Lam Vong Cơ lại một lần nữa phát hiện Nguỵ Vô Tiện không thích hợp, giống như lúc đi săn ở Bách Phượng Sơn vậy, ẩn ẩn lộ ra dấu hiệu mất kiểm soát.
Lam Vong Cơ cau mày, khoé môi cũng mím thành một đường thẳng tắp, vươn tay ra kiên định vuốt ve bàn tay đang siết chặt của hắn, từ từ tách ra, sau đó đan chặt.
Đối với Nguỵ Anh mà nói, Liên Hoa Ổ với bậc thềm đẫm máu, sụp đổ tan tành vào đêm đó là một cơn ác mộng cả đời cũng không vượt qua được.
Không cách nào giải quyết được, dù sao đứng ngoài cuộc, ai cũng có thể bình tĩnh hoà nhã, còn đứng ngay trong đó, ai còn có thể điềm tĩnh thong dong? Nhưng ít ra, bất kể là ác mộng hay đau xót, y đều có thể ở cùng hắn.
Buông lỏng hai tay ra, Nguỵ Vô Tiện dựa vào Lam Vong Cơ, ngực phập phồng kịch liệt vài cái, vừa định nói gì đó, thì trước mắt lại xuất hiện một thứ khác.
Là chuông bạc ròng hoa sen chín cánh của Giang gia, có hiệu quả định thần tỉnh táo.
Nhìn theo chiếc chuông được giơ lên trước mặt, là khuôn mặt với vành mắt đỏ hoe nhưng vẫn dịu dàng khoan thai của Giang Yếm Ly.
"Sư...!tỷ!" Bất tri bất giác nhìn thấy, tiếng nói của Nguỵ Vô Tiện lại có chút khàn khàn.
Giang Yếm Ly nói: "A Tiện, chuông bạc của ngươi không mang theo người, sư tỷ cho ngươi mượn trước, tuy rằng có một số việc không thể không đối mặt, nhưng a Tiện sẽ không mất đi lý trí như vậy, đúng không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Sư tỷ, đừng...!nghe, không cần nghe nữa!"
Giang Yếm Ly chậm rãi rơi nước mắt, nhưng vẫn lắc lắc đầu, "Sư tỷ biết, chỉ là, không thể gặp mặt lần cuối cùng, cứ để ta ở chỗ này có thể đưa tiễn chặng đường cuối cùng, yên tâm, sư tỷ ổn, sư tỷ còn phải chăm sóc cho các ngươi, hầm canh cho các ngươi uống mà".
Nguỵ Vô Tiện đưa tay ra, định nhận lấy chuông bạc, nhưng lại bị một người khác đoạt trước.
Giang Trừng giúp a tỷ treo lại chuông bạc bên hông, sau đó thối mặt đưa chuông của mình qua, "Dám ở trước mặt Kim Tử Hiên lấy chuông bạc của a tỷ, ngươi muốn chết hả!"
Kim Tử Hiên ngồi phía sau Giang Yếm Ly vẫn luôn nắm tay nàng, yên lặng trợn trắng mắt.
Nguỵ Vô Tiện lại nhìn chiếc chuông bạc xứng với tông chủ Vân Mộng Giang thị hiện giờ, đột nhiên có chút buồn cười, thầm nghĩ: Vậy còn ngươi, ở trước mặt Lam Trạm, đưa chuông bạc của ngươi cho ta, Giang Trừng ngươi là muốn thưởng thức kiếm phong của Tị Trần, hay là Phá Chướng Âm của Lam Vong Cơ?
Cuối cùng, chiếc chuông bạc này không ngoài dự đoán rơi vào trong tay Lam Vong Cơ....
[....!Vương Linh Kiều nói: "Ta lần này thay mặt cho Ôn gia và Ôn công tử, tới trừng trị một người".
Nguỵ Vô Tiện trong lòng lộp bộp một tiếng.
Quả nhiên, Vương Linh Kiều chỉ về phía hắn...!Nhớ tới Giang Phong Miên sáng nay ra cửa, thầm nghĩ: "Bọn họ cố tình chọn đến lúc này.
Hoặc là căn bản chính là cố tình dụ Giang thúc thúc đi ra ngoài!"
....!Giang Trừng nói: "Mẹ..." Ngu phu nhân nói: "Câm miệng!"
Vương Linh Kiều rất là hài lòng, nói: "Tên Nguỵ Anh này, nhớ không lầm là gia phó của Vân Mộng Giang thị phải không?....!Nếu Vân Mộng Giang thị muốn bao che cho hắn, cũng thật khiến người ta hoài nghi...!Có vài lời đồn đãi...!phải chăng là sự thật...!hi hi".
....!Thấy nữ nhân này thế mà dám ra mặt sắp xếp Giang Phong Miên, Nguỵ Vô Tiện tức giận trong lòng, cả giận nói: "Nhà ngươi..." Trên lưng hắn đột nhiên đau nhói, hai đầu gối không tự chủ được mềm nhũn.
Thì ra là Ngu phu nhân đột nhiên ra tay, quất hắn một roi....!Nguỵ Vô Tiện cố gắng chống người dậy....!Ngu phu nhân lại quất ra một roi khiến hắn nằm bẹp lại trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã sớm nói qua, ngươi là cái tên không chịu tuân thủ quy củ! Sớm muộn cũng sẽ mang phiền phức lớn đến cho Giang gia!"
Nguỵ Vô Tiện cắn răng chịu đựng, không rên một tiếng, vẫn không nhúc nhích...!Liên tiếp ăn mấy chục roi thật mạnh....!Hôm nay nếu không phạt cho đến khi Vương Linh Kiều hài lòng, không khiến cho người Kỳ Sơn Ôn thị vừa ý, thì chuyện này sẽ không chấm dứt!
Ngu phu nhân sau khi quất xong bỗng chốc thu hồi Tử Điện....!Nguỵ Vô Tiện vẫn bổ nhào thật mạnh xuống mặt đất, nằm bò bất động.
....! Vương Linh Kiều oán trách nói: "Ngu phu nhân, nếu là trừng phạt, đương nhiên phải để cho hắn cả đời nhớ kỹ bài học này....!Ôn công tử rộng lượng...!chỉ cần chặt đứt cánh tay phải của hắn, thì ngài ấy sẽ không tính toán nữa".
Nữ nhân này, căn bản là cáo mượn oai hùm, nhờ Ôn Triều chống lưng, trả thù Nguỵ Vô Tiện ngày đó trong hang động ở Mộ Khê Sơn đánh ả một chưởng!....!Trong mắt Ngu phu nhân hiện lên ánh sáng âm u lạnh lẽo, cất tiếng nói: "Kim Châu, Ngân Châu, đi, đóng cửa lại.
Đừng để người ta nhìn thấy máu"....!Nguỵ Vô Tiện nghe thấy tiếng đóng cửa, trong lòng sợ hãi một trận: "Chẳng lẽ thật sự muốn chặt một tay của ta?"....!Nguỵ Vô Tiện cắt chặt răng, hạ quyết tâm, thầm nghĩ: "....!Cũng đành! Nếu có thể đổi lấy bình yên trong nhà....!Một cánh tay thì một cánh tay, cmn cùng lắm thì sau này lão tử luyện kiếm bằng tay trái!!!"]
Trừng trị chỉ là cái cớ, một cái cớ để chà đạp Liên Hoa Ổ, tuỳ ý vũ nhục Nguỵ Vô Tiện.
Nhưng đối mặt với sự chuyên quyền bá đạo treo lơ lửng trên trời của Ôn thị, dưới tình huống không hề chuẩn bị, lại không có bất kỳ đường lui chắc chắn nào, chỉ có thể chịu đựng, hy vọng sẽ tốt đẹp.
Nhưng mà muốn ghép tội, sợ gì không có lý do, chọc giận Ngu phu nhân, sau khi trừng phạt Nguỵ Vô Tiện bằng mấy chục roi, tiếp theo đó là được một tấc lại muốn tiến một thước mà đòi chặt đứt cánh tay phải này.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ, nếu chém cánh tay phải của hắn, có thể bảo vệ Giang gia một thời gian yên bình, chém thì đã sao? Chỉ là, dưới tình huống Ôn gia muốn độc tài chuyên chế, giết một người cảnh cáo trăm người, mong muốn gia tộc bình an một cách có tôn nghiêm, thật khó khăn vô cùng!
Nhiếp Hoài Tang dè dặt hỏi: "Nguỵ huynh, ngươi bị Tử Điện đánh mấy chục roi...!hả?" Tử Điện là tiên khí cấp bậc cỡ nào, hèn chi sau đó không có trốn thoát!
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu đối với câu hỏi này, "Bị đánh không sai, cũng đánh rất đau, nhưng sau khi hết đau, cũng không để lại bao nhiêu thương tích.
Ngu phu nhân, chỉ là mượn cơ hội...!làm bộ thôi.
Còn sai người đóng cửa, trên mặt nói là ngăn mùi máu, trên thực tế là chuẩn bị chém giết, thuận tiện âm thầm xử lý đám Ôn cẩu thôi".
Ngu phu nhân quất roi hắn cũng là để bảo vệ hắn, càng là chưa từng thật sự có ý nghĩ chặt cánh tay phải của hắn, đây là những điều sau này hắn mới nghĩ ra rõ ràng.
[....!Giang Trừng nói: "Mẹ! Con cầu xin người! Đừng chặt tay của hắn! Nếu phụ thân mà biết..."
Y không nhắc đến Giang Phong Miên còn tốt, vừa nhắc tới Ngu phu nhân đột nhiên biến sắc mặt, quát: "Đừng nhắc phụ thân của ngươi với ta! Ông ta mà biết thì có thể làm gì? Chẳng lẽ giết ta?!"
Vương Linh Kiều hân hoan nói: "Ngu phu nhân ta thật là đánh giá cao ngươi! Xem ra sau này chúng ta ở Trạm giám sát nhất định cũng có thể nói chuyện với nhau nhiều!" Ngu phu nhân xoay người lại, nhướng mày nói: "Trạm giám sát?"
Vương Linh Kiều mỉm cười nói: "Đúng vậy, Trạm giám sát.
Đây là chuyện quan trọng thứ hai để ta tới Vân Mộng.
Kỳ Sơn Ôn thị ta vừa mới ban hành lệnh giám sát mới, mỗi một thành đều thiết lập một Trạm giám sát.
Bây giờ ta tuyên bố, sau này, Liên Hoa Ổ chính là Trạm giám sát của Ôn gia ở Vân Mộng".
Giang Trừng đỏ ngầu đôi mắt nói: "Trạm giám sát gì?! Nơi này là nhà của ta!!!"
Vương Linh Kiều nhíu mày nói: "Ngu phu nhân...!Lúc đầu ta còn đang do dự, Liên Hoa Ổ có thể gánh nổi trọng trách làm Trạm giám sát này không, nhưng nhìn thấy ngươi phục tùng mệnh lệch của ta như vậy, tính tình lại hợp ý ta, ta vẫn là quyết định đem sự vinh hạnh này...".
Lời còn chưa dứt, Ngu phu nhân phất tay cho ả một cái tát cực kỳ vang dội.
Các bạt tai này bất kể là lực đạo hay tiếng vang đều kinh thiên động địa, Vương Linh Kiều bị tát xoay mấy vòng mới ngã ra trên mặt đất....!Ngu phu nhân dáng vẻ ưu nhã đi đến bên cạnh Vương Linh Kiều, từ trên cao nhìn xuống ả, đột nhiên khom lưng, đưa tay túm tóc Vương Linh Kiều, lại một cái tát dữ dội nữa vào mặt: "Tiện tì ngươi dám!"....!Ngu phu nhân không chút khách khí lại tát một cái, quát: "Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân! Ngươi xông vào cửa nhà ta, ngay trước mặt ta, muốn trừng phạt người trong nhà ta? Cái thứ gì, cũng dám giương oai như vậy!"
Bà nói xong liền vứt mạnh đầu Vương Linh Kiều ra, giống như là ngại dơ...! mắng: "....!Ở trước mặt ta nói tới tôn ti? Ta sẽ dạy cho ngươi như thế nào là tôn ti! Ta là tôn, còn ngươi là ti!"
Ở bên cạnh, Giang Trừng đã đỡ Nguỵ Vô Tiện đang nằm sấp trên mặt đất đứng dậy được một nửa.
Nhìn thấy cảnh này cả hai đều kinh ngạc ngây người.]
Ba chữ "Trạm giám sát" này vừa thốt ra, có nghĩa Vân Mộng Giang thị hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
Đây là một hành động đã được lên kế hoạch từ lâu, trắng trợn tỏ rõ âm mưu đầy dã tâm của Ôn thị.
Vương Linh Kiều ở Liên Hoa Ổ giơ ngón tay chỉ trỏ, vênh mặt hất hàm sai khiến Ngu phu nhân, nhưng đòi thiết lập Trạm giám sát Ôn gia ở Liên Hoa Ổ, thì đến cả hoa sen và đám rùa nuôi trong hồ kia cũng không thể nhịn được nữa!
Vân Mộng Giang thị cương trực ngay thẳng, trong sáng lỗi lạc, Liên Hoa Ổ tiên phủ trăm năm, hiên ngang với đời, làm sao có thể chịu nhục như thế!
Thà đứng chết, chứ tuyệt không quỳ gối cầu được sống!
Cái tát kinh thiên động địa vang lên, sớm đã biểu lộ quyết tâm của nữ chủ nhân Vân Mộng Giang thị, danh sĩ tiên môn Tử Tri Chu, quyết tâm bảo vệ bản thân bà, trượng phu của bà, tôn nghiêm của gia tộc!
Đáng đánh! Thật sự là quá đã! Tuy rằng cũng biết sau đó là con đường máu chảy thành sông không thể quay đầu, Nhiếp Hoài Tang vẫn siết chặt nắm tay, biểu lộ lòng kính ngưỡng đối với Ngu phu nhân, hận không thể nhìn thấy phong thái khí phách của nữ hào kiệt Ngu phu nhân!.