Ngụy Vô Tiện đọc mấy lời suy đoán vô căn cứ này, rất cảm thấy phiền lòng.
Chỉ là trong miệng những người này, hắn từ một anh hùng thiếu niên phong quang rạng rỡ, biến thành Di Lăng Lão Tổ như chuột chạy qua đường.
Mặc dù người bị mắng không phải là mình, cũng không cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Có một câu nói rất có đạo lý.
Chuột còn có da, con người sao có thể không có phẩm giá; Chuột còn có răng, con người sao có thể không biết điểm dừng.
Ỷ vào việc không có phẩm giá không có liêm sỉ, tự coi mình là một nhà đạo đức, ở trên cao tiến hành phê phán, trừng phạt, hết người này đến người khác, bọn họ cho rằng hắn là ai chứ!
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy khó chịu, đột nhiên, Ngụy Vô Tiện loé lên ý tưởng, nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, có thể dạy ta cấm ngôn thuật của nhà các ngươi không?"
Lam Vong Cơ không chút do dự nói: "Có thể." Đã là đạo lữ, đi vào Lam gia, tất nhiên có thể.
Ngụy Vô Tiện có được câu trả lời, hứng thú dạt dào nói: "Có thể thì tốt, sau này đợi bổn lão tổ học xong cấm ngôn thuật, thử xem có thể cải tiến thành "bùa cấm ngôn" không, nếu làm được cái này, gặpphải kẻ nói chuyện lời lẽ đặc biệt khó nghe, thì sẽ sai tiểu quỷ đi dán bùa, đợi vài ba bữa không mởđược miệng xem bọn họ có thể suy đoán vô căn cứ bằng cách nào!"
Lam Vong Cơ: "......!Ừm."
Mọi người:......
Nhiếp Hoài Tang: Sau khi thành công có thể cho một ít không, ta nhất định sẽ quang minh chính đại mà dán ngay tại chỗ.
Ngụy Vô Tiện dường như đã ra trút được giận, rốt cuộc có thể tiếp tục đọc xuống.
[Lời lẽ sau đó càng lúc càng khó nghe, Lam Vong Cơ cũng nhíu mày lại, cũng may trên bàn đó có người bình thường cũng nghe không nổi nữa, một người thấp giọng nói: "Nói nhỏ chút đi...!Cũngkhông phải là lời dễ nghe gì." Mấy người kia cười to chẳng hề quan tâm, nói: "Sợ cái gì, ở đây lại không có ai quen biết chúng ta." "Đúng vậy! Huống hồ cho dù bị nghe thấy thì thế nào? Quản trời quản đất còn quản cả người ta nói lời đánh rắm sao?" "Ngươi cho rằng Lan Lăng Kim thị bây giờvẫn là Lan Lăng Kim thị trước đây à? Quản được miệng của người khác không? Có bản lĩnh giống như trước đây thì lại ngang ngược như thế đi? Không thích nghe thì nhịn!"
Một người đổi đề tài: "Được rồi được rồi, cứ nói chuyện này để làm gì, ăn cơm ăn cơm.
Kim Quang Dao này lúc còn sống có gây sóng gió thế nào đi nữa, hiện giờ cũng chỉ có thể bị giam trong quan tài đánh nhau với Nhiếp Minh Quyết."
"Ta thấy quá ghê, gặp mặt kẻ thù mắt đỏ rực căm hờn, thi thể xương cốt của hắn đều bị Nhiếp Minh Quyết phá huỷ tan nát."
"Còn không phải sao! Ta đi xem lễ phong bế quan tài, oán khi xung quanh cỗ quan tài đó nặng đến mức trong vòng một dặm không có một ngọn cỏ nào! Ta rất nghi ngờ, cỗ quan tài đó thật sự có thể phong bế bọn họ một trăm năm sao?" "Phong bế hay không phong bế, cũng không cần ngươi phảinhọc lòng nha, đều là chuyện đau đầu của mấy nhà kia.
Dù sao Lan Lăng Kim thị xem như tiêu rồi, hoàn toàn thay đổi."
"Nhưng, trong lễ phong bế quan tài, sắc mặt Trạch Vu Quân không ổn lắm ha." "Có thể ổn được sao, trong quan tài chính là hai huynh đệ kết nghĩa của hắn, tiểu bối trong nhà suốt ngày chạy tới chạy lui với một con hung thi, săn đêm còn muốn hung thi tới hỗ trợ giải vây! Khó trách cả ngày bế quan.
Lam Vong Cơ nếu lại không quay về, ta thấy Lam Khải Nhân sắp sửa chửi đổng lên rồi......"
Lam Vong Cơ "......" Ngụy Vô Tiện bật cười.
Bên kia tiếp tục bàn luận: "Lại nói tiếp, lễ phong bếquan tài lần này còn khiến ta phải lau mắt mà nhìn, Nhiếp Hoài Tang vậy mà làm rất khá nha? Ban đầu lúc hắn chủ động xin ra trận, ta còn tưởng rằng xác định chắc chắn sẽ rối tung lên chứ.
Dù sao cũng là một kẻ hỏi một không biết ba" "Ta cũng vậy! Ai ngờ hắn thế mà chủ trì không kém gì so vớiLam Khải Nhân."
Nghe bọn họ kinh ngạc sôi nổi, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, này tính là cái gì? Mấy chục năm sau, nói không chừng vị gia chủ này của Thanh Hà Nhiếp thị, sẽ dần dần bắt đầu toả sáng, tiếp tục gây càng nhiều kinh ngạc hơn cho mọi người đấy nhé.]
Thế sự khó lường, biến ảo vô chừng, lại từ trong lời đồn đãi bàn tán, nhìn ra được một vài gương mặt của tu giới, so sánh với bọn họ của bây giờ, nói một câu nghiêng trời lệch đất cũng không quá.
Mạnh Dao nghĩ, Kim Quang Dao ước chừng xem như là một người thay đổi đến mức triệt để nhất trong số đó, y đã từng không từ một thủ đoạn nào, từng giành được vị trí tiên đốc, cuối cùng cũng thân bại danh liệt, không được siêu sinh.
Tuy rằng cũng coi như là báo ứng đi, nhưng thi thể bị Xích Phong Tôn phá hủy tan nát có phải quáđáng sợ hay không? Còn có Nhiếp tông chủ đánh cho y rơi xuống địa ngục......
"Đầu tiên là Kỳ Sơn Ôn thị Ôn Nhược Hàn, rồi đến Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, sau đó là ta......!Nhiếp Nhị công tử, coi bộ, người tiếp theo bước lên vết xe đổ, chính là ngươi đó."
Bị điểm danh Nhiếp Hoài Tang không chút hoang mang, đầu tiên là cao giọng nói cám ơn với Ngụy Vô Tiện, rồi mới trả lời: "Chuyện này không nhọc lòng Liễm Phương Tôn lo lắng, Hoài Tang tuy thân gánh trọng trách của gia tộc, nhưng không có dã tâm xưng bá.
Có thể lợi dụng dòng chảy để lặn xuống, ngược gió mà duy trì, nhưng tuyệt đối sẽ không đổi trắng thay đen, diệt trừ người ở phe đối lập."
Mạnh Dao: Vậy ngươi mười ba năm hỏi một không biết ba là gọi chơi thôi sao?
Nhiếp Hoài Tang: Báo thù á, còn nữa, chính là thật sự không thể chặt đứt gia tộc ở trong tay mình mà thôi.
Dù cho tham vọng không ở chỗ này, nhưng sau khi hắn kế thừa chức danh Nhiếp tông chủ của đạica, thì Nhiếp nhị công tử mặc sức vô tư vui chơi, lúc nào cũng làm người rảnh rỗi cũng đã không còn nữa.
Đầu ngón tay trái của Nhiếp Hoài Tang khẽ lướt qua cây quạt xếp bảo bối một cái, một bản thể của mình ở thế giới khác, sau khi không có đại ca, thì trách nhiệm trên lưng quá mức nằm ngoài sự khống chế của bản thân, cho dù mối thù lớn đã trả xong, cho dù mọi thứ ổn định, trách nhiệm của hắn cũng còn lâu mới kết thúc.
Nhưng càng nhiều năm về sau, trong thăng trầm của cuộc đời, lúc sương thu giá lạnh, lại có ai đó cònnhớ người thanh niên cầm bút xoẻ quạt, chơi chim ngắm hoa kia hay không.
Đối với Nhiếp Hoài Tang như vậy, trong mắt Nhiếp Minh Quyết chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhìn chăm chú vào Nhiếp Hoài Tang hiếm khi nói lời hay nhưng có vẻ như sắp bật khóc một lúc lâu, ngay sau đó mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Đời này, ngươi có thể từ từ học."
