Weibo nhận được vô số lời khen từ bạn bè, duy chỉ không có Thiệu Quân Lăng.
Dương Na ăn không nhiều lắm, sức ăn của Doãn Sướng cũng không lớn, đồ ăn đầy bàn mà chỉ hết một phần ba, còn lại bỏ thùng rác.
Một ngày trước khi vào đoàn, hắn mới thấy Thiệu Quân Lăng cho mình một , kèm theo câu “Đói bụng quá à”.
Nhìn thấy dòng này, Doãn Sướng liền mềm lòng hận không thể mua vé máy bay chuyển phát đống đồ ăn ngon này cho Thiệu Quân Lăng ngay và luôn.
Lúc này hắn mới ý thức được, tâm trạng của mình luôn bị ảnh hưởng bởi Thiệu Quân Lăng, mà những tác động đó chỉ là những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Như là bức ảnh trong quán bar đó, ngồi kề vai sát cánh là chuyện rất là bình thường; ảnh chụp của Thiệu Quân Lăng cùng Tần Tích Phong cũng rất có thể chỉ là tha hương gặp cố tri; còn việc Thiệu Quân Lăng không kịp nhấn cho hắn, có lẽ là do bận rộn, chờ hôm nay mới thấy……
Doãn Sướng khẽ thở dài, hoàn toàn từ bỏ hành vi ấu trĩ nhằm vào Thiệu Quân Lăng.
Một buổi tối cuối tháng hai, Doãn Sướng ở đoàn phim nhận được điện thoại từ bác sĩ gia đình báo cáo sức khỏe của Dương Na.
Ngày đó trời mưa, mưa cuối đông đầu xuân gió lạnh thấu xương, Doãn Sướng mặc áo lông vũ to rộng đứng ở cửa khách sạn, nghe bác sĩ báo xong bệnh tình, bình tĩnh nói: “Vậy an bài nằm viện trị liệu đi.”
Cúp điện thoại, hắn cứ như vậy không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm từng giọt mưa tầm tã thật lâu.
“Anh Doãn Sướng, sao lại đứng một mình ở đây thế?” Một diễn viên trẻ chạy về phía cửa, thấy Doãn Sướng nhịn không được dừng chân chào hỏi.
Doãn Sướng cười cười, thấy trong tay cậu ta cầm điếu thuốc, lễ phép hỏi: “Có thể cho anh mượn một điếu không?”
“Ai nha, mượn gì chứ, cho anh luôn.” Người nọ hào phóng rút ra một cây đưa qua, còn bật lửa cho hắn, cậu ta thấy Doãn Sướng tựa hồ có tâm sự, vẫy vẫy tay đi trước.
Doãn Sướng hút điếu thuốc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Doãn Đông hút hết điếu này đến điếu khác khi còn trẻ.
Nhìn về phía chân trời xuyên màn mưa, hắn tự hỏi: Ba, mất người thân thì sẽ ra sao hả ba?
Hắn với Thiệu Quân Lăng ở hai đầu phân cách, sắp tịch mịch đến mức chịu không nổi nữa rồi.
Doãn Sướng nhờ Lục Linh Quyên đi Cảng Thành giúp mình hỏi thăm một người.
Người nọ tên là A Long, là ông chủ quán bar năm đó Doãn Đông làm công —— đây là tin Lạc Xuyên tiết lộ cho hắn, nghe nói người này biết rõ chuyện tình cảm của Doãn Đông lúc ở Cảng Thành hơn bất cứ ai. Chỉ là hai ba mươi năm qua rồi, quán bar kia sớm đã không còn, Lạc Xuyên cũng không biết A Long có còn ở Cảng Thành nữa hay không.
Nhưng Lạc Xuyên còn cung cấp thêm một số tin tức của những người khác, những người đó hoặc là từng làm việc hoặc là khách quen của quán, cũng ít nhiều quen biết Doãn Đông.
Mấy chục năm trôi qua, muốn tìm những người này giống như mò kim biển rộng, Lục Linh Quyên đi hơn nửa tháng, mới mang về một số tin tức đáng giá.
Ông chủ A Long sau khi đóng cửa quán bar đã di dân sang New Zealand, giờ đã hơn tuổi, Lục Linh Quyên liên lạc thế nào cũng không được. Bất quá cô vất vả tìm được bartender tên là Kaser, từng làm việc ở quán bar, sau khi A Long đóng cửa quán bar, ông dẫn theo vài phục vụ mở quán mới.
Kaser lớn hơn Doãn Đông vài tuổi, hiện giờ hơn nên không làm bartender nữa, mà làm ông chủ vài quán bar ở Cảng Thành.
Lục Linh Quyên khó khăn lắm mới hẹn gặp được ông, nhưng không biết Kaser có hiểu lầm gì với Doãn Đông hay không, mà khi kể về chuyện cũ, giọng nói mang thêm chán ghét và khinh thường, xác minh lời Lạc Xuyên từng nói “Không được lòng người”.
Kaser nói Doãn Đông kết giao với thiếu gia nhà giàu, tên hình như là Siya, làm nghệ thuật, hay mở triển lãm tranh, tuấn mỹ phi phàm không hơn không kém mấy minh tinh trên TV.
Siya là đại thiếu gia phong lưu có tiếng. Nghe nói ông chỉ chơi đùa với Doãn Đông, trừ bỏ Doãn Đông, sau lưng còn rất nhiều nhân tình —— cái câu “Chơi đùa” là do chính miệng Doãn Đông nói, bởi vì Doãn Đông cùng Siya cãi nhau rất nhiều lần, mỗi lần cãi nhau Doãn Đông đều nói không muốn qua lại với Siya nữa, có một lần Kaser thuận miệng hỏi một câu, Doãn Đông đen mặt phun tào nói bạn trai mình một chân đạp mấy cái thuyền. Kaser hận sắt không thành thép cũng là ở điểm này —— vô luận bọn họ ồn ào có bao nhiêu lợi hại thì cuối cùng vẫn là hòa hảo.
Có một ngày xảy ra chuyện gì đó, Doãn Đông tức giận đến mấy ngày cũng chưa về nhà, sau khi đóng cửa quán bar, ông ở lại uống rượu đến say mèm.
Ngày hôm sau Kaser đi làm, thấy Doãn Đông tiều tụy hơn rất nhiều, hỏi ông có phải cãi nhau với Siya rồi phải không. Doãn Đông nói đã chia tay, còn nói lần này cắt đứt mọi quan hệ.
—— “Em mà ở bên anh ta thì cả đời này chết không tử tế.” Lúc ấy ông đã nói như vậy.
Nhưng buổi tối hôm đó, Siya lại tìm tới cầu xin tha thứ, Doãn Đông đuổi ông ta đi, ông ta cũng không đi. Khách hàng ở đó hóng chuyện, Doãn Đông bất đắc dĩ mà kéo Siya ra cửa sau, Kaser lo lắng đi theo, liền thấy Siya quỳ xuống trước mặt Doãn Đông, khóc lóc cầu ông đừng rời bỏ mình.
Kaser ngơ ngác đứng ở nơi đó nhìn thật lâu, thấy bọn họ sau lại ôm nhau, hôn môi, khóc thút thít.
Cho đến hôm nay, Kaser vẫn không thể lý giải nổi tình cảm tra tấn người đối diện của hai người bọn họ là gì……
Sau khi Doãn Đông trở về, Kaser hỏi ông: “Làm lành rồi hả? Chính em nói ở bên nhau thì chết không được tử tế đó nha.”
Doãn Đông rũ mắt, vô lực nhận mệnh mà nói: “Đời này của em nát trên tay anh ta, chết không tử tế thì cũng phải chịu thôi.”
Buổi tối hôm đó, Siya kiên nhẫn ngồi chờ Doãn Đông tan tầm, ông ta bàng hoàng trốn ở một góc, nhìn Doãn Đông không chớp mắt, làm gì còn giống đại thiếu gia, y như con chó nhà có tang, lo sợ chủ nhân vứt bỏ.
“A Đông là người tốt, tâm lại mềm, cậu ấy bị Siya quấn lấy, câu nói hồng nhan họa thủy, nam nhân trưởng thành cũng là họa thủy vậy đó.” Kaser nói.
Sau đó Siya sinh bệnh, Doãn Đông còn bỏ việc để chăm sóc ông ta, chậm rãi chặt đứt liên hệ với mọi người. Những người quen biết chuyện đều khinh thường Doãn Đông, nói ông là nam nhân mà không có tiền đồ.
—— “Bất quá, cái người họa thủy kia vừa chết, A Đông liền gặp may mắn, cho nên đây là kiếp số của cậu ta, A Đông vượt qua cái kiếp này liền trở thành minh tinh nổi tiếng.”
Khi Lục Linh Quyên nhắc tới Doãn Sướng là con trai Doãn Đông, không biết Kaser trào phúng hay là đồng tình trả lời: “Con trai? Cô mà gặp Siya là biết đây là con trai của ai liền…… Thật là oan nghiệt mà, khó trách không được chết tử tế.”
Lục Linh Quyên sợ kích thích Doãn Sướng nên không thuật lại lời này.
“Trước mắt chị chỉ điều tra được tới đây, chị cũng đã gửi thư cho A Long, nhưng địa chỉ đã cũ rồi, không biết ông ta còn ở đó không……” Lục Linh Quyên nói.
Doãn Sướng đau đầu, dùng đôi tay bụm mặt thấp giọng nói: “Không cần chờ, cũng không cần tra xét, cứ như vậy đi.”
Còn vài lời nhưng Lục Linh Quyên không nói, Doãn Sướng cũng tự đoán ra được —— biết vẽ tranh, biết đàn dương cầm, những chi tiết này đều phù hợp với những vật dụng trong căn biệt thự kia.
Hiển nhiên Siya chính là chủ nhân căn nhà đó, cũng như là người mà ba ba yêu thương nhất.
Hơn nữa, Kaser có nói đến diện mạo của Siya: Người nọ là con lai.
Nghĩ đến ngoại hình và đôi mắt của mình khác với người thường, lại liên hệ đến miêu tả của Kaser, nếu Siya thật sự từng phản bội Doãn Đông thì mình rất có thể là sản phẩm của mối tình sai trái đó.
Chỉ là Doãn Sướng không ngờ được cha ruột của hắn lại là kẻ bạc tình trong mắt người ngoài……
Năm đó Doãn Đông lấy tâm tình gì thu nhận đứa con của người tình, còn nuôi nó khôn lớn?
Tháng tư xuân ấm, cuối cùng Doãn Sướng cũng kết thúc bộ phim dài tám tháng, trở về Hải Thành, Diêu Mạn Hòe cho hắn nghỉ ba tháng điều chỉnh tâm tình.
Dương Na vào viện kiểm tra một lần, Doãn Sướng tính đón bà về nhà sau đợt trị bệnh, nhưng Dương Na chết sống không muốn, nói mình là người bệnh, sẽ truyền bệnh cho Doãn Sướng.
Doãn Sướng cũng không bắt buộc, mời hộ lý chăm sóc cho bà hằng ngày, còn hắn cách mấy ngày tới thăm một lần.
Tháng ba kiểm tra sức khỏe lại lần nữa, Dương Na bị tra ra và giai đoạn đầu của . Ung thư tuyến giáp được phát hiện sớm, có thể điều trị bằng hóa liệu, nhưng Alzheimer chỉ có thể dùng thuốc làm chậm quá trình mất trí, không có phương án trị liệu đặc thù. Nói cách khác, mặc dù Dương Na có thể sống sót, nhưng bà cũng sẽ dần dần quên hết mọi người xung quanh.
Nghỉ ngơi mấy tháng, Doãn Sướng nhàn rỗi không có việc gì làm, thế là mỗi ngày lấy nấu cơm làm niềm vui.
Hắn download không ít video nấu ăn, từ món sủi cảo truyền thống của Trung Quốc, đến các món Tây, món gì mới mẻ đều làm.
Một mình hắn ăn sẽ không hết, vì thế còn thường xuyên kêu Lục Linh Quyên tới đây đóng gói đồ ăn cho nhân viên trong công ty.
Hơn nữa, Doãn Sướng là người chi tiết, trước kia học làm bánh kem Tây hắn đặc biệt thích pha màu, hiện tại nấu cơm cũng không ngoại lệ, nguyên liệu nấu ăn nhiều chủng loại, sắc thái phối hợp, món ăn mà hắn làm ra đều là tác phẩm nghệ thuật.
Mỗi lần làm xong chụp ảnh phát lên vòng bạn bè, món ăn càng ngày càng lên tay, ảnh chụp cũng càng ngày càng mê người.
Sau một tháng oanh tạc, Doãn Sướng bị nhóm bạn bè phản đối.
“Người anh em, tôi đang giảm béo, ngày nào cũng khoe đồ ăn thì sao tôi chịu nổi trời!”
“Có bản lĩnh thì phát lên Weibo đi chú, ngày nào cũng tra tấn bọn tôi là sao!”
“Không gì thống khổ bằng việc nhìn đồ ăn ngon mà không được ăn……”
“Doãn Sướng, bên bọn tôi có chương trình thi nấu ăn nè, cậu muốn tham gia không?”
“Anh Sướng ơi, anh tính đổi nghề làm đầu bếp hả anh?”
……
Nhìn thấy câu hỏi đổi nghề làm Doãn Sướng có chút động tâm.
Hắn phát hiện mình thật đúng là rất thích nấu cơm, không giống với chuyện thích đóng phim. Bởi vì kịch bản khác nhau, nhân vật khác nhau, làm Doãn Sướng cảm thấy không nhàm chán, nhưng hắn thích nấu ăn chỉ đơn thuần là hưởng thụ quá trình đó.
Việc này không khác gì làm trị liệu tâm lý, bởi vì mỗi lần đùa nghịch các loại nguyên liệu nấu ăn giống như là đang làm thực nghiệm rất thú vị.
Trước kia hắn còn tưởng chỉ có người tham ăn mới thích nấu ăn, hiện tại cảm thấy không có người ăn cũng không quan trọng, người khác có biết hay không cũng không gây trở ngại việc hắn thích xuống bếp.
Loại cảm giác này xưa nay chưa từng có.
Doãn Sướng giống như là tiểu hài tử phát hiện được bảo vật, hắn nhịn không được nhắn tin cho Mễ Tu: “Mễ, hình như em tìm ra mục đích đời mình roài!”
Mễ Tu: “Cái gì?”
Doãn Sướng: “Em thích nấu cơm.”
Mễ Tu: “……”
Doãn Sướng: “Anh thích tới nhà em ăn cơm lắm mà? Để em nấu cho anh ăn!”
————
【 chuyện bên lề 】
Lục Linh Quyên: Tôi là trợ lý nhỏ bé kèm luôn nhân viên đưa cơm từ khi nào vậy trời?
Ông chủ không lo làm việc suốt ngày mê nấu ăn là sao?
Hoài nghi nhân sinh.jpg