Sáng sớm mùng một tết.
Ta tỉnh dậy trong lòng Nghiêm Tử Tụng.
Đương nhiên, cái gì cũng chưa từng làm.
Thời tiết rất đẹp, ngoại trừ một chút gió lạnh, nhưng ánh mặt trời soi sáng càng lộ ra vài phần ấm áp.
Đôi mắt thâm quầng của mẹ ta thật khiến cho mọi người kinh hoảng. Nhưng ta hiểu rõ nguyên nhân bên trong, cho nên cũng không hề lo lắng chút nào.
Ăn điểm tâm xong liền cùng Nghiêm Tử Tụng xuống lầu, ra ngoài đi dạo một chút.
Sáng nay tiệm bánh bao cũng không mở cửa.
Hơn nữa, sáng sớm mùng một tết, người qua lại đặc biệt vắng vẻ, cho nên thân hình đứng thẳng tắp dưới ánh mặt trời kia ngay lập tức đã cướp lấy sự chú ý của ta.
Dường như vào một buổi sáng của rất nhiều rất nhiều năm về trước, ta đã từng trông thấy tình cảnh này rồi.
Vương Đình Hiên đột nhiên quay đầu, trực tiếp mặt đối mặt, mắt đối mắt với ta.
Sau đó, hắn cười.
Dáng tươi cười của hắn, luôn dễ dàng làm cho ánh nắng nhuộm đẫm toàn thân.
Ta nghĩ, có thể hắn sinh hoạt dưới ánh mặt trời.
Còn Nghiêm Tử Tụng, lại luôn đi dưới làn mưa xối xả.
Hai người bọn họ, thật sự khác biệt.
Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nghiêm Tử Tụng đang đi bên cạnh ta, vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười như trước, rồi chậm rãi đi về phía chúng ta.
Chẳng rõ vì sao, ta đột nhiên có chút khẩn trương.
Ta cảm giác chỉ trong chớp mắt, Nghiêm Tử Tụng đột nhiên có chút căng thẳng, bất giác đi lên phía trước một bước, hơi đưa người che chắn ta ở phía sau.
Tất cả, đều giống như xuất phát từ tiềm thức của hắn.
Đại Thần chậm rãi đi đến, sau đó nói: “Chúc mừng năm mới, tiểu sư muội.”
“Chào sư huynh.” Ta cũng nặn ra dáng vẻ tươi cười, “Sao khách khí quá vậy? Em phải đến chào anh mới đúng chứ!”
“Ồ?” Hắn cười cười, “Em xác định em sẽ đến sao?” Sau đó hắn liếc mắt nhìn Nghiêm Tử Tụng, duy trì dáng vẻ tươi cười. “Có thể cho mượn bạn gái của cậu một chút được không?”
Bạn gái!
Ô… Ta đột nhiên thở dài một hơi.
Thế nhưng Nghiêm Tử Tụng cũng không phủ nhận một lời.
Không biết vì sao, trái tim ta nhóm lên vài phần cảm động. Lại nhìn sang Đại Thần, có thể, đây là kết cục tốt nhất. Vì vậy, ta tiến lên, nắm lấy tay Nghiêm Tử Tụng, kiên định lắc lắc, sau đó gật đầu cười. “Được, sư huynh.”
Quay đầu lại nói với Nghiêm Tử Tụng, “Anh chờ em một chút nha!”
Đại Thần ngạo mạn bước đi trên con đường vắng vẻ, không hề mở miệng.
Ta len lén quay đầu lại nhìn Nghiêm Tử Tụng, quả nhiên, hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
Ta cười cười, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Đại Thần phóng tới. Lại nhìn qua, ánh mắt hắn bao gồm cả ánh mặt trời mùa đông. Hắn nói: “Tiểu sư muội, anh phải xuất ngoại rồi.”
Sau đó hắn vuốt tóc ta, nói: “Anh có thể ôm em một cái không?”
Phong hoa tuyết nguyệt, đến bao giờ mới hết.
Đương nhiên a.
Ta hung hăng ôm chặt lấy Vương Đình Hiên.
Kỳ thật, ta đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, giống như anh em vậy, bày tỏ nhiệt tình.
Sau đó, ta đặc biệt không biết xấu hổ, nói: “Vậy sư huynh có thể cho em bóp mông một tí được không?” Nói thật, ta còn có một mơ ước, có thể thỏa mãn nguyện vọng một thời trẻ người non dạ của rất nhiều năm trước, xem có cảm giác co dãn giống như Quách Tiểu Bảo hay không.
Chỉ đáng tiếc, cho đến bây giờ ta vẫn không dám đánh bất ngờ.
Nghe hắn cười cười, “Bóp rồi tất phải chịu trách nhiệm.”
“Ách,… vậy bỏ đi!” Ta nhanh chóng trả lời.
Nhưng ngay khi ta định bứt ra thì Đại Thần lại đột nhiên ôm chầm lấy ta, rất chặt rất chặt.
Ta thậm chí cảm nhận áp lực mơ hồ của hắn.
Ta nhịn không được ý nghĩ, cái tên này, có lẽ thật sự thích ta rồi.
Hay là…
Ta đột nhiên có chút thương cảm.
Rất nhiều năm rồi, cũng không phải là là không có cơ hội để ôm. Nhưng nhiều năm như vậy, giữa ta và hắn giống như có một bức tường, hắn chưa từng tiến lại, ta cũng không muốn bước qua.
Con người nào phải cây cỏ, sao có thể vô tình. Bản tiểu thư dù sao cũng là một gốc tiên thảo rơi lầm xuống phàm trần!
Đầu óc ta sung huyết, khí khái hào hùng vỗ vỗ vai hắn —— đừng khóc mà!
Đại Thần lúc này mới thả ta ra, dừng lại vài giây rồi đột nhiên cười khẽ. Sau đó hắn nhìn về phía Nghiêm Tử Tụng đang đứng ở đằng kia, hỏi ta: “Lựa chọn sau cùng?”
“Ừm.”
Hắn cười cười, ra vẻ nghiêm túc, “Không thể cho anh làm một người thử việc sao?”
“Không được, tài nguyên có hạn.”
Hắn dừng lại chỉ trong chốc lát, nhìn ta thật sâu rồi đột nhiên ý cười ẩn hiện, bình thản như lúc ban đầu. Sau đó hắn nói: “Anh đi đây.”
Ta biết, đây là một lời cáo biệt.
Mãi cho đến giờ phút này, trong lòng ta mới dâng lên một nỗi sầu ly biệt. Ta nhìn hắn, gật đầu.
Cái gã này, ta đã quen biết rất nhiều năm rồi.
Nhưng hóa ra, ta chẳng bao giờ thử tìm hiểu hắn. Thậm chí ta còn không biết hắn vì sao phải đi, có đúng là vì ta hay không.
Nhưng ta nghĩ, con trai giống như hắn, hẳn là sẽ không để cho ta thay đổi được gì.
Hắn đặt tay lên xoa đầu ta, cái tư thế này, chính là cách thức duy nhất biểu thị rằng hắn đối với ta vô cùng thân thiết.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ trước đây anh đã viết câu gì lên thạch cao không?”
“Ừm.”
Waiting for you…
Lúc này ta nghĩ, ta có nên cười hay không đây, hẳn là phải dùng dáng vẻ tươi cười để che giấu gì đó. Chỉ là, khóe miệng đột nhiên rất nặng, kéo tuột luôn tâm tình của ta.
Nhưng hắn bỗng dưng lại nhẹ nhàng cười gọi, “Tương Hiểu Mạn,” Sau đó, dùng đôi con ngươi đen trắng rõ ràng kia nhìn ta, chậm rãi mở miệng, “Anh sẽ không chờ em nữa.”
Như vậy…
Ta lại ngẩng đầu lên nhìn hắn. Dáng vẻ tươi cười của hắn đều rất tốt đẹp vẫn như từ trước đến giờ không đổi. Nhưng ánh mắt của hắn lại tiết lộ một tâm tình vô cùng xa lạ đối với ta, nhàn nhạt, hơi ly thương.
Sau đó, hắn dùng giọng điệu quen thuộc nửa đùa nửa thật nói: “Nhưng anh sẽ cho em một lần cơ hội hối hận. Anytime, anyplace.”
“Em…”
“Anh đi thật đây.” Hắn cắt ngang lời ta, mỉm cười, “Tiểu biến thái.”
Sau đó, hắn không đợi ta mở miệng, quả quyết xoay người, rời đi.
Nhìn như không có một tia lưu luyến.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhìn theo hắn rời đi.
Sau đó, ta bỗng dưng xoay người, bắt đầu chạy thục mạng về phía Nghiêm Tử Tụng.
Hắn đang bỏ hai tay vào túi quần, ta lao nhanh về phía hắn, đột nhiên ôm chầm lấy hắn làm cho cả hai đều ngã nhào ra sau.
Hắn ôm chặt ta trong ngực, không hề đẩy tar a.
Vì vậy, ta bắt đầu cười.
Ta nằm trên người hắn, dùng cả hai tay ôm lấy gương mặt hắn, bắt đầu chà đạp thỏa thích. Ta cười, nhìn hắn hơi nhăn mày, nhìn ánh mắt mê ly của hắn cũng đang nhìn ta rất thâm thúy, cảm giác được hô hấp của hắn có chút căng thẳng… Quả nhiên, mất đi một chút ly thương.
Hắn nói “Hắn đâu rồi?”
“Đi rồi.” Ta vuốt ve gương mặt của hắn. Hắn quan tâm sao? Hắn quan tâm ta, nhưng vì sao ta lại chẳng thể nào chắc chắn?
Ta nhếch miệng, bắt đầu hôn lên gương mặt đang đỏ ửng lên một cách không tự nhiên của hắn. Sau đó đỉnh đạc nghiêng đầu gối lên ngực hắn, nghe tiếng nhịp tim của hắn, cười hì hì nói: “Nghiêm Tử Tụng, sau này em sẽ đối xử thật tốt với anh!”
Nhất định.
Hắn không hề nói gì cả, chỉ ôm ta. Nhưng chỉ cần nghe tiếng hô hấp của hắn, ta cũng cảm thấy an tâm. Cảm giác như hắn muốn nói lại thôi, ta liền chờ, chờ hắn mở miệng. Một lúc lâu, hắn nói: “Mặt đất rất lạnh.”
Ta cười khanh khách, nói: “Nghiêm Tử Tụng, em thích anh.” Rất thích, rất thích.
Hắn dừng một chút, lại thêm vài phần không được tự nhiên. “Ừm…”
Đồ xấu xa, lần nào cũng không trực tiếp trả lời ta! Ta đặt tay lên hông hắn, bắt đầu cù nhột. Không ngờ tên này vẫn bất động như núi, lại còn chậm rì rì đáp lại ta một câu, “Tôi không sợ nhột…”
Hừm, ta không tin, chết cũng không tin!
Ta tiếp tục bắt tay cù lấy cù để, ai ngờ hắn lại phản ứng, nhìn ta hỏi: “Cô thì sao?”
Ách…
Ta muốn đứng lên! Ta phải chạy trốn chết!
Rất rõ ràng, sự giác ngộ của ta đã quá muộn màng…
Người đâu, cứu mạng!
Cách một lớp quần áo mùa đông đã làm giảm bớt rất nhiều cảm giác nhột, nhưng ta vẫn khổ sở mà khoa trương bừa bãi cười như trước. Vừa cười như điên vừa nghĩ, thật ra ta đã quên nói một câu.
Ta quên nói: Sư huynh, hẹn gặp lại.
Chỉ là, ta không biết có thể còn gặp lại nữa hay không.
Đại Thần xuất ngoại lúc nào, ta cũng không biết. Ta nghĩ, hắn quen biết với một kẻ vô lương tâm như ta, cũng là đáng phận. Ta quyết định ngược lại đi tìm hiểu về Nghiêm Tử Tụng của mình.
Ta đã từng nói, muốn tìm hiểu về con người của Nghiêm Tử Tụng, nhưng vào cái đêm ngủ chung một giường với hắn, nhìn hắn nằm bên giường ta mới phát hiện, hóa ra có một vấn đề ta vẫn chưa từng hỏi hắn.
Thậm chí, còn chẳng nghĩ đến chuyện đi hỏi.
Đối mặt với hắn, trái tim cứng rắn của ta bắt đầu từng giọt từng giọt nước chảy đá mòn. Hiện tại, không ngờ còn làm làm mất luôn khí khái hào hùng trước kia của mình…
Vốn muốn giữ hắn ở lại nhà vài ngày, nhưng mẹ ta nghiêm mặt lạnh nói, ông nội kêu ba ta đưa cả nhà ta về chúc tết. Sau đó còn nói, mày muốn chết thì cứ dắt Nghiêm Tử Tụng theo đi. Sau đó ta suy nghĩ một chút, quyết định nhịn đau, tạm biệt hắn.
Không sao, tiểu biệt thắng tân hôn, trước ngày chia ly một đêm, ta nói với hắn: “Nghiêm Tử Tụng, anh phải nhớ em đó.”
Ta không thích ông nội, ông là một ông già phong kiến và cổ hủ.
Nghe ba ta nói, ông cố ta là một địa chủ, thật lâu thật lâu trước đây, bị phá sản, từ đó về sau chưa gượng dậy nổi. Nhưng ông nội ta rất thông minh, không chỉ thoát khỏi thân phận con trai của địa chủ cũ, sống rất vui vẻ mà còn trở thành một người giàu có, len lén cưới đến mấy bà vợ.
Ông có rất nhiều rất nhiều con, nhiều đến nỗi ta cũng không nhớ nổi, cũng không biết ba ta là người con thứ mấy nữa. Dù sao, ông nội cũng không thương ba, hơn nữa, ba ta có lúc rất ngốc, nên ông nội không thèm nhìn đến ba.
Ba ta và mấy người anh em khác cũng không thân, thường ngày căn bản không hề qua lại. Dù sao, ba ta cũng không có tiền, những người đó căn bản chẳng chấm mút được gì.
Thật ra mẹ ta rất không muốn về, nhưng ba ta cứ kiên trì mãi nên bà đành phải thỏa hiệp. Sau đó, kể cho ta nghe, nói trắng ra là vì ông nội đã biết chuyện năm nay ta đậu vào trường đại học trọng điểm. Trước đám con cháu của ông cũng coi như đã lấy lại mặt mũi. Cho nên… muốn ba ta dẫn ta trở về làm rạng rỡ tổ tông một chút.
Sau đó, ta cũng trở về.
Đôi mắt của ông nội rất tà, khóe mắt có đuôi, cho nên ánh mắt nhìn có vẻ tà môn. Ông ngồi ở phòng khách, mặc dù không cao, nhưng luôn tạo cho người khác cảm giác ông luôn nhìn đời qua khóe mắt, nhìn người từ trên cao. Điều này thật sự chỉ có ông mới có được bản lĩnh đó.
Ta nghĩ, ông thật giống lão rùa biển trong mấy phim hoạt hình, là người rất có mị lực!
Về phần đám gà nhà ông hình như còn chưa nhận ra ta, đúng là thiếu kiến thức! Tiểu nhân ta đây sau này sẽ nhổ sạch hết lông tổ tông các ngươi!
Mặc dù không nhận ra, lần này chúng nó cũng là cả nhà đều đã rời ổ, gà đen gà mái gà hoa, cộng thêm cả trứng gà, sau khi đun sôi liền chạy lên bàn hoan nghênh ta tới.
Ta nghĩ, ông nội đúng là nhớ tình bạn cũ, đồ đạc trong phòng khách toàn bộ đều làm bằng gỗ đỏ. Khi còn bé, có một lần ta đã hứng trí bôi kẹo cao su xuống dưới ghế, quả nhiên giờ vẫn còn. Hôm nay, kể cả đống nước bọt ngày xưa ta đã từng nhổ ra cũng đang biến chất hóa thạch.
Cảnh còn người mất.
Chỉ có điều, lúc ta mò tìm dấu vết kẹo cao su, ta đoán chừng, không biết cái ghế sô pha này đã bị bao nhiêu người cùng chung chí hướng quệt nước mũi lên mặt rồi.
Âu da!
Sau đó, ta thoáng nhìn qua mấy người cùng thế hệ, ngang hàng với mình. Ai nấy đều dẫn theo một đống ba bốn đứa con đến gọi ta là dì.
Dì thật là lợi hại, đậu vào trường đại học trọng điểm nha.
Dì đẹp quá đi.
Phải theo dì học tập mới được!
Dì ơi…
Dì à…
Dì ới ời! !
Gào khóc, cánh chim nhỏ mang tên thanh xuân của ta không ngờ vì thế mà một đi không trở lại.
Ngày thứ hai, không cần làm bữa sáng cho Nghiêm Tử Tụng. Mười hai giờ ta mới từ trên giường bò dậy, trực tiếp ăn cơm trưa.
Ông nội nghĩ, đàn bà phải biết làm việc. Mới sáng sớm mẹ ta đã bị dựng dậy đi rửa chuồng heo. Thảo nào đến bây giờ bà vẫn còn nghiêm mặt lạnh, toàn thân còn tỏa ra một loại khí tức của loài động vật bốn chân.
Sau đó, ta thoáng nhìn qua đối tượng ‘Môn đăng hộ đối’ mà ông nội giới thiệu cho mình. Hắn đang an vị bên bàn cơm, nhìn ta cười khúc khích, tướng mạo thì… không dám khen tặng…
Này này! Đừng tưởng rằng gia đình bán thịt heo liền có thể gọi là môn đăng hộ đối với bản tiểu thư nha!
Trên bảng quảng cáo của tiệm bánh bao nhà ta có ghi rõ ràng là tự sản tự tiêu. Bộ thịt heo nhà các ngươi cũng tự sản tự tiêu hả?
Trên bàn cơm, ông nội uy nghiêm nói con gái lớn lên phải lấy chồng, bảo ta hãy đính hôn trước.
Ta đang vui vẻ lắng nghe, bỗng dưng vỗ bàn đứng dậy, phút chốc cầm một cái đùi gà lên chạy tới trước mặt ông nội, dí đùi gà đến sát miệng ông: “Xin hỏi ông nội, ý niệm nào trong đầu đã thúc đẩy ông đưa ra quyết định này?”
Mọi người ngồi trong bàn ăn được sắp xếp vị trí theo bối phận, ba ta được xếp vào góc tối nhất, cách ông nội rất xa. Khi ta đưa microphone tới gần, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Ta liếc mắt nhìn sắc mặt của mẹ, lần này bà lại vô cùng lạc quan vui vẻ.
Ông nội không hổ là người giàu kinh nghiệm, không giận mà uy, “Đang có khách, về chỗ ngồi xuống.”
Ta lắc đầu, quyết định để lại cho người kia một chút mặt mũi, nhẹ nhàng kề sát bên tai ông nói: “Ông nội, ông không nói sẽ làm anh ấy mất mặt!”
“Đàn ông là phải dựa vào tướng mạo!” Âm thanh rất to, có thể nói là rung trời chuyển đất!
Ách, ta nhún vai, vẻ mặt vô tội, “Thế nhưng sự thật là anh ấy có ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái gì lắm đâu!”
“Hừm!” Ông xì một tiếng rõ to, sau đó nói: “Cục đất trong lò sát sinh, mỗi ngày có thể mổ trên trăm cái đầu heo.”
Cục đất… Ta nhướng mi, cười hắc hắc, “Ông nội, nhu cầu thịt heo trong tiệm bánh bao nhà chúng cháu một ngày đêm cũng cần đến hơn mười cân.”
“Cái đó khác.”
“Ủa? Xin hỏi ông nội, vậy là vì sự nghiệp nuôi heo của nhà chú Tam thịnh vượng phát đạt sao?”
“Ngồi xuống!”
Ta nheo mắt, vẫn cứ cười, “Ông nội đừng giận.” Sau đó, ta đặt cái đùi gà vào chén của ông, “Mời ông ăn.” Ta cả gan làm loạn, đưa tay lên săn sóc, lau lau vết dơ trên mặt ông nội, ra vẻ hiếu kỳ, “Chú Tam không có con gái sao?”
“Về chỗ, ngồi xuống ăn!”
Ta vô cùng thân thiết giúp ông nội vuốt thẳng lại mái tọc bạc thưa thớt của ông, rồi cười: “Tuy rằng cháu có bằng cấp, nhưng lại chưa từng nghiên cứu về lịch sử phát triển của heo thịt!”
“Không cần giải thích!”
Ta lấy một cái ghế đến ngồi bên cạnh ông, rồi gắp cho ông một ít rau, “Vậy chúng ta cần lý giải vấn đề lịch sử nào ạ?”
“Tùy.”
“Hắc, ông nội, ông có biết người đầu tiên thống nhất đất nước trong lịch sử là thuộc triều đại nào không?” Ta tiếp tục cười đến hoa xuân xán lạn, xua tan cả bầu không khí nặng nề vừa rồi.
“Triều Tần.” Đột nhiên toàn thân hứng thú không nhịn được.
“Câu trả lời hoàn toàn chính xác, ông được cộng mười điểm!” Ta lại cầm cái đùi gà trong chén của ông nội lên, “Vậy nữ hoàng tế đầu tiên là ai?”
“Võ Tắc Thiên.”
“Trả lời chính xác, lại cộng mười điểm! Ông nội, ông phải đeo thêm cái kính vào rồi đó!” Ta tiếc hận nói, “Hoàng triều phong kiến cuối cùng là triều nào?”
“Thanh triều.”
“Trả lời chính xác!” Mấy câu trôi qua, ta cười cười nhìn cái tên đồ tể kia, “Ôi chao! Hỏi anh một câu đơn giản thôi nha, vị hoàng đế thứ ba của Đường Triều tên là gì?”
“Ách… Đường… Đường…”
Ta phút chốc thu hồi vẻ tươi cười, “Đường? Người ta họ Lý nha!” Sau đó vẻ mặt giống như địa hình gợn sóng gập ghềnh, “Rất rõ ràng, tôi với anh, chúng ta bất đồng ngôn ngữ.”
“…” Toàn bộ bàn ăn nhốn nháo.
Ta lại tiếp tục cười, “Mọi người ăn tiếp đi!”
“…”
“…”
Trên xe lửa trở về, nỗi nhớ nhà của ta dâng lên.
Xuống xe chưa được bao lâu, ta chạy thẳng đến nhà Nghiêm Tử Tụng, chẳng thấy mệt chút nào.
Nhưng gian nhà lại vắng vẻ, gõ cửa cũng không ai trả lời. Tâm tình như hoa tươi nở rộ nhất thời điêu linh. Đợi một hồi lâu, suy nghĩ nát óc mới phát hiện, hóa ra mình không hề có cách nào liên lạc với Nghiêm Tử Tụng. Con bà nó chứ, tên này rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Mãi cho đến trước ngày khai giảng, ta cũng không gặp được Nghiêm Tử Tụng.
Trước khai giảng một ngày, ta đột nhiên nhận được một món quà. Sau khi ký nhận bưu kiện, ta kiểm tra thì đó là một cái hộp nhỏ rất tinh xảo. Mở hộp ra, nằm lẳng lặng bên trong là một chiếc lắc tay bạch kim, kiểu dáng rất xinh đẹp sang trọng.
Bên trong còn có một tờ giấy nhỏ mang theo nét chữ hoàn toàn xa lạ.
“Năm mới vui vẻ”
Ký tên: Tử Tụng.
Oh my hero!
Cảm giác đầu tiên của ta chính là: chỉ có hai từ, sao lại khó đọc thế này.
Cảm giác thứ hai là: Nghiêm Tử Tụng, anh chạy đi đâu rồi hả, kết quả người nhớ anh lại là em.
Sau đó, ta nhấc nó lên cầm trong tay, hứng thú rã rời.
Nhớ anh quá, Nghiêm Tử Tụng.