[....!Ôn Triều thấy hai mắt hắn vằn vện tơ máu, vẻ mặt khủng bố, hơn nữa các con cháu thế gia khác cũng kích động như thế, còn thêm con yêu thú khổng lồ ở trong đầm nữa, chân trái nó đã giẫm lên bờ, cuối cùng cũng bắt đầu thấy sợ, kêu lên: "Rút lui, rút lui, lập tức rút lui!"
....! Kim Tử Hiên giận dữ: "Cẩu tặc vô liêm sỉ! Bọn chúng chặt đứt cây mây rồi!"....!Lại có người hoảng hốt kêu lên: "Bọn chúng lấp cửa hang rồi!" Vừa dứt lời, một nửa vầng sáng còn lại cũng bị lấp kín.
....! Sau một lúc lâu, tiếng mắng của Kim Tử Hiên phá vỡ không khí tĩnh mịch này: "Đôi cẩu nam nữ kia thực sự làm được chuyện này ha!"
....! Lúc này, Giang Trừng dìu Nguỵ Vô Tiện từ từ đi tới.
Vừa lúc nghe được câu nói "Không có đồ ăn" này, Nguỵ Vô Tiện nói: "Giang Trừng, ở đây có miếng thịt chín, ngươi có ăn không".
Giang Trừng nói: "Cút! Thanh thiết lạc kia không ủi chết ngươi đi.
Đây là lúc nào rồi, thật muốn may miệng ngươi lại".
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ dừng lại trên người bọn hắn, ngay sau đó, lại rơi xuống trên người Miên Miên đang chân tay luống cuống theo sau bọn hắn.
Mặt mày toàn nước mắt, thút tha thút thít, không ngừng nói "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi".
Nguỵ Vô Tiện bịt tai lại, nói: "Ai da, đừng khóc nữa được không? Là ta chịu phỏng cũng không phải là nàng chịu phỏng.
Chẳng lẽ còn muốn ta dỗ nàng à? Ngươi dỗ ta một chút đi được không? Được rồi Giang Trừng đừng dìu nữa, ta lại không phải gãy chân".]
Nhiếp Hoài Tang mang vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng đọc xong đoạn này.
Roẹt một tiếng xoè quạt ra che mặt, sau đó xuyên qua kẽ hở làm mặt quỷ với Nguỵ Vô Tiện, nói: "Nguỵ huynh, trước mặt Hàm Quang Quân, anh hùng cứu mỹ nhân, nhỏ giọng nũng nịu ha?"
Nguỵ Vô Tiện hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn chỉ là quen miệng trêu chọc thôi được không? Dựa vào phía sau càng sát hơn, nhận thấy người phía sau cẩn thận ôm vững vàng, mới nói: "Hoài Tang huynh, mọi việc nên chừa đường lui, sau này còn gặp nhau, hiểu chứ?"
Nhiếp Hoài Tang cười hắc hắc, chậm rãi gật đầu một cái, tỏ vẻ chính mình Rất hiểu.
Nhiếp Minh Quyết: Ngươi đã hiểu cái thứ thất loạn bát tao gì?
Kim Tử Hiên: Này gọi là Vật họp theo loài, hay là Gần mực thì đen?
[....! Lam Vong Cơ nói: "Trong đầm có lá phong." Lời này thoạt nghe qua không thể hiểu được, nhưng Nguỵ Vô Tiện lập tức hiểu ngay...!Giang Trừng cũng hiểu được, nói: "Dưới đáy đầm sâu, rất có thể có nguồn nước bên ngoài thông với trong động..."
....!Kim Tử Hiên nhíu mày nói: "Hơn nữa con yêu thú kia còn canh giữ ở trong đầm không chịu đi ra ngoài".
Nguỵ Vô Tiện.....!nói: "Có chút hy vọng thì cứ làm, dẫn dụ nó ra là được".
Ném ra một cây đuốc, nện vào một góc hang động....!Đầu yêu thú lập tức chui ra khỏi mai rùa....!Ở phía sau nó, Giang Trừng lặng lẽ nín thở lẻn vào trong nước....!Nguỵ Vô Tiện cắn ngón tay, nhanh chóng vẽ qua loa vài nét trong lòng bàn tay, đột nhiên lao ra khỏi hang, vỗ một chưởng xuống mặt đất, một ngọn lửa cao cỡ một người đột nhiên bùng lên! Yêu thú giật mình, quay đầu nhìn sang bên này.
Giang Trừng nhân cơ hội lên bờ, hô: "Đáy đàm có cái động, không nhỏ!...!Một lần có thể qua được năm sáu người!"
Ngụy Vô Tiện quát lên: "Tất cả mọi người nghe rõ, theo sát Giang Trừng, xuống nước ra khỏi hang.....!Ai cũng đừng chen lấn! Bây giờ, xuống nước!"....!Hắn đã thành công dẫn dụ yêu thú ra khỏi mặt nước lên trên bờ, lúc này không đi, thì còn chờ khi nào! Giang Trừng cắn răng nói: "Tất cả lại đây, biết bơi đứng bên trái, không biết đứng bên phải".
Ngụy Vô Tiện đang vừa quan sát địa hình, vừa nhóm lửa lùi về phía sau.
Bỗng dưng, cánh tay chợt đau đớn, cúi đầu nhìn, vậy mà trúng một mũi tên.
Hoá ra, tên môn sinh Lam gia bị Lam Vong Cơ giận dữ nhìn hồi nãy đã nhặt lên một bộ cung tên bị người Ôn gia vứt bỏ, nhắm con yêu thú kia bắn một mũi tên.
Thế nhưng có lẽ là....!mũi tên mất chính xác, bắn lên người hắn.
Ngụy Vô Tiện không rảnh rút ra, lại vỗ một chưởng xuống đất, phát lửa ra rồi mới mắng một tiếng: "Lui ra!! Đừng gây thêm phiền cho ta!".
Tên môn sinh kia.....!Mặt càng thêm tái nhợt, nhào vào trong nước chạy trối chết.]
Kim Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Người này rốt cuộc có phải tài bắn cung thấp kém, nhắm không chính xác làm bị thương hay không, sợ chỉ có trong lòng hắn rõ ràng nhất".
Lam Hi Thần cũng nói: "Đồ Lục Huyền Vũ cấp độ này, không thể so với hung thú, chỉ dựa vào hoả trận chỉ sợ khó có thể chống đỡ đến khi tất cả mọi người rời khỏi động an toàn".
Nhiếp Hoài Tang nói: "Mà mũi tên này, làm cho Nguỵ huynh - vốn là người bọc hậu, trở thành miếng mồi sống đầy mùi máu giữ chân con yêu thú, đúng không!"
Giang Trừng rất là tức giận, giọng điệu tàn ác nói: "Nguỵ Vô Tiện ngươi không chết trong hang động đó thật sự là mệnh cứng, nhìn xem tất cả những người mà ngươi có lòng tốt quá mức cứu sống đều là thể loại gì!" Rõ ràng là đang mắng Tô Thiệp kia, nhưng ánh mắt Giang Trừng lại không khống chế được chuyển sang hướng Ôn Ninh ở cách đó không xa, ánh mắt hung ác như thế, làm cho Ôn Ninh đang chơi cùng hai đứa nhỏ rụt cổ lại, vô thức lại lùi xa thêm mấy bước nữa.
Nguỵ Vô Tiện biết, Tô Thiệp chỉ là một người râu ria mà hắn thuận tay cứu một lần khi hắn là thiếu niên, Giang Trừng vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn vì bảo vệ người Ôn thị, lựa chọn đào tẩu khỏi Liên Hoa Ổ, nhưng trên thực tế là nếu không có những người Ôn gia đó, hắn cũng có lý do để rời đi, trừ cách này ra, không có cách nào khác!
Đối với cái tính cách giận lên là nói không lựa lời của Giang Trừng, Giang Yếm Ly cũng rất đau đầu, ôn tồn khuyên nhủ: "A Trừng, hành động cứu người của a Tiện vốn là không thể chỉ trích, lời như vậy không thể nói nữa".
Thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn là bộ dạng chết cũng không hối cải kia, ngay cả a tỷ cũng nói như vậy, Giang Trừng chỉ có thể nhíu mày lại cười lạnh một tiếng từ bỏ.
[....!Mùi máu tươi cực kỳ kích thích con yêu thú, cổ nó đột nhiên vươn dài, răng nanh mở rộng ra!
Nguỵ Vô Tiện không nghĩ ra đối sách, thân hình nghiêng sang một bên, bị ai đó chưởng một cái văng ra ngoài.
Lam Vong Cơ đẩy hắn ra.
Hai hàm răng trên dưới của yêu thú sẵn đà ngậm lại, cắn vào đùi phải của y.
Chỉ nhìn thôi, mà đùi của Nguỵ Vô Tiện cũng thấy đau, thế mà Lam Vong Cơ vẫn mặt không cảm xúc như cũ, chỉ hơi hơi nhíu mày.
Sau đó, lập tức bị kéo trở về!
....!May mà hình như nó không thích ăn kiểu cắn xé...!Nếu không nó chỉ cần hơi dùng sức lên hàm răng, thì cái chân này của Lam Vong Cơ sẽ trực tiếp bị cắn đứt.
Mai rùa cứng chắc vô cùng, đao kiếm không xâm phạm được, một khi để nó ngậm Lam Vong Cơ kéo vào, sợ là cuối cùng đừng hòng ra được! Nguỵ Vô Tiện một trận chạy như điên đột nhiên nhào tới, bấu chặt vào một chiếc răng nanh của nó...!Liên quan đến tính mạng, thế nên bùng nổ ra một luồng sức mạnh khủng khiếp mà con người không thể có được...!Tay phải tiếp tục nắm chặt chiếc răng nanh trên, tay trái nắm chiếc răng nanh dưới, hai tay đồng thời dùng sức ngược hướng nhau, đánh cược tính mạng mà cố hết sức, mặt đỏ bừng, trên trán từng sợi gân xanh nổi lên đến mức gần như vỡ ra.
Hai chiếc răng nhọn đâm vào thịt Lam Vong Cơ đã khá sâu, thế nhưng thật sự bị buộc phải từ từ mở khớp hàm ra!
Khớp hàm không thể cắn con mồi được nữa, Lam Vong Cơ rơi vào trong hồ nước.
Thấy y thoát hiểm, luồng sức mạnh như thần kia của Nguỵ Vô Tiện đột nhiên biến mất....!Cũng ngã vào trong nước.
Hắn lật người lại điều chỉnh tư thế, vớt Lam Vong Cơ lên, một tay quạt nước, trong nháy mắt bơi ra mấy trượng...!Lăn lên bờ, ném Lam Vong Cơ lên lưng, cất bước chạy đi.]
Nhiếp Hoài Tang đọc đoạn này mà trong lòng run sợ, chỉ cảm thấy trái tim trong lòng ngực sắp nhảy ra ngoài! Hoá ra đoạn chạy trốn khỏi miệng yêu thú của hai người này lại nghìn cân treo sợi tóc như vậy, hơi sai lầm một chút, thì kết cục chính là hai cái mạng nhỏ đều chôn trong bụng yêu thú á nha!
Lam Khải Nhân nhớ lại, lúc trước môn sinh đắc ý Vong Cơ của ông sau khi trở về từ Mộ Khê Sơn, thương thế trên đùi được xử lý qua loa cộng thêm dấu vết bị thương đáng sợ, tu dưỡng một thời gian thì không quá đáng ngại, hoá ra trong đó còn có một phen gay cấn như vậy sao.
Lam Hi Thần nâng tay, lại làm lễ đối với Nguỵ Vô Tiện, "Hi Thần tại đây đa tạ ơn cứu mạng Lam Vong Cơ của Nguỵ công tử!"
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, ngay sau đó cười xua tay nói: "Ta với Lam Trạm là ai với ai chứ, làm gì cần phải cám ơn tới cám ơn lui! Lại nói, cũng là may Lam Trạm cứu ta trước mà, không cám ơn không cám ơn!"
Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động, chậm rãi ghé người đến bên tai Nguỵ Vô Tiện, mở miệng nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ lời ngươi nói, giữa ta và ngươi, không cần phải nói Cám ơn ngươi và Thực xin lỗi."
Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy chỗ tai và cỗ tê rần một mảnh, vừa tê vừa ngứa, quả thực truyền thẳng tới tận đáy lòng.
Nhưng mà hắn vừa thất thần vừa suy nghĩ, câu nói hợp lý như vậy, tại sao khi Lam Trạm nói ra lại...!chứa đầy oán hận như vậy chứ?
Lam Hi Thần: Vong Cơ, trong mắt ngươi còn có huynh trưởng không?
Lam Khải Nhân:.....
Lúc này đây trực tiếp nhìn cảnh tượng này Hiểu Tinh Trần đột nhiên thấy mơ hồ, rõ ràng những gì đã đọc là thời khắc vạn phần hung hiểm, nhưng tại sao hai người này lại....!Gương mặt lặng lẽ nóng lên cùng lúc, hắn không nhịn được nói với Tống Lam ở bên cạnh: "Sư điệt này của ta, cùng với Hàm Quang Quân kia quả thực là trời sinh một đôi!"
Tống Lam cạn lời, hai người đều đã là đạo lữ thông qua thủ tục chính thức, xác định chung thân, lời khen này có phải nói ra hơi muộn rồi không?
Vẫn còn đang thầm tính toán thực lực đối lập giữa Đồ Lục Huyền Vũ và hai người Lam Nguỵ, bởi vậy Nhiếp Minh Quyết bỏ sót đoạn này, một mặt gật đầu tán thưởng công nhận dũng khí và thực lực của hai người, một mặt thúc giục Nhiếp Hoài Tang đọc tiếp.
Nhiếp Hoài Tang bí mật liếc mắt nhìn toàn cảnh: Đại ca, lớn mật suy đoán một chút, khả năng cũng không phải là hai vị này săn được Đồ Lục Huyền Vũ đâu, Nghiêm túc.jpg
.
[....! Nhắm chạy đủ xa rồi, hắn vội vàng xoay người, nhẹ nhàng đặt Lam Vong Cơ xuống đất.
Lam Vong Cơ...!đứng cũng không đứng nổi, vừa bị buông ra liền ngã ngồi xuống.
Nguỵ Vô Tiện....!Bỗng chốc duỗi tay ra, lập tức tháo sợi mạt ngạch kia xuống, phất một cái, dùng mạt ngạch làm băng vải, kéo thẳng cái chân bị nhiều tai nạn kia của Lam Vong Cơ, cố định nó một cách chặt chẽ trên cành cây.
Lam Vong Cơ đột nhiên bị hắn tháo mất mạt ngạch, hai mắt đều mở to.....!Thủ pháp của Nguỵ Vô Tiện cực nhanh, đã cột xong cho y....!Lam Vong Cơ ngã về phía sau, không biết là không có sức để ngồi, hay là bị hắn chọc giận đến không nói được lời nào...
....!"Không thể nghĩ túi thơm của tiểu nha đầu này lại có công dụng lớn như vậy, trở về phải đến cảm tạ nàng cho đàng hoàng".
Lam Vong Cơ hờ hững nói: "Thật sự không phải là quấy rối nàng?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói cái gì? Những chuyện ta làm thế này còn lâu mới là quấy rối nha....!Cởi đi".
Lam Vong Cơ khẽ cau mày: "Cái gì?" Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn có thể là gì? Cởi y phục đó!" Hắn nói cởi liền cởi, tự mình động thủ, hai tay trái phải nắm lấy cổ áo Lam Vong Cơ, kéo sang hai bên, một mảnh ngực và bả vai trắng như tuyết lập tức bị lột ra.
Lam Vong Cơ chợt bị hắn đè lên mặt đất, mạnh mẽ lột quần áo, mặt tái hết cả lên: "Nguỵ Anh! Ngươi muốn làm cái gì!"
Nguỵ Vô Tiện lột hết áo của y, roẹt roẹt xé thành mấy mảnh...!Đứng lên, cởi đai lưng ra, có qua có lại, lộ ra ngực của mình.
.....! Lam Vong Cơ nhìn động tác của hắn, trên mặt xanh trắng tím đen hồng đan xen liên tục, dường như sắp sửa hộc máu...!Nguỵ Vô Tiện buông thõng tay nói: "Áo cởi xong rồi, giờ đến quần".]
Lúc Lam Khải Nhân nghe thấy cháu trai ngoan của ông lại bị kéo mạt ngạch xuống một lần nữa, sắc mặt đã tức giận, sau đó nghe đọc đến đoạn tiếp theo là cái gì, ngay lập tức giận tím mặt, trán nổi gân xanh, duỗi thẳng tay chỉ vào Nguỵ Vô Tiện không ngừng run rẩy, ngoài miệng sau khi ngập ngừng một hồi lâu, cũng giống như sắp hộc máu tới nơi, nhưng cuối cùng vẫn không phun máu ra, hét lớn một câu "Không biết xấu hổ!".
Lưng và ngực không ngừng lên lên xuống xuống, hoàn toàn là một bộ dáng vẻ cố nén giận, vô cùng chật vật!
Nhiếp Minh Quyết - người còn đang chờ nghe hai người bước qua nguy hiểm, chiến đấu anh dũng và đẫm máu, giận dữ chém chết yêu thú:....!Lam tiền bối ngàn vạn lần đừng khách sáo, ta cho ngươi mượn đao, chém cả hai đi!
Lam Hi Thần một bên đỡ thúc phụ nguôi giận, đè lại thanh đao Bá Hạ đang ngo ngoe rục rịch của nghĩa huynh, một bên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn rồi lại nhìn sắc mặt của đệ đệ, chỉ cảm thấy mình sắp mù!
Trên mặt Giang Trừng cũng là tím tím xanh xanh rất khó coi, cho nên nói là, tên gia hoả Nguỵ Vô Tiện này luôn trắng trợn táo bạo trêu chọc Lam Nhị vẫn chưa tính, thế mà còn không biết xấu hổ đến nông nỗi này, sớm như thế đã....!Vậy trước đây các ngươi cmn nói một lời không hợp liền cãi nhau nổ trời, giây tiếp theo là có thể vung tay đánh nhau là đang lừa quỷ hả?
Kim Tử Hiên sau khi nghe đọc tới câu cởi y phục là coi như quyết đoán đổi vị trí với Giang Yếm Ly, sau đó nhanh chóng che kín hai lỗ tai, bản thân mình thì đen mặt tiếp tục nghe, nếu không phải e ngại phong độ giáo dưỡng của mình, y thật cũng muốn chửi ẩm lên theo, đây là cái loại người gì vậy!
Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ cũng không để ý, còn đang chờ xem truyện cười của Lam Vong Cơ, nhưng mà đối mặt với sự tức giận mắng nhiếc của thúc phụ đại nhân, các thể loại ánh mắt vô cùng quái dị của những người khác, hoang mang không hiểu quay đầu lại muốn hỏi người ở phía sau xem tình huống gì, kết quả lại thấy ánh mắt Lam Vong Cơ hơi phiêu lãng, lỗ tai đỏ bừng...?!
Nguỵ Vô Tiện: Σ(⊙▽⊙"a
Nguỵ Vô Tiện lại nghĩ lại, lập tức bật dậy rống lên thật to với người đọc sách, "Nhiếp Hoài Tang, ngươi cố ý phải không? Ngừng ở đâu không ngừng, tại sao phải ngừng ở đoạn này? Các ngươi rốt cuộc là có hiểu lầm gì đối với nhân phẩm của ta vậy? Cho dù không tin ta cũng không tin được Lam Trạm sao! Ngươi làm cái gì, còn không nhanh chóng đọc tiếp trả lại sự trong sạch cho Lão tổ!"
Mọi người:.....!Ngươi còn có thứ gọi là nhân phẩm này hay sao?
Nhiếp Hoài Tang trốn sau cây quạt làm như là rốt cuộc không nín được nữa, hắn ném cây quạt trên tay đập mạnh xuống đất cười to một hồi, "Ha ha ha ha ha ha!"
[Lam Vong Cơ muốn đứng lên, nhưng trên đùi có thương tích, lại trải qua một trận chiến, hơn nữa lửa giận công tâm, càng vội càng không làm được, cả người rũ rượi.
Trong lòng kích động, thế mà thật sự phun ra một ngụm máu.
Thấy thế, Nguỵ Vô Tiện lập tức ngồi xổm xuống, điểm lên mấy chỗ huyệt đạo trên ngực y....!Sau khi phun ra chỗ máu tím bầm kia, cảm giác đau đớn tức nghẹn ở ngực giảm đi, lại thấy hành động của Nguỵ Vô Tiện, rốt cuộc hiểu ra.
Từ sau khi đến Mộ Khê Sơn, Nguỵ Vô Tiện đã phát giác hôm nay sắc mặt của Lam Vong Cơ rất kém, nhất định có nỗi buồn nghẹn ứ ở ngực, lúc này mới cố tình hù doạ kích thích một phen, làm cho y phun ra chỗ máu ứ đọng này.
Tuy biết rằng hắn có ý tốt, nhưng Lam Vong Cơ vẫn hiện ra một chút vẻ tức giận, nói: "....! Ngươi có thể đừng đùa giỡn kiểu này nữa được không!"
Nguỵ Vô Tiện biện giải nói: "Máu nghẹn do buồn bực rất hại thân thể.
Vừa hù doạ liền phun ra được.
Ngươi yên tâm, ta không thích nam nhân, sẽ không lợi dụng cơ hội làm gì ngươi đâu".
Lam Vong Cơ nói: "Nhàm chán!"
Nguỵ Vô Tiện sớm phát hiện, Lam Vong Cơ hôm nay đặc biệt lửa giận lớn, cũng không giải thích, phất tay nói: "Được được được, nhàm chán thì nhàm chán.
Ta nhàm chán.
Ta nhàm chán nhất".]
Mọi người: Ồ, hoá ra là như thế này ha! Hừ, cho dù chỉ là như thế cũng cực kỳ xấu xa rồi, được chứ!
Nhiếp Hoài Tang: Thế này thật ra cũng không thể nói là trong sạch gì đó ~
Hiểu Tinh Trần vẫn sắc mặt quái dị như cũ, "Vô Tiện sư điệt, biện pháp làm sạch máu ứ đọng trong ngực này của ngươi, có phải quá mức khác người rồi không?" Nếu có người làm vậy với hắn, Sương Hoa của hắn chỉ sợ là đã ra khỏi vỏ mấy vòng!
Tống Lam: chính là cách làm đủ khác người, không hổ là Lão tổ của quỷ đạo.
Nguỵ Vô Tiện buông thõng tay: "Đối với Lam Trạm mà nói, đây chắc chắn là phương pháp hữu hiệu nhất không phải sao!" Đối phó với củ kỹ gì đó rất hữu hiệu nha, không thấy ngay cả thúc đại nhân chỉ nghe vài câu thôi đã sắp hộc máu đó sao.
Vì thế, sắc mặt Lam Khải Nhân mới vừa dịu bớt lại bắt đầu chuyển sang một màu sắc đậm hơn khác....
Tiết Dương cũng cười lớn nói: "Lại còn không thích nam nhân, tiền bối ngươi dùng lời này để lừa con Đồ Lục Huyền Vũ vẫn đang thở dốc lúc ấy phải không?"
Nguỵ Vô Tiện: Ta cmn làm sao biết được, vả mặt lại tới nhanh như vậy!
Giang Trừng chán nản, ngươi lột quần áo người ta còn có lý đúng không? Lam Nhị tại sao không đập chết ngươi ngay tại chỗ chứ!
Lam Vong Cơ: Đây là số mệnh đã định của ta, không nỡ.
[....! Sắc mặt Lam Vong Cơ nặng nề, sau một lúc lâu, nói: "Nếu biết đau, lần sau sẽ không lỗ mãng nữa....!Thứ này trên người ngươi hiện giờ, cả đời cũng không biến mất".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy không giống nhau...!Hơn nữa nghĩ sang khía cạnh khác, nó đại diện cho việc ta đã từng bảo vệ một cô nương.
Ngoài ra cô nương này, về sau nhất định sẽ nhớ kỹ ta, đời này chắc chắc cũng không thể quên được, thật ra vẫn rất..."
Đột nhiên, Lam Vong Cơ đẩy hắn thật mạnh, cả giận nói: "Ngươi cũng biết, cả đời này nàng cũng không quên được ngươi!!!" Cú đẩy này, vừa vặn đẩy trúng miệng vết thương trên ngực Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện ôm ngực...! "...!Lam Trạm ngươi...!Ta với ngươi có thù oán phải không!...!Mối thù giết cha bất quá cũng đến thế!"....!Sau một lúc lâu, không ai mở miệng, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm ngươi hôm nay thật sự rất kỳ quái, lời nói cũng không giống ngươi".
Lam Vong Cơ nói: "Nếu ngươi không có ý kia, thì đừng đi trêu chọc người ta.
Chính sự tuỳ tâm sở dục của ngươi, lại hại người khác tâm phiền ý loạn!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Người mà ta trêu chọc cũng không phải ngươi, tâm phiền ý loạn cũng không đến phiên ngươi.
Trừ phi....."
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Trừ phi cái gì?"......
"....." Lam Vong Cơ tự mình lẩm bẩm: "Tại sao ta phải ở đây nói mấy chuyện vô nghĩa này với ngươi".
Trong lúc bất tri bất giác, Nguỵ Vô Tiện lại dịch tới ngồi xuống bên cạnh y, không biết sống chết nói: "Bởi vì không có cách nào khác, chỗ này chỉ còn lại hai người xúi quẩy chúng ta chứ sao.
Ngươi không nói mấy chuyện vô nghĩa với ta, còn có thể nói với ai chứ?"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn cái người lành sẹo đã quên đau này một cái, bỗng nhiên thấy y cúi đầu.
Nguỵ Vô Tiện kêu lên thảm thiết: "A a a a a a a a a a a a a a a dừng lại!!! Dừng lại dừng lại dừng lại!!!!!!" Lam Vong Cơ vùi sâu vào giữa khuỷu tay hắn, cắn mạnh lên cánh tay hắn, nghe tiếng không những không dừng lại, còn dùng sức cắn thêm.
....!Nguỵ Vô Tiện nói: "Đừng cắn! Đừng cắn! Ta cút! Ta cút!!! Ta cút ta cút ta cút, ngươi nhả ta ra là ta cút ngay!!!!!!" Nguỵ Vô Tiện: "Lam Trạm ngươi hôm nay điên rồi!!!!!! Ngươi là chó!!! Ngươi là chó!!!!!!! Đừng cắn!!!!"
Đợi đến khi Lam Vong Cơ rốt cuộc phát điên xong, cắn đủ rồi, Nguỵ Vô Tiện lăn lông lốc bật dậy ngay, té ngã lộn nhào vọt tới phía bên kia của hang động....!Lam Vong Cơ chậm rãi ngồi thẳng người dậy, sửa sang lại quần áo và tóc tai, rũ mắt không nói tiếng nào, một vẻ bình tĩnh, làm như cái cái người mới vừa rồi hết mắng lại đẩy rồi cắn người kia không hề có nửa điểm liên quan tới y.]
Yên tĩnh, yên tĩnh một cách vô cùng quái dị.
Nhiếp Hoài Tang biểu tình mải mê, giọng nói và biểu cảm phong phú đọc xong một hồi lâu, mới phát hiện bao trùm lên mảnh không gian này, ngoại trừ giọng đọc của mình, ngoại trừ sự yên tĩnh, thì vẫn là sự yên tĩnh.
Lại nhìn xung quanh thì thấy, tất cả mọi người đang thẳng tắp nhìn chằm chằm hai đương sự không nói một câu nào, Nhiếp Hoài Tang xấu hổ khẽ ho hạ thấp giọng xuống, không đọc nữa, cùng mấy người kia nhìn chằm chằm qua.
Nguỵ Vô Tiện - một trong những tiêu điểm săm soi của mọi người - hoàn toàn không sao cả, hắn nhấc cổ tay phải vẫn đang cột sợi mạt ngạch của mình lên, sau khi đợi ống tay áo trượt xuống, cẩn thận ngắm nghía dấu răng cho đến hôm nay vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trên cánh tay.
Lúc đó cảm thấy đây là hành vi không thể hiểu được, nhưng hiện giờ nghĩ lại, thật ra có ý nghĩa sâu sắc khác.
Nguỵ Vô Tiện cong môi mỉm cười, nâng cánh tay mang dấu răng lên nói với Lam Vong Cơ, "Lam Nhị ca ca, lúc ấy ngươi thật là tàn nhẫn á".
Đầu ngón tay như ngọc của Lam Vong Cơ phủ lên trên dấu răng, nhớ tới tình trạng vết thương bật máu khi ấy, nhẹ giọng nói: "Rất đau à?"
Nguỵ Vô Tiện ra vẻ nước mắt lưng tròng, lại mềm giọng nói: "Thật đau!"
Lam Vong Cơ nói: "Rất đau là tốt".
Nguỵ Vô Tiện: "...."
Mọi người: "...."
Dùng đôi tay khớp xương rõ ràng của chính mình chồng lên vết sẹo trên ngực Nguỵ Vô Tiện một lần nữa, sau đó mượn tư thế này ôm thật chặt người vào lòng, Lam Vong Cơ mới nói: "Bởi vì vết sẹo này cho dù thế nào cũng không xoá bỏ được, có một vị nữ tử chỉ sợ cả đời cũng không quên được ngươi.
Cắn ngươi thật mạnh một cái, để lại vết thương sâu nhất, đau đến tận xương cốt của ngươi, cũng muốn khiến ngươi cả đời không quên được ta".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, tuy rằng đã đoán được có lẽ sẽ có ẩn ý như vậy, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới có thể nghe được mấy lời này từ trong miệng Lam Trạm.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, thì cảm thấy trên mặt hơi nóng nóng lên, hắn cũng không có chút tâm tư trêu chọc nào, chỉ hơi tò mò hỏi: "Lam Trạm, lời này cũng không giống là lời ngươi sẽ nói ra nha?"
Lam Vong Cơ: "Không muốn để ngươi lại hiểu lầm, lại rời đi".
Nguỵ Vô Tiện cười khẽ, lại đưa tay qua nắm, "Sẽ không đâu, nếu không, ngươi lại cắn ta lần nữa để ta nhớ thật lâu?"
Lam Vong Cơ đang định làm, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng Khụ khụ nặng nề hơn, theo tiếng nhìn lại, hoá ra Lam Hi Thần đang nhắc nhở y, không nói tới những người đang ngồi khác, chính là thúc phụ, đều đã sắp hóa thân thành con trâu nước phun khí vèo vèo rồi!
Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, chính là tình cảm sâu xa, cũng cần thể hiện uyển chuyển một chút, chú ý mọi thứ".
Lam Vong Cơ nói: "Nói uyển chuyển, hắn nghe không hiểu".
Hắn này là chỉ ai, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Lam Hi Thần: "....."
Giang Trừng sắc mặt đỏ bừng lại một lần nữa khẳng định suy nghĩ Nguỵ Vô Tiện là một tên thiểu năng trí tuệ.
Nghĩ nghĩ, Lam Vong Cơ lại nói: "Lúc này không cột mạt ngạch".
Ngụ ý, y đang yêu, trước mặt đạo lữ mệnh định, mới có thể như thế, cực kỳ đúng lý hợp tình!
Lần này ngay cả Lam Hi Thần đang tươi cười cũng không tránh khỏi khoé miệng hơi giật giật.
Kim Tử Hiên nhìn Giang Yếm Ly gương mặt ửng hồng ở trong lòng, nhịn không được thầm nói: Là tại hạ đã thua!
Lam Khải Nhân giận quá hoá cười, dịu xuống thành ngữ khí ôn hoà nói: "Rất tốt, sau khi hai người các ngươi trở về, cột mạt ngạch xong trồng chuối chép gia quy, ba tháng!"
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nhiếp Minh Quyết vẫn nắm Bá Hạ: Đều trúng độc của Di Lăng Lão Tổ rồi!.