Trán Nguỵ Vô Tiện bị đâm đau đến mức rít lên vài tiếng, nhưng mà kim còn ghim trên đầu, ngay cả giơ tay xoa mấy cái cũng không được, nhưng không chỉ trên trán, mà hình như lỗ tai cũng có chút vấn đề, hắn rất muốn hỏi Ôn Tình một chút, cây kim này thật sự chỉ là cây kim bạc đơn thuẩn? Không phải là thứ gì khác đấy chứ? Cũng không có công dụng gì khác phải không?
Mọi người cũng chưa phát hiện ra điều gì khác thường, không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, rất bội phục phản ứng linh hoạt của Ôn Tình.
Ngược lại Lam Hi Thần đưa mắt nhìn đệ đệ nhà mình một cái, ý bảo y coi chừng Nguỵ Vô Tiện cẩn thận.
[Nguỵ Vô Tiện nằm trọn ba ngày.
Ôn Tình tính toán chính xác không sai, đúng ba ngày, không thêm một khắc, không bớt một khắc, ba ngày vừa xong, là hắn có thể nhúc nhích.
Đầu tiên là ngón tay, sau đó là tứ chi, cổ...!Chờ đến khi máu huyết gần như cứng đờ khắp toàn thân lưu thông trở lại, Nguỵ Vô Tiện bật nhảy lên từ trên bậc thềm, chạy ra khỏi Phục Ma động..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Đẻ Thuê Cho Anh
.
Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”
.
Tình Thương Nhất Sinh
.
Trái Tim Yến Yến Thanh Lọc Triệt
=====================================
Nhóm người Ôn gia kia làm như ba ngày này cũng không chợp mắt, trầm mặc ngồi trong gian lều lớn, xung quanh một cái bàn.
Nguỵ Vô Tiện cũng không liếc mắt nhìn họ một cái, một đường chạy như điên, lao xuống Loạn Tán Cương.
Một hơi lao xuống phía sau núi, hắn đứng giữa vùng núi hoang dã, thở hổn hển, khom lưng chống hai tay lên đầu gối, khó khăn lắm mới đứng thẳng eo.
Nhưng mà, nhìn cỏ dại mọc thành bụi ở mấy con đường núi, lại không biết phải chạy đi hướng nào.
Loạn Tán Cương, hắn mới vừa từ trên đó xuống.
Liên Hoa Ổ, hắn đã một năm không về.
Kim Lân Đài? Ba ngày đã trôi qua, lúc này đi, thứ có thể nhìn thấy, sợ là chỉ có thi thể của Ôn Tình, và tro cốt của Ôn Ninh.
Hắn ngơ ngác đứng đó, chợt thấy trời đất bao la, thế nhưng không có chỗ nào để đi.
Càng không biết phải làm cái gì.
Bỗng dưng, một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên nảy ra từ đáy lòng hắn.
Ý nghĩ này, trong ba ngày qua, bị hắn phủ quyết rất nhiều lần, những vẫn xuất hiện lại, không vứt đi được.
Ôn Tình và Ôn Ninh chết rồi, có lẽ, từ tận đáy lòng thật ra hắn cảm thấy may mắn đối với chuyện này.
Bởi vì như vậy, hắn sẽ không cần phải khó xử rốt cuộc nên chọn lựa thế nào.
Bởi vì bọn họ đã chủ động chọn thay cho hắn, giải quyết chuyện rắc rối này.
Nguỵ Vô Tiện giơ tay tát mình một bạt tai, khẽ quát với chính mình: "Nghĩ cái gì hả?!" Trên mặt nóng rát, rốt cuộc đè nén suy nghĩ đáng sợ này xuống.
Ngược lại thay đổi suy nghĩ, bất kể thế nào, tốt xấu gì cũng phải lấy thi thể tro cốt của tỷ đệ hai người Ôn thị mang về.
Vì vậy, cuối cùng hắn vẫn là chạy về hướng Kim Lân Đài.]
Ôn Tình không biết trong lòng là cảm xúc gì, sau khi trầm mặc cũng chỉ nói: "Người đã không còn, lập ngôi mộ chôn di vật cũng đủ rồi, cần gì quan tâm đến thi thể tro cốt".
Đã ba ngày sau khi nhận tội, nàng đương nhiên biết rõ kết cục của mình, nhưng Nguỵ Vô Tiện muốn tới Kim Lân Đài để lấy mang về gì đó, đây còn không phải là chui đầu vào lưới hay sao.
Ôn Ninh nghe câu thi thể tro cốt này, cũng đặc biệt khó chịu, hai tỷ đệ bọn họ là đầu sỏ trong mắt người đời, tỷ tỷ không thể tránh khỏi cái chết, mình là hung thi, phương pháp tiêu diệt tất nhiên là nghiền xương thành tro, nhưng kết quả là y - người chính tay đâm chết người – thì bị giấu kín đi, còn tỷ tỷ chữa bệnh cứu đời lại thật sự không còn mạng, đám người đó, đám người đó...!
Tuy rằng có chút không thích hợp lắm, Nguỵ Vô Tiện chịu đựng cái trán vẫn ẩn ẩn đau thật cẩn thận mở miệng, "Ôn Tình, vậy tại sao..." nửa câu sau, đối diện với vẻ mặt của Ôn Tình giống như ngay lập tức lại có thể đâm thêm một kim nữa, liền không nói ra khỏi miệng nữa, khụ, hắn tuyệt đối không phải là sợ.
Ôn Tình nghiêm mặt nói: "Ngươi lại làm sao rồi!"
"....." Đệ nhất lang băm Kỳ Sơn này vẫn có thể tin được, vẫn là không nên làm điều thừa thãi nữa, Nguỵ Vô Tiện quay sang mọi người, hỏi: "Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"
Những người khác nhìn lẫn nhau một trận, đều lắc đầu, đáp Không có.
Nhiếp Hoài Tang trực giác thấy không phải là chuyện gì tốt, hỏi: "Nguỵ huynh ngươi nghe được cái gì? Tiếng kêu của yêu thú? Tiếng khóc của lệ quỷ?"
Nguỵ Vô Tiện: Ta lúc trước tại sao không biết Hoài Tang huynh có thể nghĩ như vậy chứ.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi Lam Vong Cơ đang dính cùng một chỗ với mình, "Lam Trạm, ngươi nghe được âm thanh kia không? Chính là âm thanh brưm brưm không ngừng".
(kiểu tiếng điện thoại rung á, không biết dùng từ gì để diễn tả)
Lam Vong Cơ nhíu mày lại, cũng trầm giọng nói: "Không có".
Nguỵ Vô Tiện: "Lại là chỉ một mình ta có thể nghe thấy?"
Hiểu Tinh Trần: "Âm thanh brưm brưm à? Chẳng lẽ trên người của Vô Tiện sư điệt có ong mật hay sao?"
Tống Lam: Đây là truyện cười mới hay sao? Ong mật nào có thể lâu như vậy mới phát ra âm thanh còn không bị người khác nghe được?
"Trên người ta á?!" Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện, trong nháy mắt chuyển sang tái xanh.
Hắn cúi đầu, túi khoả linh nang treo bên hông vẫn bình yên ở đó không có gì khác thường, như vậy, cũng chỉ còn lại một khả năng.
Nguỵ Vô Tiện đồng thời giơ hai tay lên, run rẩy lắc lắc tay áo mấy cái, lát sau hai tay đã cầm hai thứ khác nhau.
Thứ trong tay trái chính là nửa trên, thứ tay phải cầm chính là nửa dưới.
Hai tay Nguỵ Vô Tiện rõ ràng cũng chưa làm gì, nhưng hai thứ đồ này lại đều đang rung lên brừm brừm không ngừng, giống như là một vật bị chia làm hai vẫn còn sống đang kêu gào muốn hợp lại thành một thể vậy.
Âm Hổ phù, còn là hai nửa Âm Hổ phù đang rung động không ngừng!
Ôn Ninh nghe tiếng kêu này, lại có chút kích động lật trắng mắt lên, vội vàng tập trung tinh thần, quanh người tụ lại một luồng gió để áp chế xung động trong cơ thể.
Nhiếp Hoài Tang nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Nhiếp Minh Quyết đã nhấc đao sắp sửa chém qua, còn liên tục lắc đầu đối với y.
Tạm thời không nói đại ca lúc này trong người không có linh lực, chỉ dựa vào sự cứng chắc của một mình Bá Hạ có thành công phá huỷ được hay không, cứ nhìn sắc mặt Nguỵ huynh thì biết, Âm Hổ phù lúc này có bất thường, còn là bất thường đúng vào lúc tinh thần của Di Lăng Lão Tổ chịu ảnh hưởng, chỉ sợ cũng không đơn giản, vẫn nên lấy tĩnh chế động, bất biến ứng vạn biến mới tốt.
Những người khác cũng giống vậy, bất luận bọn họ có suy nghĩ như thế nào đối với khối Âm Hổ phù, thứ âm binh tà khí trong truyền thuyết chỉ nghe tên chứ hiếm khi thấy hình dạng này, cũng đều sẽ không có thêm hành động gì, ở ngay tại chỗ này, dưới tình huống rõ ràng không ổn này.
Giữa mày Nguỵ Vô Tiện nhíu chặt, hiện tại cũng không rảnh quan tâm bọn họ nghĩ gì trong lòng, hắn ra hiệu cho Lam Vong Cơ buông cánh tay vẫn đang vòng bên hông ra, để hắn có không gian hành động.
Lam Vong Cơ làm theo, nhưng không dám cách quá xa, vẫn cố chấp canh chừng bên cạnh.
Nguỵ Vô Tiện đã không còn tâm trí nói gì, hắn tận lực khống chế để hai tay cầm hai nửa hổ phù của mình không còn run rẩy nữa, đem nửa phù trong tay phải ngậm chặt trong miệng, giơ tay ép cây kim bạc giữa trán tiến sâu vào thêm nửa thốn (khoảng hơn cm), rồi mới phất tay ra một loạt lá bùa, cũng mặc kệ là vẽ rồi hay chưa vẽ, trích máu ở đầu ngón trỏ tay phải, lại chọn ra một lá bùa trong đó viết loạn xạ một trận rồng bay phượng múa, sau đó bọc nửa phù trong tay trái vào lá bùa, lật cổ tay, lập tức trước mắt là một ngọn lửa đỏ tự bốc cháy, tiếng kêu brừm brừm vang lên từng hồi, đến khoảng sau một khắc thì ngưng.
Thấy cách này hiệu quả, Nguỵ Vô Tiện không chút chậm trễ, cũng dùng cách vẽ như thế phong bế nửa khối phù còn đang ngậm trong miệng.
Đợi đến khi lần nữa cất hai nửa phù vào trong hai tay áo khác nhau, Nguỵ Vô Tiện mới có thời gian lau mồ hôi ở thái dương, sau đó vừa thu dọn đống bùa trước mặt vừa nói: "Ôn Ình ươi âm cây im ày ật là ịp thời (Ôn Tình ngươi châm cây kim này thật là kịp thời)!"
Mọi người: "....."
Ôn Tình: "....." Đây là đang nói cái gì?
Nguỵ Vô Tiện: "...." Tê cứng, lão tử cũng không để ý đến miệng đã tê cứng rồi.
Lúc Lam Vong Cơ lấy khăn tay cất trong vạt áo trước của y ra để lau mồ hôi cho hắn, Nguỵ Vô Tiện mới bình tĩnh lại, vội vàng nói với Giang Yếm Ly đầy vẻ lo lắng không thôi: "Sư tỷ, không sao rồi, không cần lo lắng".
Giang Trừng quả thực muốn mắng người, tròng mắt của ngươi đều từ màu đỏ chuyển sang đen gần như mực rồi, đây là không sao hả?
Còn không nhận ra ánh mắt của mình lại thay đổi, Nguỵ Vô Tiện đối diện với đủ loại ánh mắt thắc mắc của mọi người, đau đầu đỡ trán nói: "Các ngươi vẫn chưa hiểu rõ".
Kim Tử Hiên nói: "Hiện giờ Âm Hổ phù đã có bất thường một lần, làm sao bảo đảm không có lần thứ hai? Nếu lần sau ngươi không thể kịp thời phong ấn thì sao?"
Nguỵ Vô Tiện thở dài: "Vậy thì các ngươi trốn xa một chút đi".
Lần trước sử dụng, chỉ có một chút dấu hiệu thôi, đã bị hắn chia thành hai mảnh áp chế xuống, nhưng không nghĩ tại không gian cổ quái này thế mà lại thúc đẩy đến mức này, đã nói rằng chỉ có một mình hắn chịu ảnh hưởng cơ mà! Được rồi Âm Hổ phù không tính là người, nhưng mọi người đều hỏi hắn, hắn hỏi ai đây? Chỉ đành nói trước mắt cũng không có biện pháp nào khả thi.
Than xong rồi nói với Tiết Dương ở đằng kia: "Thấy không, Âm Hổ phù không phải ai cũng có thể sử dụng, lời này cũng không phải là nói chơi".
Tiết Dương lúc Âm Hổ phù bị lấy ra, đã nhịn không được đứng lên, đáng tiếc giữa gã và Nguỵ Vô Tiện (Âm Hổ phù) cách hai đám người, những người đó căn bản cũng sẽ không cho phép gã đến gần thêm một bước.
Hiện giờ Âm Hổ phù lại bị cất đi rồi, nghe xong lời này, khôi phục lại dạng vẻ không thèm để ý như bình thường ngồi xuống trở lại.
Nhiếp Hoài Tang luôn cảm thấy tình huống như vầy tại sao lại quen mắt thế kia chứ, hình như giống với những xung động của các bội đao đại gia của liệt tổ liệt tông Nhiếp gia nhà bọn hắn vậy.
"Ồ?!!" Nhiếp Hoài Tang trợn tròn hai mắt, lập tức bị phỏng đoán của mình doạ sợ đến mức kinh hãi không thôi, "Khí...!khí linh?" Chẳng lẽ Âm Hổ phù thật sự sinh ra linh trí (trí thông minh)? Bởi vì có linh trí cho nên mới không nhận chủ?!
Nguỵ Vô Tiện há hốc mồm: Đây gọi là gì? Nghĩ quá nhiều, nghĩ lung tung bay bổng cũng có thể biến thành nhận thức chính xác sao?.