......!Nhiếp Hoài Tang thật sự muốn khóc thật rồi, đại ca à, ngươi không thể nhanh chóng tìm một tẩu tử, thêm đứa con trai, sau đó buông tay đi giày vò đứa cháu trai số khổ kia của ta không được sao!
......
Ngụy Vô Tiện sau khi bị rống lên đang tập trung nghe lén động tĩnh ở phía sau: Ta cảm thấy trọng điểm của bọn họ có chút kỳ quái.
(Tự cho là âm thầm lặng lẽ) nghiêng đầu qua nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi biết thúc phụ đại nhân chửi đổng lên là như thế nào không?"
Lam Vong Cơ: "......"
Lam Khải Nhân: "Ngụy Vô Tiện!!" (▼皿▼)
[Đồ ăn tới rồi, rượu cũng dọn lên rồi.
Ngụy Vô Tiện rót đầy một ly, chậm rãi uống.
Bỗng nhiên, hắn nghe được giọng một thiếu niên nói: "Vậy Âm Hổ Phù đến tột cùng có ở trong cỗquan tài kia không?"
Trong quán rượu đột nhiên im lặng một trận, giây lát, có một người nói: "Chuyện đó ai mà biết, chắclà có.
Kim Quang Dao không để Âm Hổ Phù trên người, còn có thể để ở chỗ nào chứ?" "Nhưng cũng không nói được, không phải nói Âm Hổ Phù hiện giờ cũng chỉ là một cục sắt vụn sao? Đã vô dụngrồi." Thiếu niên kia ngồi một mình một bàn, trong ngực ôm kiếm, nói: "Cỗ quan tài đó, thật sự đủ chắc chắn không? Nhỡ có người muốn xem thử Âm Hổ Phù có ở trong đó hay không, thì làm sao?"
Lập tức có người lớn tiếng nói: "Ai dám!" "Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị đều phái người bao vây canh giữ khu mộ đó, kẻ nào ăn gan hùm mật gấu." Mọi người sôi nổi phụ họa.
Thiếu niên kia không hề lên tiếng, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, tựa như đã bị phá vỡ suy nghĩ.
Nhưng mà, ánh mắt của gã lại không thay đổi.
Ánh mắt thế này, Ngụy Vô Tiện đã từng nhìn thấy ở trên mặt của rất nhiều người.
Hơn nữa hắn biết, tuyệt đối không phải là lần cuối cùng nhìn thấy.]
Đúng là đã nhìn thấy rất nhiều lần, sau khi Âm Hổ Phù xuất hiện.
Ngay cả người chế tạo là hắn đây cũng kiêng kị không thể khống chế được pháp bảo ngự thi, những người gọi là chính đạo đó lại chưa từng từ bỏ sự thèm thuồng, cho dù chỉ còn một nửa đã hỏng cũngphải không từ thủ đoạn để có được, để sửa chữa, đây là một loại tinh thần không biết xấu hổ đến thế nào chứ!
Những người đang ngồi đây đối với những người trong tiên môn này cũng rất là xấu hổ, chỉ là sau khi phỉ nhổ những kẻ trộm cắp đó xong, thì không khỏi liên tưởng đến Âm Hổ phù hiện giờ cũng chỉ cònlại một nửa, tuy rằng trong lần bạo động trước đây của Thiên Thư Thạch, phân nửa còn lại cũng đã bị nứt ra, nhưng khó bảo đảm khả năng sau này lỡ rỉ ra, lại là một hồi gió tanh mưa máu.
Ngụy Vô Tiện đại khái cũng đoán được bọn họ sẽ có nỗi băn khoăn như vậy, rất chủ động, dứt khoát nói: "Chư vị nhọc lòng, một nửa còn lại này, việc tiêu hủy vốn cũng đã nằm trong kế hoạch, đợi sau khi trở về dưỡng đủ tinh thần sẽ ra tay hủy phù."
Mọi người đối lời này đều tỏ vẻ tán đồng, Mạnh Dao còn kiến nghị nói: "Nếu muốn không còn ai thèm khát vật ấy nữa, không ngại nghĩ cách hủy phù ở trước mặt tiên môn bách gia."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy sửng sốt, "......!Muốn ta cúi đầu nhận thua với những người đó ư?".