“Đây là…?” Trần Nam Nhất cầm lấy bó hoa, khóe môi ngậm cười, quơ quơ trước mắt Hạ Quân Trì.
“Một món quà nhỏ.” Hạ Quân Trì nói rất vội, “Hôm nay lúc đến có người đang học cái này, thế là tôi… tiện tay làm một cái.”
Trần Nam Nhất muốn khống chế biểu cảm trên gương mặt mình, vùi mặt vào trong. Mùi của bó hoa này tất nhiên không so được với hoa tươi, chỉ có mùi gỗ bạch đàn, mùi vật liệu gỗ tổng hợp xen với mùi cỏ cây thoang thoảng dễ chịu. Anh đưa tay chọc vào hai bông hoa, cười khẽ: “Đẹp quá.”
“Cảm ơn.”
Hạ Quân Trì được thừa nhận rồi, dời mắt sang gương mặt anh, chăm chú nhìn ngắm gương mặt quá nửa chôn sau bó hoa. Hắn hãm chậm tốc độ nói, kể lại quá trình chế tác không mấy quan trọng.
Thái độ của Hạ Quân Trì nghiêm túc đến độ hệt như đang trình bày từng bước thao tác thí nghiệm, giọng nói mềm nhẹ lại bóc trần ý đồ muốn nhận được nhiều lời khen ngợi hơn.
Đầu ngón tay Trần Nam Nhất khẽ lướt qua phần rìa cánh hoa gỗ, im lặng nghe hắn nói hết. Anh chớp mắt mấy cái, nhích lại gần hắn, nói rất chân thành: “Vậy lần sau cậu dạy tôi làm cái này nhé?”
Lần này Hạ Quân Trì không lùi lại, đối diện với gương mặt gần trong gang tấc. Hắn đẩy mắt kính theo phản xạ, giọng nghe chừng vẫn còn bình tĩnh lắm: “Được.”
Trần Nam Nhất suýt thì cười thành tiếng, khóe môi miễn cưỡng căng ra, quay sang ăn nốt phần cháo tôm vừa nãy.
Sau bữa tối, Trần Nam Nhất cuộn mình trong tấm chăn mỏng, tiếp tục đọc tập thơ đang đọc dang dở ngày hôm qua. Hạ Quân Trì ngồi trên chiếc sofa đơn cách anh tầm vài chục centimet, mở máy tính chỉnh sửa mấy bài viết và báo cáo cần làm.
Căn hộ tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có cơn gió đêm thổi qua bệ cửa sổ, mèo con núp mình trong góc còn lại của sofa ngủ gà ngủ gật, cái đuôi ngoe nguẩy đung đưa trên gối mềm, tạo thành tiếng ma sát khẽ khàng như một loại tiếng ồn trắng vô cùng hợp với hoàn cảnh.
Mà đầu óc Trần Nam Nhất hình như không vì cái im ắng này mà hạ thấp sự nhạy cảm với những âm thanh liên quan đến Hạ Quân Trì. Anh đọc mười ấy trang sách, lại không lật sang trang tiếp theo, ánh mắt vô thức lướt đến đôi bàn tay đang gõ phím.
Vì quanh năm ở trong phòng thí nghiệm, nước da của Hạ Quân Trì thiên trắng, móng tay gọn gàng sạch sẽ. Lúc đưa tay kê đầu suy nghĩ, cằm hắn sẽ khẽ cọ vào mu bàn tay, đôi môi mím chặt tạo cảm giác xa cách phù hợp với vẻ ngoài vốn có.
Nhưng thực tế khoảng cách giữa hai người gần vô cùng, bó hoa hắn đưa tới vẫn đang nằm trong tay. Trần Nam Nhất có cảm tưởng như chỉ cần mình mở miệng gọi, hắn sẽ quay sang nhìn mình rồi nhẹ nhàng mỉm cười vậy.
“Sắp hết rồi.” Hạ Quân Trì như nhận ra tầm mắt của anh, đánh mặt sang nhìn lên chai nước biển treo trên kia.
Trần Nam Nhất ngồi thẳng dậy: “Ừm, xem như xong rồi, cậu rút kim đi.”
Hạ Quân Trì gập máy tính lại, ra huyền quan lấy tăm bông, nửa ngồi nửa quỳ bên rìa sofa, tự nhiên cầm lấy cổ tay anh.
Trần Nam Nhất cúi đầu, nhìn thấy được đôi mắt và sống mũi cao kia, ánh mắt Hạ Quân Trì chăm chú, động tác vừa nhẹ vừa nhanh bóc băng dính y tế, rút kim truyền rồi ấn bông lên.
Truyền dịch trong thời gian dài nên tay Trần Nam Nhất hơi lạnh, chỉ thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay Hạ Quân Trì nóng như lửa. Anh khựng lại một chốc lát, giữ lại miếng bông, hé môi: “Này…”
Chưa kịp nói gì đã bị tiếng chuông cửa đột ngột cắt mất, hẳn là có người đến thăm.
Hạ Quân Trì hết sức có ý kiến với vị khách không mời mà đến ngắt ngang cuộc trò chuyện này, nhưng vẫn tránh ra để Trần Nam Nhất tiện ra mở cửa.
Hắn cũng bước đến huyền quan, dựa người vào tường nhìn cửa.
Trần Nam Nhất mở khóa, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ Tây đi giày da ngoài kia, không khỏi sững người: “Trịnh Du, sao anh lại ở đây?”
Hạ Quân Trì lập tức đứng nghiêm, nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa.
“Có người nhờ vả đấy.” Trịnh Du nở một nụ cười có phần nghề nghiệp hóa, độ cong của cái nhếch môi vừa đúng chuẩn, trong vẻ lịch sự lại nhuốm chút thân mật. Anh ta cầm hộp giữ ấm bên tay trái, đưa tay ra: “Tôi vừa xong công việc ở đây, tiện đường đưa Lão Chu đi tìm Tiểu Lâm. Tiểu Lâm nói muốn gửi canh cho em nhưng người bạn khác lại có việc đột xuất, thế là tôi xung phong làm giúp.”
“Đây là dì Lâm làm phải không.” Trần Nam Nhất nhận hộp giữ ấm, ho nhẹ một tiếng, “Lâm Ngang cũng thật là… phiền anh chạy đến đây rồi.”
“Tiện tay làm mà thôi.” Người nọ đi vào cửa, quan tâm hỏi: “Em vẫn chưa ăn cơm nhỉ?”
“À, tôi…”
“Trần Nam Nhất” Hạ Quân Trì đứng phía sau đột nhiên gọi tên anh, tay còn cầm chén cháo chưa kịp thu dọn, mặt mày không tỏ thái độ gì, “Cái này phải để đâu?”
Lúc bấy giờ Trịnh Du mới phát hiện ra trong nhà còn một người khác, lúng túng sờ mũi một cái, bước lùi lại.
Trần Nam Nhất đau cả đầu, đặt hộp giữ ấm lên bàn: “Đưa tôi đi.”
“Vừa rút kim truyền, anh giữ chặt vào.” Hạ Quân Trì thấy anh muốn qua cầm thật, giơ tay chặn lại, vừa dặn dò vừa nhét chén bát vào máy rửa, “Đừng lộn xộn.”
Trịnh Du không tiến cũng không lùi được, chỉ đành đứng tại chỗ nhìn hai người, mơ hồ phát hiện bầu không khí có hơi bất bình thường: “Tiểu Trần, người này là?”
“Ầy…” Trần Nam Nhất lén lút liếc mắt nhìn người đứng cạnh bồn rửa, đáp, “Hàng xóm của tôi.”
Vụ ẩu đả ở con phố đó Trịnh Du đã quên lâu rồi, khi ấy anh ta cũng không chú ý đến Hạ Quân Trì, đương nhiên không có ấn tượng gì với hắn. Tuy thế, bây giờ anh ta cũng nhìn ra được mối quan hệ giữa Trần Nam Nhất và thanh niên trước mắt này có có gì đó rất lạ, ngoài miệng cũng không quá khách sáo: “Nhìn trẻ quá nhỉ, là học sinh à? Cậu nhóc nhiệt tình thật.”
Dường như Hạ Quân Trì không có ý định đáp lại lời chào của anh ta. Trần Nam Nhất cũng hết cách, đành phải ra tay giảng hòa: “À phải, cậu ấy học ở đại học A.”
Trịnh Du nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt nhìn Hạ Quân Trì cũng không lấy làm thân thiết, nói tiếp: “Ồ, thế cậu bạn nhỏ này cũng xem như đàn em của tôi rồi.”
Bầu không khí đông cứng lại, anh ta ngừng vài giây, nhìn người đang im lặng đứng phía sau Trần Nam Nhất như đang thể hiện phong độ, nho nhã lịch sự nói: “Nếu em có khách thì tôi cũng không quấy rầy nữa.”
Trần Nam Nhất chỉ ước gì cuộc nói chuyện kỳ quái này kết thúc mau mau. Anh nói qua loa vài câu, tiễn Trịnh Du vào thang máy rồi mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói với người đứng trong cửa: “Chắc là… quán bận quá, Lâm Ngang không đến được nên mới nhờ anh ấy giúp.”
Thực ra anh cũng không biết mình sốt ruột giải thích làm gì, nhưng trong đầu anh nghĩ không thể không giải thích được.
Nhưng không kịp đợi anh nói thêm vài câu, tiếng thang máy báo đã đến tầng mười lại vang lên.
Lần này là người khác đến, vừa ra khỏi thang máy đã lao đến trước cửa nhà Hạ Quân Trì.
Hạ Quân Trì cau mày, vội ngăn Kỳ Minh đứng trước nhà gào lên gọi cửa: “Kỳ Minh.”
Kỳ Minh nghe tiếng quay đầu lại, trông thấy Hạ Quân Trì và một người đàn ông đang ở căn hộ đối diện, biểu cảm trên mặt trở nên hết sức hoang mang, ngẩng đầu nhìn biển số nhà: “Không phải mày ở A à?”
“…” Hạ Quân Trì chỉ có thể vội vàng rời khỏi nhà Trần Nam Nhất, dẫn thằng bạn thân về nhà.
Vừa vào cửa, Kỳ Minh đã phè phỡn đổ lên chiếc sofa lớn trong nhà Hạ Quân Trì, nhưng vừa đặt lưng xuống đã tự nhiên giật bắt lên: “Ôi cái đờ mờ, tao nhớ ra rồi! Người đàn ông kia chính là một trong hai tên õng…”
Hạ Quân Trì đang ung dung rót nước sầm mặt lại nhìn sang, Kỳ Minh giơ hai tay đầu hàng: “Tao bậy, tao nói bậy rồi được chưa.”
Hạ Quân Trì không thèm quan tâm: “Tìm tao có việc gì?”
“Hai hôm nữa tao về Luân Đôn, tối nay không có lịch đi quẩy nên sang nhà mày tâm sự tí.” Kỳ Minh vắt chéo chân, hỏi chuyện xảy ra trước lúc vào cửa: “Mày làm sao? Người đàn ông nhà đối diện rốt cuộc là ai?”
Hạ Quân Trì: “Anh ấy là hàng xóm.”
“Ờ, hàng xóm à.” Kỳ Minh ngồi thẳng dậy, “Bảo sao mày bắt tao không được lấy tiền sửa xe. Quan hệ tốt lắm chứ gì?”
“Ừm.”
“Được đó, bà con xa cũng không bằng láng giềng gần, đến anh em mày đây cũng không phá được quan hệ hàng xóm tốt đẹp.” Kỳ Minh chậm rãi quay người mày, “Vậy mà mày không chịu nói sớm.”
Kỳ Minh gợi vài ba câu chuyện phiếm, thấy Hạ Quân Trì vẫn giữ vẻ không có hứng cũng không có tâm trạng gì, nghi ngờ hỏi: “Mày sao vậy? Sắc mặt kém thế.”
Cậu ta suy đoán theo kinh nghiệm: “Làm thí nghiệm không được hay là bài viết không lên báo?”
Hạ Quân Trì phiền muộn nhíu mày, không đáp. Hắn im lặng một lúc lâu, mãi sau mới nghiêm túc hỏi: “Nhìn tao giống học sinh lắm à?”
Kỳ Minh:?
Kỳ Minh: “Mày mới biết luôn?”