Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe thấy tiếng cửa mở “kẽo kẹt”, Cố Doãn Tu đã buông Giang Lam Tuyết ra, ngay ngắn đứng sang một bên, giống như chưa từng có hành động lỗ mãng nào. Giang Lam Tuyết muốn mắng hắn cũng không mắng được.

“Ta đi đây.” Cố Doãn Tu nói.

“Ừ. “Giang Lam Tuyết nhàn nhạt trả lời rồi đi vào nhà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn thấy cửa lớn Giang gia đã đóng lại, Cố Doãn Tu mới lên xe ngựa rời đi.

Giang Lam Tuyết trở về phòng, Vân Thi cùng với nha hoàn Xảo Linh mới đến đi lên hầu hạ Giang Lam Tuyết thay quần áo rửa mặt. Bốn nha đầu mà lần trước tới Giang Lam Tuyết đều giao cho Vân Thi, Vân Thi cũng chỉ mang Xảo Linh trông hiền lành nhất đi theo hầu hạ Giang Lam Tuyết, ba người còn lại nàng trông chướng mắt đều sắp xếp ra chỗ ở rất xa.

Vân Thi giúp Giang Lam Tuyết gỡ trang sức, chải đầu. Còn lại Xảo Linh đi múc nước.

“Tiểu thư, người thiếu mất một chiếc khuyên tai.” Vân Thi nói.

“Có lẽ là không cẩn thận rơi mất rồi.” Giang Lam Tuyết tự mình tháo chiếc khuyên tai còn lại, ném tới hộp trang sức. Cố Doãn Tu đúng là càng ngày càng càn rỡ, nàng không thể để cho hắn làm càn như thế lần nữa.

“Ơ, tiểu thư, đây là trâm mới sao? Là hôm nay Thế tử gia tặng cho người sao?” Vân Thi lại hỏi.

“Ừ. Để nó vào hộp đi.” Giang Lam Tuyết nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vân Thi cầm cây trâm lên, nhìn nhìn lại nói: “Ôi chao, cái này chắc là do thế tử gia tự mình làm?”

“Đúng.”

“Thế tử gia thật sự quan tâm đến tiểu thư, từ trước có lẽ là chúng ta hiểu lầm hắn rồi.” Vân Thi lại nói.

Giang Lam Tuyết không nói gì, lấy trâm phượng mà Mai Hoán Chi cho nàng từ trong ngực ra. Vì sao Mai Hoán Chi lại đưa trâm phượng cho nàng, sợ là hắn đã nhìn ra mình chính là Giang Lam. Người này thật là… Ngày khác phải tìm một cơ hội nói rõ ràng với hắn mới được.

“Sao lại có một cái trâm khác? Đây cũng là Thế tử gia đưa sao?”

“Vân Thi, hôm nay em nói nhiều thật đấy.” Giang Lam Tuyết lấy lại cây trâm, bỏ vào hộp trang sức trong ngăn kéo.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Lam Tuyết cảm thấy có chút đau đầu, người cảm thấy nao nao, chân cảm thấy không có sức. Đêm qua ở bờ sông Ngân có gió thổi, tuy lúc ấy không cảm thấy lạnh gì cả nhưng giờ có lẽ nàng đã bị cảm lạnh rồi.

Vân Thi nhanh chóng đi báo cho Vi thị. Bà vội vàng cho người đi mời đại phu, tự mình đi đến phòng Giang Lam Tuyết.

Vi thị ngồi ở bên giường của Giang Lam Tuyết, thay Giang Lam Tuyết kéo chăn, oán trách nói: “Hôm qua con đi đâu vậy, muộn như vậy mới trở về, thế tử cũng thật là, cũng không biết chăm sóc người.”

Giang Lam Tuyết yếu ớt cười cười: “Hôm qua ngược lại con lại làm được chuyện tốt. Nương đừng lo lắng, con không sao, uống thuốc hai ngày là được.”

“Nửa tháng nay cũng mệt con rồi, bị bệnh cũng vừa lúc, có người mời cũng từ chối, nghỉ ngơi cho tốt.” Vi thị nói.

“Một tháng nữa cũng là lễ cập kê của con, ta vốn định không định làm quá là phô trương, thế nhưng ý Hầu phu nhân lại là muốn làm lễ to. Con nghĩ như thế nào?” Vi thị nói.

“Cũng không cần quá phô trương, tiết kiệm một chút, không mất thể diện là được. Nhưng con phải gả vào Hầu phủ thôi, phô trương quá mức lại khiến người ta nghĩ rằng chúng ta một người làm quan cả họ được nhờ.” Giang Lam Tuyết nói.

Vi thị nhìn Giang Lam nói: “Sao lại nói người trong nhà như vậy.”

Giang Lam Tuyết cười cười: “Con chỉ thuận miệng nói thôi.”

Đại phu rất nhanh đã tới, xem mạch cho Giang Lam Tuyết, xác định không có gì đáng lo, uống hai ngày thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày là được.

Giang Lam Tuyết nghỉ ngơi ba liền khỏi. Chỉ là Vi thị còn giữ nàng, không cho nàng ra ngoài, vì vậy nàng chỉ có thể trong phòng xem sách, viết chữ. Hiện giờ nàng cùng tỷ muội đại phòng càng thêm xa cách.

Chạng vạng hôm nay, Giang Kế Viễn từ châu phủ nha môn trở về tới tìm Giang Lam Tuyết.

Giang Lam Tuyết đang ngồi ở cửa sổ đọc sách, thấy cha nàng tới, nàng đặt sách xuống đi ra đón.

“Cha, người tìm con có việc sao?” Giang Lam Tuyết đỡ Giang Kế Viễn ngồi xuống.

“Ừ, hôm nay ở châu phủ nha môn ta nhìn thấy thế tử.” Giang Kế Viễn nói.

Giang Lam Tuyết chỉ dạ một tiếng không nói gì.

Giang Kế Viễn lại nói: “Thế tử đã nói cho ta chuyện hai đứa gặp hôm Nguyên Tiêu, hắn bảo ta nói cho ngươi một tiếng, hắn đã cứu được Tiểu Hoa.”

Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Vậy người của đoàn xiếc kia thì sao?”

“Hầu phủ cho người theo dõi, những người này có liên quan đến một ít quan viên ở Ngân Châu, Hầu phủ muốn tìm được những người đã giúp đỡ bọn chúng.” Giang Kế Viễn nói.

“Dạ, đây là cơ hội khó có được.” Giang Lam Tuyết nói.

Giang Kế Viễn cười cười: “Thế tử nói khi nào chuyện này được giải quyết xong phải phong cho con danh hiệu nghĩa sĩ().”

“Người này thật càn quấy, vốn chuyện này chả có phần của con, chẳng qua chỉ là tình cờ mà thôi, nếu cha có gặp lại hắn, kêu hắn đừng có mà càn quấy như vậy.” Giang Lam Tuyết không vui nói.

Giang Kế Viễn cười ha ha: “Thế tử cũng là có tâm, hơn nữa việc này nếu không phải do con, thật sự cũng không phát hiện ra được.”

“Nếu muốn phong thì phong cho tam biểu ca đi, lúc trước là do hắn mang con đi xem.” Giang Lam Tuyết nói.

Giang Kế Viễn không cười nữa, lời nói thấm thía, khuyên nhủ: “Lam Tuyết, con đã cùng thế tử đính hôn, hiện giờ hai nhà qua lại thân mật như vậy, đừng có nhớ thương Vĩnh Xương nữa, bị Hầu phủ phát hiện thì không hay đâu.”

Giang Lam Tuyết thở dài: “Cha, con không có, chỉ là việc nào ra việc ấy mà thôi.”

Giang Kế Viễn ha hả cười: “Không có thì tốt, thế tử cũng rất tốt. Đúng rồi, ngày mai hắn phải về quân doanh, hắn nói sẽ cố gắng về kịp lễ cập kê của con.”

“Vâng.” Giang Lam Tuyết cúi đầu không biểu cảm gì.

Giang Kế Viễn thấy con gái không muốn nói chuyện liên quan đến Cố Doãn Tu bèn chuyển sang chuyện khác, nói chuyện cuối tháng Giang Lam Ngọc xuất giá. Thế nhưng nói qua nói lại, vẫn nói đến Hầu phủ. Chu thị nghĩ hay thật, còn muốn Hầu phu nhân cho Giang Lam Ngọc thêm trang sức.

Giang Lam Tuyết cười lạnh, nhớ tới kiếp trước chính là đại phòng không ít lần kéo chân nàng. Cố Doãn Tu không vừa mắt nàng, ít nhiều cũng do mấy người này.

