Mối Quan Hệ Mềm Mại

chương 1: one day

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối hè, đoàn người lạ lẫm tràn vào khu đô thị phía Nam thành phố A.

Thành phố này có hai trường đại học khá tốt, khi mùa khai giảng đến, xung quanh khu trường đại học sẽ ồn ào náo nhiệt tầm vài ngày. Tuy nhiên, so với đại học B vừa xây mới ở trung tâm thành phố đây thì đại học A nằm ở phía Nam có tuổi đời lớn hơn, đường không được rộng rãi, giao thông đi lại khó khăn. Cũng may là nhà đất quanh đây không đắt đỏ, nằm ngay sau lưng trường học thế này cũng không lo nguồn khách hàng, gần đây có mấy cửa hàng nhỏ vừa khai trương tưng bừng rất thu hút các sinh viên năm nhất.

Bên tay phải cổng trường đại học A, cạnh phố thương mại là mấy con hẻm nhỏ tràn ngập những lẳng hoa khai trương. Giữa quang cảnh màu sắc rực rỡ ấy, căn nhà ba tầng gạch xám im lìm, trên mặt tường bám kín dây leo phía cuối hẻm lại trở nên có phần bắt mắt.

Căn nhà nọ có một khoảnh sân không to cũng cũng không nhỏ, cửa trước khá hẹp nên ra vào không thuận tiện lắm. Ngoài cửa có rất nhiều chậu cây cao thấp không đồng đều, người chủ mới có vẻ rất hứng thú với việc quản lý sửa sang căn nhà và chăm sóc chúng.

Trần Nam Nhất dọn vài thùng đồ vào trong, sau đó xách thang ra ngoài đặt dưới bảng hiệu, định leo lên chỉnh lại mấy thứ đèn đóm.

Anh là ông chủ của cửa tiệm chuẩn bị khai trương này. Sau khi ra trường, Trần Nam Nhất hợp tác với một, hai người bạn, mới đầu họ mở một quán cà phê ở vị trí đẹp, sau đó từ từ chuyển thành một quán ăn gia đình có chút tiếng tăm. Gần đây hai bên không thống nhất được tiền thuê mặt bằng, mấy người trong tiệm bàn bạc với nhau rồi thuê được căn nhà ba tầng phía Nam này, sau nửa tháng trời sửa sang lại cuối cùng cũng xem như xong xuôi.

Chỉnh đèn vài lần rồi giấu dây điện đi, Trần Nam Nhất cười nhìn cô gái phía dưới: “Bây giờ đã được chưa?”

Tống Diệc Sam giữ thang, hơi ngửa ra sau quan sát: “Được rồi đó!”

Tống Diệc Sam là sinh viên đại học A, hiện đang học cao học năm hai chuyên ngành giống Trần Nam Nhất học ở đại học B, chỉ là chậm hơn anh một học kỳ. Lúc học ở trường hai người đã làm vài đề tài và dự án cùng nhau, sau đó dần hình thành mối quan hệ bạn bè khá tốt đẹp.

Trần Nam Nhất cũng cảm thấy vị trí treo đèn ổn rồi, cẩn thận cất thang rồi ôm mấy chậu bạc hà lên tầng: “Hôm nay quán có đu đủ chua[], em ở lại ăn cơm không?”

[]

“Cá hầm cà chua đu đủ chua?” Tống Diệc Sam đứng cạnh tay vịn cầu thang gỗ, nhìn lướt sang hai chiếc túi giấy đựng đầy lê đặt dưới đất, nói to vọng lên trên: “Đàn anh, làm thêm một ly nước nho lê nữa nha?”

Trần Nam Nhất lau bệ cửa sổ đầy ắp ánh nắng, chỉnh lại mấy chậu cây, vừa xuống tầng vừa cười đáp: “Ừ.”

“Cho đây một ly nữa.” Lâm Ngang, nhân viên nãy giờ vẫn đang bận bịu sau bếp nghe tiếng chạy ra ngoài, ngả dài ra trên tay vịn gọi lên trên. Ánh sáng từ khe hở cửa sổ tràn vào chiếu trúng làm Lâm Ngang bị chói nhắm tịt mắt lại.

Lúc mở mắt ra, Trần Nam Nhất mặc áo sơ mi bằng vải bông thoải mái chìm trong sắc đỏ của ánh hoàng hôn không còn cái gay gắt nóng bỏng giữa hè, trên tay là vài cọng rau thơm vừa hái xuống, khẽ mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”

Giờ ăn tối cũng là lúc mấy quán ăn trong con hẻm nhỏ nhộn nhịp đông đúc giữa đèn đường và bảng hiệu. Trần Nam Nhất bật đèn trong bếp, thuần thục cắt nửa quả chanh vắt lấy nước, trộn với lá bạc hà vừa rửa sạch và gia vị, nhanh tay vớt mấy miếng thịt đã luộc chín ngâm vào tô nước đá đã chuẩn bị sẵn.

Tiếng mấy viên đá đập vào thành tô sứ vang lên lanh canh hòa cùng âm thanh sôi sùng sục của nồi canh cá.

“Cần người phụ một tay không?” Lâm Ngang dọn mấy thùng vật liệu đi, đứng ngoài cửa bếp ló đầu vào nhìn.

“Bưng cá ra ngoài đi.” Trần Nam Nhất chỉ tay, “Chuẩn bị ăn cơm được rồi.”

“Ok!” Lâm Ngang dọn mấy món ăn lên bàn, gọi Tống Diệc Sam đang đứng đối diện cửa chính bật đèn, “Tiểu Sam!”

“Đây đây.”

Chiếc bảng hiệu nho nhỏ và mấy dây đèn sao treo ngoài cửa One Day lẳng lặng phát sáng làm mấy chậu cây xanh mướt trên bệ cửa sổ như trong suốt. Cơn gió đêm thổi vào căn phòng, ba người đang cùng ăn bữa tối.

Trần Nam Nhất múc hai chén canh cá cho hai người hai bên: “Hôm nay vất vả rồi.”

Tống Diệc Sam phẩy phẩy tay, húp một ngụm canh cá: “Vất với chẳng vả gì, em còn mong anh tới đây sớm sớm. À, sau này hôm nào em cũng đến ké bữa cơm được đúng không?”

“Rảnh thì cứ đến đây.”

Lâm Ngang nhịn không nổi chen vào: “Đồ ăn bên căng tin đại học A không ngon à? Còn đến đây ăn ké làm gì?”

“Không ngon bằng anh Nam nấu đâu.” Tống Diệc Sam cười, “Cơ mà không ngờ hai người lại chuyển quán đến đây thật.”

Nhắc đến chuyện chuyển chỗ là lại thấy bực bội, Lâm Ngang uống nước nho lê, đáp: “Ầy, dù gì cũng đã mở quán bên đường Vương Hải được hơn một năm, nếu tên chủ thuê đó không thấy anh Nam quen mặt dễ nói chuyện quá, thì đã chẳng —— “

“Thôi, giá đất đai bên Vương Hải đang tăng, cũng chẳng trách người ta hết được.” Trần Nam Nhất không để bụng, “Chuyển tới đây cũng tốt. Không gian rộng rãi, ánh sáng cũng tốt, có thể trồng thêm ít húng quế và bạc hà ngoài sân với trên tầng.”

Lâm Ngang gõ gõ bát: “Cậu dễ nói chuyện quá đi mà.”

Tống Diệc Sam nở nụ cười: “Thật ra anh Nam có nguyên tắc lắm.”

Trần Nam Nhất cười lắc đầu, không để ý hai bên kẻ xướng người họa, quay sang Lâm Ngang hất hất cằm: “Ăn cơm nhanh đi, còn về nhà sớm chăm sóc dì Lâm.”

Dì Lâm là mẹ của Lâm Ngang, cũng là đầu bếp của quán ăn. Gần đây bà không được khỏe, trùng hợp phải chuyển quán sang chỗ khác nên mấy hôm rồi ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

“Ừm.” Lâm Ngang vội vàng húp sạch chén canh, đứng dậy vào bếp gói một phần mang về, “Dạo này cũng đỡ đau đầu rồi, hai ngày nữa chắc cũng về quán được.”

“Không sao đâu, cứ chờ khỏi bệnh hẳn rồi tính tiếp.” Trần Nam Nhất nhìn Lâm Ngang dọn đồ về nhà với tốc độ ánh sáng, dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

“Biết rồi.”

Tống Diệc Sam cầm ly nước trái cây đứng dựa cửa, cùng Trần Nam Nhất tiễn Lâm Ngang phi xe đạp biến mất ở ngã rẽ. Cô vuốt mấy sợi tóc ướt mồ hôi gọn ra sau tai, nghiêng mặt hỏi: “Còn cần dọn dẹp gì không?”

“Không. Em về trường học sớm đi.” Trần Nam Nhất dọn dẹp chén đũa trên bàn, nghĩ ngợi một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Khoan đã, để anh đưa em về.”

Tống Diệc Sam sững người, nở nụ cười có phần miễn cưỡng động viên anh: “Không sao, trên đường về có nhiều người lắm, bây giờ cũng chưa muộn hẳn, anh đừng lo.”

Trần Nam Nhất cũng nhận ra phản ứng của mình hơi thái quá, nhíu mày, đổi về giọng điệu thoải mái: “Gần đây có đến gặp bác sĩ định kỳ không?”

“Có ạ, bác sĩ bảo không vấn đề gì.” Tống Diệc Sam uống cạn ly nước trái cây, rửa sạch cất về trên giá.

“Vậy thì tốt.”

“Vâng.” Tống Diệc Sam vẫn giữa vẻ mặt như thường ngày, cầm túi xách lên, nghĩ một lúc vẫn quyết định nói: “Đàn anh, cũng đã hai năm rồi, em…”

Cố gắng tỏ vẻ nhẹ nhàng lại không được, Tống Diệc Sam đối diện với Trần Nam Nhất một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ mỉm cười: “Em đi đây. Hôm khai trương nhớ chừa chỗ cho em đó.”

Trước giờ Trần Nam Nhất làm việc không vội vàng hay thiếu kiên nhẫn, quán đã dọn dẹp xong xuôi rồi cũng không gấp chuyện làm ăn. Trước khi chuyển sang anh có gửi mấy bộ dụng cụ ăn và trà cụ khá ưng ý ở nhà bạn, chờ lấy về hết mới thong thả treo biển hiệu kinh doanh lên, mời Tống Diệc Sam và vài người bạn ăn một bữa chúc mừng đơn giản.

Lúc này đã qua giờ cao điểm bữa tối, khách trong quán ít dần. Trần Nam Nhất vội vàng bận bịu nấu nướng và phục vụ khách, mãi mới tranh thủ được chút thời gian lên ban công uống ly rượu.

“Hôm nay làm ăn được quá ha.”

“Khách cũ đến ủng hộ cả đấy.” Trần Nam Nhất cụng ly với mọi người, “Mọi người ăn đi.”

“Khoan.” Tống Diệc Sam đứng dậy, “Em cũng phải về phòng thí nghiệm rồi, xuống chung với anh luôn.”

Cô đi sau Trần Nam Nhất, theo anh xuống tầng. Hai nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bàn, Lâm Ngang đang gói một phần thức ăn giao đi, chật vật hỏi: “Có ai đang rảnh tay giao đến sát đại học A đi, từ đây đến đó gọi shipper giao không có lời.”

“Trường mình?” Tống Diệc Sam cầm giấy lên nhìn, bật cười, “Trùng hợp thật, đây là tòa nhà thí nghiệm cạnh phòng thí nghiệm của em. Để em đi giao giúp.”

“Anh Nam?” Lâm Ngang quay đầu hỏi ý kiến Trần Nam Nhất.

Trần Nam Nhất vừa rửa tay xong, đang làm một dĩa salad, quay người mỉm cười với Tống Diệc Sam: “Cảm ơn em.”

“Có gì đâu.” Tống Diệc Sam nhướng nhướng mày, xách balo và túi đồ ăn ra khỏi quán.

Tống Diệc Sam là sinh viên của Viện Thực phẩm, tòa nhà thí nghiệm nằm sát Viện Nông nghiệp. Cô biết rõ nơi này, nhanh chóng tìm thấy địa chỉ đặt hàng, sảnh trước tòa nhà thí nghiệm tổng hợp.

Tòa nhà này khá giống với tòa nhà thí nghiệm của cô, ngay cạnh sảnh chính là khu thí nghiệm công cộng.

Tầm giờ này sinh viên dùng phòng thí nghiệm công cộng không nhiều, bởi vậy giọng nói hùng hổ nọ tuy không lớn nhưng vô cùng rõ ràng.

“Đĩa PCR [] còn để ngược được, cậu chưa học thao tác thí nghiệm?”

