[Cảnh tượng cực kỳ máu me, trong thung lũng tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác...!hỗn loạn vô cùng.
Nguỵ Vô Tiện ôm ngang Ôn Tình lên, làm như không có chuyện gì đi xuyên qua đám người đang bùng nổ, nắm lấy một con ngựa đang định xoay người, một tù binh nhỏ gầy nói: "...!Nguỵ tiên sinh!"...!Giọng nói hơi run run, chỉ về một hướng, "Đầu bên kia thung lũng có một gian nhà, là nơi bọn chúng dùng để...!nhốt người lại để đánh, đánh chết thì trực tiếp kéo ra ngoài chôn.
Người mà ngươi muốn tìm, nói không chừng còn vài người ở đó..." Nguỵ Vô Tiện nói: "Đa tạ".
Hắn đi theo hướng mà người nọ chỉ, quả nhiên tìm được một gian nhà nhìn qua giống như một gian nhà tranh dựng tạm...!Trong góc nhà ngồi mười mấy người, ai nấy vỡ đầu chảy máu, mặt mũi bầm dập...!Mấy người nhìn thấy Ôn Tình trong vòng tay Nguỵ Vô Tiện, bất chấp cả người thương tích, nhào tới kêu lên: "Tình cô nương!" Một người cả giận nói: "Ngươi...!ngươi là ai, ngươi làm gì Trạm chủ vậy?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không làm gì cả.
Đây là những tu sĩ dưới trướng Ôn Ninh? Đừng nói nhảm nữa, đều ra đây!" Mấy người nhìn lẫn nhau....!Không thể không gắng gượng thân thể, dìu dắt nhau đuổi theo.
Vừa ra khỏi gian nhà...!Nguỵ Vô Tiện liền nói: "Mọi người tìm ngựa, chạy nhanh!" Một người trung niên nói: "Không được, Ôn Ninh công tử nhà ta...."
Lúc này, một cái đầu người bay vèo qua trước mặt ông ấy, mọi người đồng loạt quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Ôn Ninh đang dùng tay không móc nội tạng, của một thi thể không đầu tay chân còn đang run rẩy ngã trên mặt đất.
Nguỵ Vô Tiện quát: "Đủ rồi!"
Trong họng Ôn Ninh phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ, làm như còn chưa thoả mãn, Nguỵ Vô Tiện lại huýt sáo một tiếng, rồi nói: "Đứng lên!" Ôn Ninh đành phải đứng lên.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn thất thần làm gì, lên ngựa! Chẳng lẽ còn đợi ta tìm kiếm cho các ngươi bay hay sao?"...!Mấy chục con người trong lúc hỗn loạn chỉ tìm được mười mấy con ngựa, hai ba người một con, lập tức vô cùng chen chúc, lão bà bà không thể cưỡi ngựa một mình, còn muốn cố gắng ôm đứa nhỏ kia...!Nguỵ Vô Tiện duỗi tay ra xách đứa nhỏ lên kẹp dưới cánh tay.
Lão bà bà kia sợ hãi, kêu: "A Uyển! A Uyển!"
Đứa bé gọi là a Uyển kia tuy rằng rất nhỏ, đã biết sợ hãi, nhưng không khóc, chỉ là liên tục cắn ngón tay của mình, len lén nhìn Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện quát: "Đi thôi!" Hai chân kẹp lưng ngựa, xuất phát đi đầu.
Mười mấy con ngựa theo sát sau đó, trong màn mưa đêm, phóng nhanh như bay.]
Ôn Ninh vừa nghe vừa rụt cổ, nếu không phải thân thể không cho phép, thì y tám phần đã bắt đầu run rẩy.
Từ sau khi y tắt thở, là đã không có ký ức, cho đến khi tỉnh lại ở chỗ này.
Nhưng mà chỉ nghĩ đến hình ảnh kia, tuy rằng thực hả giận, nhưng vẫn là sợ hãi.
Chỉ là sợ hãi rất nhiều, vẫn là có nghi ngờ, đó là...!mình sao? Nghĩ không ra đáp án, Ôn Ninh đành nâng cánh tay cứng đờ lên lau nước mắt trên mặt Ôn Tình.
Y nghĩ, ít nhất sau này, có thực lực bảo vệ gia đình.
Còn có công tử, công tử là người tốt nhất trên đời, cũng nhất định sẽ có hạnh phúc tốt nhất trên đời.
A Uyển nghe thấy tên của mình từ trong miệng của ca ca đẹp trai kia, đặc biệt vui vẻ, thế mà còn nghe hiểu được gì đó, nghiêm túc gật gật đầu, "Dạ, a Uyển không khóc đâu, a Uyển thích Tiện ca ca".
Nguỵ Vô Tiện trợn trắng mắt, thằng nhỏ, cũng không xem ngươi trốn mấy ngày rồi mới thích ta, nhưng sau đó rất phối hợp, "Oa, rất cảm ơn ngươi đã thích ta".
A Uyển: "Không cần cảm ơn.
Ta còn thích nhất Tình tỷ tỷ, Ninh thúc thúc, bà ngoại, tứ thúc, lục thúc, ca ca đẹp trai, ca ca đẹp trai hơn...."
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nhiếp Hoài Tang: Từ Cùng Kỳ Đạo đưa tới Loạn Tán Cương, còn xách đi bằng cách kẹp dưới nách, cũng là bản lĩnh cưỡi ngựa thật lợi hại...!Mối quan hệ của các ngươi cứ thế đã bắt đầu?
Cảnh Nghi giơ tay lên nói: "Ta...!ta cũng thích Tiện ca ca".
Nguỵ Vô Tiện: "......" Niềm an ủi tới rồi, quả nhiên vẫn là tiểu cũ kỷ Lam gia đáng yêu nhất.
Lam Vong Cơ: Giống như có người đến cướp Nguỵ Anh vậy (个_个)
Kim Tử Hiên: Nghiêm túc một chút, hành động này của Nguỵ Vô Tiện chọc cho nhiều người tức giận, lập tức sắp sửa bị nghìn người chỉ trỏ đó biết không.
[Vào buổi tối cùng ngày, một trận sóng to gió lớn quét đến.
Giờ tý, bên trong lầu Điểm Kim trên Kim Lân Đài, lớn lớn nhỏ nhỏ gần vị gia chủ lần lượt ngồi vào vị trí.
Thủ tịch là Kim Quang Thiện, Kim Tử Hiên đi ra ngoài, Kim Tử Huân lại không đủ kinh nghiệm, bởi vậy chỉ có Kim Quang Dao khoanh tay đứng hầu bên cạnh ông ta.
Hàng đầu là Nhiếp Minh Quyết, Giang Trừng, Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ và các gia chủ, nhân vật danh sĩ hàng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị.
Hàng phía sau là những gia chủ và tu sĩ cấp thấp hơn, đều như gặp đại địch, thỉnh thoảng thấp giọng nói nhỏ một hai câu "Ta đã biết mà", "Sớm muộn cũng sẽ như vậy", "Để xem giải quyết như thế nào".
Giang Trừng là trung tâm của mọi ánh nhìn, ngồi ở hàng đầu, mặt mày âm u, đang giống như những người khác, cùng nghe Kim Quang Dao trên chiếu vẻ mặt kính cẩn, giọng điệu mềm nhẹ chậm rãi nói: "....!Lần này số đốc công bị giết có người, số dư đảng Ôn thị bỏ trốn ước chừng người, Nguỵ Vô Tiện sau khi dẫn bọn họ vào Loạn Tán Cương, liều triệu ra mấy trăm hung thi canh giữ dưới chân núi tuần tra ngăn cản, người chúng ta cho đến giờ vẫn không thể tiến lên được một bước nào".
Sau khi nghe xong, trong lầu Điểm Kim một mảnh im lặng.
Sau một hồi lâu, Giang Trừng mới nói: "Chuyện này xác thật là quá đáng, ta thay hắn nhận lỗi với Kim tông chủ.
Nếu có cách gì khắc phục, xin cứ việc mở miệng, ta tất nhiên tận lực bồi thường".
Điều Kim Quang Thiện muốn lại không phải là sự nhận lỗi và bồi thường của y, nói: "Giang tông chủ, vốn dĩ nể mặt của ngươi, Lan Lăng Kim thị ta tuyệt đối sẽ không nói thêm một câu, nhưng những đốc công kia cũng không phải tất cả đều là người Kim gia, còn có mấy người của nhà khác.
Chuyện này..."
Giang Trừng nhíu chặt lông mày, xoa xoa gân máu nảy lên không ngừng chỗ huyệt thái dương, lặng lẽ hít một hơi, nói: "....!Ta xin lỗi các vị tông chủ.
Chư vị có điều không biết, Nguỵ Vô Tiện muốn cứu gã tu sĩ họ Ôn tên Ôn Ninh kia, y và tỷ tỷ Ôn Tình của y hai người từng có ơn với ta trong Xạ Nhật Chi Chinh.
Bởi vậy...."
Nhiếp Minh Quyết nói: "Có ơn là chuyện thế nào? Kỳ Sơn Ôn thị không phải là hung thủ của vụ án diệt tộc Vân Mộng Giang thị sao?"
Mấy năm gần đây, Giang Trừng ngày nào cũng đều bận bịu đến đêm khuya, hôm nay vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, đã bị tin tức như tiếng sấm này nổ tung đến nỗi cả đêm vội vã chạy đến Kim Lân Đài, bên dưới sự mệt mỏi vốn là ba phần cơn giận bị kềm chế, hơn nữa trời sinh y tính tình háo thắng, bị bắt cúi đầu xin lỗi người khác trước mặt mọi người, đã là bực bội, nghe Nhiếp Minh Quyết nhắc đến vụ án diệt tộc, trong lòng đột nhiên sinh ra một nỗi căm hận.
Nỗi căm hận này không chỉ đặc biệt nhằm vào mọi người đang ngồi đây, mà còn nhằm vào Nguỵ Vô Tiện.]
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, sau một lúc lâu mới nói: "Giang Trừng, lúc ấy chắc là ngươi cũng có ý nghĩ muốn giết ta đúng không?"
Giang Trừng cũng không muốn quay đầu nhìn hắn, "Bây giờ ngược lại ngươi đã tự nhận ra được rồi".
Nguỵ Vô Tiện lần không không dỗi ngược lại.
Chống đỡ cả một gia tộc, xưa nay đều không dễ dàng.
Không phải không biết sự vất vả của Giang Trừng, chỉ là lúc trước khi ở trên chiến trường, uy danh của hắn đang thịnh, thỉnh thoảng còn có thể rút chút thời gian nhàn rỗi giúp Giang Trừng xử lý vài việc vặt vãnh.
Nhưng sau này, Giang Trừng muốn xây dựng uy tín của một tông chủ ở Vân Mộng, ở tiên môn bách gia, cho nên sự vụ càng lúc càng nhiều, mà tình cảnh Di Lăng Lão Tổ hắn lúc này trực thuộc Giang thị nhưng thân lại tu ngoại đạo trở nên lúng túng hẳn lên, không thể giúp đỡ không nói, còn phải tự giác cách xa ra, để tránh cho người ngoài hiểu lầm, phá hỏng thanh danh hiệp nghĩa trăm năm của Giang gia.
Từ đầu hắn ở Vân Mộng, đã là hoàn toàn không phù hợp rồi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn dứt khoát bỏ chạy lên Loạn Tán Cương như vậy.
Lam Hi Thần rất hiểu nỗi khổ của vị Giang tông chủ này.
Hắn và Nhiếp Minh Quyết, cũng là thiếu niên tông chủ, lãnh trách nhiệm lúc lâm nguy, nhưng dù sao, còn có người trong tộc tương trợ, thân tín giúp đỡ.
Còn Giang Vãn Ngâm, cũng mới tuổi mà thôi, đã bắt đầu dùng năng lực của bản thân để gánh vác trọng trách, để đổi lấy đại cục làm trọng rốt cuộc phải trả giá bao nhiêu, chỉ có mình mình biết.
Nhiếp Hoài Tang thấy thế, liền muốn đổi đề tài, ừm, thuận tiện cũng muốn biết vài việc, dù sao hắn cũng là người không có mặt ở đó, "Cho nên, những đốc công đó, ngoại trừ người của Kim gia, còn có người của những tiên môn nào nữa?"
Hẳn không phải là người của tứ đại gia tộc chứ? Những môn phái nho nhỏ vô đức vô năng lại còn gió chiều nào theo chiều nấy như vậy, cần phải đánh dấu lại, vĩnh viễn không đưa vào danh sách được bước tới Thanh Hà Nhiếp Thị.
Lam Hi Thần: "....." Chuyện này, hình như thật sự chưa để ý tới.
Lam Vong Cơ: "Kim tông chủ, vẫn chưa nói rõ".
Nhiếp Hoài Tang: "Không phải chứ, đều bắt đầu định ra tội danh ngập trời cho Di Lăng Lão Tổ, thế mà ngay cả lý do cho tội danh còn chưa bày ra rõ ràng? Các ngươi không cảm thấy chỉ đắc tội một mình thế lực Lan Lăng Kim thị, với đắc tội vài thế gia có khác biệt rất lớn sao?"
Kim Tử Hiên không có mặt lúc đó: "....."
Giang Trừng lúc đó giận đến ngu người: "....."
Nhưng ngược lại Nguỵ Vô Tiện phẩy tay, "Cũng không có gì khác biệt, nếu khăng khăng muốn tìm nguyên nhân gốc rễ ở chỗ này, với năng lực hiện giờ của Kim tông chủ, những đốc công bị Ôn Ninh dùng tay không xé đến mức mặt mũi biến dạng hoàn toàn, thì chỉ khoảng nửa khắc là có thể khiến cho vài thế gia tự động đứng ra nhận lãnh rồi.
Hơn nữa, càng quan trọng hơn là bọn họ muốn khoác cho ta cái tội danh Thoát ly chính đạo, đắm mình truỵ lạc mà thôi, người của mấy thế gia cũng không quan trọng, đúng không, Liễm Phương Tôn?".
Kim Quang Dao: Ta chỉ cười không nói gì.
Nhiếp Hoài Tang: Vậy danh sách các hộ mà Nhiếp gia ta từ chối qua lại thì sao? Sau này thực sự có tu sĩ nhà khác mang thiết lạc có hoa văn mẫu đơn tới thì làm sao đây?
Nhiếp Minh Quyết: Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi..