Mắt thấy hai người gặp lại sau cửa tử thương tâm như vậy, Nguỵ Vô Tiện xoa xoa cái trán thở ra một hơi thật dài, than thở nói: "Ta sợ nhất tình huống này..." Tình huống người khác cực kỳ đau thương, khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn, mà hắn lại hoàn toàn không có cách nào an ủi giúp đỡ này.
Lam Vong Cơ nhớ tới lời viết trên vách đá về nước mắt đau buồn của y khi ở trong động Huyền Vũ, trong lòng biết có lẽ hắn lại phạm vào cái tính "Không chịu được nhất khi nhìn thấy người khác rơi nước mắt" rồi, mím môi lại, Lam Vong Cơ đột nhiên rất muốn hỏi một chút, chó và nước mắt của người khác, Nguỵ Anh đến tột cùng là sợ cái nào nhất?
Nguỵ Vô Tiện cũng không biết cái gối tựa nhãn hiệu Vong Cơ của hắn lại bắt đầu âm thầm lặng lẽ nhấm nháp và còn có ý nghĩ đáng sợ nào đó, sau mấy nhịp thở, tiếng khóc của Ôn Tình vẫn còn nghe thấy mạnh mẽ ở bên tai, hiển nhiên vẫn đang tuôn nước mắt như suối, hắn lại nhéo nhéo mi tâm, "Nữ nhân ấy mà...".
Thật sự đều là làm bằng nước!
Từ những tiếng thở dài liên tiếp này, Giang Yếm Ly đã biết, nữ tử mặc áo bào có hình ngọn lửa rực cháy này, xem như là bằng hữu quan trọng của sư đệ, chỉ là có rất nhiều chuyện người khác cũng không thể an ủi được, chi bằng gào khóc một trận thật lâu sẽ tốt hơn, liền cố tình đâm thọt nói: "A Tiện, có ý kiến đặc biệt gì đối với nữ nhân hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện còn tưởng rằng mình trong lúc vô ý nói ra suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến sư tỷ xưa nay ở trước mặt hắn và Giang Trừng đều là trưởng bối dạy dỗ, rất hiếm khi khóc, vội liên tục xua tay nói: "Sư tỷ ta sai rồi, không phải ta đang nói tỷ!"
Giang Yếm Ly chớp chớp mắt, bắt chước dáng vẻ vô tội trước đó của Nguỵ Vô Tiện, nói: "Không phải đang nói ta cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Lúc này, một giọng nữ khác càng lộ ra vẻ trầm ổn sắc bén vang lên, cũng nói: "Không phải nói Giang cô nương, thì chính là đang nói ta, xin hỏi Nguỵ công tử Nguỵ tiên sinh, có gì chỉ giáo Ôn Tình ta?"
Nguỵ Vô Tiện: "...." Ta cái gì cũng chưa nói được chưa!
Nguỵ Vô Tiện xoay người nhìn về phía người trong nháy mắt đã nín khóc, vành mắt vẫn còn trong tình trạng hoe đỏ, giọng nói mới vừa rồi vẫn mang theo giọng mũi đặc nghẹt, nhưng vẻ mặt đã không còn đáng lo nữa, quả nhiên, Ôn Tình không hổ là Ôn Tình.
Ôn Tình chỉ vặc lại một câu như vậy rồi cũng không so đo gì thêm, nàng đi đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, đi theo phía sau là Ôn Ninh bị ướt một mảng áo trước ngực, cùng với tiểu Ôn Uyển treo trên đùi Ôn Ninh, còn có cái đuôi tiểu Cảnh Nghi ở đằng sau.
Dừng một lát, Ôn Tình và Ôn Ninh, đứng nghiêm chỉnh đồng loạt khom lưng hành lễ cám ơn với Nguỵ Vô Tiện, tuy rằng cái lễ này, nhìn thế nào cũng không thấy được mấy phần trịnh trọng do bị a Uyển ôm chân.
Nguỵ Vô Tiện giật nảy người đứng lên, lớn tiếng nói: "Đừng nha, ta không chịu được khi người khác nghiêm túc nói cảm ơn đâu!"
Ôn Tình chỉ nghiêm túc nói: "Đứng yên, đây là ngươi xứng đáng được nhận!" Hai tỷ đệ vẫn bái xong lễ tiết, Ôn Tình mới đứng thẳng dậy, "Một tộc già trẻ hơn mạng người dưới tay ta, còn có a Ninh, được sự giúp đỡ của ngươi, mới có thể còn nguyên, xứng đáng nhận lễ," sau đó tự cười chế giễu, "Tình trạng như hiện giờ, ngoại trừ cái lễ này, ta cũng không biết làm thế nào, mới có thể trả được đại ân của ngươi!"
Nguỵ Vô Tiện đáp lễ, "Chỉ là những người già phụ nữ trẻ em trói gà không chặt, tất nhiên là đáng cứu, còn đại ân giúp đỡ cứu mạng của hai tỷ đệ các ngươi lúc trước, ngươi không trách ta dưới tình huống cấp bách biến Ôn Ninh thành hung thi đã là tốt rồi, trước đây thật sự không chắc chắn lắm có thể phục hồi được thần trí của hắn".
"Không phải ngươi đã thành công đó sao, ta khi đó cũng chỉ nắm chắc năm phần thay ngươi..." Nói đến đây, Ôn Tình chợt nhớ tới ở đây có người của tứ đại gia tộc, cũng có một đương sự khác của lúc ấy đang ở đây, lập tức ngậm miệng, sau đó chuyển chủ đề hỏi tiếp: "Cho nên, đây rốt cuộc là nơi nào? Những người này đều ở đây làm gì?"
Vì thế Nguỵ Vô Tiện lại hoa chân múa tay, nói vài câu giải thích với nàng một hồi.
Ôn Tình biết được lúc này đã đọc qua sự kiện trại giáo hoá, trong lòng đáng tiếc, lại nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đưa tay ra".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm gì, ngươi sẽ không châm kim ta lần nữa chứ".
Nói một câu như vậy, nhưng tay vẫn thành thành thật thật đưa qua.
Ôn Tình hừ một câu "Đâm không chết ngươi" rồi bắt mạch, một lát sau liền nói: "Vết thương bị kiếm đâm trên bụng lần này hồi phục không tệ, bất quá thân thể ngươi yếu ớt, vẫn cần cẩn thận điều dưỡng mới được".
Nói xong thì lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ đặt vào tay Nguỵ Vô Tiện, "Đây là Dưỡng Thân hoàn, đều được luyện chế từ những dược liệu bổ dưỡng có ích, thường xuyên ăn một ít, dùng hết lại đưa tiếp cho ngươi".
Cần phải đọc xong Vô Tự Thiên Thư mới có thể trở về, lại suy nghĩ phần tiếp theo sắp đọc tới, Ôn Tình cũng thở dài, lấy ra một cái bình sứ màu đỏ nhỏ hơn ném qua, "Trong này có mấy viên Hộ Tâm đan, cũng xem mà dùng đi".
Ngôn Tình Sủng
Lam Vong Cơ nghe nói Nguỵ Vô Tiện "thân thể yếu ớt" liền ngẩn cả người, sau đó lại nghe còn cần dùng đến "Hộ Tâm đan", lập tức kinh hãi, sắc mặt tái nhợt kéo Nguỵ Vô Tiện nhìn trên dưới qua lại vài lần, vẫn không hiểu được, rồi thấy bản thân hắn cũng mang vẻ mặt nghệt ra, liền chuyển hướng qua Ôn Tình mới vừa bắt mạch xong, hỏi: "Ôn cô nương có ý gì?"
Đám người Giang Trừng, Giang Yếm Ly cũng đại kinh thất sắc, người đó là ai chứ, Nguỵ Vô Tiện á, "thân thể yếu ớt" gì đó không hề liên quan một chút nào với hắn đúng không?
Nhiếp Hoài Tang cũng hỏi: "Ôn...!cô nương, Nguỵ huynh, thân thể không tốt sao?"
Còn không đợi Ôn Tình trả lời, Nguỵ Vô Tiện tự cảm thấy cũng không mỏng manh liền giả vờ xin tha nói: "Tình tỷ, ta không phải chỉ nói sai một câu thôi sao, ngươi tạm tha cho ta đi!"
Ôn Tình cố ý nhắc đến tình trạng thân thể của Nguỵ Vô Tiện trước mặt mọi người, nghe vậy tự nhiên hiểu được ý tứ còn muốn tiếp tục giấu giếm của người này, sau khi dẫn Ôn Ninh Ôn Uyển tìm chỗ ngồi để ngồi xong, mới nói: "Thân thể hắn như thế nào, đương nhiên bản thân hắn rõ nhất, Hộ Tâm đan, chỉ mong không dùng đến".
A Uyển ở trong lòng Ôn Ninh lại nhõng nhẽo kêu lên "Muốn Tình tỷ tỷ, không muốn Ninh thúc thúc" rồi nhào về phía Ôn Tình, còn tặng kèm một tiểu Cảnh Nghi "Ta cũng muốn Tình tỷ tỷ ôm".
Lam Khải Nhân: "....."
Hiểu Tinh Trần cũng lo lắng cho tình huống của sư điệt này của hắn, nhưng, thấy động tác của nữ tử mới xuất hiện này, còn lấy ra đan dược, nghĩ hẳn là y giả (người hành nghềy) có năng lực không thấp, còn là một y giả chịu đại ân của Vô Tiện sư điệt, sau khi bắt mạch biểu tình cũng không khẩn trương lắm, chắc là không quá đáng lo.
Lúc này nghe thấy tiểu a Uyển xưng hô với hai tỷ đệ kia, còn giấu sau tay áo khẽ nói với Tống Lam ở bên cạnh: "Cho nên ta nói, tư duy về bối phận của đứa nhỏ này rất có vấn đề!"
Tống Lam: ".....".