“… Đừng nói bậy.” Trần Nam Nhất cười, “Không phải cậu đang ở trường à? Sao lại xa được.”
“Rất xa.” Hạ Quân Trì vừa nghe điện thoại vừa cầm máy tính và một xấp tài liệu đi xuống cầu thang, mặt không đỏ tim không run nói.
Giọng nói hắn vẫn luôn trầm ổn và mạnh mẽ, mang theo sự logic và chặt chẽ từ bên trong, ngay cả mấy lời ngang ngược không có lý lẽ gì cũng nói hết sức nghiêm túc. Trần Nam Nhất đưa tay vịn trên lan can sắt ngoài sân thượng, trong giọng điệu pha chút ý trêu chọc: “Ồ, thế sau này đừng đến nữa.”
Hạ Quân Trì hơi nghẹn lời, một lúc lâu sau, hắn nhỏ giọng lên án: “Chính anh vừa nói muốn cảm ơn em mà.” Như đoán được câu tiếp theo Trần Nam Nhất chuẩn bị nói là gì, hắn nhanh chóng bổ sung, “Cuối năm việc thí nghiệm nhiều lắm, hai ngày rồi em không có thời gian về nhà.”
Hắn rầu rĩ: “Ăn ở nhà không được sao anh?”
Trần Nam Nhất cảm thấy hắn và Hạ Hi đúng là anh em, rõ đúng tùy hứng, không thỏa mãn hài lòng thì một hai cho rằng người ta là người sai.
“Được rồi.” Trần Nam Nhất cầm nĩa chọc chọc vào miếng bánh vài lần, cuối cùng cũng không kiên quyết từ chối được, “Chờ tôi về nói sau.”
“Chừng nào anh về?” Hạ Quân Trì bày sẵn tư thế muốn theo anh đến cùng.
“Để xem tình hình thế nào, chắc là mấy ngày này tôi sẽ về một chuyến xử lý vài chuyện. Sau Tết Nguyên Đán sẽ học lại.” Trần Nam Nhất đáp, “Năm mới định đổi thực đơn nên có khá nhiều thứ phải chuẩn bị.”
“Mấy ngày này?” Hạ Quân Trì lặp lại một lần nữa.
Trần Nam Nhất bó tay toàn tập, thất bại trong việc lảng sang chuyện khác, anh đành nói thật: “Cuối tuần này.”
“Được.” Hạ Quân Trì hài lòng, “Cuối tuần gặp.”
Giá vé máy bay dịp cuối năm vẫn tăng như thường lệ. Đơn xin nghỉ của Hạ Quân Trì đã được duyệt, hắn cũng đã đặt trước vé bay đến San Francisco vào cuối tháng mười hai.
Gần đây hắn và Tống Diệc Sam gặp nhau khá nhiều, quan hệ cũng thân thiết hơn không ít. Thậm chí còn cùng nhau ăn bữa cơm với Hà Oánh vừa hoàn tất đợt trị liệu.
Vào buổi chiều cuối tuần, Tống Diệc Sam gọi điện thoại cho Hạ Quân Trì nói chị Hà Oánh gửi hai người họ vài món đặc sản quê làm lời cảm ơn, hỏi hắn lúc nào rảnh đến lấy.
Hạ Quân Trì đáp: “Tôi đang ở tòa nhà thí nghiệm gần Trung tâm Hợp tác Đổi mới, cậu tới đây được không?”
“Được.” Tống Diệc Sam cũng rất quen khu vực đó, “Chờ mình mười phút.”
Thí nghiệm hôm nay của Hạ Quân Trì phải quan sát và ghi chép mỗi hai tiếng một lần, hai tổ cuối cùng nữa thì sẽ xong. Hắn nhìn lướt sang tiến độ, vội vàng xuống tầng tìm Tống Diệc Sam chờ ngoài cửa để lấy đặc sản, định đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua ly cà phê về phòng thí nghiệm.
“Ây nè, cậu gấp gì chứ, chờ đã, mình còn có việc muốn hỏi.” Tống Diệc Sam thấy hắn cầm đồ rồi nhanh chân qua đường đối diện, gọi hắn một tiếng.
“Tôi vội làm thí nghiệm.”
“Nhanh thôi mà.” Tống Diệc Sam đuổi theo hắn, trong chớp mắt, cô gái nói ra một câu vô cùng đáng kinh ngạc: “Chuyện này, nghe nói cậu và anh Nam đang yêu đương à? Thật hay giả đó!?”
Hạ Quân Trì lập tức dừng bước, quay mặt sang nhìn cô: “Trần Nam Nhất nói với cậu như vậy?”
“Đâu có đâu. Lâm Ngang ý.” Tống Diệc Sam kéo dài chữ, cười híp cả mắt lại, “Hôm qua mình sang ăn cơm cái lảm nhảm vài chuyện với ổng.”
Hạ Quân Trì không tỏ rõ ý kiến, tiếp tục đi về phía trước nhưng bước chân đã chậm dần, nhạt nhẽo nói: “Vẫn chưa.”
“Gì cơ?” Tống Diệc Sam giữ lại chiếc mũ nồi bị cơn gió lạnh thổi lệch đi mất, “Cái gì vẫn chưa?”
“Vẫn chưa bắt đầu.” Hạ Quân Trì đáp.
“Ồ… vậy là cậu tỏ tình bị từ chối ha?” Tống Diệc Sam đâm chọc hắn không thương tiếc.
Hạ Quân Trì liếc mắt nhìn vô, quay mặt về phía trước không đáp.
“Kể chút đi, mình giúp cậu nghĩ cách nè.” Tống Diệc Sam nhướng nhướng mày, “Mình còn cứ tưởng anh Nam sẽ hoàn toàn không cân nhắc mấy cậu trai nhỏ tuổi hơn mình chứ.”
Hai người vào đến cửa hàng tiện lợi, Hạ Quân Trì chọn một lon cà phê hắn thường uống, giọng điệu có vẻ rất hờ hững: “Đối tượng anh ấy qua lại trước đây đều lớn hơn anh ấy nhiều?”
“Cũng cỡ đó.” Tống Diệc Sam cũng lấy một lon, theo sau xếp hàng chờ thanh toán, “Thiệu Việt là… giáo sư Thiệu… Là con trai của thầy hướng dẫn anh Nam.”
Hạ Quân Trì im lặng quay đầu nhìn cô, cầm lon cà phê trong tay cô đưa cho nhân viên thanh toán chung: “Lên tầng ngồi không?”
Tống Diệc Sam bị cái vẻ ham biết muốn chết lại còn cố nhịn xuống không mở miệng hỏi của hắn chọc cho cười liên tục: “Không vội về làm thí nghiệm à?”
Hạ Quân Trì giơ tay cho cô xem đồng hồ, thản nhiên nói: “Hai mươi bốn phút.”
Lúc Trần Nam Nhất từ sân bay về đến nhà, chút nắng chiều còn sót lại vẫn chưa tan vào màn đêm. Căn nhà gần nửa tháng không có người ở dát lên một lớp bụi mỏng, anh mở loa, vừa nghe nhạc vừa quét tước dọn dẹp sơ. Sau đó anh tắm rửa, cuộn vào một góc trong sofa, ôm gối gọi thức ăn ngoài.
Anh còn chưa đặt xong tiếng chuông cửa đã vang lên. Trần Nam Nhất sửng sốt, kéo lê cơ thể đã kiệt quệ đến cực độ ra mở cửa.
Hạ Quân Trì xách theo hai chiếc túi giấy, người thấm hơi lạnh đứng ở ngoài kia.
Trần Nam Nhất hơi chột dạ: “Hôm nay muộn quá, tôi vẫn chưa mua nguyện liệu nấu… Ngày mai mời cậu đến ăn sau nhé.”
Hạ Quân Trì hơi hất cằm: “Không muộn. Em mua bữa tối rồi.” Hắn nhìn chằm chằm Trần Nam Nhất, như thể biết được anh có rất nhiều cớ để mình phải chờ anh, nói thẳng: “Không cần anh mời em ăn cơm, anh ăn với em là được.”
Trần Nam Nhất thấy hắn đưa tay về phía trước, có vẻ muốn đưa đồ ăn cho mình. Nhưng đôi môi mỏng của người này mím rất chặt, mắt còn chớp chớp mấy lần biểu lộ ý đồ hoàn toàn chẳng phù hợp với dáng vẻ bề ngoài lịch sự lễ độ này.
Hai người nhìn nhau gần nửa phút, Trần Nam Nhất cũng không còn cách nào, đành nhượng bộ: “Vào đi.”
Hạ Quân Trì thay dép, cầm đồ ăn đến bàn lần lượt mở ra, đó là cháo và sủi cảo ở quán ông cụ trước đây Trần Nam Nhất từng ăn qua vài lần.
“Sao cậu biết tôi về nhà?” Trần Nam Nhất hỏi.
“Chỉ có một chuyến bay về thành phố A chiều nay.” Hạ Quân Trì nói, đưa đồ ăn cho anh.
Hạ Quân Trì nói rất bình thản, không hề có ý phô trương hay nhấn mạnh, như chỉ thật sự muốn biết khi nào anh sẽ về nhà, thế là tự nhiên kiểm tra chuyến bay, ước chừng thời gian, cũng điều chỉnh công việc ở phòng thí nghiệm để đi mua bữa tối cho hai người.
Trần Nam Nhất nghĩ Hạ Quân Trì cực kỳ giỏi trong việc làm người khác rung động bằng những “chuyện đương nhiên” ấy, đáp xuống bên ngoài cửa sổ, bao phủ tất thảy ánh hoàng hôn.
Trần Nam Nhất không muốn nhắc đến chuyện riêng của hai người lắm, thuận miệng hỏi: “Tiểu Sam gần đây thế nào? Vụ việc kia đã giải quyết xong chưa?”
“Ừm.” Hạ Quân Trì đáp, “Cậu ấy không sao, chiều hôm nay em vừa gặp cậu ấy.”
“Hai người thân thiết với nhau thế à?” Trần Nam Nhất quay đầu lại, “Nói chuyện gì vậy?”
Hạ Quân Trì chăm chăm nhìn anh một lúc thật lâu, đáp: “Đối tượng yêu đương.”