Bị Nhiếp Hoài Tang điểm danh bằng một câu ngầm chế nhạo, Ngụy Vô Tiện ngày lúc càng cảm thấy nghẹn vô cùng, cái cảm giác cơn tức lên không được xuống cũng không xong này làm cho hắn cực kỳ muốn phát hoả, nhưng lại không tìm được cho mình lý do để xả giận.
Chẳng lẽ là không cam tâm vì không đọc được chuyện nọ nọ kia kia không thể miêu tả của chính mình, cho nên mới nén giận hay sao? Ngụy Vô Tiện hắn cũng cần mặt mũi được chứ.
......!Cho dù bản thân hắn không cần, thì Lam Trạm vẫn là cần.
Nhớ tới một đương sự khác trước kia từng là tiểu cũ kỹ, bây giờ là đạo lữ, Ngụy Vô Tiện mới nhận ra trạng thái của người phía sau này không thích hợp đến thế nào, lập tức ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ Lam Trạm không thích cùng hắn...!muốn thoải mái thế nào thì làm thế nấy hay sao?
So với sự khẩn trương chờ mong, hứng thú bừng bừng bí ẩn nào đó (?) mà Ngụy Vô Tiện lộ ra trước, Lam Vong Cơ đã sớm cứng đờ cả người thành một tảng đá, còn là tảng đá kiểu đang bốc khói nghi ngút sau khi bị nướng chín.
Cho dù cua đồng bò qua, những gì đã đọc ra cũng đủ làm cho y không biết trốn vào đâu, ngay cả cóbùa chú che chắn, chỉ cần từ miệng Ngụy Anh nói ra, đi vào tai y thì cũng như nhau.
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, thất thần nhớ tới quyển kinh Phật bị Ngụy Anh đánh tráo trong Tàng Thư Các năm đó, chỉ là sau nhiều năm, lời nói đùa lúc đó đã thành sự thật, giờ phút này càng thêm lộ liễu, nhưng y rốt cuộc lại là không thể thốt ra được tiếng Cút kia.
Về phần có thích hay không, lần hôn không thể khống chế bản thân ở Bách Phượng Sơn không phải là bằng chứng chân thật đó sao.
Chỉ là...!Dù sao...
Lam Hi Thần cảm thấy kinh ngạc đối với biểu tình cổ quái của Ngụy Vô Tiện, lại nhìn Lam Vong Cơ, chỉ liếc mắt một cái, lập tức khiến cho hắn có ảo giác muốn đào một cái hang ngay tại chỗ, để cho đệ đệ nhà mình có thể kịp trốn vào.
Dù sao vẻ mặt của Vong Cơ thật sự quá mức phức tạp, ngay cả ánh mắt nhìn huynh trưởng hắn đây cũng hết sức né tránh.
Đến bây giờ, mọi người đồng loạt suy đoán, mặc dù động tác của hai người vẫn không khác ngườilắm, nhưng đoạn nội dung bọn họ không nghe được kia chắc chắn không phải là ngắm trăng ăn cua gìcả.
Chẳng qua Ngụy Vô Tiện hiếm khi thất thần, Hàm Quang Quân lại cực kỳ trông giống như đã hoá đá, sợ là đều sẽ không hé lộ một chút gì.
Mà, đọc nhiều như vậy, nghe lâu như vậy, mọi người cũng quen rồi.
Tảng đá này lúc thì chuyện cũ đãqua, lúc thì kinh ngạc bất ngờ, đông gõ một búa tây giã một chày, nhưng cho dù những việc đó có mờ mịt như thế nào đi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng không phải sao, bọn họ còn lâu mới thèm TÒ! MÒ!
[Ngụy Vô Tiện vốn định trốn ngay vào trong phòng, bị nhìn thấy như vậy, bước chân lại vướng víu.
Châm chước mọi thứ, mới cẩn thận và chân thành nói: "Lam Trạm, chuyện đêm nay, thực xin lỗi nha."
Trầm mặc một hồi, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Ngươi không cần nói với ta từ này."
Đợi y một lần nữa đoan đoan chính chính buộc đai buộc trán xong, lại biến trở về Hàm Quang Quânđứng đắn tự kềm chế kia, hơi gật đầu, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt.
Chuyện miếu Quan Âm và đi Lan Lăng, ngày mai lại bàn bạc."
Nghe xong câu này, trái tim Ngụy Vô Tiện ngược lại hơi sáng sủa lên một chút.
Ít nhất, ngày mai còn có việc có thể cùng nhau bàn bạc.
Hắn cười cười, nói: "Ừ, ngươi cũng vậy.
Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại bàn bạc."
Rảo bước vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại, Ngụy Vô Tiện dựa vào khung cửa, đến khi nghe được tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng của Lam Vong Cơ từ bên ngoài truyền đến, lập tức giơ tay, tựtát mình một cái.]
Mọi người: "!!!"
Lại nữa, thêm một lần, cho đến giờ, Di Lăng lão tổ đã tự đánh mình mấy tát rồi? Tại sao chưa từngnghe nói Ngụy Vô Tiện còn có loại ham mê tự ngược thế này nha?
Giang Trừng: Lúc mắng Kim Lăng một câu là lần thứ nhất, sau khi tỷ đệ Ôn gia nhận tội phát điên dưới Loạn Táng Cương là lần thứ hai, đây chính là lần thứ ba!
Kim Tử Hiên: Xem ra sự tình thật sự không đơn giản.
Cho nên, sau khi các ngươi tắm gội thay quần áo, đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?!
Lam Vong Cơ im lặng đau lòng cho Ngụy Vô Tiện:...
Nguỵ Vô Tiện lại làm như chuyện gì cũng không để trong lòng, còn đang huýt sáo:...
[Hắn ngồi thật mạnh lên giường gỗ, vùi gương mặt vẫn còn nóng đến lợi hại vào trong lòng bàn tay, vùi một hồi thật lâu nhiệt độ cũng không giảm xuống.
Trên mặt như thế, trong người cũng thế.
Cầm lấy ấm trà trên bàn rót lên đầu lên mặt mình, cũng không hề có tác dụng.
Hiện giờ toàn thân hắn đều là mùi hương của Lam Vong Cơ.]
Mọi người: Ngụy Vô Tiện luôn quấn lấy Lam Vong Cơ, dính chút hương vị cũng là bình thường...!Cái quỷ á, việc khiến cho Ngụy Vô Tiện khác thường như thế...! Thật không dám tiếp tục suy đoán!
Đại gia Nhiếp Hoài Tang - người sưu tầm và duyệt qua vô số những tranh vẽ nào đó - bộp một tiếng cây quạt rung lên rớt xuống, nụ cười trên mặt cũng dần dần trở nên quỷ dị.
Chính mình cũng choáng váng, đáng lẽ nên nghĩ đến sớm hơn, sự cứng rắn của Hàm Quang Quân lạnh lùng băng sương giáp mặt trước Ngụy huynh, làm sao có cơ hội còn lại một tí xíu nào cơ chứ?
Nhiếp Minh Quyết: Đệ đệ ngốc lại suy nghĩ hơi bậy bạ rồi, đáng tiếc không ở bên cạnh nên không thể đập cho một cái.
Ngụy Vô Tiện: Lời này tại sao có chút không thích hợp nhỉ? Ờm nãy giờ ta ở trong lòng ngực Lam Trạm lâu như vậy, sao không nghe thấy Lam Trạm có mùi hương gì?
Lam Vong Cơ: Hoá ra Nguỵ Anh không phải là...!không có cảm giác?
[Ngụy Vô Tiện biết, nếu hắn tiếp tục ở lại đây...!Sợ rằng đêm nay đừng mong có được một chút an bình nào nữa....!Đêm đã khuya, trên đường không có ai, đúng lúc thuận tiện cho một mình Ngụy Vô Tiện co giò chạy như điên.
Chạy đến bức tường mới vừa rồi Lam Vong Cơ say rượu vẽ bậy, hắn mới dừng chân, ngừng lại.
Trên tường toàn là mấy con thỏ, gà rừng, hình người nhỏ linh tinh.
Nhìn nhìn, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ đến dáng vẻ hết sức chăm chú của Lam Vong Cơ khi vẽ chúng, dáng vẻ sau khi vẽ xong kéo mình đến muốn hắn thưởng thức, nhịn không được kéo kéo khóe miệng.
Một sự hối hận không gì sánh kịp nảy lên trong lòng.
Nếu như hắn không nhân lúc say rượu cố tình làm bậy thì tốt rồi.
Ít nhất bây giờ vẫn có thể làm ra vẻ vô cùng chính trực, chuyên tâm, mặt dạn mày dày mà leo lên giường Lam Vong Cơ, chen chúc bên cạnh y vui mừng giả vờ ngủ hoặc là bình yên đi vào giấc ngủ, chứ không phải đêm khuya không được yên giấc, lao ra khỏi khách điếm chạy như điên để phát tiết ở trên đường giống như con ruồi không đầu thế này.
Ngụy Vô Tiện giơ tay lên, lướt qua hai hình người nhỏ đang chu miệng hôn nhau trên bức tường kia, lên đến dòng chữ "Lam Vong Cơ đến đây mộtchuyến".
Phải xoá mấy câu này, trước khi xoá, ở trên cái tên "Lam Vong Cơ" này, hắn dùng đầu ngón tay mô tả lại ba chữ này một lần.
Một lần, hai lần, ba lần.
Càng mô tả, lại càng không nỡ bỏ.]
Ngụy Anh, ngươi cũng biết, ta cũng từng có mấy lần trắng đêm không ngủ, cũng từng ôm thỏ trắng nhớ lại những việc đã qua, cũng từng chỉ cầm một hai món đồ trong lòng không ngừng miêu tả dung nhan của ngươi, cũng từng hối hận vì đã nói những lời gây kích động với ngươi, từng người phân tán, cũng từng...!càng khổ sở, nhưng chưa từng muốn chia xa.
Đừng hối hận, sự cố tình làm bậy của ngươi, ta đều chịu đựng trong ngọt ngào.
......
Đọc một hồi, lúc này Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên sinh ra chút chua xót, rồi cảm thấy từ hồi nãy, Lam Trạm bị hắn dựa vào liền giống như lão tăng nhập định không nói một lời, nhịn không được hỏi dò: "Lam Trạm, ngươi có nghe thấy không, ta...!bỏ ngươi không được!"
Cánh tay đã thả lỏng của Lam Vong Cơ tự nhiên siết chặt lại, "Không cần bỏ."
Mọi người:...!cũng biết là chúng ta rất cản trở rồi, được chưa (?`⊿′)?
[Bỗng nhiên, hắn nghe được một loạt tiếng động loạt xoạt...!Vòng qua bức tường xem, thế mà lại nhìn thấy một bóng hắc y bám trên tường, cầm một cây dao nhỏ, đang hết sức chăm chú xoá các dấu vết vẽ bậy trên tường.
Ngụy Vô Tiện: "......" Ôn Ninh vừa quay đầu lại, trên mặt toàn vôi, nói: "Công tử, ngươi tại sao tới đây."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đang làm gì?" "Ồ." Ôn Ninh nói: "Ta thấy Lam công tử viết rất nhiều, ngày mai mọi người ở đây thức dậy nhìn thấy, đoán chừng sẽ gây thêm rắc rối cho người ta, cho nên ta xoá trước một ít......" Dừng một chút, y kỳ quái nói: "Lam công tử đâu?" Ngụy Vô Tiện cúi đầu nói: "Y nghỉ ngơi, ta ra ngoài đi dạo loanh quanh."
Ôn Ninh cảm thấy cảm xúc của hắn không đúng, dừng động tác lại, nói: "Công tử, xảy ra chuyện gì sao?" Y đến gần Ngụy Vô Tiện vài bước, bỗng nhiên ngẩn ra, liên tục lùi lại.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt: "Ngươi lại làm sao vậy?"
Ôn Ninh giống như là bị dọa rồi, vội vàng xua tay: "Không có không có, không có gì hết!"
Ngụy Vô Tiện vừa nhìn là biết y quẫn bách, trong lúc vô tình nhìn lướt qua, phát hiện trên cổ tay mìnhcó mấy dấu tay đo đỏ, là dấu vết lúc Lam Vong Cơ túm lấy hắn đè trên giường để lại.
Chạm vào môi, cũng còn hơi hơi sưng đỏ.
Lúc ấy bọn hắn thần trí không rõ ôm nhau lăn lộn trên giường, hận không thể nhào nắn thành một khối, Lam Vong Cơ càng là vừa cắn vừa gặm khắp trên người hắn, nói vậy trên cổ chắc cũng là hình ảnh rất đặc sắc.
Nếu trên mặt Ôn Ninh có huyết sắc, có lẽ lúc này gương mặt đã đỏ đến mức sắp nhỏ máu.]
Người có gương mặt sắp nhỏ máu đâu chỉ có Ôn Ninh.
Rốt cuộc vì sao cua đồng bò qua còn chưa rõ nữa hay sao?
Rõ ràng thì rõ ràng, chẳng qua nhìn Ngụy Vô Tiện trên mặt đã không còn gì khác thường, nhìn Lam Vong Cơ trong tình trạng bất động như núi, bây giờ đổi thành những người còn lại ở đây đều muốn đào cái hang để chui vào.
Lam Vong Cơ:...
Ngụy Vô Tiện: Ôn Ninh sao thế, dứt khoát lưu loát vạch trần ra như vậy? Lá bùa cách âm kia không phải là lãng phí rồi sao?
......
Trước sự thật long trời lở đất này, Lam Khải Nhân đã thật sự hoá đá, ánh mắt hoàn toàn chết lặng, làmnhư giây phút tiếp theo sẽ chết thẳng cẳng, vĩnh biệt cõi đời ngay lập tức.
Lam Hi Thần: "Thúc phụ......!Thúc phụ!"
Ngụy Vô Tiện: "Ôn Tình ngồi kia làm gì mau qua châm một kim đi chứ!!"
Ôn Tình bị kêu đến trợn trắng mắt, phất tay bay ra một kim, sau đó đứng dậy đi tới kiểm tra một phen, "Tức giận công tâm thôi, chuyện này lão nhân gia vẫn nên tự mình nghĩ thoáng mới được."
Lão nhân gia Lam Khải Nhân - với người tu hành mà nói, theo lý hẳn là đang tuổi tráng niên:....