[]

“Rồi rồi, Hạ Quân Trì.” Trang Trạch Sâm đẩy người ra cửa, khuyên nhủ: “Đàn em cũng vừa vào tổ thôi mà…”

Biểu cảm trên mặt nhạt nhẽo, thanh niên mặc khoác áo thí nghiệm không hề giận dữ. Nhưng hắn đẩy mắt kính, nhíu mày: “Đã là lần thứ hai trong tuần, ngay cả một mẫu thử cũng không xử lý được —— “

Khóe môi Hạ Quân Trì khẽ mím xuống, trong mắt toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Trang Trạch Sâm bất đắc dĩ thả tay: “Biết mày không làm thí nghiệm nên sốt ruột. Nè, đừng giận, ra ăn cơm đã.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong tay đổ chuông. Tống Diệc Sam đứng ngoài nhìn thấy toàn bộ sự việc đi đến chỗ họ, lịch sự nở nụ cười, báo ra mấy số đuôi điện thoại: “Cậu đặt đồ ăn phải không?”

Cô gái trước mắt diện đồ đơn giản hợp thời trang, lúc cười rộ lên lộ đôi lúm đồng tiền rất đáng yêu. Trang Trạch Sâm sững sờ, hai má ửng hồng, lưỡi xoắn cả lại: “Vâng, của mình.”

“Đây.” Cô gái đưa túi giấy cho người đối diện, lùi về sau rồi quay người rời đi.

Trang Trạch Sâm váng vất mơ màng theo Hạ Quân Trì ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, vào cửa hàng tiện lợi mua mấy chai nước, ngồi lại ăn cơm. Cậu ta mở hộp đồ ăn ra, ăn mấy miếng không ra vị gì, đụng đụng vào tay Hạ Quân Trì: “Ê, mày thấy cô gái vừa rồi xinh không?”

Hạ Quân Trì đáp: “Không để ý.”

“…”

“Tao thấy xinh xắn quá chừng. Cô ấy là nhân viên quán này à —— ” Trang Trạch Sâm lật qua lật lại hộp cơm, “Quán này ở gần trường lắm.”

“Chó chết dí trong phòng thí nghiệm muốn thoát kiếp ế chả dễ tí nào.” Trang Trạch Sâm nhớ kỹ tên quán, nằm dài ra bàn gào một tiếng thảm thiết: “Hy vọng vẫn còn độc thân.”

Hạ Quân Trì nhạt nhẽo nói: “Không biết mày còn cách ngày thoát ế bao xa, nhưng ngày mai họp tổ.”

“Thôi im.” Trang Trạch Sâm huých hắn một cái, “Đó là lý do vì sao mày ế hai năm rồi đó.”

Hai người làm bạn với nhau từ hồi học khoa chính quy, Trang Trạch Sâm cũng nắm rõ đời sống tình cảm nhàm chán vô vị của Hạ Quân Trì trong lòng bàn tay. Tuy vẻ ngoài của hắn cũng thuộc dạng nhất nhì trong khoa, nhưng bốn năm đại học chỉ từng quen một người bạn gái, vừa bắt đầu không bao lâu người ta đã nói chia tay.

Và độc thân đến giờ, tu tâm dưỡng tính cống hiến cho nền nghiên cứu khoa học vĩ đại.

“Chị gái xinh đẹp của mày ở Học viện Công nghệ Thực Phẩm kế bên.” Hạ Quân Trì cũng ăn sắp xong, dừng đũa, nói một câu khiến người ta giật gân: “Muốn biết tên thì bớt nói xàm nói nhảm đi.”

Mắt Trang Trạch Sâm sáng bừng lên, lập tức đưa tay lên miệng: “Sau này không nhắc đến chuyện mày bị bạn gái cũ đá ngã chổng vó… Rồi rồi rồi, đừng đá tao, nói nhanh nhanh lên.”

“Tống Diệc Sam.” Hạ Quân Trì đóng hộp cơm lại như cũ, nhét vào túi giấy, “Đọc diễn văn chung với tao hồi khai giảng năm ngoái.”

Nghe hắn nói, Trang Trạch Sâm đúng thật hơi có ấn tượng: “Đúng nhỉ, hèn chi tao cứ thấy quen quen. Thế mày có thông tin liên lạc chứ gì?”

“Không lưu.” Hạ Quân Trì ném túi giấy vào thùng rác, lôi người về phòng thí nghiệm, “Đi, về tổ viết báo cáo.”

.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio