[ ...!Đi lung tung khắp nơi một vòng, nhìn thấy mấy tiểu bối tốp năm tốp ba đi cùng nhau, đang muốn lên tiếng chào hỏi, túm lại đùa giỡn một chút, ai ngờ đám Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi vừa nhìn thấy hắn liền đổi sắc mặt, quay đầu đi ngay.
Ngụy Vô Tiện trong lòng hiểu rõ, lắc lư đi tới một mảnh rừng tương đối vắng vẻ, đợi một hồi, mấy tiểu bằng hữu mới vừa rồi kia lại lén lút nhào ra.
Lam Cảnh Nghi nói: "Ngụy tiền bối, không phải chúng ta cố ý không để ý tới ngươi, mà là tiên sinh có nói qua, nếu ai nói chuyện với ngươi, chép gia huấn Lam thị từ đầu đến đuôi..."
"Tiên sinh" là cách xưng hô thống nhất của mọi đệ tử và môn sinh Cô Tô Lam thị đối với Lam Khải Nhân, nhắc tới hai chữ "Tiên sinh", là chỉ nói tới một mình ông ấy.
Ngụy Vô Tiện đắc ý nói: "Không sao, ta đã sớm biết rồi, tiên sinh nhà các ngươi phòng cháy phòng trộm phòng Ngụy Anh cũng không phải một hai ngày, các ngươi xem ông ấy đề phòng được không? Đại khái cảm thấy củ cải trắng được trồng rất tốt của nhà mình bị heo ủn đi, lửa giận lớn một chút cũng không thể tránh khỏi, ha ha ha ha......"
Lam Cảnh Nghi: "......" Lam Tư Truy: "......!Ha ha ha."]
"Mấy đứa nhỏ này thật đúng là công tư phân minh, gia huấn đã treo trên đỉnh đầu rồi, mà vẫn dám mạo hiểm tới giải thích, không uổng công ta ở chung với bọn chúng tốt như vậy.
Bất quá,..." Ngụy Vô Tiện hài hước nhướng mày liếc Lam Vong Cơ một cái, ngoài miệng giả vờ khó hiểu nói: "Thúc phụ đại nhân đây là giận cái gì chứ, rõ ràng chuyện sớm chiều ở chung một tháng lúc trước vẫn là do ông ấy tự mình phạt chứ bộ."
Lam Vong Cơ: "......" Hiện giờ nghĩ lại, đó chắc hẳn là chuyện biết vậy chẳng làm lớn nhất của thúc phụ.
Ngụy Vô Tiện thở dài, "Hơn nữa sự thật vẫn là, cải trắng chủ động củng heo nha, ta sao có thể bỏ qua món cải trắng ngọt ngào thơm ngon được chứ."
Lam Vong Cơ: "......!Không phải." Ngươi không phải heo, ta cũng không phải cải trắng.
Ngụy Vô Tiện biết nghe lời phải mà đồng ý với câu Không phải này, nói: "Vậy sửa thành bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu nhé? Nếu Hàm Quang Quân là đóa hoa tươi đẹp kia, thì ta cũng không ngại làm cứt trâu." Nói thì nói vậy, năm đó hắn vẽ thêm bông hoa kia lên bức chân dung, đều là có điềm báo trước, cũng không biết bức vẽ kia bây giờ còn không.
Lam Vong Cơ: "......"
Đây thật là một lần nói chuyện bốc mùi.
[Ngụy Vô Tiện cười xong, nói: "Đúng rồi, lúc trước các ngươi bị chép phạt, nói là bởi vì đi săn đêm cùng Ôn Ninh." Hắn hỏi Lam Tư Truy: "Y hiện giờ thế nào rồi?"
Lam Tư Truy nói: "Y hiện giờ có lẽ trốn ở một góc nào đó dưới chân núi, đợi lần tiếp theo chúng ta đi ra ngoài săn đêm lại tìm y." Nghĩ nghĩ, lại rầu rĩ nói: "Nhưng, lúc chúng ta tách ra, Giang tông chủ hình như vẫn còn rất tức giận, hy vọng không gây khó dễ cho y."
Ngụy Vô Tiện nói: "Gì? Giang Trừng? Các ngươi đi săn đêm làm thế nào đụng phải hắn?"
Lam Tư Truy nói: "Lần trước chúng ta hẹn Kim công tử cùng đi săn đêm, cho nên......"
Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu ngay.
Đoán cũng có thể đoán ra được, Lam Tư Truy dẫn người cùng nhau đi săn đêm, Ôn Ninh tất nhiên sẽ không nhàn rỗi, nhất định đi theo phía sau bọn chúng âm thầm bảo hộ, lúc săn đêm gặp nguy hiểm ra tay tương trợ.
Kết quả Giang Trừng khẳng định cũng là lén lút đi theo Kim Lăng, sợ nó lại gặp phải tình huống gì đó.
Vì thế hai người vào thời điểm khẩn cấp đụng mặt nhau.
Vừa hỏi ra, quả nhiên là có chuyện như vậy, Ngụy Vô Tiện không biết nên khóc hay nên cười.]
Không ngờ sau vụ ở miếu Quan Âm, Ôn Ninh lại tái ngộ Giang Trừng sớm hơn mình.
Ngụy Vô Tiện còn nhớ, Ôn Ninh vào Liên Hoa Ổ vạch trần chuyện kim đan như thế nào, lúc ấy Giang Trừng trong bộ dạng phát điên gặp ai cũng kêu rút kiếm, còn bị Kim Quang Dao dùng việc ấy để kích động một trận nữa...!Gặp lại Ôn Ninh, cũng không biết hai người có đánh nhau hay không? Chắc là không có nhỉ?
Cho dù đoạn này không viết ra, hai người đó rốt cuộc có đánh nhau một trận hay không, đều không cản trở Ngụy Vô Tiện quay đầu lại về phía Giang Trừng của hiện tại cười nhạo một trận, "Giang tông chủ, Kim Lăng đi ra ngoài săn đêm, lúc trước còn là tấm lưới tiên mở đường, tại sao bây giờ lại chỉ dám lén lút đi theo, ngươi coi bộ là càng sống càng thụt lùi đó nha!"
Giang Trừng hoàn toàn không biết tại sao lại bị mắng thế này, vẻ mặt ngơ ngác: Ta thấy ngươi mới là uống lộn thuốc!
[Hắn lại nói: "Giang tông chủ và Kim Lăng gần đây thế nào?" Sau khi Kim Quang Dao chết, người thừa kế theo huyết thống hợp pháp nhất của Lan Lăng Kim thị chỉ còn lại có Kim Lăng, nhưng mà, còn có không ít lão già thuộc gia tộc chi thứ ở bên cạnh như hổ rình mồi, thấy cơ hội như vậy, ngo ngoe rục rịch.
Lan Lăng Kim thị ở bên ngoài bị mọi người chế giễu khinh bỉ, ở bên trong thì có một ổ người xấu xa, Kim Lăng mới mười mấy tuổi, làm sao có thể trấn giữ được cục diện, cuối cùng là Giang Trừng cầm theo Tử Điện lên Kim Lân Đài đi một vòng, mới có thể để thằng nhỏ tạm thời ngồi ổn vị trí gia chủ này.
Về phần sau này có biến số gì hay không, cũng không ai nói được.
Lam Cảnh Nghi bĩu môi nói: "Thoạt nhìn khá tốt, Giang tông chủ vẫn là bộ dáng cũ, thích cầm roi đi quất người khắp nơi.
Đại tiểu thư tính tình càng tốt hơn, lúc trước cữu cữu hắn mắng hắn một câu hắn nói lại ba câu, hiện tại hắn có thể nói lại mười câu."
Lam Tư Truy trách nói: "Cảnh Nghi, sao có thể nói sau lưng người khác như vậy."
Lam Cảnh Nghi biện giải nói: "Ta rõ ràng trước mặt cũng nói như vậy."
Nghe Cảnh Nghi nói như vậy, Ngụy Vô Tiện thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật trong lòng hắn rõ ràng, điều mình thực sự muốn hỏi cũng không phải mấy chuyện này, nhưng nếu Giang Trừng và Kim Lăng nghe ra đều sống vẫn ổn, thì những chuyện khác không có gì hay để nói.
Hắn đứng dậy vỗ vỗ vạt áo, nói: "Vậy được, thế là khá tốt, bọn họ có thể tiếp tục duy trì.
Các ngươi tiếp tục chơi đi, ta có việc đi trước."
Lam Cảnh Nghi khinh thường nói: "Ngươi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ trước nay đều là ăn không ngồi rồi, có thể có chuyện gì chứ!"
Ngụy Vô Tiện cũng không quay đầu lại nói: "Gặm cải trắng!"]
Kim Tử Hiên:??? Mấy tiểu bối Lam gia này bị làm sao vậy? Bình thường đi học là nhiều chuyện sau lưng như vậy hả? Ai dạy các ngươi kêu Kim Lăng là đại tiểu thư?
Ngoài sự bất mãn nho nhỏ, Kim Tử Hiên vẫn rất là cám ơn đối này mấy đứa nhỏ Lam gia này.
Cục diện rối rắm kia của Kim gia có thể tới mức độ nào, Kim Tử Hiên đương nhiên hiểu rõ, mặc dù có Giang Vãn Ngâm chống lưng, thì ngày tháng của Kim Lăng trải qua cũng sẽ không tốt lắm.
Lúc thế này còn có mấy người bạn cùng tuổi rủ nhau đi săn đêm, chơi đùa, tất nhiên là đáng quý.
......!Nhưng thật sự không thể thay đổi cách thức ở chung sao? Còn có Giang Vãn Ngâm, hai cậu cháu nói chuyện cứ phải cãi nhau à?
Giang Trừng - người kêu biệt danh đại tiểu thư đầu tiên: Ngụy Vô Tiện là có ý gì? Cái gì kêu là sống vẫn ổn? Cái gì kêu là không có gì hay để nói?!
Ngụy Vô Tiện nghĩ, đối với tính tình bướng bỉnh gần như giống nhau kia của Giang Trừng cộng thêmKim Lăng mà nói, có thể ồn ào đến mức đó đúng thật là sống không tệ, hơn nữa còn là mắng một câu đã bị trả treo lại mười câu náo nhiệt như vậy.
Rất nhiều chuyện đã thay đổi theo thời gian, hết thảy đều đã nói hết lời rồi, đương nhiên cũng không cần nói thêm gì nữa...!Hơn nữa, hắn cũng có nhu cầu cấp bách lo liệu việc của mình nữa mà đúng không.
"Hàm Quang Quân, bổn lão tổ phải đi về gặm cải trắng, không biết có thể mượn tạm Hàm Quang Quân một chút không?"
Lam Vong Cơ - bị coi là cải trắng để ăn: "......"
[Buổi sáng hiếm khi dậy sớm như vậy, trở lại Tĩnh Thất đầu tiên là ngủ vùi thêm một trận, hậu quả củangày đêm đảo ngược chính là khi hắn tỉnh lại đã là buổi chiều tà, bỏ lỡ bữa tối, không có đồ ăn cho hắn ăn.
Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy đói, một mặt tiếp tục lục lọi tìm những bảng chữ mẫu và bản thảo trước kia của Lam Vong Cơ để xem, một mặt chờ hoài chờ mãi.
Nhưng mà, chờ luôn đến buổi tối, cũng không chờ được bắp cải trắng kia của mình trở về.
Đến lúc này, Ngụy Vô Tiện mới phát giác trong bụng trống trơn.
Nhưng nhẩm tính thời gian, đã đến giờ cấm đi lại ban đêm của Vân Thâm Bất Tri Xứ, dựa theo gia quy, người không liên quan không thể đi ra ngoài ban đêm, càng không thể leo tường ra ngoài — Nếu đổi lại là năm đó, hắn mặc kệ "Không thể" cái gì, "Cấm" cái gì, Ngụy Vô Tiện chỉ lo đói thì ăn, mệt thì ngủ, buồn chán thì trêu đùa, gặp rắc rối thì chạy.
Nhưng hiện giờ tình hình đã khác, hắn không tuân thủ quy củ, thì khoản nợ này sẽ tính trực tiếp lên đầu Lam Vong Cơ, vừa đói bụng vừa buồn chán, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nhịn thôi.]
Nghe xong những lời này, trong lòng Lam Vong Cơ chợt cảm thấy chua xót, "Ngụy Anh, ngươi không cần..."
Ngụy Anh là một người thích cười đùa bao nhiêu, mà ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại không thể không giảm bớt tính tình cười đùa này, tròng lấy sự ràng buộc bởi vì chính mình, chỉ vì đạo lữ là mình.
Chỉ nửa câu này, Ngụy Vô Tiện đã hiểu rõ ý chưa nói hết của Lam Vong Cơ, lại cong nét mặt lên cười y nghĩ nhiều, nói: "Lam Trạm à, ngươi cũng quá coi thường ta rồi, ta là người biết tự tìm vui cho mình như thế nào chứ, làm sao có thể thật sự ủy khuất chính mình? Chịu rất rất nhiều gia quy này, không phải còn có ngươi cùng với ta sao, không thể đi ra ngoài nghịch phá, thì ta chơi ngươi nè; Đói bụng cũng không quan trọng, ta không tin, trước gia yến ngươi đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho ta no bụng, còn có thể không nhớ buổi tối phải đút ăn tiếp hay sao?"
Lam Vong Cơ lựa chọn coi như không nghe được nửa câu đầu, chỉ trả lời với nửa câu sau: "Sẽ không quên."
Ngụy Vô Tiện cũng không ngại, nói tiếp: "Đúng không? Ta không thể ra ngoài, sẽ có người chạy việc thay ta nha, đạo lữ tốt nhất thế gian đã bị bổn lão tổ trói chặt, đổi cái gì cũng không đổi, chẳng lẽ chút gia quy lại có thể ngăn trở?"
Lam Vong Cơ gật đầu, "Ừm." Ta cũng vậy, đạo lữ tốt nhất thế gian đã ở đây, thề không thay đổi.
Lam Khải Nhân:......
[Đúng lúc này, bên ngoài Tĩnh Thất truyền đến tiếng động rất nhỏ, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Lam Vong Cơ đã trở lại.
Ngụy Vô Tiện nằm trên mặt đất giả chết.
Chỉ nghe tiếng bước chân của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh án thư, đặt thứ gì lên trên, trước sau không nói gì.
Ngụy Vô Tiện ban đầu định tiếp tục giả chết, nhưng Lam Vong Cơ làm như mở nắp của thứ gì đó, một mùi thơm cay nồng hấp dẫn trong nháy mắt át luôn cả mùi đàn hương thanh lãnh vốn tràn ngập trong Tĩnh Thất.
Ngụy Vô Tiện lăn lông lốc bò dậy khỏi mặt đất, nói: "Nhị ca ca! Cả đời ta làm trâu làm ngựa cho ngươi!"
Lam Vong Cơ sắc mặt gợn sóng bất kinh lần lượt lấy đồ ăn trong cặp lồng đặt lên trên án thư, Ngụy Vô Tiện bay tới bên cạnh y, chỉ thấy năm sáu cái đĩa trắng đều là màu sắc rực rỡ, nhìn thấy mà lòng tràn đầy vui mừng, mắt phóng ra ánh sáng đỏ, "Hàm Quang Quân ngươi khách khí quá, chu đáo như vậy còn đặc biệt mang đồ ăn đến cho ta.
Sau này muốn làm gì cứ kêu ta".
]
"Ồ!" Ngụy Vô Tiện lần này bị kinh ngạc bởi hàng thật giá thật rồi, "Lúc còn sống thế mà có thể ăn được mấy món ăn này, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lại còn là Lam Trạm ngươi mang vào cho ta, đời này không uổng phí nha!"
Lam Vong Cơ: Đích xác là bất ngờ.
Nhưng trong Tĩnh Thất cũng đã giấu rượu, thêm vài món ăn khác nhau mà Ngụy Anh thích cũng không có gì đặc biệt.
Lam Hi Thần mỉm cười, nuôi thỏ, hái đài sen, giấu rượu đều có hết rồi, như thế này, đúng thật là không có gì đặc biệt lắm.
[Cuối cùng Lam Vong Cơ lấy ra một đôi đũa trắng bằng ngà voi, gác ngang lên chén, nhàn nhạt nói: "Ăn không nói." Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi còn nói ngủ không nói đó, mà mỗi tối lúc ta nói nhiều kêu to như vậy sao ngươi không ngăn cản ta." Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện nói: "Được được được, ta không nói.
Chúng ta đã thế này rồi, da mặt ngươi còn mỏng như vậy, hở một tí là ngượng ngùng, ta chỉ thích điểm này của ngươi.
Ngươi là mang từ quán ăn Hồ Nam kia ở Thải Y trấn lên đây sao?" Lam Vong Cơ không bày tỏ ý kiến, Ngụy Vô Tiện coi như y ngầm thừa nhận, ngồi ở cạnh án thư nói: "Không biết quán ăn Hồ Nam đó đóng cửa chưa, trước kia chúng ta vẫn luôn ăn ở quán đó, bằng không chỉ ăn thức ăn của nhà các ngươi, ta chỉ sợ chịu không nổi mấy tháng kia.
Nè, nhìn mấy món này đi, bây giờ mới gọi là gia yến á."
Lam Vong Cơ nói: "Chúng ta?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta và Giang Trừng đó.
Thỉnh thoảng có thêm Nhiếp Hoài Tang và mấy người khác nữa." Nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Nhìn ta như vậy làm gì? Hàm Quang Quân, ngươi cũng đừng quên, năm đó ta từng mời ngươi cùng đi đến quán ăn, nhiệt tình bao nhiêu, tốn sức bao nhiêu nha, là tự ngươi không chịu đi.
Ta nói một câu với ngươi là ngươi trừng ta, lần nào cũng bắt đầu bằng chữ Không, khiến ta chạm vào bao nhiêu là cái đinh, ta còn chưa tính sổ với ngươi đó, ngược lại ngươi còn không vui.
Nói tới mới nói......" Hắn cọ đến bên người Lam Vong Cơ, nói: "Ta vốn là lo lắng vi phạm lệnh cấm, nên lúc này mới cố kềm chế không chuồn ra ngoài, ngoan ngoãn canh giữ ở trong phòng chờ ngươi, ai ngờ Hàm Quang Quân ngươi ngược lại tự mình vi phạm lệnh cấm đi ra ngoài tìm đồ ăn cho ta.
Ngươi không tuân thủ quy củ như vậy, để thúc phụ ngươi biết, lại lên cơn đau tim."]
Lam Khải Nhân: Đã dụ dỗ cho Vong Cơ vượt quá giới hạn như thế rồi, còn có mặt mũi nói là nhịn không phạm gia quy? Lão phu hiện giờ cũng muốn lập tức lên cơn đau tim rồi (╰_╯)
Tuy biết là trên thị trấn có tiệm ăn, nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi lại ban đêm, hẳn là......!không phải đồ ăn mang từ dưới chân núi lên nhỉ?
Lam Vong Cơ định giải thích với Ngụy Vô Tiện, nhưng nhận thấy mọi người ở đằng sau vô tình hữu ý lại có động tĩnh, mím môi, vẫn không nói ra.
Nhiếp Hoài Tang đang lôi kéo Giang Trừng nhớ lại năm đó, "Nói tới mới nhớ, lúc trước đi ra ngoài ăn với các ngươi một lần, ít nhất ba ngày ta đều có thể thành thành thật thật ăn hết đồ ăn của Vân Thâm."
Đối diện với ánh mắt mang nghi vấn của Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang vẫn không nói ra khỏi miệng nửa câu sau.
Cùng bọn hắn ăn một lần ngán ăn luôn ba ngày, hắn là bị cay chịu không nổi, ít nhất phải tốn ba ngày để nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng tiếp theo vẫn là nhịn không được lại đi theo — khẩu vị của Ngụy huynh, thật đúng là giống như con đường của hắn, một lời khó nói hết mà.
[Lam Vong Cơ cúi đầu ôm eo hắn, nhìn như an tĩnh, cũng không làm gì, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận được, ngón tay y ở bên hông mình vô tình hữu ý mà vuốt ve...!Giữa môi răng của hai người đều tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng, hơi hơi có vị đắng làm cho nụ hôn này đặc biệt dài lâu.
Mãi mới tách ra được, sau đó Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Hàm Quang Quân, ta vừa mới nhớ ra, nước thuốc kia ngươi uống tới hai chén, so với ta còn đắng hơn."
Lam Vong Cơ nói: "Ừm." Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng nếm thử ngươi vẫn thấy rất ngọt, thật là kỳ lạ."
"......" Lam Vong Cơ nói: "Ngươi ăn cơm trước."
Dừng một chút, bổ sung nói: "Ăn xong lại làm việc."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ăn cải trắng trước đi." Lông mày Lam Vong Cơ hơi hơi nhíu lại, làm như khó hiểu, tại sao bỗng nhiên lại nhắc tới cải trắng, Ngụy Vô Tiện cười lớn câu lấy cổ y.
Cái gọi là gia yến, tốt hơn hết vẫn nên đóng cửa lại rồi mới khai tiệc.]
Mọi người vốn cho rằng mấy chuyện không thể miêu tả, không đúng, phi lễ chớ nghe đó đã qua hết rồi:......
Không sao, rất nhiều chuyện, nghe riết rồi cũng quen, không phải lại là gặm cải trắng thôi sao, ngoại trừ vẫn muốn giơ đuốc cho hai người đó như cũ, thì bọn họ thật sự ĐÃ! QUEN! RỒI!
Kim Tử Hiên - người rõ ràng có vợ ở bên cạnh nhưng vẫn cẩn trọng giúp đỡ che lỗ tai, Ôn Tình - thời thời khắc khắc lo lắng cho sự trưởng thành của mấy đứa nhỏ: Quen cái quỷ á, cút (ノ`Д)ノ
Lam Hi Thần cũng tự giác thò tay qua che cho thúc phụ, cũng thật sâu sắc cảm thấy, bọn họ dừng cuộc thảo luận chính là một sai lầm to lớn!
Ngụy Vô Tiện: Hâm mộ ghen ghét chớ gì, chả liên quan lêu lêu lêu lêu ~.