Cuộc thi cuối kỳ kéo dài ba tuần lễ, rốt cuộc cũng kết thúc.
Ta chăm chú ôn bài thi cử, dẹp ái tình sang một bên, cũng không thèm để ý gì đến Nghiêm Tử Tụng.
Sau đó, mùa hè đã đến.
Ở đại học, các khóa các cấp nghỉ hè khác nhau. Ta và Nghiêm Tử Tụng, vừa vặn nghỉ cách nhau một khoảng thời gian.
Thi xong, mọi người trong ký túc xá chúng ta trao cho nhau những cái ôm thắm thiết rồi lần lượt xách hành lý trở về nhà.
Ngày thứ hai sau khi về nhà, ta đột nhiên nổi hứng. Còn chưa kịp do dự cân nhắc, ta đã vác ba lô về quê thăm ông nội.
Mẹ ta chỉ vào bóng lưng của ta mà nói với bố ta, con gái ông điên rồi.
Ta cũng biết, ta điên rồi.
Khi ta bỏ ba lô xuống, ông nội đang ngồi trên cao đường đờ người ra, từ xa xa cứ dụi mãi mấy cục ghèn mắt còn chưa kịp lau rửa sạch sẽ. Ta đi đến vỗ ông một cái ‘Ông nội, cháu gái ông đã về rồi đây.”
Sau đó, ta chủ động ra sau vườn nhổ cỏ cho heo, trâu bò ăn.
Đám anh chị em họ của ta đều nghĩ ta ăn no rửng mỡ, hiên ngang lẫm liệt nói cho ta biết, mấy con heo nhà bọn họ chỉ ăn thức ăn gia súc mà thôi. Nhưng những ngày kế tiếp, họ lại cứ vây quanh quấn lấy ta. Ta nghĩ, bọn họ thật ra rất muốn làm thân với ta.
Ta đột nhiên rất cảm khái. Ta là con một, cho tới nay, ta đều nghĩ cô độc là lẽ đương nhiên. Nhưng đám người trước mắt đều là anh chị em có quan hệ huyết thống với ta…
Vào đêm, miền thôn quê chìm trong bóng tối mù mù, cách thật xa mới có một ngọn đèn đường mờ nhạt. Một đoàn kiến cánh cứ vòng quanh ngọn đèn đó bay tới bay lui, nhẹ nhàng tung tăng, rất có ý cảnh.
Từ trước cửa sổ nhìn ra ngoài, côn trùng nấp trong đồng ruộng kêu vang, cỏ dại mọc thành bụi, bóng núi lắc lư. Khắp nơi đều tràn ngập hương sắc đồng quê.
Nhà ông nội cũng khá giả. Nhà cửa phòng ốc rất rộng lớn, tất cả đều được trát vôi trắng. Màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng. Nhưng trên tường thỉnh thoảng vẫn có hai ba cái mạng nhện thật lớn, hại ta đôi khi ngẩng đầu lên, cứ sợ chúng nó đột nhiên hứng trí đu tơ xuống chơi.
Chỉ mỗi tội ban đêm không có gì giải trí. Dây ăng ten ngoài cửa chỉ thu được bảy tám kênh truyền hình. Còn đường truyền internet, không biết có phải vì đường bộ quá dài hay không mà cứ chập chà chập chờn, chạy một đoạn lại nghẽn một đoạn.
Về sau, ta đành hầu mọi người chơi mạt chược. Đánh không lớn, chỉ một hào một ván, nhưng cơ bản là ta chẳng thua bao giờ. Mặc dù không quá kịch tính đến mức toàn ù đại tam nguyên đại tứ hỉ, nhưng quả thật là ta rất có duyên với toàn chữ. Thảo nào người ta hay nói, đen tình thì đỏ bạc. Tích thiểu thành đa, ta tin tưởng tương lai không xa, có thể thu hồi toàn bộ tiền đi đường.
Ban ngày, có lúc sẽ đội mũ rơm, lấy đại một chút đồ ăn, đầy một bình nước rồi leo lên núi chơi. Ông nội sẽ gọi người đi cùng ta. Người đó xấp xỉ tuổi ta, bề ngoài cũng khá hiền lành. Đột nhiên ý thức được, ông nội kỳ thật cũng rất thương ta, chí ít thì ông đã không gọi người dùng chổi đánh đuổi ta đi.
Có lúc lại nhảy lên xe máy kéo của mấy chú bác, chạy vào sâu trong thôn. Vượt qua một đoạn đường xóc nảy gập ghềnh, sau đó xin chủ nhà uống nhờ nước giếng hay một cốc trà, đào khoai lang nướng ăn. Cuối cùng, ra suối chơi một lúc rồi mới trở về.
Trong quá trình đó, không ngừng có những gã thanh niên khen ta đẹp, còn hái hoa dại ven đường để tặng ta.
Cũng không biết thế nào, rốt cuộc lại thân thiết được với rất nhiều hộ gia đình trong thôn. Cho dù không nhớ nổi tên của cô dì chú bác thím dượng… trông tựa tựa như nhau ấy, lại thu hoạch được rất nhiều nông sản bọn họ cho ta khi ra về.
Người lớn cứ nói, hãy về nói với ông nội cháu, đứa cháu gái này của ông rất hiếu thảo.
Ngày tháng cứ trôi qua vô cùng đơn giản như thế. Trước tám giờ tối đã tắm rửa xong xuôi leo lên giường ngủ. Năm giờ sáng đã thức dậy giúp bà nội cho gà ăn. Chỉ là khi đi tắm, vô tình nhìn vào gương, lại đột nhiên phát hiện mình phơi nắng đã đen đi rất nhiều.
Thật sự là núi không chuyển thì sông cũng phải dời, con người chẳng bao giờ mà trắng được cả đời.
Ở nông thôn, mỗi ngày đều chơi rất mệt, nằm xuống là ngủ thẳng giấc cho đến bình minh. Nhưng thỉnh thoảng nằm mộng, cũng bất giác mơ thấy hắn.
Sau khi tỉnh lại, dẫu cứ muốn nhớ lại tối qua rốt cuộc mình đã mơ thấy những gì, nhưng nội dung cụ thể thế nào thì mãi vẫn không nhớ ra được. Một lần, hai lần, lại đột nhiên phát hiện, thì ra ta vẫn không thể quên hắn.
Buổi tối, khí trời oi bức.
Đầu giường có gắn một cái quạt có lẽ chín năm nay không được tu sửa, khi chuyển động cứ dẫn theo những tạp âm ong ong rất lớn. Đã tỉnh giấc rồi thì sẽ không ngủ được nữa, nhưng lại sợ lão nhện đu dây rớt xuống đầu, cho nên cứ trợn tròn hai mắt mà nghĩ lung tung đủ thứ chuyện. Lúc đó, hắn cũng bất giác nhảy ra, chui vào trong đầu.
Sáng sớm hôm sau trời vang sấm rền, nhưng mặt trời vẫn uể oải trèo lên đỉnh đầu. Ông nội được người trong thôn mời ra ngoài ăn, lại hạ lệnh cho ta không được rời khỏi nhà. Ngẫm lại, đang đi trên đường làng mà mắc mưa thì phải tội, chẳng có lấy một chỗ dung thân.
Ta ở trong phòng, chán muốn chết. Căn nhà sát vách có nuôi một con chó cỏ, trước đó vài ngày sinh được một chú cún con. Chẳng chạy đi đâu chơi được, thấy con cún cũng xinh, ta liền bế về đùa chơi.
Đột nhiên ầm ầm một tiếng, mưa tuôn xối xả, tầm tã, tả tơi, thỉnh thoảng còn xẹt lên vài tia chớp giật. Chỉ thoáng chốc, khắp làng quê đồng ruộng núi non đều chìm trong màn mưa trắng xóa, trời đất mang mang, nhưng được cái không khí trở nên mát mẻ hẳn.
Ta xách một băng ghế nhỏ ra ngồi trước mái hiên. Vừa cảm nhận một chút nước mưa thỉnh thoảng hắt vào, vừa loay hoay vuốt ve con cún trong lòng, đờ ra.
Ngây ngốc đờ đẫn một hồi, bỗng nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện ngay trước sân, đi giữa màn mưa.
Trời vẫn đổ mưa rầm rập, sấm rền chớp giật. Một hai tiếng chó sủa từ xa xa truyền đến. Thỉnh thoảng lại có ai đó lái xe máy ù ù chạy qua. Nước mưa xoạch xoạch khuynh đảo khoảng sân xi măng, rồi nhanh chóng tụ thành những dòng chảy ồ ồ.
Mà hắn…
Đột nhiên lại xuất hiện giữa màn mưa.
Nhìn hắn kéo chiếc vali màu đen đi tới, trong nháy mắt ta chợt cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng cũng không nhúc nhích, cứ ngồi như thế nhìn hắn chậm rãi tiến lên. Quả thật là ‘chậm rãi tiến lên’.
Ký ức, thoáng cái đã trở lại mùa hè của rất nhiều năm trước. Hắn thản nhiên thong dong tự đắc đi trong cơn mưa xối xả. Lúc đó, thân hình hắn gầy teo nho nhỏ, nhưng nhìn không ra một tia chật vật nào, chỉ cảm thấy vô cùng tịch liêu.
Vật đổi sao dời, cảnh vật xung quanh, đường xá nhà cửa cũng biến mất, chỉ có một khoảng trời mênh mang phía sau lưng hắn. Thân hình hắn cũng đột nhiên cao lớn hơn nhiều. Đến cuối cùng, cái tên của hắn nhảy ra trong đầu…
Nghiêm tử tụng.
Nghiêm tử tụng…
Ta cúi xuống vuốt ve đầu cún, chăm chú nhìn vào đôi mắt ngây thơ đen nhánh của nó chứ không thèm nhìn hắn. Sợ nhìn thấy hắn tim lại bị kích thích. Sợ nhìn thấy hắn lại sẽ mềm lòng.
Nhưng dù sao hắn cũng đã tới. Hắn đi thẳng đến trước mặt ta rồi đứng lại.
Ta ôm con chó nhỏ, đầu vẫn cúi gằm xuống, nghe tiếng mưa rơi trên đồng ruộng, tạt cho những cây cỏ mọc thành bụi cũng phải nghiêng ngả.
Sau đó, âm thành mềm mại đến kỳ cục của hắn vang lên. Hắn nói: “Anh đến tìm em rồi đây, Tương Hiểu Mạn.”
Ta nhìn đôi giày thể thao ướt sũng của hắn.
Không biết có phải bị ta vuốt lông nhiều đến mức khó chịu hay không mà con cún bắt đầu ô ô giãy dụa. Sau đó ta không ôm chặt, để nó giãy thoát. Con cún đó chưng hửng, ngã xuống đất. Sau đó nấp vào chỗ ít bị hắt mưa nhất, rung mình mấy cái rũ nước mưa rồi chạy biến đi mất.
Chắc nó chạy đi tìm mẹ rồi, còn hắn, lại tới tìm ta.
Rốt cuộc, ta cũng ngẩng đầu lên. Đầu tóc hắn ướt sũng, nước mưa theo gương mặt hắn chảy xuống. Toàn bộ thân thể cũng đều ướt đẫm. Gọng kính màu hồng cũng bị nước mưa nhạt nhòa làm cho nhìn không rõ màu sắc nữa.
Hiển nhiên, trận mưa to này ập xuống quá đột ngột, làm cho hắn trở tay không kịp.
Ta không hiểu nổi tâm tình của mình lúc này, đột nhiên rất muốn hỏi hắn, vì sao lại biết mà tìm đến đây. Rõ ràng chỉ có bố mẹ ta mới biết thôi mà.
Ta còn đang duy trì tư thế ôm ấp cún con, lại nghĩ. Chẳng phải mẹ vẫn luôn phản đối ta và hắn qua lại hay sao? Tuy rằng ta chưa nói cho mẹ biết ta và Nghiêm Tử Tụng đã chia tay, nhưng hẳn bà cũng đã nhìn ra có chuyện gì đó không ổn… Còn nữa, rốt cuộc ta đã ở nông thôn chờ đợi bao lâu rồi?
Ta không biết chúng ta đang làm cái gì nữa. Hắn đứng, ta ngồi, cả hai đều trầm mặc.
Bà nội đột nhiên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng bị mắc mưa đến nỗi cả người ướt sũng, “Cậu là ai vậy?” Sau đó vội vã đưa ra quyết định, “Ai ui, mưa to dữ lắm! Vào đây trú mưa đi.”
Ta liền đứng lên, chẳng nói lời nào xoay người đi vào phòng.
Sau khi vào nhà lại nghe thấy Nghiêm Tử Tụng dùng một giọng điệu thành khẩn mà dõng dạc, đứng ở cửa nói: “Chào bà ạ, cháu là bạn trai của Tương Hiểu Mạn.”
Cuối cùng đổi lấy sự trầm mặc hoàn toàn.
Tất cả quần áo đồ dùng trong vali của Nghiêm Tử Tụng đều bị nhiễm nước. Bà nội vốn tính thiện lương, cho hắn mượn một bộ quần áo rồi chỉ đường đến WC tắm rửa.
Ta cầm cây quạt tròn hương bồ ngồi trong phòng khách, chậm rãi phe phẩy, tạo phong tách thanh cao tư lự.
Bà nội đi tới hỏi ta, hắn có thật là bạn trai của ta không. Lần đầu tiên ta gọi điện thoại cho mẹ, để bà hỏi mẹ ta.
Sau đó ta đi tới cửa nhìn ngoài trời bỗng nhiên tạnh mưa, nghĩ, ông trời đúng là quỷ dị mà.
Mãi cho đến khi hắn đi lên, mới quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Hắn không mang dép, mắt kính đã gác ở trên mũi, mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng rộng thùng thình phối với chiếc quần đùi giá hai mươi đồng đã bị tẩy đến nỗi trắng bệch, vừa đi vừa dùng khăn mặt lau tóc.
Ta giật mình, tự dưng trong tình huống này mà lại thấy hắn rất mê người…
Bỗng dưng nghe bà nội gọi đến nhận điện thoại. Ta bật người hoàn hồn, chạy qua tiếp nhận. Ở đầu dây bên kia, mẹ ta điên cuồng hét lên, “Chuyện của mày thì tự đi mà giải quyết! Cái gã người yêu của mày tối không đến lại đến vào lúc sáng sớm, có biết rằng làm vậy khiến mẹ mày bị áp lực rất lớn không hả?”
Ta yên lặng lắng nghe, sau đó đưa mắt nhìn Nghiêm Tử Tụng một cái rồi mới quay đầu lại nói với mẹ, “Biết rồi biết rồi, bye nhé!”
Ném điện thoại lại cho bà nội, xoay người bỏ ra ngoài.
Nghiêm Tử Tụng bắt đầu nhắm mắt theo đuôi.
Sau cơn mưa, không khí thôn quê thật sảng khoái, nhưng đường xá lại rất lầy lội. Thoáng cái giày dép đã bị vấy bẩn vô cùng, hơi chút lún xuống. Hắn không mang dép, sợ rằng càng thêm khó đi.
Nhưng hắn vẫn cứ thế đi theo ta, đột nhiên mở miệng nói. “Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều.”
Ta không tiếp lời.
“Nghĩ tới nghĩ lui, lại hiểu được em.”
“…”
“Anh rất… nhớ em.”
Ta đi trên đường, cảm giác tim đập phù phù phù phù liên hồi, phân không rõ cảm nhận trong lòng, chỉ biết rằng vẫn không muốn bị những lời nói dỗ ngon dỗ ngọt này mê hoặc.
Bầu trời được gội rửa, trong sáng vô cùng, cỏ cây hoa lá cũng tươi sáng hẳn lên. Không khí lành lạnh. Những hạt nước mưa tròn lẳng còn đọng lại trên cỏ cây hai bên đường, thỉnh thoảng lại bị gió thổi bắn ra tung tóe.
Sau đó, hắn cũng trầm mặc một lúc, “Em… có phải là đã rất uất ức hay không?”
Chỉ một câu nói, đã khiến cho viền mắt ta ướt át.
Hắn đột nhiên từ phía sau ôm lấy ta, gối đầu lên vai ta, nhẹ nhàng nói. “Thế nhưng, cũng đừng bỏ mặc anh như vậy…”
Kỳ thật ta muốn hỏi hắn, có yêu ta hay không.
Chỉ là tình yêu, lúc trước ta đã nghĩ nó quá đơn giản. Đơn giản đến mức, ta đột nhiên không có cách nào tin tưởng.
Ta nhẹ nhàng ngừng thở. Đầu óc không hiểu sao cứ trống rỗng, lại đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh lúc ta và hắn ở chung, vang lên những câu nói hắn đã từng nói với ta…
Sau đó, ta đẩy tay hắn ra, nói: “Cút.”
Nói xong, nước mắt đột nhiên lăn dài.
Cái từ này, rất đau.
Nếu hắn chưa từng biết, chưa từng hiểu được.
Nếu ta thật sự tiếp tục theo đuổi hắn.
Nếu hắn lại thốt ra chữ này.
Nếu ta không thể đảm đương nổi nữa.
…
Nếu hắn bây giờ, không có khả năng thừa nhận…
Quay lại…
“Cút đi.”
Chúng ta, ta và Nghiêm Tử Tụng, trầm mặc đứng đó, phảng phất như đang lắng nghe tiếng hô hấp của sơn dã trong trời đất.
Bước chân bị bùn lầy dưới đất kéo trầm đến mức nặng nề. Có lẽ chính vì nguyên nhân đó, ta đi rất chậm.
Hắn vẫn không chịu cút đi.
Thật chậm rãi, bước từng bước đi theo phía sau ta.
Ta không quay lại nhìn vẻ mặt của hắn, cũng không hiểu vì sao lại không tài nào tưởng tượng được vẻ mặt của hắn. Chỉ là đột nhiên đối lập với trước kia – cứ nhớ tới lúc hắn nói cút đi là ta lại cười. Bây giờ cũng không thể nhớ nổi lúc đó tâm tính thế nào mà lại cười như vậy, chỉ có thể phỏng đoán cảm xúc của hắn lúc đó, là vui vẻ ư? Phiền chán? Tức giận? Hay không thể tránh được?
Ta lại tinh tế nhận ra tâm tình của mình lúc này, tất cả những suy nghĩ phức tạp bắt đầu kéo tơ làm tổ. Ta…
Không ngờ là… đang sợ.
Viền mắt bất ngờ ướt át một cách khó hiểu. Đi mãi đi mãi, cũng không biết đã đi bao xa. Lại nghe hắn đột nhiên dùng giọng điệu cực nhẹ cực nhẹ, nói: “Tương Hiểu Mạn, em làm sao vậy?”
Âm thanh đó, cất giấu một tia áp lực, một ít khàn khàn, phảng phất như bị uất nghẹn trong cổ họng thật lâu, cho nên nghe mới cảm thấy gian nan như vậy.
Ta hấp hấp cái mũi, cố chống chọi với nước mắt cứ trực trào ra khỏi vành mắt. Ừ nhỉ, ta làm sao vậy?
Vì sao chỉ cảm thấy tâm tư đang bị vây hãm trong trạng trái cực kỳ áp lực, làm như chỉ cần một người không cẩn thận thì chúng ta sẽ quay lại từ đầu.
Ta đuổi, hắn đi.
Ta tới gần, hắn tránh né.
Vậy mà khi ta bỏ đi, hắn lại vẫy tay ngoắc lại.
Càng ngày càng lo được lo mất.
Cho nên mới sợ, sợ rằng cuối cùng sẽ kiệt quệ.
Lại nghe thấy giọng nói cực nhẹ cực nhẹ của hắn vang lên, giống như tự hỏi. Hắn nói: “Tương Hiểu Mạn, chúng ta làm sao vậy?”
“…” Ta không đáp lại lời nào.
Chúng ta làm sao vậy? Ta vẫn một mực quấn quýt đáp án.
Những ngày sống ở quê, cuối cùng ta cũng có được cuộc sống ‘có vẻ như’ bình lặng, là ‘có vẻ như’ thôi. Nhưng nó cứ vậy trôi qua, thỉnh thoảng lại nghĩ, ở đây thật khô khan và buồn chán. Khó khăn lắm mới đợi được một trận mưa to đến gội rửa tất cả, hắn lại xuất hiện, khiến cho trong lòng phút chốc lại cảm thấy bất an.
Cho nên, chúng ta, đến tột cùng đang làm sao vậy?
Sau đó ta nói, “Anh đi đi, Nghiêm Tử Tụng.”
Cút… Cái chữ đó quả nhiên quá nặng nề, ta mơ hồ thở dài một hơi.
Hắn vẫn duy trì khoảng cách cũ, đi theo ta hỏi: “Đi ư, đi đâu?”
“Đi đâu bây giờ?” Hắn cũng không chờ ta trả lời, lại nhẹ nhàng nói tiếp. “Em nói xem, rốt cuộc bà ta có yêu bố anh hay không?”
“…” Ta dừng một chút, không phản ứng nhiều.
“Bọn họ luôn luôn tranh cãi, không ngừng tranh chấp… vì sao lại ở cùng nhau, vì sao lại sinh ra anh… Vì sao vậy, Tương Hiểu Mạn?” Giọng nói của Nghiêm Tử Tụng có một loại áp lực quay tròn bất định. Âm thanh đột nhiên lại mang theo trách cứ, “Nhất định phải nhắc đến bà ta sao?”
“…”
“Nhất định phải nhắc đến bà ta sao?” Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Tử tụng vẫn chưa buông tha, “Nhất định phải đi sao?”
“Thế nhưng, Tương Hiểu Mạn, vì sao em lại tới gần anh? Vì sao…”
Ta bất lực để mặc nước mắt tràn mi, đầu óc cũng trống rỗng.
“Em không thương anh nữa sao?” Hắn dừng một chút, “Thế nhưng, rốt cuộc thì em có yêu anh hay không?”
…
Câu hỏi cuối cùng của hắn làm ta vô cùng đau đớn.
Là đau lòng. Đau đến mức ta đột nhiên không có cách nào bước tiếp được nữa.
Còn hắn vẫn từng bước từng bước đi đến gần ta. Hắn nói: “Anh không đi. Anh đi rồi…” Hắn đột nhiên từ phía sau ôm lấy ta. “Em sẽ không trở lại nữa.”
Một tiếng sấm rền chấn động phía chân trời.
Hắn nói nếu hắn đi, ta sẽ không trở lại…
Chỉ trong nháy mắt, cơn mưa tầm tã không hề báo trước đã lập tức trút xuống, nhanh chóng trút xuống người ta và hắn, ướt đẫm.
Tất cả cảm quan, đều bị người phía sau ta cướp đi hết.
Rốt cuộc cũng hiểu ra, cái gì gọi là ‘Không biết là nước mưa hay nước mắt, nhìn không rõ thế giới. Trời đất mênh mang, chân trời bao la.’
Vì sao nhất định phải nhắc đến bà ta ư? Ta tự hỏi chính mình.
Cũng không nhất định phải đề cập đến bà. Chỉ là sự tồn tại của bà, lại ảnh hưởng đến anh và em…
Nghiêm Tử Tụng, kỳ thật, có phải là anh chưa bao giờ tin tưởng em không?
Ta cũng không nhúc nhích, chỉ đứng yên tại chỗ không biết nên làm cái gì bây giờ. Trời mưa bất chợt đến khó hiểu. Mà giữa vùng trời này, không ngờ lại chẳng có lấy một nơi trú tránh. Ta và hắn đứng giữa đồng ruộng. Những giọt mưa to rơi xuống đất lộp bộp thành tiếng, rồi nhanh chóng bị cỏ dại lầy lội nuốt chửng, giằng co thật lâu…
Nghiêm Tử Tụng đột nhiên khẽ thở ra một hơi. Hắn buông tay ra rồi vòng lên trước mặt ta, ngồi xổm xuống. Sau đó hắn nói: “Anh cõng em…”
Trầm mặc, “Được không?”
Một câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng ta lại không có cách nào trả lời, chỉ lẳng lặng nghe theo.
Hắn tiếp tục nói gì đó, nhưng đại đa số đều bị tiếng mưa rơi làm như ù đi. Trong mơ hồ chỉ nghe hắn nói: “Tương Hiểu Mạn, chúng ta không thể tiếp tục được sao?”
Không thể được sao… Ta không trả lời, cứ lẳng lặng nghe hắn nhẹ nhàng nói tiếp…
“Anh sẽ sửa.”
Hắn bước rất chậm. Mưa xoạch xoạch rơi trên người chúng ta nhưng chẳng mang lại cảm giác gì lớn. Chỉ biết rằng giọt nước bắt đầu chảy dọc theo những sợi tóc đi xuống. Ta ghé vào lưng hắn, nước mắt vẫn đang rơi.
Trong đầu vẫn còn vang vọng những tin tức gom nhặt được từ trong những câu nói của hắn —
Hắn không đi.
Thì ra hắn không có đi.
Ta giống như lần trước, đột nhiên đưa tay lên bưng kín hai mắt hắn. Trong lòng mềm dịu, giọng nói không hiểu sao cũng khàn đi. Ta cũng không nhận rõ giọng điệu của mình thế nào. Ta chỉ nói: “Đừng làm em ngã…”
Nhưng mà lần này, hắn đưa tay lên cầm lấy cổ tay ta rồi chậm rãi kéo xuống. Hắn nói: “Tương Hiểu Mạn, lần này anh muốn nhìn thấy rõ con đường phía trước.”
Ta bắt đầu nghẹn ngào. Nghiêm Tử Tụng, cái tên yêu nghiệt nhà ngươi!