Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở vùng phía Tây Bắc từ xưa đến nay cứ vào tiết kinh trập() là mưa nhỏ, chập tối sấm vang vài tiếng, mưa rơi tí tách, hiếm khi mưa cả đêm.

Trong với tiếng mưa rơi, Giang Lam Tuyết một lần nữa lại mơ thấy chuyện đời trước. Hai năm trước, khi vừa mới trọng sinh, Giang Lam Tuyết thường xuyên cảm thấy mình như đang mơ. Lâu ngày, sống một cuộc sống thật sự, ngược lại cảm thấy có lẽ đời trước mới đúng là một giấc mộng...

Giấc mộng gì?

Nếu nàng nói đó là cơn ác mộng, chỉ sợ người khác cười nói nàng lòng tham không đáy. Nàng chỉ là nữ nhi của một vị quan nhỏ Tây Bắc, được gả vào Hầu phủ, nhận được cáo mệnh(), trở thành Hầu phu nhân, hưởng một đời vinh hoa phú quý, chả nhẽ không phải là phúc phận mấy đời đổi lại? Phu quân nạp thiếp? Một người đường đường là Hầu gia, có một vài thiếp thân, cũng không làm chuyện sủng thiếp diệt thê, nàng còn có thể nói gì hắn? Cuối cùng vẫn là con nàng kế thừa, sao có thể nói rằng không phải là giấc mơ đẹp?

Nhưng đó thật sự là giấc mơ đẹp ư? Giang Lam Tuyết lắc đầu, ấm hay lạnh chỉ có mỗi mình biết. Sống lại một đời, nàng không muốn cái phúc phận kia nữa. Vị Hầu phu nhân đoan trang ân cần kia, ai muốn làm thì làm, nàng tình nguyện đi lang bạt ở ngoài kia, còn hơn là lại giam mình trong đại viên suốt cả một đời. Quan trọng hơn hết chính là cho dù là giàu sang hay nghèo đói, nàng nhất định phải tìm được người chỉ yêu mình nàng, ở bên nàng suốt đời.

“Tiểu thư người tỉnh rồi, sao không gọi nô tì?”

Nha hoàn Vân Thi kéo rèm bước vào, bê thau đồng trên tay. Chỉ nhìn thấy Giang Lam Tuyết lười biếng dựa vào gối lắc đầu, trên người vẫn còn đắp chăn, vai lộ ra ngoài, sắc mặt thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm.

“Tiểu thư người sao vậy, có phải là bị tiếng mưa đêm qua làm ồn, ngủ không ngon?” Vân Thi đặt thau đồng xuống, bước đến bên giường, nhìn thấy khóe mắt Giang Lam Tuyết vẫn còn vương nước mắt chưa khô.

Giang Lam Tuyết cười cười: “Ta mơ thấy ác mộng thôi, không sao đâu.”

“Giấc mộng gì ạ?” Vân Thi hỏi đến cùng.

Giang Lam Tuyết giả vờ thảm thương: “Mơ thấy bản thân bị giam trong biệt phủ, giam cả đời, vậy có đáng sợ không?” Vân Thi lắc đầu: “Không sợ, giam trong phòng để củi, vừa nhỏ vừa đen mới sợ.”

Giang Lam Tuyết cười: “Ngươi không hiểu đâu.”

Vân Thi không hỏi nữa, chỉ cười: “Người còn không dậy ư, mấy vị tiểu thư vẫn đang đợi người, Vân Cầm vừa đến gọi chúng ta.”

“Đợi ta? Làm gì?” Giam Lam Tuyết dựa vào gối, có vẻ như không có ý định sẽ thức dậy vào lúc này, còn cầm chăn đắp lên người.

“Người quên rồi sao?” Ngay trong đêm hôm qua Chu nhị tiểu thư cho người đến mời tiểu thư đến viện mới chơi, nói là trời hiếm khi mưa, cảnh sắc tươi đẹp.” Vân Thi nói.

Giang Lam Tuyết nghe xong lẩm bẩm nói: “Từng này tuổi rồi, trí nhớ không tốt.”

Vân Thi cười: “Người mới mười bốn, nói mấy lời này, nếu như bị lão thái gia nghe được sẽ đánh người đó.”

Đều là do giấc mơ kia gây ra, Giang Lam Tuyết tự biết, trong giấc mơ kia nàng đã già.

“Nghe nói khu vườn mới của Chu gia là do một người thợ tài giỏi ở Giang Nam thiết kế, mô phỏng lại khu vườn của triều đại trước ở Giang Nam, đến đá cũng là từ Giang Nam chuyển đến. Đá trên núi Ngân Châu chúng ta nhiều như thế, lại còn chuyển đá từ Giang Nam đến? Ở Giang Nam cũng có nhiều núi sao?” Vân Thi vừa hỏi vừa chuẩn bị quần áo cho Giang Lam Tuyết.

“Đó là đá Thái Hồ() , không giống với đá trên núi Ngần Châu chúng ta.” Giang Lam Tuyết cười nói.

“Lại là đá trong hồ..” Vân Thi gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra, “Tiểu thư, chúng ta mau chuẩn bị thôi.”

Dạo vườn sao? Thật là nhàm chán, lại là vườn nhà họ Chu, càng vô vị. Đời trước đến vườn ngự uyển cũng đi rồi, còn hiếm lạ gì việc đi dạo trong vườn nữa, thêm nữa ánh mắt châm biếm của vị biểu ca Chu gia kia, cả đời Giang Lâm Tuyết cũng quên không được. Thế nhưng nàng cũng rất lâu rồi không ra khỏi nhà, vừa hay là cơ hội tốt, Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ liền cầm tay Vân Thi: “Chúng ta không đi dạo vườn nhà họ Chu nữa, đi chỗ khác chơi được không?”

Vân Thi vừa nghe liền hoảng hốt, thấp giọng nói: “Tiểu thư của nô tì ơi, người lại muốn đi đâu? Người vừa mới bị Nhị phu nhân phạt, người đã quên rồi ư?”

“Chúng ta không để mẫu thân biết là được mà, ngươi thế này....” Giang Lam Tuyết nói thầm một tràng bên tai, mặt Vân Thi nhăn lại một chỗ.

“Tiểu thư, người...” Vân Thi nghe Giang Lam Tuyết nói xong, còn muốn khuyên mấy câu, nghe thấy tiếng mẫu thân của Giang Lam Tuyết bên ngoài, tiếng của nhị phu nhân Giang phủ Vi thị truyền đến: “Vẫn chưa dậy? Thật là, càng lớn càng không nghe lời.”

Giang Lam Tuyết vội vàng nói nhỏ: “Cứ theo lời ta mà làm! Xong việc, về ta sẽ thưởng cho ngươi.” Nói xong liền ngồi dậy bước xuống giường.

Giang Nhị phu nhân kéo rèm bước vào, Giang Lam Tuyết cười ngọt ngào: “Mẫu thân.”

Giang nhị phu nhân nhìn Giang Lam Tuyết, bước đến trước nàng, cầm lấy quần áo trên tay Vân Thi, tự tay mặc cho Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết cảm động, mẫu thân vẫn là tốt nhất. Đời trước sau khi nàng đến Kinh thành, rất ít khi nhìn thấy mẫu thân.

“Con thật là ham ngủ, đến Tứ muội của con đều dậy sớm cả rồi, hôm nay đến nhà Chu gia, tốt nhất là con nên ngoan ngoãn chút, đừng như là ở nhà, mỗi năm đều đã lớn hơn, không được không hiểu chuyển như hồi còn bé. Hôm nay con phải mặc bộ này, con mặc bộ này đẹp nhất, mặc xong thì liền chải đầu...” Giang Nhị phu nhân vừa mặc quần áo cho Giang Lam Tuyết, vừa nói.

Nếu như mẫu thân không nói nhiều như thế này thì tốt hơn, Giang Lam Tuyết nghĩ thầm trong lòng, nghĩ đến đời trước nàng sống đến tám mươi tám tuổi cũng không nói nhiều như thế này.

Nhìn Giang Lam Tuyết ăn mặc chỉnh tề xong, lúc này Giang Nhị phu nhân mới cảm thấy hài lòng nhìn khuê nữ nhà mình: Trên khoác một chiếc áo màu trắng được thêu những bông hoa nhỏ màu hồng đào và được khảm ngọc trai, dưới mặc một chiếc váy Tương xếp sáu ly (), đeo trang sức bằng ngọc trai trên đầu, cùng với những viên ngọc trai được khảm trên áo bổ sung cho nhau, cho dù không thoa phấn, cũng xinh đẹp tuyệt phần.

Giang Lam Tuyết cùng mẫu thân ăn bữa sáng rồi cùng Vân Thi đi đến chính viện. Quả nhiên vài vị tiểu thư của đại phòng() Giang gia đang đợi Giang Lam Tuyết.

Giang đại tiểu thư Giang Lam Ngọc vừa nhìn thấy Giang Lam Tuyết đã tức giận, thứ nhất là do Giang Lam Tuyết đến trễ, hai là hôm nay Giang Lam Tuyết trang điểm xinh đẹp như thế, làm cho ba tỷ muội nhà nàng không cách nào so sánh được.

“Khó trách Tam muội bây giờ mới đến, phí công trang điểm kĩ càng như thế cơ mà”. Nhị tiểu thư Giang Lam Hân nhìn Giang Lam Tuyết một lượt từ trên xuống dưới rồi dương dương tự đắc nói. Nghĩ thầm, ngày thường chả bao giờ thấy trang điểm, vừa ra khỏi nhà liền diêm diêm dúa dúa, chả biết cho ai nhìn.

Nếu là Giang Lam Tuyết của ngày trước nàng sẽ chẳng thèm so đo với các nàng làm gì, nàng đã bao nhiêu tuổi rồi chứ. Thế nhưng hôm nay nàng cố ý cười e lệ rụt rè: “Hôm nay chúng ta đến nhà ngoại của đại tỷ nhị tỷ, tự nhiên không thể làm hai tỷ mất mặt.”

Sợ làm bọn họ mất mặt là giả, chiếm lấy sự nổi bật của bọn họ mới là thật! Giang Lam Hân nhìn Giang Lam Ngọc, trong ánh mắt đầy sự trách móc. Nàng vừa nói không phải đợi Giang Lam Tuyết, thế nhưng Giang Lam Ngọc nói nào là tỷ muội cùng nhà, lại nói thiếp mời của Chu nhị tiểu thư viết là mời cả bốn tỷ muội nhà chúng ta.

Giang Lam Ngọc chỉnh lại dáng dấp của trưởng tỷ: “Tam muội cũng đến rồi, chúng ta đi nhanh thôi, đừng làm biểu muội đợi đến sốt ruột.”

Giang Lam Ngọc nói xong lập tức bước đi, Giang Lam Hân nhanh chóng theo sau nàng ta.

“Tam tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp.” Tứ tiểu thư Giang Lam Tuệ đợi hai vị tỷ tỷ đi xa, mới nhỏ giọng nói.

Giang Lam Tuyết cười cười nói: “Tứ muội thật đáng yêu.” Tứ muội là con của thiếp của đại phòng Giang gia, gầy gầy bé bé, an an tĩnh tĩnh, ngày thường tỷ muội tụ họp, nếu như nàng không lên tiếng, nhất định không ai chú ý đến. Nhưng Giang Lam Tuyết biết, trong bốn tỷ muội bọn họ, tính cả cô bé vào, có bản lĩnh, có thủ đoạn nhất lại biết tính kế nàng chính là Tứ muội này.

Tỷ muội bốn người ra khỏi cửa, trước cửa đã chuẩn bị hai xe ngựa từ sớm. Tất nhiên là bốn tỷ muội sẽ đi cùng một xe một xe, xe còn lại là cho nha hoàn đi đằng sau.

Giang Lam Tuyết ngồi trên đệm lót mềm mại, lưng thẳng tắp, hai tay để trên gối một cách gọn gàng, trên không mặt luôn hiện nụ cười khéo léo. Cho dù xe xóc hay rẽ, Giang Lam Tuyết vẫn ngồi thẳng lưng từ đầu đến cuối, như là tiểu thư khuê các. Đều là do đời trước luyện được như thế, tỷ muội Giang Lam Ngọc làm sao so sánh được với nàng.

Bình thường cũng không thấy nàng ta như thế! Giang Lam Hân thầm nghĩ trong lòng, nàng ta quy củ như thế, tự nhiên thấy bản thân mình cũng không so sánh được, vì thế nàng ngồi lại còn quy củ hơn cả Giang Lam Ngọc. Giang Lam Hân và Giang Lam Ngọc cạnh tranh với nhau, người này so với người khác quy củ hơn, hai người kia cũng đương nhiên cũng tự giác quy củ hơn. Bốn người không ai nói chuyện, bầu không khí trong xe lúc này có hơi kỳ lạ, như là bốn người đang giả làm búp bê.

Nhà họ Giang ở Đông thành, nhà họ Chu ở Tây thành, đi đến nơi phải mất nửa cảnh giờ () , đi được nửa đường, Giang Lam Hân có vẻ là không chịu được nữa, thế nhưng nhìn thấy Giang Lam Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế như ban đầu, nghĩ bản thân chỉ có thế chịu đựng.

Xe tới lầu Viễn Cố, Giang Lam Tuyết đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ai gia”, ôm bụng nói: “Đại tỷ, muội đau bụng.”

Thấy Giang Lam Tuyết cử động, phản ứng đầu tiên ba vị tiểu thư trong xe là thoải mái, Giang Lam Ngọc vội vàng hỏi: “Tam muội làm sao vậy?”.

Giang Lam Tuyết nhíu mày, run rẩy nói: “Có lẽ là buổi sáng ăn phải cái gì hư rồi, đại tỷ, muội xuống xe đi vệ sinh.”

“Như thế không được, muội nhịn một tí, đợi chúng ra đến nhà ông ngoại rồi đi.” Giang Lam Ngọc nói.

Giang Lam Tuyết gật đầu, chỉ ôm bụng kêu, nhưng vẫn giữ dáng vẻ tiểu thư đài các. Không lâu sau, Giang Lam Tuyết lại nói: “Đại tỷ, muội thật sự không nhịn được nữa rồi, tỷ cho muội xuống xe đi mà, trên xe xóc, nếu như muội nhịn không được...”

Câu này của Giang Lam Tuyết làm Giang Lam Hân vội vàng nói: “Đại tỷ, tỷ cho Tam muội xuống xe đi.”

Giang Lam Ngọc cũng sợ Giang Lam Tuyết thật sự nhịn không được, liền kêu dừng xe.

Xe dừng lại, Giang Lam Ngọc nói: “Ta cùng muội đi.”

“Làm sao có thể làm phiền tỷ tỷ, ở ngoài cũng không được sạch sẽ như ở nhà, gọi Vân Thi đến đi cùng muội là được rồi.” Giang Lam Tuyết vừa nói vừa ôm bụng đi xuống xe.

Từ trước đến nay Giang Lam Ngọc luôn tuân thủ quy củ, hơn nữa nàng cũng không so đo với đứa trẻ Giang Lam Tuyết, mà nàng cũng đã đính hôn, không thể lộ diện, chỉ có thể để nàng đi một mình.

Thấy Giang Lam Tuyết đi lâu rồi mà không quay lại, Giang Lam Hân có chút sốt ruột: “Đại tỷ, Tam muội vẫn chưa trở về, chúng ta đừng đợi muội ấy nữa, nhanh đi thôi.”

“Sao có thể như thế, làm sao có thể để muội ấy một mình ở lại đây.” Giang Lam Ngọc nói.

“Tỷ còn sợ nàng ta không tìm được đường về sao. Tỷ quên rồi à, nàng ta không phải là thường xuyên trốn ra khỏi nhà sao, chắc chắn là chạy đến chỗ nào chơi rồi.” Trên mặt Giang Lam Hân lộ ra vẻ khinh thường.

Giang Lam Ngọc có chút do dự, Giang Lam Hân nói nhỏ bên tai: “Tỷ hãy nghĩ đến đại biểu ca.”

Giang Lam Ngọc liền căng thẳng, liền bảo xe đi. Bọn họ lần trước vô vị hôn phu của nàng trộm nói người người hầu: “Thành Ngân Châu chúng ta, vẫn là Giang tam tiểu thư xinh đẹp nhất, qua vài năm nữa, ai ai...”

Giang Lam Tuyết trốn ở góc đường nhìn thấy xe đi rồi, mới đi ra. Vân Thi tức giận giậm chân: “Bọn họ sao có thể như vậy! Tại sao có thể bỏ tiểu thư ở lại!”

Giang Lam Tuyết cười nói: “Đây đều là do ta tính hết rồi, ngươi sốt ruột cái gì.”

“Thế nhưng bọn họ cũng không thể như thế!” Vân Thi giận dữ nói.

“Được rồi, bọn họ thật sự không nên!” Giang Lam Tuyết hùa nói theo, nàng trốn ở phía sau xe ngựa nhìn thấy bọn họ đi rồi mới đi ra, chỉ vì muốn nhìn xem bọn họ có đợi mình hay không, hoặc ít nhất cũng phải cho người đến tìm mình xem thế nào, quả nhiên là không làm.

Sự ghen tị của các cô nương, có lúc cũng có thể giết người, việc bỏ đi này có là gì. Tuy vẻ bề ngoài của nàng vẫn là một cô nương, nhưng nội tâm đã là một lão thái thái có hiểu biết sâu rộng với lòng người nóng lạnh.

“Đi, ta dẫn ngươi đi chơi.” Giang Lam Tuyết bá vai Vân Thi.

“Tiểu thư người về nhất định phải nói chuyện này với lão thái gia.” Vân Thi vẫn bất bình.

Giang Lam Tuyết cười nói: “Nói cái gì, nói ta chạy ra ngoài chơi? Được rồi, ta không tức giận, người tức cái gì. Đi, đừng làm mất thời gian làm chuyện lớn của ta.”

“Chuyện lớn gì ạ? Chúng ta không phải là đi chơi sao?” Vân thi lẩm bẩm nói.

“Ừm, chơi. Đi, chúng ta đi tìm chỗ nào có thể thay đồ.” Giang Lam Tuyết kéo Vân Thi vào một hiệu may.

Lúc đi ra, hai tiểu nha đầu, biến thành hai thiếu niên.

Giang Lam Tuyết tự nhiên thoải mái đi trên phố, Vân Thi bực dọc đi theo sau.

“Tiểu... Công tử, chúng ta rốt cuộc đi đâu chơi!” Đi được một lúc, Vân Thi không nhịn được mà nhỏ tiếng hỏi.

“Đến rồi! Chính là chỗ này” Giang Lam Tuyết dùng lại trước tiệm rèn sắt.

“Hả?” Vân Thi khó hiểu.

Giang Lam Tuyết bước vào tiệm rèn sắt, Vân Thi chỉ có thể đi theo. Giang Lam Tuyết vào tiệm, chỉ nghe thấy âm thanh leng keng cùng với tiếng thổi, náo náo nhiệt nhiệt.

Một người dừng lại công việc trên tay đến gần hỏi: “Tiểu công tử muốn xem gì ạ?”

Giang Lam Tuyết đè thấp cổ họng: “Cho hỏi chủ tiệm họ gì?

Người được hỏi có chút sững sờ: “Ông chủ chúng ta họ Ngô.”

Vậy là không phải tiệm này, nhưng Giang Lam Tuyết cũng không thất vọng, cũng không phải là vừa tìm liền tìm thấy.

“Làm phiền rồi.” Giang Lam Tuyết cũng không nói nhiều, mang Vân Thi đi ra khỏi tiệm rèn.

Vân Thi không nhịn được hỏi: “Công tử quen biết những người rèn sắt lúc nào vậy?”

“Ta quen rất nhiều người.” Giang Lam Tuyết cười nói.

“Công tử người cũng thật là, dạo vườn, thưởng hoa, uống trà phong nhã bao nhiêu, không hiểu sao lại đi tìm người rèn sắt.” Vân Thi nói.

“Rèn sắt thì sao, rèn sắt không phong nhã sao? Kê Khang() cũng rèn sắt.” Giang Lam Tuyết cười nói.

“Nói hay! Rèn sắt có gì mà không phong nhã!” Giang Lam Tuyết vừa nói xong, phía sau truyền đến một giọng nói chậm rãi, sang sảng.

Giang Lam Tuyết cảm thấy âm thanh nghe rất quen, liền quay đầu lại nhìn, là hắn.

“Công tử chê cười rồi.” Giang Lam Tuyết chắp tay() , không nghĩ rằng sớm như vậy lại gặp hắn ở đây...

“Nào có, tại hạ nghĩ công tử đây suy nghĩ có phần sâu sắc, tại hạ Hứa Thính Tùng.” Hứa Thính Tùng chắp tay thi lễ tự mình giới thiệu.

Giang Lam Tuyết sững sờ đáp lại: “Giang Lam.”

“Giang công tử muốn tìm thợ rèn sắt? Hứa mỗ ta có quen biết mấy nhà rèn sắt...” Hứa Thanh Tùng nói.

“Không cần nữa, công tử nhà ta còn có việc.” Vân Thi nói xong liền kéo Giang Lam Tuyết đi, Giang Lam Tuyết cười xin lỗi với Hứa Thanh Tùng.

“Hứa mỗ ở Viện thư() Hiền Lâm, Giang công tử...” Hứa Thanh Tùng chưa nói xong, Vân Thi đã kéo Giang Lam Tuyết đi xa.

Vân Thi quay đầu nhìn Hứa Thanh Tùng không có đuổi theo, mới nghiêm mặt nói: “Tiểu thư nguời sao có thể cùng với nam nhân nói chuyện trên đường! Lại còn là hắn ta! Người không biết hắn ta là ai sao?”

Giang Lam Tuyết cười nói: “ Ngươi biết?”

“Ta tất nhiên là biết! Trong tất cả những công tử phong lưu nổi tiếng nhất thành Ngần Châu này, hắn ta xếp thứ hai!” Vân Thi mặt ghét bỏ.

“Thứ nhất là ai?” Giang Lam Tuyết cười hỏi.

“Tất nhiên là...” Vân thi nói được một nửa, nhìn xung quanh, hạ thấp giọng, “Trấn Viễn Hầu thế tử, Cố Doãn Tu!”

Giang Lam Tuyết cười có chút cứng nhắc: “A, a, là hắn...”

Nàng biết Hứa Thính Tùng, Cố Doãn Tu nàng cũng biết, nàng cùng với hắn ta ở với nhau gần bảy mươi năm cơ mà... Còn sinh con cho hắn, còn chăm sóc cho hắn trước khi hắn qua đời...

. (theo lịch âm), vào ngày hoặc tháng .

. phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến.

. Hồ nằm ở ranh giới hai tỉnh Giang Tô và Chiết Giang (Trung Quốc).

. Là cái váy như thế này.

. Thường chỉ con cả trong gia đình.

. nửa cnh giờ = tiếng

. Là người thời Tấn (Trung Quốc), ý trong truyện là đến Kê Khang nho nhã như thế mà còn rèn sắt thì thợ rèn có gì mà không nho nhã.

. Nơi đọc sách, nghe giảng, học tập.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio