Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

chương 30: chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiết Dương đối với chuyện này khịt mũi xem thường, đã có bản lĩnh nghiêng trời lệch đất, còn ẩn thân rụt đầu như vậy, lo trước lo sau, ngoại trừ khiến mình trở thành trò cười, thì có ích lợi gì!

Lúc nghe Nguỵ Vô Tiện nói chuyện, Lam Vong Cơ vẫn luôn nhíu mày, đợi hắn nói xong, nắm chặt lấy cổ tay hắn, trầm giọng nói: "Ngươi không phải!"

Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác: "Không phải cái gì?"

Lam Vong Cơ cũng không giải thích, hơi nhắm mắt để bình tĩnh lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, ta ở đây".

Ta ở đây, ngươi sẽ không có việc gì.

Nguỵ Vô Tiện bị nửa câu nói - lấp - lửng này gây cồn cào ruột gan, quả thực không thể nào vùi trong lòng ngực Lam Vong Cơ một cách thoải mái như vậy nữa, chỉ đành cúi đầu nựng mấy cái lên gò má trắng hồng của tiểu bằng hữu a Uyển trong lòng hắn.

Giang Yếm Ly bị vẻ mặt bối rối và bất đắc dĩ của Nguỵ Vô Tiện chọc cho buồn cười, tuy rằng vẫn không biết tại sao a Tiện tu quỷ đạo, không biết hắn chịu đựng bao nhiêu gian truân khổ sở, nhưng nàng cảm thấy a Tiện vẫn là a Tiện tươi cười ấm áp đó, mãi không thay đổi.

Tuy rằng cũng không rõ sư tỷ đang cười cái gì, Nguỵ Vô Tiện vẫn theo bản năng nở nụ cười rạng rỡ với sư tỷ thân thiết.

Lam Khải Nhân vuốt vuốt chòm râu im lặng gật gù, dù sao cũng là đại đệ tử do Giang tông chủ tiền nhiệm nuôi lớn, gửi gắm nhiều kỳ vọng, tuy tính tình hoang dã, nhưng có người nắm dây cương kéo hắn lại, vẫn có thể xem là một con ngựa giỏi.

Nhưng sau này phải để cho đệ tử đắc ý của mình đi cùng thằng nhãi này vẫn là có chút không cam lòng.....

[.....! Gã đang lải nhải, bỗng nhiên ngậm miệng, trong lòng run sợ nhìn về phía bên kia, thấp giọng nói: "Công tử, vị kia bên cạnh ngài...!trừng mắt với ta làm gì?"

Nguỵ Vô Tiện theo ánh mắt của gã nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Lam Vong Cơ xoay người đứng dậy, đi ra bên ngoài tiệm rượu.

Hắn nói: "Ồ, y hả, bằng hữu này của ta từ nhỏ gia giáo nghiêm, không thích nhìn người ta choàng vai bá cổ ngay trước mặt y nhất.

Có phải có chút kỳ lạ hay không?"

Tiểu nhị hậm hực thu tay về, nói nho nhỏ: "Kỳ lạ.

Nhìn ánh mắt đó của y, không biết còn tưởng ta đang choàng vai bá cổ với lão bà của y đó chứ...."

Với nhĩ lực của Lam Vong Cơ, tuyệt đối không có chuyện hạ giọng thì sẽ không nghe được, không biết lúc này y có cảm tưởng gì.

Nguỵ Vô Tiện nhịn cười muốn nội thương, vội nói với tiểu nhị: "Ta uống hết một vò rồi".

Tiểu nhị: "Cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện chỉ vào mình: "Đứng được".

Tiểu nhị lúc này mới nhớ tới mình từng nói "Uống xong mà ngươi vẫn có thể đứng thì ta theo họ ngươi", vội nói: "Ơ ơ.....!ơ ơ ơ! Chuyện này hả...! lợi hại! Không phải ta khoác lác, đây là lần đầu tiên ta thấy có người uống xong một vò rồi vẫn đứng thật vững, lưỡi có thể không bị líu.

Công tử ngài họ gì?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta..." Suy nghĩ chuyển đến lời nói "Nguỵ không tiền" hồi nãy của tiểu nhị, khoé miệng giựt giựt, thong thả nói tiếp: "Họ Lam".]

Giang Trừng một khắc trước còn đang yên lặng khẳng định, sư huynh này của hắn có thể có loại giác ngộ này, rốt cuộc không vứt mặt mũi Giang gia đi.

Nhưng chưa được mấy giây đã bị vả mặt bạch bạch, gia hoả này tự nhiên đương không quàng cái họ Lam lên người! "Nguỵ Vô Tiện, ngươi còn chuẩn bị sính lễ đó! Trong tình huống còn chưa biết gì đã có thể thay tên đổi họ cho mình, chuyển đổi tổ tiên rồi, hay là ngươi đóng gói mớ hồi môn của ngươi rồi đi ở rể luôn đi!"

Mọi người: "......"

Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt mờ mịt: ".....!Ta làm gì ta vậy?"

Nhiếp Hoài Tang có lòng tốt giải thích cho hắn: "Nguỵ huynh, ngươi nói mình họ Lam, đây còn không phải là theo họ chồng hay sao?" Hơn nữa ngay cả tiểu nhị của tiệm rượu cũng nhìn ra, Hàm Quang Quân quang minh chính đại đến cỡ nào nha, Nguỵ huynh ngươi liệu mà coi chừng đó.

Nguỵ Vô Tiện: "....."

[.....! Ra khỏi thành, hai người đi về hướng mà tiểu nhị chỉ.

Người trên đường thưa dần, cây cối càng lúc càng nhiều, Nguỵ Vô Tiện nói: "Mới vừa rồi tại sao không cho ta hỏi tiếp?"

Lam Vong Cơ nói: "Bỗng nhiên nhớ lại, chuyện Nhạc Dương Thường thị, ta có nghe thấy.

Vì thế không cần hỏi nữa".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Trước khi ngươi kể cho ta, ta hỏi trước một chút, ngươi ở một bên giúp ta xác nhận, vụ Thường gia diệt môn gì đó, không phải là ta làm đúng không?"

Không nói đến chuyện hắn đã sớm chết từ hơn mười năm trước, hồn phách cũng vô cùng an phận, nói chung không đến mức hắn tìm tới cửa giết sạch cả nhà người ta mà hắn còn không thể nhớ!

Lam Vong Cơ nói: "Không phải".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ờ".

Làm như trở về lúc còn sống vào những ngày không bằng con chuột dưới cống, bị mọi người đòi đánh, chuyện xấu gì cũng có thể tính cho hắn một phần, tuỳ tiện bôi nhọ.

Đứa cháu nhỏ của ông lão cách vách không ăn cơm gầy đi ba cân cũng lại có thể là bị câu chuyện Di Lăng Lão Tổ xui khiến Quỷ tướng quân giết người làm cho sợ quá gầy đi.

Ai ngờ, Lam Vong Cơ lại nói: "Không phải ngươi giết, nhưng lại có liên quan đến ngươi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Liên quan chỗ nào?" Lam Vong Cơ nói: "Có hai mối liên quan.

Thứ nhất, việc này có một nhân vật liên luỵ trong đó, người này có quan hệ họ hàng với mẫu thân ngươi".

Nguỵ Vô Tiện dừng bước chân.

Trong lòng hắn không biết là cảm xúc gì, trên mặt không biết nên làm ra biểu tình gì, ngập ngừng nói: "....!Mẫu thân của ta?"

Nguỵ Vô Tiện là con trai của Nguỵ Trường Trạch – gia phó của Vân Mộng Giang thị và Vân Du Đạo Nhân Tàng Sắc Tán Nhân......!Chuyện của cha mẹ đều do người khác nói cho hắn, những gì hắn biết thật ra không nhiều hơn người khác bao nhiêu.

Lam Vong Cơ cũng ngừng lại, xoay người nhìn thẳng vào hắn, nói: "Vậy ngươi từng nghe đến người tên Hiểu Tinh Trần chưa".

Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Chưa từng".]

Ôn Ninh: vị Quỷ tướng quân nào?

Nguỵ Vô Tiện nói với Hiểu Tinh Trần ngồi bên cạnh: "Hiểu sư thúc, đến ngươi nè".

Hiểu Tinh Trần gật gật đầu, nhưng sắc mặt lại nghiêm trọng, "Liên luỵ tới một vụ án diệt môn chưa được giải quyết, chỉ sợ không phải là chuyện tốt lành gì".

Tống Lam - người đến đây cùng với Hiểu Tinh Trần - phụ hoạ: "Phải mà cũng không phải, chuyện không phải là chuyện tốt, nhưng bây giờ biết được, thì chính là trong hoạ có phúc".

[Lam Vong Cơ nói: "Chưa từng là đúng rồi.

Người này xuống núi thành danh, đúng vào năm trước.

Bây giờ cũng không có ai nhắc tới".

......!Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Núi là núi nào, sư phụ là ai?"

Lam Vong Cơ nói: "Không biết núi gì.

Kế thừa đạo môn.

Hiểu Tinh Trần, là đồ đệ của Bão Sơn Tán Nhân".

Nguỵ Vô Tiện giờ mới biết, tại sao nói người này có quan hệ họ hàng với mẫu thân hắn.

Hắn nói: "Nói như vậy, vị Hiểu Tinh Trần này, coi như là sư thúc của ta".

Tàng Sắc Tán Nhân, cũng xuất thân từ môn phái của Bão Sơn Tán Nhân.

Vị Bão Sơn Tán Nhân này là một người ở ẩn bên ngoài thế sự, nghe nói là tu sĩ xuất đạo cùng thời với đám người Ôn Mão, Lam An.

Những nhân vật làm mưa làm gió cùng thời đó, hiện giờ đã hồn tiêu thân tán từ lâu, chỉ có Bão Sơn Tán Nhân, nghe đồn đến nay vẫn chưa chết......!Nhưng tất cả đồ đệ đều phải thề: Cả cuộc đời chỉ dốc lòng tu đạo, không được xuống núi, không được vào đời.

Nếu không thì dù bất kỳ lý do gì, cũng tuyệt đối không được trở về nữa.

Tự lực cánh sinh, lăn lộn đánh đấm giữa hồng trần, không còn quan hệ gì đến sư môn nữa.

Người ta còn nói, Bão Sơn Tán Nhân không hổ là cao nhân đắc đạo, lập ra quy củ này thực sự là vô cùng có khả năng dự đoán.

Bởi vì mấy trăm năm qua, chỉ có ba đồ đệ của bà rời núi: Duyên Linh Đạo Nhân, Tàng Sắc Tán Nhân, Hiểu Tinh Trần.

Ba vị đồ đệ này, đều không có ai được chết già.

.....! Hiểu Tinh Trần rời núi là năm tuổi, Lam Vong Cơ tuy chưa gặp mặt hắn, nhưng từng nghe kể về phong thái của hắn qua miệng người khác.

Khi đó Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc chưa được mấy năm, cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương Di Lăng càng nổi bật vừa xong, các đại thế gia tung hoành, mời chào nhân tài khắp nơi để dùng cho mình.

Hiểu Tinh Trần xuống núi trong lòng mang suy nghĩ cứu giúp cho đời, tư chất siêu phàm, lại có sư phụ là cao nhân, lần đầu săn đêm, một cây phất trần, một thanh trường kiếm, một mình vào núi, giành được vị trí thứ nhất -- một trận thành danh.

Chúng gia thấy đạo nhân trẻ tuổi đạt tu vi cao, phẩm mạo sáng ngời, đa số bị thuyết phục, sôi nổi đưa ra lời mời.

Nhưng Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng từ chối tất cả, nói rõ không muốn phụ thuộc vào bất kỳ thế gia nào, lại kết bạn thân thiết với một vị, trong lòng muốn thành lập một môn phái không coi trọng liên kết huyết thống hoàn toàn mới.

Người này tính tình mềm yếu như cỏ lau, nhưng tâm như bàn thạch, ngoài mềm trong cứng, lại giữ mình trong sạch.

Thời đó hễ ai có việc gì rắc rối hoặc khó giải quyết, người đầu tiên nghĩ đến, chính là tìm kiếm sự giúp đỡ của hắn, mà hắn không bao giờ từ chối, vì thế được đánh giá rất cao.

Vụ án diệt môn của Nhạc Dương Thường thị, chính là xảy ra vào lúc đó.]

Không được chết già...!sao?

Ngay từ lúc mình xuất hiện trên thế giới này, Hiểu Tinh Trần đã xác định, tương lai của mình sẽ vào đời giống như Duyên Linh sư huynh, Tàng Sắc sư tỷ, lời tiên tri hiện giờ là mình sau khi xuống núi sẽ không được chết già, lại nhớ tới lúc mới bắt đầu học nghệ, lập lời thề theo tôn chỉ của sư tôn, cùng lời cảnh báo "Lòng người khó lường, thế gian quỷ quyệt" kia, trong lòng lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc không thể diễn tả.

Tống Lam cùng chung chí hướng cũng có suy nghĩ Phát triển môn phái bỏ qua huyết thống, lúc này đưa tay sang vỗ vỗ vai hắn, vị đạo hữu rời núi lòng mang suy nghĩ cứu giúp cho đời này có kết cục như thế, thì lý tưởng của bọn họ e rằng cũng tan tành.

Các vị đứng đầu, tông chủ của đại gia tộc có mặt ở đây, nghe thấy lời này, mỗi người đều có cảm nhận riêng.

Lam Khải Nhân nói: "Môn phái, gia tộc đều là vì sự tồn tại của một tu giới phát triển yên ổn, tuy lúc này là thời kỳ gia tộc hưng thịnh, các thế gia ở tu giới chia nhau mà trấn giữ, tứ đại gia tộc tương đối cân bằng, vào lúc này, muốn phát triển một môn phái, thậm chí càng khó khăn hơn!"

[.....! Vốn dĩ thảm hoạ của một gia tộc nhỏ không có nhiều người biết, nhưng tình huống lúc đó đặc biệt......!Hiểu Tinh Trần đương nhiên sẽ không ngồi xem mà không quan tâm, lập tức chủ động đồng ý nhận việc này, đi tìm chân tướng cho Thường Bình.

Một tháng sau, rốt cuộc điều tra ra hung thủ diệt môn.

Hung thủ tên là Tiết Dương....!Sau khi Hiểu Tinh Trần điều tra ra sự thật, đi qua ba tỉnh bắt được Tiết Dương vẫn đang sung sướng đắc ý kéo bè kéo lũ đánh nhau với người khác, nhân dịp Lan Lăng Kim thị tổ chức Hội Thanh Đàm trên Kim Lân Đài, các đại gia tộc luận đạo vấn pháp ở đây, đúng lúc đưa gã ra trước công chúng, kể rõ ngọn ngành, yêu cầu nghiêm trị.

Hiểu Tinh Trần liệt kê chứng cứ rành mạch, tuyệt đại đa số thế gia đều không có dị nghị gì, chỉ có một nhà cực lực phản đối.

Đó chính là Lan Lăng Kim thị.

Nguỵ Vô Tiện nói: "....!Hay cái tên Tiết Dương này lúc trước là hồng nhân (người được sủng ái) của Kim Quang Thiện?"

Lam Vong Cơ nói: "Khách khanh".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Gã là khách khanh á? Năm đó Lan Lăng Kim thị hẳn đã đứng trong tứ đại gia tộc, tại sao phải mời một tên tiểu lưu manh làm khách khanh?"

Lam Vong Cơ nói: "Đây là mối liên quan thứ hai".

Y nhìn chăm chú vào mắt Nguỵ Vô Tiện, chậm rãi nói: "Bởi vì Âm Hổ phù".

Trái tim Nguỵ Vô Tiện, đột nhiên treo lơ lửng.

Ba chữ Âm Hổ phù này, hắn tuyệt đối không xa lạ.

Trái lại, không ai quen thuộc hơn hắn.

Đây là pháp bảo lúc còn sống hắn luyện ra được, là thứ đáng sợ nhất, đồng thời, cũng là thứ mọi người mơ tưởng có được nhất.

Hổ phù chính là dùng để ra hiệu lệnh, nhìn tên đoán nghĩa, người cầm được hổ phù này, nắm giữ nó là có thể ra lệnh cho hung linh quỷ thi, khiến bọn chúng nghe theo....!Nhưng sau khi đúc xong hổ phù, chỉ sử dụng một lần, Nguỵ Vô Tiện đã phát hiện, sự việc rất không ổn.

Uy lực của Âm Hổ phù, mạnh mẽ và đáng sợ vượt xa mong muốn ban đầu của hắn.

Hắn vốn định dùng nó để hỗ trợ, ai ngờ uy lực của nó lại mơ hồ muốn đè ép luôn cả người chế tạo là hắn đây.

Hơn nữa, thứ này không nhận chủ.....!Mối hoạ đã đúc xong, Nguỵ Vô Tiện không phải không nghĩ tới việc tiêu huỷ nó, nhưng đúc ra được hổ phù không dễ, phá huỷ nó cũng khó, cực kỳ hao tổn sức lực và thời gian.

Ngoài ra lúc đó hắn đã loáng thoáng cảm thấy tình cảnh bản thân không ổn.....!Dựa vào pháp bảo này, người khác sẽ không dám động vào hắn một cách dễ dàng, cho nên tạm thời giữ nó lại, chỉ tách hổ phù ra làm hai, để nó chỉ phát huy tác dụng lúc kết hợp lại, hơn nữa tuyệt đối không dễ sử dụng.

Hắn tổng cộng chỉ dùng hai lần, mỗi lần đều máu chảy thành sông.

Lần đầu tiên là ở Xạ Nhật Chi Chinh.

Sau lần sử dụng thứ hai, rốt cuộc hắn hạ quyết tâm, tiêu huỷ hoàn toàn một nửa mảnh hổ phù.

Còn một nửa kia chưa tiêu huỷ xong, trận bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương đã tới.

Chuyện sau đó, hắn quản không được nữa.

Đối với thứ chính mình luyện ra, Nguỵ Vô Tiện có thể chắc chắn nói được vài câu, hắn dám khẳng định, cho dù thế gia cướp được nó có ngày ngày cung kính thắp hương quỳ lạy, nhưng Âm Hổ phù chỉ còn lại một nửa, thì cũng chỉ là một cục sắt vụn mà thôi.

Nhưng Lam Vong Cơ lại nói cho hắn nghe một sự kiện kinh người: tên Tiết Dương này, dường như có thể chắp nối ra nửa kia của Âm Hổ phù!]

Nguỵ Vô Tiện vốn đang căng óc suy nghĩ, trước mắt hắn mới chỉ sử dụng Âm Hổ phù một lần ở Xạ Nhật Chi Chinh, vì hậu quả quá mức nghiêm trọng, sau khi tách đôi ra giữ lại đến giờ cũng chỉ để phòng ngừa vạn nhất thôi, thế mà lại thật sự sẽ dùng lần thứ hai! Chẳng lẽ sau này hắn thật sự bị tiên môn bách gia bức bách đến mức đó?!

Rồi sau đó nghe được câu nói chắp nối ra nửa kia của Âm Hổ phù thì cả kinh lập tức ngồi ngay ngắn lại, thậm chí không quan tâm đến a Uyển ở trong lòng, "Tiết Dương, ngươi...! ngươi thế mà có thể ghép ra được Âm Hổ phù?!"

Tiết Dương chẳng hiểu gì, nếu nói hiện giờ con đường tu quỷ đạo của gã có được chút thành tích không sai, nhưng nếu so với Di Lăng Lão Tổ thì còn cách rất xa, lúc trước cũng chỉ có quy mô nhỏ ở lò luyện thi mà thôi, tuy rằng cũng rất có hứng thú đối với Âm Hổ phù trong truyền thuyết này, nhưng người chế tạo ra nó đều cực kỳ e ngại, bất quá, sau này gã có thể ghép ra được Âm Hổ phù...!sao? Cho dù tương lai gã còn có thể có năng lực này, thì chắc hẳn lần này sau khi ra ngoài cũng hoàn toàn không có cơ hội.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Tiết Dương, Nguỵ Vô Tiện đại khái hiểu được trước mắt gã vẫn chưa có thực lực như vậy, huống chi những gì Thiên Thư Thạch kể là cũng là việc sửa hồ phù sau khi hắn chết, chứ không phải bắt chước hắn luyện phù.

Chỉ là nếu cứ bỏ mặc không để ý người này, thì chung quy sẽ là một tai hoạ ngầm....

Đặt a Uyển xuống bên cạnh Ôn Ninh, Nguỵ Vô Tiện một lần nữa bình tĩnh lại vùi vào trong lòng Lam Vong Cơ.

Nhiếp Hoài Tang thấy vậy liền nói: "Nguỵ huynh, Âm Hổ phù đã chia thành hai mảnh rồi đúng không, hiện giờ hai mảnh chắc chắn vẫn còn chứ?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Nguỵ Vô Tiện, còn biểu hiện khoa trương mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chẳng qua, ngay cả Âm Hổ phù cũng đã luyện ra được, vậy thì khả năng tìm ra phương pháp khống chế đao linh Nhiếp gia cũng coi như rất lớn....!

Những người khác cũng vậy, nói thực ra, Nguỵ Vô Tiện dựa vào năng lực bản thân có thể luyện ra được pháp bảo uy lực dũng mãnh như Âm Hổ phù, có thể nói là kỳ tài ngút trời, tuy rằng đây là một pháp bảo âm tà dùng để ra lệnh cho hung linh quỷ thi.

Hiểu Tinh Trần âm thầm kinh hãi, sư điệt này của hắn rốt cuộc luyện ra kiểu pháp khí gì, khiến cho mọi người đều thèm muốn đến mức như vậy?

Tống Lam tuy chỉ nghe qua danh tiếng của Âm Hổ phù, chưa thấy sức mạnh, nhưng từ thái độ sợ hãi của mọi người liền biết vật ấy không nên tồn tại trên thế gian, sợ hậu hoạn vô cùng.

Chỉ nghe được có liên quan đến Tiết Dương, Kim Quang Dao đã âm thầm kết luận, chỉ sợ ngọn nguồn trong chuyện này, không tránh khỏi có can hệ đến hắn....

Kim Tử Hiên lại là tràn ngập oán giận, một kẻ lưu manh có thể trở thành khách khanh Kim gia, giết người diệt tộc vẫn phải bao che, luôn miệng nói phải diệt ma bảo vệ đạo chỉ để giành lấy pháp bảo quỷ đạo?! Lan Lăng Kim thị của y từ khi nào lại sa đoạ đến mức này!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio