Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

chương 78

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Arisassan

Lần này Hiên Viên Tử Đô đến Long Môn cảnh chủ yếu là để đi chơi tiện thể trộm xuống nhân gian luôn, nhưng đám thiên binh dù chết cũng không chịu mở Thiên môn, cậu ta không còn cách nào khác bèn thay đổi hành trình, định qua Thu gia thăm ông ngoại.

Không ngờ câu chuyện mình thuận miệng bịa ra lại khớp với kế hoạch của tiểu thiên tôn thật thà này, Mục Nhung ngồi trong xe rồng mà hết nói nổi với năng lực tìm đường chết của cậu ta, con dê béo nhỏ kia lại dám hạ phàm một mình, không sợ người khác nhân cơ hội mổ thịt xiên que nhúng lẩu hay sao.

Hoàng tộc Hiên Viên Thiên cung mỗi khi ra ngoài đều đi xe rồng, Hiên Viên Tử Đô là thiên tôn nhỏ tuổi nhất hiện tại, từ nhỏ đã được Thượng Đế nuông chiều, ban thưởng sáu con thiên long kéo xe cho cậu ta. Chưa kể đến một đám hộ vệ bên cạnh, mấy con thiên long này đều có tu vi cấp Kim Tiên, người bình thường hoàn toàn không thể gây chuyện với cậu được. Mà có thể tu được đến cấp Tử Hoa Thượng Tiên thì ít nhất cũng là người thừa kế của các đại thế lực, không rảnh tự mình ra tay đối phó với một thằng nhóc mười sáu tuổi, cho nên Thiên cung rất yên tâm về vấn đề an toàn của cậu ta.

Mục Nhung nhớ rằng đúng là do ám hại Hiên Viên Tử Đô nên Hoán Tô mới bị Thu Nguyệt Địch đánh trọng thương gần chết, nếu không được Dạ Minh Quân vô tình cứu giúp thì đã không sống nổi rồi. Trên lý thuyết thì nàng không có thù hận gì với Thu gia, cái chết của Hiên Viên Tử Đô cũng không mang lại lợi ích gì cho Quỷ Du thành, hắn thật sự không đoán ra được lý do nàng ta ra tay.

Có lẽ do đã trải qua bao sóng to gió lớn ở nhân gian, trên người Mục Nhung luôn toả ra khí chất trầm ổn, tuy hiện giờ quần áo hắn mặc trên người có hơi mộc mạc một ít so với tiêu chuẩn của thiên giới, nhưng lại không hề có cảm giác lạc loài khi ngồi trong xe rồng khảm đầy minh châu phỉ thuý, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ hắn là một công tử tiên gia đi chung xe với Hiên Viên Tử Đô chứ không phải một người phi thăng bình thường.

Trông thấy cảnh tượng này, Hiên Viên Tử Đô chợt cảm thấy phiền muộn, ngước mặt lên hỏi: "Nếu ta nhớ không lầm, hình như ngươi là hộ vệ do ta thuê đúng không nhỉ?"

Biết rõ cậu ta không có việc gì làm nên bắt đầu ngứa da, Mục Nhung không thèm ngước mặt lên mà đáp: "Ừ, trí nhớ tốt đấy."

Giống như một đứa trẻ càng bị cha mẹ ngó lơ thì càng quậy phá để người lớn chú ý tới mình, Hiên Viên Tử Đô không ưa bộ dáng lạnh nhạt này của Mục Nhung nhất, quyết định tiếp tục trêu chọc người ta: "Vậy sao ngươi lại công khai ngồi trên xe rồng của ta thế?"

"Để bảo vệ ngươi chứ gì nữa."

Cơ mà, thực tế đã chứng minh Mục Nhung vững như núi Thái Sơn, ngay từ câu nói đầu tiên đã bịt miệng cậu. Bất đắc dĩ nhận ra lời nói của người này luôn khiến mình không biết phải phản bác ra sao, dê béo nhỏ bị bơ như mọi khi đành phải bực bội quay đầu sang chỗ khác: "Mong là tu vi của ngươi xứng với cái giá của mình."

Đệ tử Tinh Nguyệt lâu đều biết cách ẩn giấu tu vi, nhìn thoáng qua thì chẳng khác gì phàm nhân, do đó cậu ta không hề nghi ngờ tu vi của Mục Nhung, chỉ nghĩ người này cũng đang ẩn giấu. Mục Nhung biết từ trước đến nay chưa có trường hợp nào mà trong người không có một chút nguyên khí vẫn có thể phi thăng, chỉ có Dạ Minh Quân giữ nguyên tu vi hiện tại không bị áp chế mới có thể làm liều như vậy, nếu vào lịch kiếp thì chưa chắc y đã làm được, nên hắn cũng không lo bị người khác nghi ngờ, chỉ cười một cách bí ẩn: "Yên tâm đi, ngươi sẽ nhanh chóng nhận ra số tiền đó trả vô cùng đáng."

Hắn thật sự không nói quá, tuy thiên giới nhiều nhân tài dị sĩ, nhưng chỉ có Mục Nhung mới đoán trước được tai kiếp lần này của Hiên Viên Tử Đô. Hắn tin rằng để cứu được một mạng của con trai, Thu Nguyệt Địch có giao hết tài lực Thu gia ra cũng không tiếc. Thế nhưng, cái đó không phải ý định của Mục Nhung, hắn không thích lấy đồ người khác, sau lần này, chuyện giữa hắn và Thu Nguyệt Địch coi như đã thanh toán xong đi.

Thấy Mục Nhung lại bắt đầu trầm ngâm, Hiên Viên Tử Đô bắt đắc dĩ nhận ra mình không hề có sức hấp dẫn đối với con người thú vị này, cậu ta được nuông chiều quen rồi nên không muốn hạ mình chủ động bắt chuyện, bèn lấy phương thuốc ra luyện đan giải sầu.

Hành động xa xỉ như dùng nguyên khí luyện đan không bao giờ xuất hiện dưới nhân gian, đây cũng là lần đầu tiên Mục Nhung chứng kiến quá trình luyện đan nên hơi chút hứng thú. Thấy cậu ta cắt một căn rễ của U Hồn Sâm theo yêu cầu của phương thuốc, sau đó bỏ hơn mười loại dược liệu khác vào đan lô, không cần khống chế mức lửa này nọ như tiểu thuyết từng viết mà chỉ chống cằm chán nản ngồi chờ, hắn không nhịn được hỏi: "Ngươi đang luyện đan sao?"

Thấy Mục Nhung cuối cùng cũng chịu chủ động bắt chuyện với mình, Hiên Viên Tử Đô lập tức ngồi thẳng lên, vội vàng đáp: "Dưỡng Hồn đan, là đan dược thiên phẩm, chỉ có Thu gia mới luyện chế được."

Giọng điệu của cậu ta khi nhắc tới Thu gia vô cùng thân thiết, Mục Nhung cũng thấy bất ngờ: "Có vẻ ngươi thân với Thu gia thật đấy."

"Mẹ và ông ngoại ta đều rất thương ta, nên đương nhiên ta cũng thích Thu gia rồi."

Gia chủ Thu gia chỉ có một đứa con gái duy nhất là Thu Nguyệt Địch, từ khi nàng còn nhỏ đã nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nên cũng yêu ai yêu cả đường đi với đứa cháu ngoại này. Do đó lão y độc Thu gia khiến cho cả thiên giới đều phải e ngại trong mắt Hiên Viên Tử Đô thì chỉ là một người ông hiền từ dù bị kéo râu cũng không hề nổi giận thôi, thế nhưng, vừa nhắc tới chuyện này, cậu ta liền nhớ ra vấn đề quan trọng về thân phận mà Mục Nhung cứ nói lảng đi lúc trước, vội hỏi: "Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Thu gia vậy? Sao trông giống hệ như mẹ của ta thế?"

Trước khi chưa biết rõ chân tướng mọi việc năm đó, Mục Nhung không muốn công khai thân phận của mình, nên hiện tại chỉ thản nhiên đáp: "Ngươi đoán xem?"

Không ngờ Hiên Viên Tử Đô thật sự tự tưởng tượng ra một kịch bản khác thật, nghe hắn nói thế, lập tức đắc ý trả lời: "Cha mẹ ta rất yêu thương nhau, lúc đi du lịch còn hoàn toàn gạt ta sang một bên, nên mẹ ta chắc chắn không thể làm chuyện có lỗi với cha ta được. Tuy ông ngoại ta càng già càng dẻo dai, nhưng sau khi bà ngoại mất thì không thân thiết với nữ tiên nào nữa. Cho nên, ta đoán là, mẹ ta nhất định có một người chị em thất lạc!"

Ngươi không đi viết tiểu thuyết thì đúng là nhân tài bị mai một mà...

Không ngờ cậu ta lại có thể thêu dệt ra một câu chuyện như vậy, Mục Nhung giật giật khoé miệng, cuối cùng vẫn từ chối giao tiếp với loại sinh vật giàu trí tưởng tượng này, bèn nói sang chủ đề khác: "Đan sắp khét rồi kìa."

Thấy sắc mặt của Mục Nhung chợt cứng lại, Hiên Viên Tử Đô tưởng mình đoán đúng, quả nhiên người này là họ hàng của cậu ta, bảo sao cậu ta cứ cảm thấy thân thiết. Cậu ta vừa ra ngoài đã tìm được chị em ruột thất lạc giúp mẹ, để xem mẹ còn trách cậu ta không đáng tin nữa không.

Thầm đắc ý với khả năng suy đoán thần thánh của mình, cậu vừa mở đan lô vừa nói: "Yên tâm, thiên phú của ta là tuyệt hảo, luyện đan không bao giờ thất bại. Nhìn nè, Dưỡng Hồn đan cực phẩm, Quỷ Du thành có bỏ mười vạn nguyên thạch ra cũng không mua được một viên!"

Dưỡng Hồn đan nghe tên thôi là có thể đoán được công dụng, nhưng Mục Nhung cảm thấy kẻ luyện đan còn chẳng thèm lựa giờ như cậu ta thật sự không đáng tin tí nào, nhận lấy cục đan dược đen thui kia rồi đánh giá một chút, tiện tay nhét vào một con thiên long đang kéo xe: "Long huynh, nếm thử đi."

Thực tế đã chứng minh mắt nhìn của hắn rất tốt, chỉ trong phút chốc, con thiên long có tu vi Kim Tiên nghe bảo là bách độc bất xâm kia lập tức run rẩy khuỵu xuống không đứng dậy được, Mục Nhung không biết đan dược này có giá trị dinh dưỡng cực phẩm cỡ nào, nhưng độc tính thì thật sự rất mạnh, có thể đánh gục Kim Tiên một cách dễ dàng.

Thu Hưng tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện không kịp ngăn cản lập tức kêu lên: "Sao ngươi lại cho thiên long ăn đan dược của tiểu thiên tôn chứ? Tàn nhẫn quá đi!"

Ừm, đúng là phải tàn nhẫn lắm mới có thể luyện loại đan dược nghe bảo rất bổ thành như vậy...

Chép miệng nhìn con thiên long đã sùi cả bọt mép, Mục Nhung liếc nhìn vị tiểu thiên tôn nọ: "Thiên phú tuyệt hảo à?"

Chưa kịp khoe khoang đã bị vả mặt, Hiên Viên Tử Đô cũng rất buồn, bèn cố gắng bào chữa: "Ai cũng có lúc phạm lỗi mà."

Thế nhưng, ánh mắt nghi ngờ của các thị vệ đã nói lên tất cả, Mục Nhung tiếp tục nhìn chằm chằm cậu ta: "Ánh mắt của bọn họ lại nói khác đấy."

Hiên Viên Tử Đô biết những thị vệ kia hiểu rõ mình như thế nào, cậu tự nhận mình thiên phú phi phàm, mỗi tội lần nào luyện đan cũng không thành công, hiện tại bị mất thể diện trước mặt Mục Nhung, không chịu nhận thua mà ngang ngược nói: "Ai cho các ngươi trao đổi bằng ánh mắt hả? Nhắm lại ngay!"

Các thị vệ đã quen với tính cách của tiểu thiên tôn, cùng nhau khiêng con thiên long đã ngất xỉu kia rồi ngước mặt nhìn trời, bước đi vô cùng bình tĩnh, bỏ lại năm con thiên long may mắn sống sót đang muốn khóc cũng không được, long tộc của chúng nó không có mí mắt thì sao nhắm mắt được đây!

"Cho ta mượn đan lô của ngươi đi."

Thấy cậu ta bắt đầu nổi giận, Mục Nhung thầm phê bình chế độ phong kiến vạn ác trong lòng, cũng cảm thấy hứng thú với lò luyện đan tự động này. Quan sát xung quanh nó một chút, hắn phát hiện phía trên lò còn có mốc thời gian và biểu tượng ngọn lửa tượng trưng cho mức độ đốt lửa, chẳng khác gì một cái lò vi sóng chạy bằng nguyên khí, khá là hiện đại luôn.

Phương thuốc của Dưỡng Hồn đan vô cùng đơn giản, chỉ vì có nguyên liệu là U Hồn Sâm quý hiếm nên mới thành đan dược thiên phẩm, Mục Nhung xem tới xem lui cũng nổi hứng muốn thử, hắn trích dược liệu theo ghi chép trong phương thuốc, điều chỉnh xong thời gian rồi bắt đầu luyện.

"Đây là lò luyện đan cực phẩm mẹ ta tặng cho ta, ngươi đừng luyện bậy bạ nha, coi chừng nổ đan đó!"

Thấy hắn mở lò ra, Hiên Viên Tử Đô hơi hồi hộp một chút, tính cậu ta vốn hấp tấp, luyện đan không bao giờ canh lửa, cứ nổi hứng lên là luyện, Thu Nguyệt Địch sợ một ngày nào đó cậu ta làm nổ đan rồi nổ cả mình luôn, nên mới tìm một thợ rèn giỏi làm ra lò luyện đan có thể tự động điều chỉnh độ lửa này.

Thế nhưng hướng dẫn sử dụng quá dài, Hiên Viên Tử Đô đọc mãi không hiểu, chỉ biết nhấn nút nhóm lửa thôi. Cậu ta còn sợ Mục Nhung nhấn bậy làm nổ đan, ai dè người này mới mò mẫm một chút đã sử dụng thành thạo hơn cả mình rồi, sau chốc lát thì một luồng hương thuốc đã nhẹ nhàng bay ra.

Hiên Viên Tử Đô chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, sao lại không nhận ra đây là dấu hiệu thành đan chứ, lập tức kinh ngạc hô lên: "Không thể nào! Ngươi từng học luyện đan sao?"

Cách dùng cái lò này không khác gì lò vi sóng, đối với tiên nhân chưa từng trông thấy những thứ như thế thì có lẽ vô cùng xa lạ, nhưng Mục Nhung lại rất thành thạo, hơn nữa tính hắn rất cẩn thận, trích nguyên liệu vừa đủ số lượng phương thuốc yêu cầu, vừa mở lò đã trông thấy ba viên ngân đan tiên khí lượn lờ chậm rãi hiện ra, nhìn bề ngoài thôi cũng biết nó khác một trời một vực so với thứ độc dược vừa rồi.

Cẩn thận đánh giá một chút, Mục Nhung phát hiện Dưỡng Hồn đan kỳ thật là các dược liệu tính âm hỗ trợ phát huy tác dụng của U Hồn Sâm đến mức tối đa, cực kỳ bổ dưỡng đối với quỷ hồn. Có vết xe đổ ngay trước mặt, hắn không dám tuỳ tiện cho người khác dùng, nghĩ thầm dù sao khả năng kháng độc của người Thu gia cũng rất mạnh, bèn ném một viên vào miệng mình.

Hiên Viên Tử Đô biết y tiên Thu gia mỗi khi chế thuốc đều tự mình dùng thử trước, lại không ngờ Mục Nhung cũng dám làm như vậy, thấy hắn như thế thì càng khẳng định người này chắc chắn là con cháu Thu gia, chắc chắn là anh em họ hàng của mình rồi.

Mục Nhung chỉ làm vậy theo bản năng, thật sự không biết hành động thử thuốc này là truyền thống của Thu gia, trên thực tế lúc hắn lấy thuốc ra, ngón tay sờ sờ một chút thôi đã biết được liều lượng dược liệu một cách dễ dàng, hiện tại đan dược vào miệng cũng có thể đoán được dược tính theo bản năng. Xem ra thiên phú chế thuốc của Thu Nguyệt Địch hoàn toàn di truyền cho con cả.

Xác định thuốc này có lợi cho quỷ hồn, Mục Nhung không ngần ngại nhét vào túi âm linh, đến lúc này Hiên Viên Tử Đô mới phát hiện cái túi màu đen hắn hay mang theo có nuôi vật sống, tò mò hỏi: "Túi của ngươi nuôi cái gì vậy? Dưỡng Hồn đan không có tác dụng với sinh vật sống đâu."

Mục Nhung đương nhiên sẽ không để lộ sự tồn tại của Dung Tiểu Boss, chỉ thần bí nói: "Bí mật."

"Ta cho ngươi mượn lò luyện đan rồi, ngươi cũng phải cho ta xem một chút đi chứ!"

Thấy hắn nói thế thì Hiên Viên Tử Đô càng tò mò hơn, Mục Nhung không giống người thích nuôi thú cưng, hơn nữa vẻ mặt lúc hắn bỏ đan dược vào thật sự rất dịu dàng, cho thấy hắn rất yêu thích thú cưng mình đang nuôi, cực kỳ khác với bộ dạng bình thường của người này.

Thế nhưng, dù cậu ta có nài nỉ đến cỡ nào, Mục Nhung vẫn nhất quyết không cho: "Đây là thú cưng ta yêu thích từ tận đáy lòng, không thể cho ai xem được."

"Ngươi càng nói thế thì ta càng muốn xem xem! Đây rốt cuộc là con gì vậy, chuột kim tiền à? Hay đại bàng phá thiên? Phượng hoàng bất tử? Kim long năm móng?"

Hiên Viên Tử Đô vắt óc báo tên tất cả tiên thú quý hiếm trên thiên giới, nhưng Mục Nhung vẫn tỏ vẻ thờ ơ, trên đời này có tiên thú nào quý hiếm ở Thiên cung chứ? Cậu ta tò mò đến mức nhức cả đầu, đành vỗ đùi nói thẳng: "Đừng vô tình như vậy, ra giá đi, bao nhiêu nguyên thạch mới cho ta xem?"

"Vô giá, không thể xem được, quý như vậy đấy."

Mở miệng nói ra ba câu từ chối để chặn miệng, Mục Nhung trực tiếp thu túi âm linh vào trong tay áo, quyết tâm không cho ai xem.

Nực cười, Dung Tiểu Boss trạng thái ngốc manh là hắn cẩn thận giữ lại để mình trêu đùa, sao người khác có thể xem được chứ? Bọn họ chỉ cần gặp Dung Dực hắc hoá lãnh khốc là đủ rồi.

Đương nhiên, người bị xem như thú nuôi – Dung Tiểu Boss hiện tại đang ôm một viên đan dược phẫn nộ gặm cắn, y phải nhanh chóng lớn lên mới được! Đợi đến khi y trở về kích thước ban đầu thì nhất định phải ôm Mục Nhung cho tiểu tử thối này xem thoả thích!

.

Hết chương

Chuột kim tiền: tên gọi của một loài chuột nhà, bắt nguồn từ việc nhiều người trông thấy chuột tha tiền đồng vào nhà dân nên người ta cho rằng đây là loài chuột mang đến tiền tài và thịnh vượng.

Kim long năm móng: là loại rồng đứng đầu trong tất cả mọi loại rồng, biểu tượng của hoàng đế TQ thời phong kiến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio