Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

chương 85: chương 88

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"A a a a a a a ---!!!" Vương Linh Kiều thét chói tai ngồi bật dậy từ trên giường, Ôn Triều ngồi bên cạnh bàn đang xem tin tức đập bàn một cái, cả giận nói: "Đêm hôm khuya khoắt ngươi lại gọi cái quỷ gì!" Vương Linh Kiều hoảng hồn chưa hết thở hổn hển mấy hơi, nói: "Ta...!ta mơ thấy tên họ Nguỵ kia, ta lại mơ thấy hắn!"

Ôn Triều nói: "Hắn đã bị ta ném vào Loạn Tán Cương hơn ba tháng.

Ngươi làm thế nào còn mơ thấy hắn? Ngươi đã mơ thấy vài lần rồi đó!" Vương Linh Kiều nói: "Ta...! ta cũng không biết tại sao, gần đây luôn mơ thấy hắn".

Ôn Triều vốn xem tin tức đã tâm phiền ý loạn, không rảnh để ý tới ả, càng không có tâm trạng ôm ả an ủi như lúc trước, không kiên nhẫn nói: "Vậy ngươi đừng ngủ nữa!"

Ả xuống giường, bổ nhào đến bên cạnh bàn của Ôn Triều, nói: "Ôn công tử, ta...!ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi á.

Ta cảm thấy...!lúc trước có phải chúng ta đã phạm phải sai lầm to lớn rồi không?.....!Hắn bị ném vào Loạn Tán Cương, có thể nào không chết không? Hắn có thể nào..." Gân xanh chỗ huyệt thái dương của Ôn Triều nảy lên không ngừng, nói: "Sao có thể? Nhà chúng ta trước đây phái biết bao nhiêu tu sĩ đi quét sạch Loạn Tán Cương? Có người nào từng trở về không? Hắn bị ném vào trong đó, chỉ sợ là hiện giờ thi thể đều đã mục rữa bốc mùi một vòng rồi".

Vương Linh Kiều nói: "Đã chết rồi cũng rất đáng sợ! Nếu hắn thật sự giống như lời hắn nói, hoá thành lệ quỷ, trở về tìm chúng ta..." Ả nói, hai người cùng nhớ tới ngày hôm đó, gương mặt khi Nguỵ Anh rơi xuống đó, biểu tình đó, không hẹn mà cùng nhau rùng mình.]

Nguỵ Vô Tiện đầy mặt trào phúng, nói: "Hai tên Ôn cẩu này lúc đó thật ra đã dự đoán trước được, biết ta muốn tới cảm ơn bọn chúng, cảm ơn bọn chúng đã giúp ta một việc lớn".

Giang Trừng vội la lên: "Chẳng lẽ ngươi sớm đã có ý định tu quỷ đạo sao?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, y liền nghĩ đến câu nói hùng hồn năm đó Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí, tại sao oán khi không thể để cho con người sử dụng, lúc ấy, người này đã trả lời y như thế nào? Đi đàng hoàng trên đường dương quan không đi, đi cầu độc mộc trên cống ngầm này làm gì.

Kết quả lại là đẩy y đi trên đường dương quan, còn mình đi trên cầu độc mộc....

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, đùa nghịch tua rua của Trần Tình bên hông mấy cái, nói: "Nếu ngày tháng an ổn, cho dù không có tu vi, thì vẽ bùa, luyện khí, nghiên cứu trận pháp, ta làm gì mà không được? Nhưng cố tình không phải như vậy, còn bị ném vào Loạn Tán Cương, đại khái số mệnh đã do trời định rồi đi".

Tiết Dương vốn đang tập trung tinh thần muốn nghe chút gì đó, giờ phút này cả mặt đen thui, mắng nhiếc: "Đây là cái tảng đá rách nát gì, bỏ qua không viết về việc mổ đan thì thôi, tại sao cái đoạn trên Loạn Tán Cương cũng không nhắc tới một chữ, cứ thế nhảy qua?"

Nguỵ Vô Tiện cong môi cười, "Úi chà, tiểu lưu manh, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn nghe một vài bí pháp, học một ít bí kíp sao? Muốn biết trong Loạn Tán Cương có bí mật gì, nghe vài câu như thế sao có thể so sánh với việc tự đến trải nghiệm chứ! Đợi sau khi ngươi tới Loạn Tán Cương rồi, cũng có thể vào đó nghỉ dưỡng ba tháng, nếu ngươi sống sót ra khỏi, nói không chừng cũng có thể thành một Quỳ Châu lão quái thì sao"

Nhiếp Hoài Tang thấy tâm trạng của Nguỵ Vô Tiện rất tốt, liền cũng đi theo tiếp chuyện: "Loạn Tán Cương tuy đã gọi là Loạn Tán Cương, nhưng nghe nói đó là một vùng núi lớn hơn so với diện tích của Vân Thâm...!Khụ, của Kim Lân Đài, nơi Nguỵ huynh ngươi dựng trại đóng quân chắc cũng chỉ là rìa ngoài nhỉ? Nghe đồn người đi vào bên trong đều là có đi mà không có về, cho nên Nguỵ huynh, trong đó rốt cuộc là có thứ gì thế?"

Lam Khải Nhân thở phì phì: Lúc đầu là muốn nói Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng không?

Trái tim Nhiếp Minh Quyết đột nhiên treo cao, nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang, trầm giọng nói: "Thế nào, ngươi còn muốn vào xem?"

Trong tích tắc, Nhiếp Hoài Tang cảm thấy mình chính là một con mèo nhà đang bị con hổ nhìn chằm chằm, cả người lông dựng đứng, vừa vô thức lắc đầu cho rơi hình ảnh sót lại, vừa run run giọng nói: "Tò mò, đại đại đại ca, ta thật sự thật sự chỉ là tò mò!"

Nhiếp Minh Quyết hừ lạnh một tiếng, "Đoán là ngươi cũng không dám!"

Nguỵ Vô Tiện lại nheo hai mắt lại, gương mặt lập tức trở nên ôn hoà lên, giọng điệu cũng giống như lừa bán một đứa trẻ ngây ngô cho bọn buôn người, dịu giọng nói: "Sâu bên trong Loạn Tán Cương á hả, đó thật đúng là một vùng đất phong thuỷ quý hiếm! Lúc bị người ta ném từ trên cao xuống, đầu tiên sẽ có khói đen đến bên cạnh xông nhiễm vào ngươi, cường gân hoạt huyết; sau đó có những người bạn oán linh kéo bầy đàn tới đâm xuyên qua một lần, thay da đổi thịt! Đợi sau khi thông qua hết những cái này, là có thể kết bè kết đội với hung thi trong đó, chơi trò chơi nha ~"

Nhung mà ngữ khí này hoàn toàn tương phản với nội dung khiến người nghe thật sự sởn tóc gáy á.

Tiết Dương ngơ ngác hỏi: "....!Chơi trò chơi gì?"

"Tất nhiên là sau khi oẳn tù tì, quyết định cuối cùng là vấn đề ngươi ăn hung thi, hay là hung thi ăn ngươi đó!

......

Trong không gian truyền đến vài âm thanh nôn oẹ vì không chịu nổi, người nào đó mặc dù ngồi vững như núi cũng là sắc mặt trắng bệch.

Chỉ vì, tưởng tượng đến tình tiết ai kia ở Loạn Tán Cương tung tăng nhảy nhót ba tháng rốt cuộc đã ăn gì uống gì.....

"A ha ha ha ha ha ha, thật là quá thú vị, thế mà thật sự có người tin kìa a ha ha ha ha ha ~"

Lam Vong Cơ: Ta không tin

Lam Hi Thần chết lặng: Ta đã nghĩ đến sau này Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ náo nhiệt đến cỡ nào.

Nhiếp Hoài Tang kinh hồn chưa định vỗ vỗ vào lồng ngực nhỏ bé của mình, nhỏ giọng nói với Nguỵ Vô Tiện đang cười như điên gần như lăn xuống đất rồi được vớt trở về: "....!Cảm ơn Nguỵ huynh giải thích thắc mắc, ta một chút cũng không tò mò nữa".

Giang Trừng trắng mặt xoa nhẹ cái trán vài cái, nội tâm gào rống đến tột cùng còn có ai có thể quản cái miệng kia không hả? Cái tên Lam Nhị đánh ba gậy cũng không buồn đánh rắm kia căn bản là không thể trông cậy gì nữa á!!

Lần ngày ngay cả Giang Yếm Ly cũng vô cùng muốn ném Nguỵ ba tuổi vĩnh viễn không lớn vào trong từ đường quỳ một ngày, ít nhất quỳ đủ mười một canh giờ mới được!

Kim Tử Hiên rất là tán đồng, đồng thời chính mình cũng cảm thấy rất là buồn nôn, còn nhắc nhở, nhất định không thể cho người quỳ từ đường ăn cơm.

Tiết Dương bị hù đến mức đang cố gắng bình tĩnh lại, làm ra vẻ thản nhiên nói: "Ta không cần đi Loạn Tán Cương quỷ quái gì đó, cũng đã là Quỳ Châu lão quái rồi".

Nguỵ Vô Tiện lau khoé mắt cười đến chảy nước mắt, nói: "Tiểu lưu manh, ngươi trốn không thoát đâu, sau khi trở về ngoan ngoãn tới Loạn Tán Cương tự nộp mạng, đừng làm phiền bổn Lão tổ tự mình đi bắt nghen".

Sau đó gọi với ra phía sau: "Tình tỷ, ta thu nhận một cu li mới cho Loạn Tán Cương của chúng ta nè, mấy chuyện đốn củi gánh nước, cày ruộng trồng trọt, xây nhà dựng chỗ ở, đào hố chôn người (?) gì đó đều có thể phân cho hắn làm, đương nhiên nhóm lửa nấu cơm thì không cần hắn, cẩn thận hắn hạ độc".

Ôn Tình mới vừa rồi bị làm cho ghê tởm cũng không để bụng, người có thể hạ độc dưới mí mắt của nàng còn chưa sinh ra đâu.

Theo hướng chỉ tay của Nguỵ Vô Tiện nhìn qua, thì thấy lại là một thiếu niên hãy còn mang nét trẻ con, cũng bị bộ xương cánh tay giữ chặt giống như cái người Kim gia kia, liền hỏi: "Người thế nào?".

Loại người nào có thể khiến Nguỵ Vô Tiện động thủ đuổi lên Loạn Tán Cương?

Nguỵ Vô Tiện nói: "Một tên tu quỷ đạo vẫn còn nóng đầu, không tim không phổi hơn nữa".

Là thật sự KHÔNG TIM KHÔNG PHỔI.

Ôn Tình nói: "Ồ, thiếu giáo huấn".

Nguỵ Vô Tiện: Tình lão đại, ngươi có phải có hiểu lầm gì đó không?

Nguỵ Vô Tiện lựa chọn nuốt trọng cái hố mình vừa đào, "Đúng nha, ta sẽ dạy dỗ hắn thật, thật, đàng hoàng".

Tiết Dương quả thực bị người này chọc giận phồng lên như con cá nóc, "Ngươi cmn dạy ta thế này hả?"

Nguỵ Vô Tiện đúng lý hợp tình: "Không sai nha".

Tiết Dương: "......"

Hiểu Tinh Trần: Như vậy khá tốt

Tống Lam gật đầu: Không tệ.

Kim Quang Dao cười cười, "Thành Mỹ, nhìn dáng vẻ ngươi sau này sống rất sung túc đó".

Cũng không biết là Tiết Dương ở Loạn Tán Cương bị giám sát lao động sống thoải mái, hay hắn bị giam ở Bất Tịnh Thế làm bạn với gia huấn của Lam thị thoải mái hơn? Đương nhiên là nếu có năm nào đó Lam lão tiên sinh có thể giảm bớt một mớ gia quy thì càng tốt.

Tiết Dương đen mặt giận dỗi, "Ngươi – cút!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio