Sau khi bị Giang Trừng giáo huấn một trận tối tăm mặt mũi, Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất oan ức, gặp tình huống như thế, không phải tất cả đều phải làm cho xong việc phải làm, ai lại đi quan tâm cái gì mà đáng hay không đáng? Cho dù tính toán từng việc đã xảy ra, có thế nào đi nữa, mấy nghìn người kia cũng tuyệt đối không có thể chết theo kiểu như vậy ở trên Loạn Táng Cương.
Càng quan trọng hơn là, tên tiểu tử thúi Giang Trừng này tại sao phải nổi khùng với mình của hiện tại?!
Ngụy Vô Tiện dùng hết sức lau mặt, sau đó không thèm để ý tới, trực tiếp nói chuyện với Lam Vong Cơ: "À này, Lam Trạm, câu Cùng chém đinh chặt sắt kia của ngươi thật sự là đi sâu vào tận tim ta, không hổ là Lam Nhị ca của ta nha ~" Lời này là tuyệt đối thật lòng, có một người như vậy cùng ở bên người, thì cuộc đời này còn cầu gì nữa?
"......" Lam Vong Cơ: "Ừm."
Đau lòng mắng một trận kết quả người bị mắng cứ thế chuồn mất, Giang tông chủ còn chưa mắng xong lập tức cảm thấy cơn tức nghẹn ở kia không thể xả ra, không thể nuốt xuống, sắc mặt đỏ đỏ đen đen thật là đặc sắc.
Nhưng người càng xấu hổ hơn chính là Lam Hi Thần, lần đầu tiên trong nửa đầu cuộc đời của mình gặp tình huống bị ngắt lời như thế này, Giang tông chủ và Ngụy công tử, thật sự là những người cùng nhau lớn lên từ nhỏ thân thiết như huynh đệ sao?
[Trong Phục Ma Động, tất cả mọi người không biết nên đối mặt thế nào với tình hình này.
Triệu Âm Kỳ dùng làm gì, không ai không biết.
Nhưng, cho dù hiện tại có một người nguyện ý dùng thân thể máu thịt của mình để thu hút đàn tẩu thi sắp phá tan trận pháp, để đổi lấy an toàn cho những người khác, thì người này, cũng tuyệt đối không nên là Ngụy Vô Tiện!
Đám Lam Tư Truy còn muốn nói nữa, Lam Vong Cơ lại nói: "Nghe hắn." Ngay sau đó, y quay qua Lam Khải Nhân, vái chào thật sâu.
Lam Khải Nhân mở to mắt, không nói gì.
Lam Tư Truy nói: "Lam tiên sinh! Hàm Quang Quân ngài ấy...!Ngài ấy..."
Lam Khải Nhân nhàn nhạt nói: "Vốn phải như thế." Lam Tư Truy vẫn muốn nói tiếp: "Nhưng mà....!!" Ngụy Vô Tiện quát: "Ôn Ninh! Mở đường!" Hoa văn màu đen trên cổ Ôn Ninh trong nháy mắt lan tràn ra, gần như bò kín hơn phân nửa gương mặt, y không tiếp tục chặn đàn tẩu thi nữa, trong họng phát ra tiếng rống dài, đột ngột mở ra một đường máu chạy ra khỏi đàn tẩu thi tầng tầng lớp lớp.
Làn sóng tẩu thi thứ hai mất đi chướng ngại vật, rốt cuộc tiến vào được Phục Ma Động.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên đẩy Lam Tư Truy một cái, nói: "Đi!" Hắn xoay người chạy về hướng Huyết Trì, Lam Vong Cơ một tấc cũng không rời, sóng vai chạy cùng hắn.
Triệu Âm Kỳ bằng máu đỏ trên bạch y kia quả nhiên là bia ngắm tốt nhất, không một con hung thi nào để ý tới những người khác, làm như không nhìn thấy những người sống mà mình thoáng gặp qua, tất cả đều hai mắt đỏ như máu lao thẳng về phía một mình Ngụy Vô Tiện!...!Kiếm quang Tị Trần càn quét trong động, một loạt hung thi bị chém thành từng mảnh thi thể, ngay sau đó lớp khác nhào lên, tiếng gào rống thảm thiết vang vọng rung trời, gần như sắp phá vỡ nóc Phục Ma Động.
Làn sóng đàn tẩu thi này chẳng bao lâu đã bao vây xung quanh hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, khiến cho bọn hắn khó có thể tới gần Huyết Trì...!Đám tiểu bối thấy vậy lòng nóng như lửa đốt, lại sôi nổi rút kiếm quay trở lại, Lam Cảnh Nghi thấy có người vung kiếm giết tẩu thi để chạy ra bên ngoài, nói: "Ngài có thể giúp một chút không? Nếu vẫn dùng kiếm được có thể tới giúp một chút hay không! Cho dù giúp một chút cũng tốt á!" Người nọ nói: "Cút!!!"
Lam Tư Truy nói: "Thôi Cảnh Nghi, chúng ta dựa vào chính mình là được!" Nghe giọng của bọn chúng, Ngụy Vô Tiện quát: "Ôn Ninh!!! Ném bọn chúng ra ngoài!!!" Ôn Ninh nói "Vâng!" Y một tay túm lấy Lam Cảnh Nghi, tay kia đang chuẩn bị chụp Lam Tư Truy, Lam Tư Truy lại hướng về phía y nói: "Quỷ tướng quân, ta không thể đi ra ngoài, ngươi để ta ở lại đi!!! Nếu không ta sẽ hối hận cả đời!!!" Trong khoảnh khắc đối diện với cậu, thân hình Ôn Ninh cứng đờ lại, Lam Tư Truy thấy y không tới bắt mình, lập tức rút kiếm quay trở về giết.
Đám Lam Cảnh Nghi cũng nhân cơ hội vượt qua y.]
Hai đứa nhóc này cũng không tệ nhỉ.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện vừa khen ngợi Tư Truy, Cảnh Nghi một chặp, vừa gật đầu thừa nhận cách làm của Ngụy Vô Tiện kia, dẫn đám hung thi đến Huyết Trì tuy rằng hơi khó làm, nhưng xác thật là biện pháp thích hợp nhất dưới tình huống hung hiểm như thế.
Dù sao, đó chính là Huyết Trì của Loạn Táng Cương nha.
Kim Tử Hiên đột nhiên nói: "Đối với người nào đó, vẫn là Vãn Ngâm huynh có tầm nhìn xa." Tuy rằng hai tiểu bối Lam gia này đoán chừng là lần đầu tiên không nghe lời như vậy, nhưng ngay cả bọn chúng đã chiến đấu qua một trận giống vậy cũng còn biết cố hết sức lực non nớt, thì những kẻ chính nghĩa chỉ lo tự mình chạy trốn kia, vẫn còn mặt mũi hay sao?
Giang Trừng: Chẳng lẽ mới vừa rồi là cho rằng bản Tông chủ có tầm nhìn thấp?
Lam Khải Nhân liếc nhìn hai đứa nhỏ hiện giờ đang chạy chơi vòng quanh Ôn Ninh, nói: "Hai tiểu bối này vẫn là quá mức thiếu kinh nghiệm, dũng cảm đáng khen, nhưng phải biết tự lượng sức mà làm." Rốt cuộc có tiền bối ở đó, làm gì đến lượt hai tên tiểu bối chưa xuất sư xung phong ra trận?
Ôn Ninh cũng lại nhìn chằm chằm tiểu a Uyển không chớp mắt, tuy rằng lời nói của công tử và Hàm Quang Quân luôn đáng tin cậy, nhưng thật sự theo lời của bọn họ, a Uyển chính là Lam Tư Truy sao?
Ngón tay dài của Ôn Tình chọc vào y một cái, hỏi: "Mới vừa rồi nói ngươi sửng sốt với tiểu tử Lam gia, thì ngươi bắt đầu nhìn chằm chằm A Uyển không rời, cái tật xấu gì vậy hả, ai dùng thuật Định Hồn lên người ngươi à?"
Ôn Ninh:......!Hình như, tỷ tỷ vẫn chưa biết?
[Kim Lăng bị Giang Trừng nửa túm nửa nhấc kéo ra ngoài, nhìn thoáng qua một vài con hung thi.
Những con hung thi này bị Triệu Âm Kỳ trên người Ngụy Vô Tiện hấp dẫn, hai mắt đỏ lên mà nhìn chết dí vào hướng kia...!Kim Lăng kêu lên: "Cữu cữu! Ta......" Giang Trừng lạnh lùng nói: "Ngươi nếu dám quay lại, thì đừng nhận ta là cữu cữu nữa!" Kim Lăng đột nhiên nhìn về phía y, Giang Trừng ném nó ra bên ngoài, quát: "Đồ ngốc!" Chính mình thì cầm theo Tam Độc, quay trở về trong Phục Ma Động.
Kim Lăng sửng sốt, nói: "Cữu cữu đợi ta với!" Vẫn là chạy theo.
Mà trong Phục Ma Động, vòng vây xung quanh Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã co lại không đến một trượng vuông.
Kiếm quang Tị Trần vẫn sáng trong, lửa của bùa chú cũng cháy hừng hực không dứt, nhưng mà, những hung thi này thật sự quá nhiều!
Ngụy Vô Tiện mới vừa ném ra một loạt bùa chú, nhạy bén cảm nhận được có nguy hiểm, ghé mắt nhìn, quả nhiên có một con hung thi bò lên trên đống xác người, há mồm nhào về phía hắn.
Hai tay Ngụy Vô Tiện trống trơn, mắng một tiếng, mò vào cổ tay áo, nhưng chẳng mò thấy gì, trái tim đột nhiên treo cao lên.
Bùa chú của hắn thế mà đã hết sạch!
Lam Vong Cơ cũng chú ý thấy phía bên hắn nguy cấp, đang định trở tay đâm ra một kiếm, chợt nghe một tiếng thét chói tai, con hung thi đó, lại đột nhiên tét ra thành hai mảnh ở giữa không trung.
Không.
Nó là bị xé toạc ra thành hai mảnh.
Mà cái thứ xé rách nó, ở ngay trước mắt mọi người! Một con hung thi màu đỏ máu me đầm đìa đứng trên núi thây biển máu cao bằng một thân người, hai tay một trái một phải mỗi tay còn đang cầm nửa mảnh thi thể co giật, cúi đầu quan sát Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ.
Cái miệng của Lam Cảnh Nghi há hốc không thể khép lại được, Âu Dương Tử Chân lẩm bẩm nói: "....!Tổ tiên ơi....!Đây là cái thứ gì?" Tất cả mọi người khi nhìn thấy nó, trong lòng đều là cùng suy nghĩ —— đây là cái thứ gì?!]
Huyết Trì....!Hung thi màu đỏ....!Huyết thi sao?!
Ánh mắt mọi người lại một lần nữa tập trung đến trên người Ngụy Vô Tiện, nhưng mà lần này, lại thấy ngay cả bản thân Di Lăng lão tổ cũng kinh ngạc đến mức ngồi dậy khỏi người Lam Vong Cơ, tỏ ra rất là bất ngờ.
Tiết Dương hỏi: "Ngụy tiền bối, những huyết thi này....!không phải là ngươi đặc biệt luyện ra hay sao?"
Ngụy Vô Tiện vẫn trong bộ dạng rất mờ mịt, "Ta thật sự chưa từng luyện qua loại này....!Đây có được tính là hung thi không, Huyết Trì đúng là ta dùng để thả xuống ngâm một vài hung thi chưa luyện xong, nhưng những thi thể ta dùng để luyện thi đều là những hung sát vượt qua sự khống chế của ta, nói cách khác, đều là những hung thi để ta sử dụng oán khí trên người, ta ngâm bọn chúng dưới hồ nước, cũng chỉ biết duy trì tình trạng ban đầu ở trong đó, làm thế nào......!Như vậy, lại nói, tứ đại gia tộc không phải đã bao vây Loạn Táng Cương, tiêu diệt toàn bộ những hung thi quỷ tướng đó rồi hay sao? Huyết Trì sao có thể có...!cá lọt lưới được? Cũng không đúng nhỉ? Biết rõ Di Lăng lão tổ sau khi chết không triệu được chút tàn hồn nào, làm sao còn dám giữ lại một con hung thi nào sẽ nghe theo hiệu lệnh ở lại Loạn Táng Cương được chứ?"
Giang Trừng trầm giọng nhắc nhở: "Thoạt nhìn, huyết thi này...!căn bản không phải nghe mệnh lệnh triệu hoán của ngươi mà đến đúng không."
Ngụy Vô Tiện: Chẳng lẽ mười ba năm đó, còn có người nào khác dùng Huyết Trì của Phục Ma Động để luyện thi?
Kim Tử Hiên chửi thầm trong bụng, đoán thì có ích lợi gì, tiếp tục đọc xuống còn không phải sẽ có đáp án hay sao, tuy rằng việc này thật sự rất kỳ quặc.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng lại nhỏ giọng nói với vị hôn thê của mình là: "A Ly, nàng xem, đệ đệ của nàng kìa, ngoài miệng mắng đã đời, nhưng quay đầu lại cũng chạy đi tìm Ngụy Vô Tiện không chậm trễ chút nào ha."
Giang Yếm Ly cười gật gật đầu, trong mắt cũng từ từ ươn ướt.
A Trừng, y sẽ không bỏ mặc A Tiện, nhưng cũng nhất định là sau khi đưa Kim Lăng ra mới quay lại, tựa như trước đây, mẹ đưa hai bọn hắn đi, rồi mới trở lại Liên Hoa Ổ cùng sống chết với người trong tộc vậy..