp ngươi."
"Mục Nhung, từ nhỏ ta đã không có mẹ, thấy Vũ Thắng có mẹ làm sẵn đồ ăn chờ con về nhà thì thật sự rất hâm mộ, chắc ngươi cũng thế đúng không..."
Lúc trước hắn thật sự không ngờ rằng, với sức lực ngoại trừ lúc ngủ ra thì không lúc nào rảnh rỗi của Dung Tiểu Boss, sau khi biến thành quỷ hồn không cần ngủ nghỉ nữa thì lập tức tìm được mục tiêu mới, đúng là một người đáng sợ mà. Đến khi cả lúc ngủ cũng gặp ác mộng trong đầu toàn là câu "Trên đời này mẹ là tốt nhất, bé nào có mẹ thì đúng là bảo bối nha", hắn mới đứng phắt dậy, đen mặt đập tay vào túi âm linh, cắn răng tắt đi cái kênh giáo dục công dân này: "Được rồi, ta sẽ đến Thu gia."
Mặc dù đã quyết định đi gặp Thu Nguyệt Địch, nhưng đại viện Thu gia không dễ tìm chút nào. Nơi bọn họ đang ở hiện giờ là Long Môn cảnh chuyên dùng để chào đón người phi thăng, nghe nói tên này là do Kiến Mộc Thần Quân ban thưởng sau khi mở thông lục giới, ý là người phàm thành tiên cũng như cá vượt long môn. Tiếc là qua thời của Kiến Mộc Thần Quân thì không ai quản lý thiên giới nữa, tiên nhân phi thăng lúc trước vô tư chèn ép người mới phi thăng, trăm năm qua để bảo quản nguyên khí thì hoàn toàn đóng cửa thiên giới không cho người phàm phi thăng, Long Môn cảnh cũng trở nên hoang vắng, trở thành khu bình dân nơi tán tu lưu lạc tụ họp.
[liên quan đến tích cá chép hoá rồng, để hoá rồng thì cá chép phải vượt qua long môn]
Khu bình dân ở thiên giới cũng có tiên khí lượn lờ quỳnh lâu điện ngọc, vẻ ngoài còn đẹp hơn cả hoàng cung dưới nhân gian, nhưng chỉ ai biết rõ mọi chuyện mới hiểu nơi này không giống những tiên cảnh khác thế nào. Ví dụ như, khi Dạ Minh Quân mới phi thăng thì có tu vi Thiên Tiên thấp kém nhất, tiện tay vẽ một lá bùa đi bán đấu giá cũng bán được ba vạn nguyên thạch, mà hiện tại quản sự Thu gia ở Long Môn cảnh vì muốn lấy lòng công tử giả mạo Mục Nhung này, lục lọi khắp nơi cũng chỉ gom được ba trăm nguyên thạch đưa cho hắn, nhưng như vậy ở Long Môn cảnh cũng được xem là giàu có rồi.
Đây cũng là lý do lúc trước hắn thà treo cổ chết cũng không muốn tay trắng luân hồi vào đây, thế giới này đã bị mấy thế gia nắm chặt từ lâu rồi, không có bàn tay vàng thì làm gì cũng khó, định nghịch tập dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng ấy hả? Thức tỉnh đi bạn ơi, nhân vật phản diện đâu có ngu đến mức tự dâng đồ cho nhân vật chính, nếu phía trên không có người thì có khi nhân vật chính vừa bước vào thôn Tân Thủ đã bị bắt ký khế bán thân rồi.
Đương nhiên, hắn không thể sánh bằng một nhân vật Long Ngạo Thiên như Dạ Minh Quân, nên Mục Nhung đành phải phiền lòng nhìn tài sản của mình ngoại trừ Dung Tiểu Boss đóng hộp ra thì chỉ còn một lễ bao tân thủ vô dụng này, yên lặng an ủi bản thân, tuy hơi keo kiệt một chút nhưng có còn hơn không, tốt hơn NPC người qua đường vừa xuất hiện đã bị đánh chết rất nhiều rồi.
Con đường trên thiên giới của Dạ Minh Quân là như vầy: Đánh nát Thiên môn mang lão bà phi thăng —— vừa bị Thu gia đuổi giết vừa bán bùa làm giàu —— cướp Chẩm Nguyệt Điếu Vân Sâm hồi sinh Thu Đông —— tiếp tục bị đuổi giết rồi hốt được thánh nữ của Quỷ Du thành —— chỉ huy ma đạo tiêu diệt ba nhà còn lại thống nhất thiên giới —— dẫn đám hậu cung tiếp tục lên thần giới chơi.
Mà con đường Mục Nhung tự chuẩn bị cho mình đi thì lại như vầy: cố gắng lê lê lết lết mà phi thăng —— gom góp lộ phí đi tìm mẹ —— thần không biết quỷ không hay thó được Chẩm Nguyệt Điếu Vân Sâm hồi sinh Dung Dực —— cùng Dung Tiểu Boss trở về nhân gian tiếp tục cuộc sống tán tỉnh qua lại.
Lặng lẽ so sánh chênh lệch giữa người với người một chút, Mục Nhung bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời, kênh của bọn họ sao tự nhiên từ dị giới tranh đấu bay sang tình cảm đoạn tụ rồi? Chẳng lẽ cách bắt đầu của nhân vật chính là hắn không đúng?
Dù thế nào đi chăng nữa, nếu kế hoạch đã định, Mục Nhung cũng bắt đầu giai đoạn hành động. Từ Long Môn cảnh đến bổn viện Thu gia ở Hàn Thuỷ Tam Tuyền cần băng qua hai tiên cảnh rừng lá rụng Vô Biên và hồ Thiên Diệp, tiên cảnh càng phồn hoa thì mức tiêu phí càng cao, sau khi trừ đi số tiền đã tiêu trong mấy ngày qua thì hắn chỉ còn hai trăm nguyên thạch, chắc chắn không đủ xài rồi. Vì thế, hắn quyết định lựa chọn hoạt động kiếm tiền duy nhất thích hợp với người mới ở Long Môn cảnh – câu cá.
Kiến Mộc Thần Quân cũng từ từ thăng cấp rồi phi thăng, cho nên biết rõ người phi thăng rất cực khổ, sau khi tạo ra Long Môn cảnh thì đắp thêm một cái hồ Thiên Lý. Cách một khoảng thời gian trên thiên giới lại có tiên nhân ngã xuống vì tranh đấu, nếu không ai nhặt xác cho người này, một ngày sau sẽ có một con cá chép màu vàng đột nhiên xuất hiện từ hư không bay đến, kéo cả thi thể lẫn di vật của tiên nhân xuống hồ.
Đúng vậy, có thể nói hồ Thiên Lý là bãi tha ma của thiên giới, câu cá ở chỗ này, nếu may thì sẽ câu được một ít pháp bảo đã hư hỏng của tiên nhân, bán đi cũng có thể nhận được chút nguyên thạch. Đương nhiên, việc này chẳng khác gì hôi của hay đào mộ cả.
Trên thiên giới, phàm là tiên nhân có thân phận thì chắc chắn sẽ có biện pháp bảo mệnh, cho nên người phơi thây nơi hoang dã phần lớn là tiểu tiên tu vi thấp, giá trị của mấy món đồ trong cái hồ này cũng chẳng bao nhiêu, Mục Nhung đến đây chủ yếu là thử xem mình có cái số giống Dạ Minh Quân quơ tay một cái là nhặt được thiên tài địa bảo hay không thôi.
Tiếc là, một kẻ không được dát vàng như hắn dường như cũng không được tổ nhân vật chính độ, dây câu thả xuống suốt nửa canh giờ, ngư ông bên kia hồ đã câu được mấy con cá chép, mà hắn á, đừng nói thiên tài địa bảo, cả một cái giày rách cũng không câu được.
Hiện tại thiết lập của hắn là công tử niên thiếu của Thu gia vô tình du ngoạn đến tận đây, dù có buồn bực cỡ nào cũng không được biểu hiện ra mặt, còn phải giả vờ nhíu nhíu mày như vừa tìm được một trò chơi mới lại thấy nó không thú vị chút nào.
Người ngoài không nhìn thấu được vỏ bọc này, chỉ có Dung Dực thấy được cái vận châu Phi cả một mảnh rác cũng không câu được ở hồ người mới của hắn, bèn lên tiếng xung phong: "Mục Nhung, để ta xuống dưới nước tìm giúp ngươi cho."
Mấy ngày qua y luôn nghỉ ngơi trong túi âm linh nên thần hồn đã ổn định lại, chỉ cần không hấp thu âm khí là được, Mục Nhung cũng không định nhốt người trong phòng tối thật, đành đồng ý đề nghị giúp đỡ của y, dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng để cá chép đớp phải đó."
Thấy y xuống dưới nước, Mục Nhung cũng không quan tâm đến cần câu nữa, ngước mặt ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Dù sao cũng là nơi do Kiến Mộc Thần Quân tạo ra, tuy mục đích sử dụng có hơi ghê ghê, nhưng xét vẻ ngoài thôi cũng là một mảnh nước biếc vô ngần, nước hồ trong xanh như phỉ thuý, cá chép thân đầy vảy vàng thoải mái bơi lội, cùng với một mảnh rừng trúc mọc bên bờ hồ, đúng là một nơi thanh tĩnh hiếm thấy. Có lẽ do sống quá lâu, nên cá chép ở đây cũng dài tận một thước [cm], lớn hơn thì chỉ cần liếc mắt thôi là không thấy đâu rồi, chắc đã thành tinh luôn.
Đây là nơi chôn thây của thiên giới, cũng là nơi âm khí nặng nhất ngoại trừ Quỷ Du thành, lần này Mục Nhung đến đây câu cá là phụ, mục đích chính là hấp thu âm khí nâng cao thực lực của mình. Theo lý thuyết thì suốt mấy trăm năm qua thế gian không có người phi thăng, không còn ai đến hồ Thiên Lý nữa mới đúng, ai ngờ hôm nay bờ bên kia hồ lại có một nam nhân mặc áo tơi đội đấu lạp y như ngư ông ngồi mãi không đi, làm hắn không dám hoá thành dạng quỷ.
Áo tơi + đấu lạp:
Mục Nhung vừa giả vờ ngắm nghía phong cảnh để đánh giá ngư ông bờ bên kia vừa tìm kiếm tư liệu cao thủ trên thiên giới trong đầu xem có người này hay không, chợt thấy Dung Dực ngóc đầu lên khỏi mặt nước, hưng phấn nói với hắn: "Mục Nhung, ta phát hiện một con cá vô cùng kỳ quái, ngươi đưa móc câu cho ta đi."
Hồ này không có con cá nào bình thường cả, Mục Nhung chỉ cho rằng Dung Dực vừa đến thiên giới nên thấy gì cũng mới lạ cả, bèn phun một chút âm khí lên dây câu, cho y nắm chơi thoải mái.
Trí nhớ của Dung Dực rất tốt, xuống dưới nước cũng có thể nhanh chóng định hướng được, một lúc sau dây câu nhẹ nhàng giật giật, Mục Nhung cầm cần lên ước lượng một chút, thầm nghĩ với cân nặng thế này chắc không phải cá lớn đâu, ai ngờ vừa kéo lên liền thấy một củ nhân sâm bị Dung Dực lấy dây câu quấn lại.
Củ nhân sâm này gần như trong suốt, những nhánh rễ bay bay trên không trung trông như xúc tu của sứa vậy, rõ ràng có hình dạng là một của nhân sâm nhưng lại giãy dụa chẳng khác gì sinh vật sống, nhìn là biết không phải đồ bình thường, nói chi Mục Nhung còn cảm thấy nó toả ra âm khí nồng đậm.
Nếu hắn nhớ không lầm, đây chính là U Hồn Sâm mà Dạ Minh Quân tiện tay vớt được, là dược liệu mọc ra từ thi thể của tiên nhân, cũng coi như hiếm thấy trên thiên giới. Đối với việc Dung Tiểu Boss xuống nước bơi hai vòng thôi đã có thể đào được vật phẩm quý giá nhất cả hồ, Mục Nhung không thể không hoài nghi, rốt cuộc thì do U Hồn Sâm mọc ở chỗ khó tìm hay số hắn thật sự châu Phi đến mức đó vậy, vì bình thường có boss phản diện nào còn may mắn hơn cả nhân vật chính đâu chứ?
Cái kiểu mình quay mười lần toàn hàng dỏm rồi để thằng bạn tiện tay quay một phát có luôn SSR đúng là tổn thương thật, Mục Nhung vẫn đang bi thương vì tưởng mọi người đã hứa là sẽ đen giống nhau mà Dung Tiểu Boss chết một lần đã biến thành người châu Âu, thì Dung Dực ngồi trên U Hồn Sâm lại vui vẻ nói với hắn: "Mục Nhung, củ nhân sâm này trông bổ lắm đó, ngươi ăn đi."
A, có vẻ như chấp niệm ép hắn uống thuốc của Dung Dực mạnh đến mức có thể nghịch thiên cải mệnh luôn, chợt Mục Nhung cảm thấy, Chẩm Nguyệt Điếu Vân Sâm, chắc chắn được!
...................