“Bọn họ lại dám muốn như vậy. Hẳn cha cũng nhìn ra, Hầu phu nhân cũng không muốn dính dáng nhiều đến đại phòng , bọn họ làm như vậy, thật không biết xấu hổ. Cha nói với nương một tiếng, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta cho nàng thêm trang sức là được.” Giang Lam Tuyết nói.

“Ừ, cha biết rồi.” Giang Kế Viễn nói.

Giang Lam Tuyết lại nghĩ tới một số chuyện ở kiếp trước, nói: “Cha ở bên ngoài cũng chú ý, chú ý xem có ai trong Giang gia đang dựa hơi Hầu phủ để kiếm tiền hay không.”

Giang Kế Viễn vốn dĩ không nghĩ xa như vậy, nghe Giang Lam Tuyết nói thế cũng chú ý hơn nhiều.

Giang Lam Tuyết ở trong nhà thêm mấy ngày Vi thị mới đồng ý cho nàng ra ngoài.

Giang Lam Tuyết phân vân bản thân nên trực tiếp mặc nữ trang đến chỗ Lục Trường Thanh hay vẫn giả dạng là Giang Lam. Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Lam Tuyết vẫn quyết định mặc thành Giang Lam. Giang Lam Ngọc sắp thành thân rồi, Giang Lam thân làm đường ca, đến đây uống rượu mừng, không có gì là kỳ lạ.

Rất lâu rồi Giang Lam Tuyết mới mặc nam trang.

Vi thị thấy con gái mặc nam trang, vẻ mặt so với lúc mặc nữ trang vui vẻ hơn nhiều, lời trách cứ đến miệng rồi lại nuốt trở về.

Giang Lam Tuyết cũng không muốn bản thân mình dính vào mấy lời phong ba đồn đãi bậy bạ bèn lén lút đi từ cửa sau vào Lục gia.

Lục gia vẫn như vậy, Giang Lam Tuyết học nghệ ở đây nửa năm, trong lòng có chút tình cảm đối với nơi này cũng. Vốn dĩ Giang Lam Tuyết đối với nơi này có chút mâu thuẫn, kiếp trước nơi này chính là chỗ mà Cố Doãn Tu giấu nữ nhân. Hiện giờ đến lần nữa, trong lòng Giang Lam Tuyết lại chỉ là hoài niệm tình nghĩa sư đồ với Lục Trường Thanh.

Nha hoàn đưa Giang Lam Tuyết tới phòng trà của Lục Trường Thanh. Y nhìn thấy Giang Lam Tuyết hiển nhiên cũng rất vui vẻ, thế nhưng nàng lại không thấy Mai Hoán Chi đâu.

Giang Lam Tuyết hôm nay cũng mang trâm phượng đến, muốn tận tay trả lại cho Mai Hoán Chi.

“Sư phụ, gần đây người có khỏe không? Đệ tử bất hiếu không thể thường xuyên đến thăm người.” Giang Lam Tuyết cười nói.

“Ta không phải là năm nào cũng giống năm nào sao?” Lục Trường Thanh nói, “Ngược lại là ngươi, kỹ thuật pha trà sợ rằng đã thụt lùi.”

Giang Lam Tuyết cười cười: “Sư phụ đừng trách đồ nhi.”

“Ngươi là một đứa thông minh, thế nhưng lại quá trọng tâm tư. Nhìn bên ngoài cứ nghĩ là đã buông bỏ, thế nhưng thật ra vẫn luôn giữ trong lòng.” Lục Trường Thanh chậm rãi nói.

Giang Lam Tuyết sững sờ, từ trước đến nay Lục Trường Thanh chỉ dạy nàng các loại tài nghệ, chưa từng nói qua chuyện này. Giang Lam Tuyết chân thành nói: “Đa tạ sư phụ dạy bảo.”

Lục Trường Thanh lắc đầu: “Cũng không hẳn là dạy bảo, chỉ thấy u sầu còn đọng lại trong mắt ngươi nên nói thêm vài lời thôi.”

“Sư phụ nói nói phải, con có rất nhiều thứ không thể mở lòng.” Giang Lam Tuyết thở dài.

Lục Trường Thanh cười nói: “Vì sao lúc trước ngươi lại bái ta làm thầy?”

Giang Lam Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: “Thứ nhất con muốn đi theo sư phụ học tài nghệ, thứ hai muốn đi theo sư phụ, rời khỏi khuê các của mình, đi ngắm thế giới rộng mở ngoài kia.”

Lục Trường Thanh gật gật đầu: “Vậy hiện tại ngươi còn muốn không?”

Giang Lam Tuyết sửng sốt: “Muốn gì ạ?”

“Rời khỏi khuê các, rời khỏi Ngân Châu, đi xem thế giới ngoài kia.” Lục Trường Thanh cười nói.

“Sư phụ phải rời khỏi Ngân Châu sao?” Giang Lam Tuyết vội hỏi.

Lục Trường Thanh gật gật đầu: “Ừ, ngươi có muốn đi cùng sư phụ không?”

“Muốn!” Giang Lam Tuyết buột miệng nói.

Lục Trường Thanh cười cười: “Ngươi về nhà nghĩ cho cẩn thận, chờ qua lễ cập kê của ngươi ta mới đi.”

Giang Lam Tuyết cảm động trong lòng: “Cảm ơn sư phụ.”

“Thầy trò với nhau không cần phải cảm ơn!” Lục Trường Thanh từ lâu không còn đề cập đến Mai Cửu Nương, y thật tình đối xử tốt với Giang Lam Tuyết.

Hai người đang nói chuyện đột nhiên nghe âm thanh la hét ầm ĩ bên ngoài truyền vào: “Giang Lam tới rồi sao! Mau mang ta đi gặp hắn!”

Là Mai Hoán Chi.

Giang Lam Tuyết nhìn Lục Trường Thanh, nhỏ giọng nói: “Hôm Nguyên Tiêu con gặp hắn ở trên đường, hình như hắn đang nghi ngờ con.”

Lục Trường Thanh cười nói: “Ta biết, gần đây hắn vẫn luôn quấn lấy ta hỏi chuyện của ngươi, ta nghĩ rằng vẫn để tự ngươi nói cho hắn nghe vẫn tốt hơn là ta nói, nên ta chưa kể gì cho hắn.”

Giang Lam Tuyết gật gật đầu.

Mai Hoán Chi vừa vào phòng đã đến gần Giang Lam Tuyết, nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

“Hôm đó có phải là ngươi không?” Mai Hoán Chi vừa đặt mông lên đệm vừa chất vấn Giang Lam Tuyết.

“Hôm nào cơ?” Giang Lam Tuyết cố ý hỏi lại.

“Ngươi còn giả vờ, chắc chắn là ngươi, không ngờ rằng ngươi lại gạt ta ! Uổng công ta coi ngươi là bạn bè!” Mai Hoán Chi tức giận nói.

Giang Lam Tuyết nhìn Lục Trường Thanh, Lục Trường Thanh chỉ cười.

Giang Lam Tuyết biết là không thể gạt được hắn nữa, liền nói: “Ta cũng không phải cố ý giấu ngươi. Thế nhưng sao ngươi lại nhìn ra? Hứa Thính Tùng hắn cũng không nhận ra ra.”

Mai Hoán Chi cười lạnh một tiếng: “Hừ, sao hắn có thể so được với ta!”

Giang Lam Tuyết cười nói: “Ừ, mắt ngươi đúng là tinh mắt.”

“Hừ, ta còn nói sao đột nhiên ngươi lại quay về, hóa ra là trở về đính hôn cùng với thế tử.” Mai Hoán Chi giận dữ nói.

“Do Hoàng thượng ban hôn.” Giang Lam Tuyết nói, “Trước đó ta cũng không biết.”

Mai Hoán Chi nghe Giang Lam Tuyết nói như vậy, vội nói: “Vậy ngươi có phải không muốn gả cho hắn không?”

“Hoàng thượng ban hôn, làm gì có chuyện muốn hay không muốn chứ.” Giang Lam Tuyết cười cười.

“Hừ, vẫn là ngươi muốn.” Mai Hoán Chi nói.

Giang Lam Tuyết không trả lời mà lấy ra cái trâm phượng kia: “Ngươi cầm về đi, tặng ta làm gì chứ.”

Mai Hoán Chi liếc một cái rồi nói: “Ngươi không cần thì ném nó đi, còn trả lại cho ta làm gì.”

Giang Lam Tuyết cầm trâm phượng để lên trên bàn: “Sao nào, ta là nam tử hay là nữ tử quan trọng sao? Ta là nữ tử thì không xứng làm bạn với Mai đại tài tử ngươi sao?”

Mai Hoán Chi sửng sốt: “Cũng… Không phải.”

“Không phải thì tốt, ngươi tức giận gì chứ. Ta không phải vẫn là ta sao?” Giang Lam Tuyết cười nói.

“Nhưng ngươi lừa ta! Nếu sớm biết ngươi là nữ tử…” Mai Hoán Chi nói đến nửa liền ngừng lại.

“Sớm biết thì sao, Hoán Chi, đừng làm loạn nữa.” Lục Trường Thanh cười nói.

“Ngươi cũng không phải người tốt! Ngươi sớm đã biết chuyện này mà vẫn gạt ta.” Mai Hoán Chi chỉ vào mặt Lục Trường Thanh.

Lục Trường Thanh đẩy tay hắn ra: “Ngươi cũng không hỏi ta.”

Mai Hoán Chi nghẹn họng: “Tóm lại là các ngươi gạt ta!”

“Được rồi, Mai đại công tử, là ta lừa ngươi, là ta không tốt, xin ngài tha thứ cho ta!” Giang Lam Tuyết chắp tay thi lễ với Mai Hoán Chi.

Mai Hoán Chi nhìn Giang Lam Tuyết: “Bỏ đi, bỏ đi, dù sao ta sắp phải đi rồi, đời này cũng sẽ không trở về Ngân Châu nữa.”

“Ngươi cũng phải đi sao?” Giang Lam Tuyết hỏi.

Mai Hoán Chi hừ một tiếng: “Ngân Châu có gì tốt chứ, ta nên trở về từ lâu rồi.”

“Khi nào thì ngươi đi, ta tổ chức tiệc tiễn biệt cho ngươi.” Giang Lam Tuyết nói.

Mai Hoán Chi lại hỏi Lục Trường Thanh: “Khi nào thì đi?”

“Chờ Lam Tuyết qua lễ cập kê.” Lục Trường Thanh nói.

Giang Lam Tuyết cùng Mai Hoán Chi đều sửng sờ, Giang Lam Tuyết nói: “Ngươi và sư phụ đi cùng nhau?”

“Đương nhiên, ta không đi theo hắn thì sao ta có thể tìm được tỷ tỷ!” Mai Hoán Chi nói.

“Là như vậy sao.” Giang Lam Tuyết gật gật đầu.

Mai Hoán Chi nhìn Giang Lam Tuyết, nghĩ Lục Trường Thanh nói phải đợi Giang Lam Tuyết qua lễ cập kê mới đi, liền hỏi nói: “Ngươi làm đồ đệ, chẳng lẽ không cần đi theo sư phụ?”

Giang Lam Tuyết cười cười: “Tất nhiên là muốn.”

Mai Hoán Chi không nói chuyện, dường như rơi vào sự trầm tư.

“Thế nhưng Mai công tử cảm thấy không vui khi ta đi theo, ta không đi cũng được.” Giang Lam Tuyết cố ý nói.

“Hừ, ngươi cùng sư phụ ngươi, liên quan gì đến ta.” Mai Hoán Chi nói.

Giang Lam Tuyết ở Lục gia đến khi chạng vạng mới đi. Lúc gần đi, Lục Trường Thanh kia ra một cái hộp gấm: “Vi sư không tiện tham gia lễ cập kê của ngươi, đây là đồ ta tặng ngươi.”

Giang Lam Tuyết nhận lấy hộp gấm, hốc mắt nóng lên: “Cảm ơn sư phụ.”

Mai Hóa Chi đem đem cái trâm phượng cho nàng: “Đây là ta tặng ngươi, như vậy thì ngươi không trả lại nữa!”

Giang Lam Tuyết cười cười nhận lấy trâm phượng.

“Sau khi trở về nghĩ kĩ càng rồi hẵng quyết định, trong thời gian đó không cần trở lại đây.” Lục Trường Thanh nói.

Giang Lam Tuyết gật gật đầu.

Sau khi trở về nhà Giang Lam Tuyết vẫn luôn nghĩ đến chuyện mà Lục Trường Thanh nói đến. Từ giờ đến lúc nàng xuất giá còn hai năm, nếu như hai năm này có thể đi theo Lục Trường Thanh du ngoạn khắp nơi, nàng sống lại kiếp này cũng không uổng phí. Thế nhưng chỉ sợ cha nương sẽ không đồng ý, còn có Hầu phủ, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.

Giang Lam Tuyết do dự hai ngày, quyết định nói việc này cho Vi thị.

Tất nhiên là Vi thị không đồng ý: “Chuyện này sao có thể được! Con đã là người có hôn ước, sao có thể cùng nam tử khác đi ở ngoài!”

“Nhưng đó là sư phụ của con, giống cha mà thôi.” Giang Lam Tuyết nói.

“Cũng không được, không được, không thể.” Vi thị không cho Giang Lam Tuyết cơ hội nói chuyện, chỉ một mực không đồng ý.

Thấy nương hoàn toàn không nghe mình nói, Giang Lam Tuyết có chút buồn bực.

Cuối tháng Giang Lam Ngọc vẻ vang mà xuất giá. Tuy Hầu phu nhân không cho nàng thêm trang sức, thế nhưng người ở thành Ngân Châu đều biết, Giang gia là thông gia của Hầu phủ, người qua lại, ít nhiều vẫn phải nể mặt Hầu phủ.

Thế nhưng có người không biết suy nghĩ. Chu thị không lấy được trang sức của Hầu phu nhân, trong lòng lại thêm không hài lòng với gia đình Giang Lam Tuyết.

Tinh thần của Giang Lam Tuyết càng ngày càng sa sút. Nếu lần này nàng không thể ra thế giới ngoài kia, đời này nàng sẽ không còn cơ hội nào nữa. Thế nhưng nàng cũng không muốn làm trái ý cha nương. Đúng như sư phụ nói, nàng muốn buông nhưng buông không được, nàng suy nghĩ quá nhiều.

Thấy con mình như thế, trong lòng Vi thị cảm thấy lo lắng, thế nhưng bà không thể để nàng đi như vậy. Nếu để nàng đi, bà phải ăn nói thế nào với Hầu phủ? Không có nhà nào lại đồng ý cho con dâu còn chưa vào cửa đã cùng nam tử khác ra ngoài du ngoạn. Vi thị cũng ngày ngày thở dài, bà cũng không biết tại sao con gái mình lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi.

Chớp mắt đã đến lễ cập kê của Giang Lam Tuyết, Vi thị không yên tâm nàng, đi vào trong phòng Giang Lam Tuyết, muốn cùng nàng nói chuyện.

Giang Lam Tuyết đang thử xiêm y mà Hầu phủ mới mang tới. Hầu phu nhân rất coi trọng lễ cập kê của nàng, lễ phục, lễ khí(), trâm cài đầu, bà đều chuẩn bị tất cả cho nàng.

“Ngươi nhìn xem, Hầu phu nhân đối với ngươi tốt như vậy.” Vi thị vừa nói vừa giúp Giang Lam Tuyết cởi đồ.

“Con phải ở nhà bọn hơn hơn nửa đời mình, hai năm này có tính là gì.” Giang Lam Tuyết nói.

Vi thị tức giận: “Sao con ngoan cố như vậy, nương vì muốn tốt cho con mới làm như vậy.”

Giang Lam Tuyết ngồi vào mép giường, ngồi lệch khỏi gối, rầu rĩ không nói lời nào.

Vi thị đi đến chỗ nàng, thở dài một nói: “Con không nghĩ đến việc khác sao? Vậy con ngẫm lại, con cứ thế đi hai năm, trở về liền gả chồng, vậy con không muốn ở cùng nương nhiều thêm sao?”

Đây chẳng phải là điều mà Giang Lam Tuyết không thể buông bỏ sao? Vì thế nàng đã nghĩ, kiếp này lại trở lại Kinh thành, nhất định phải mang cha nương đi cùng. Hiện giờ nàng chỉ muốn đi ra ngoài kia nhìn ngắm thế giới.

“Nương, con vĩnh viễn đều là con gái người, cho dù có chuyện gì về sau con cũng sẽ hiếu thuận với người, chăm nom người. Tương lai con phải gả cho người khác, là thế tử phu nhân, rồi sinh con, lại là nương của con con, con chỉ muốn hai năm này con được làm chính bản thân mình một lần.” Giang Lam Tuyết khẩn cầu nói, “Nương, người đồng ý đi mà.”

“Không biết con đang nói mấy lời ngu ngốc gì nữa, có lúc nào con không phải con? Cũng không biết con có ý nghĩ đấy ở đâu. Đối với con mà nói gả chồng giống như là đi ngồi tù sao?” Vi thị thở dài, “Cho dù ta có đồng ý, Hầu phủ phải làm sao? Con muốn nói chuyện với Hầu phu nhân như thế nào?”

Giang Lam Tuyết thấy nương nàng có vẻ lay động: “Con sẽ nói với thế tử. Hắn đã từng nói cho dù con có làm gì hắn cũng ủng hộ.”

Vi thị nói: “Con cũng đừng ỷ vào thế tử thích con tùy hứng như vậy. Cho dù thế tử có đồng ý đi chăng nữa, Hầu phu nhân thì sao? Nếu bà muốn gặp con, ta phải tìm con ở chỗ nào để cho bà gặp?”

“Nếu như con thuyết phục được thế tử cùng Hầu phu nhân nương sẽ cho con đi đúng không?” Giang Lam Tuyết nói.

Vi thị thấy những ngày qua con gái luôn rầu rĩ không vui, tâm mềm nhũn gật gật đầu.

Giang Lam Tuyết lúc này mới nhoẻn miệng cười.

Ba ngày sau, Giang Lam Tuyết mười lăm tuổi, đến tuổi cập kê.

Hầu phu nhân làm khách chính(), Kiều Tố Nương làm người xướng lễ. Kiều phu nhân, Viên phu nhân, cùng với những nhà có qua lại với Giang gia, người tới xem rất đông. Cố Doãn Tu cũng về trước khi bắt đầu buổi lễ.

Tam thêm tam bái, buổi lễ kết thúc.

Trên người Giang Lam Tuyết mặc lễ phục, xúc động trong lòng, nhớ tới lễ cập kê ở kiếp trước, còn lâu mới được náo nhiệt như thế này. Hầu phu nhân cũng không làm khách chính, tất nhiên Cố Doãn Tu cũng không đến. Rốt cuộc đời này nàng là do Hầu phủ cầu, dĩ nhiên không giống với kiếp trước.

Sau khi kết thúc buổi lễ, Hầu phu nhân nắm lấy tay Giang tay Lam Tuyết, vui mừng vô cùng. Nữ tử cập kê, năm đó hứa gả, đáng tiếc phải chờ hai năm nữa mới đón được nàng vào cửa.

Khách khứa về hết, Cố Doãn Tu mới tìm được Giang Lam Tuyết. Vân Thi rất biết điều, mang bọn nha hoàn ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết.

Cố Doãn Tu lấy lễ vật mình tự chuẩn bị ra: “Ta tới chậm, đây là quà của ta.”

Giang Lam Tuyết nhận lấy quà, để sang một bên. Nhìn thấy Cố Doãn Tu vừa đen vừa gầy, quân doanh thật là biết tôi luyện con người.

“Sao một tháng mới không thấy mà nàng trông gầy đi nhiều vậy?” Cố Doãn Tu mở lời trước.

Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Ừm, ta có việc nói với ngươi.”

Cố Doãn Tu cảm thấy không phải chuyện tốt, chỉ cười nói: “Ta cũng có việc nói với nàng, nàng để ta nói trước được không?”

“Được, ngươi nói trước.” Giang Lam Tuyết nói.

“Hôm nay là lễ cập kê của nàng, nàng có lấy tên() không?” Cố Doãn Tu cười nói.

“Không có.” Giang Lam Tuyết nói. Cha nàng cũng đã nghĩ cho nàng mấy cái tên, nhưng cái nào nàng cũng không thích nên bỏ rồi.

“Vậy ta cho nàng một cái tên được không.” Cố Doãn Tu nói.

Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu: “Cha ta cho ta lấy mấy cái, ta đều không thích. Ngươi nói ta nghe thử xem.”

“Gọi Tiên Tiên, nàng thấy được không?” Cố Doãn Tu nói.

Giang Lam Tuyết nhấp nhấp miệng: “Không tốt, nghe nịnh nọt dung tục thật sự.” Không bằng cái tên cha nàng đặt.

“Nếu kêu người khác thì có thể tục, nhưng nếu là nàng thì không tầm thường.” Cố Doãn Tu cười nói, nói xong lại đến gần Giang Lam Tuyết: “Dù sao tương lai cũng là ta gọi, cứ gọi là Tiên Tiên đi.”

“Tùy ngươi. Giờ ta có thể nói chuyện của ta được chưa?” Giang Lam Tuyết lùi lại một bước, giữ vững khoảng cách với Cố Doãn Tu.

“Sao ta cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì.” Cố Doãn Tu cười nói.

“Trước ngươi đã từng nói, ta muốn làm gì thì cứ làm, ngươi đều ủng hộ ta. Những lời này giờ còn tính không?” Giang Lam Tuyết nói.

Cố Doãn Tu sững sờ: “Tất nhiên là vẫn tính.”

“Vậy thì tốt, ta muốn cùng sư phụ đi du ngoạn đây đó khoảng hai năm.” Giang Lam Tuyết nhìn hắn, vẻ ngoài và giọng nói không để cho hắn nghi ngờ.

Cố Doãn Tu mở to mắt: “Du ngoạn? Hai năm?”

“Đúng, ngươi đã nói, cho dù ta có làm gì cũng sẽ ủng hộ ta, ta nhất định phải đi.” Giang Lam Tuyết lại nói.

Cố Doãn Tu trầm lặng một lúc rồi nói: “Được.”

Thấy Cố Doãn Tu không hỏi gì, Giang Lam Tuyết lại có chút bất ngờ. Nàng đã chuẩn bị một đống lời nói để khiến hắn cho nàng đi, thế nhưng giờ lại chả cần dùng đến.

Thậm chí một câu vì sao Cố Doãn Tu không hỏi.

“Ngươi không sợ ta sẽ trốn đi sao?” Giang Lam Tuyết hỏi.

Cố Doãn Tu cười cười: “Nàng sẽ không. Nếu như nàng muốn lần trước nàng đã đi cùng biểu ca của mình rồi.”

Cố Doãn Tu thoải mái đồng ý như vậy ngược lại lại làm Giang Lam Tuyết không biết phải nói gì.

Cố Doãn Tu nói: “Nàng không cần lo lắng về nương. Ta sẽ nói với bà.”

Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Ta vẫn nên tự mình nói với bà. Ta không muốn lừa dối bà.”

“Không cần. Ta đi là được rồi. Nàng cứ yên tâm mà đi đi. Nếu như có thời gian, viết thư kể cho ta những gì nàng nghe, nàng thấy trên đường đi là được rồi.” Cố Doãn Tu ôn nhu nói, dường như không muốn rời mắt khỏi nàng, dù chỉ là một giây.

“Vậy… Mấy ngày nữa ta phải đi rồi. Ngươi bảo trọng. Ta… sẽ về trước khi chúng ta thành thân.” Giang Lam Tuyết nói.

“Được, ta chờ nàng.” Cố Doãn Tu cười, tham lam nhìn nàng thêm một lúc. Nàng đi rồi, bản thân sẽ không được nhìn thấy nàng trong hai năm.

“Vậy ngươi sẽ nói gì với Hầu phu nhân?” Giang Lam Tuyết vẫn không yên tâm với hắn.

“Nếu nàng không muốn nói dối, tất nhiên là ta sẽ nói sự thật với bà rồi.” Cố Doãn Tu nói, “Chỉ là, ta nói sẽ tốt hơn là nàng nói.”

Giang Lam Tuyết gật đầu: “Vậy, cảm ơn ngươi.”

“Ta với nàng thì khách khí gì chứ, Tiên Tiên.” Cố Doãn Tu nhẹ nhàng nói.

Giang Lam Tuyết nổi hết cả da gà. Tiên Tiên cái gì chứ, nghe buồn nôn quá.

“Nàng vẫn chưa xem quà mà ta chuẩn bị.” Cố Doãn Tu nói.

Giang Lam Tuyết vẫn luôn nghĩ đến việc nói chuyện với hắn, nào còn tâm trí mà lo quà hắn tặng. Cố Doãn Tu đã nói như vậy, nàng liền mở hộp gấm ra.

Là một khối ngọc bội, nhìn có vẻ cũng là do hắn tự lắm.

Giang Lam Tuyết cười cười: “Tay nghề của ngươi tiến bộ rồi.”

Cố Doãn Tu đắc ý nói: “Trong tương lai nếu ta không làm Hầu gia, làm một người thợ khắc ngọc, cũng có thể nuôi sống nàng.”

Lễ cập kê: lễ trưởng thành, có thể thành thân, sinh con. Nữ thường là , nam , của nam là lễ quan (冠礼)

Chủ nhà thường là bố mẹ của chủ buổi lễ. người xướng lễ: chủ trì buổi lễ. Khách chính: là người do chủ nhà lựa chọn, thường là những người phụ nữ có tài có con cái. Tán, tấn giả: người giúp khách chính.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio