Đêm hôm đó, Doãn Sướng nằm mơ.
Hắn mơ thấy Thân Dương cùng Doãn Đông, trong mơ Thân Dương có bộ dáng của mình, còn Doãn Đông là Thiệu Quân Lăng. Hắn nhìn bọn họ từ trên không, xem bọn họ sinh ly tử biệt, xem cuộc đời sau này của bọn họ.
Vài lần bởi vì lo lắng mà bừng tỉnh, lại dễ dàng thiếp đi vì kiệt sức.
Sáng hôm sau, Doãn Sướng mệt mỏi tỉnh dậy, tim đập nhanh, như là đã trải qua kiếp nạn vừa được sống lại.
Hắn bắt lấy di động click mở khung Wechat của Thiệu Quân Lăng, lịch sử trò chuyện gần đây nhất của hai người là Tết Âm Lịch, Thiệu Quân Lăng nhắn tin hỏi thăm hắn, hắn cũng chúc Tết Thiệu Quân Lăng, còn phát bao lì xì áp tuổi.
Thiệu Quân Lăng không lãnh bao lì xì làm hắn bực mình, không muốn nhắn thêm gì cho Thiệu Quân Lăng.
Chỉ trong chớp mắt, một quý đã trôi qua.
Em trai yêu quí, anh thật sự rất nhớ em……
– “Quân Lăng, gần đây khỏe không?”
– “Anh nhớ em.”
– “Nghỉ hè có về không?”
Doãn Sướng gửi một hơi ba tin, nhưng không được vài giây, hắn lại hoảng hốt xóa đi hai câu đầu.
Doãn Sướng quăng điện thoại lên giường, nhìn trần nhà, cũng không biết từ khi nào mình lại biến thành biệt nữu như vậy……
Đúng lúc này, di động rung rung, Doãn Sướng sợ tới mức run rẩy, vội vàng cầm lên xem.
Thiệu Quân Lăng trả lời.
– “Em cũng nhớ anh.”
– “Trở về.”
Mặt Doãn Sướng đỏ rần…… Em ấy thấy rồi.
Doãn Sướng buông di động, lấy tay che mặt nóng rần của mình: Trời ạ, mình bị gì thế này, chỉ có hai câu trả lời đơn giản đã làm hắn mặt đỏ tai hồng, trái tim nhảy loạn……
Doãn Sướng làm bộ không phát hiện tin nhắn của Thiệu Quân Lăng, chờ thêm nửa ngày, đoán bên Thiệu Quân Lăng đã tối, nên mới hỏi: “Khi nào về?”
Lần này quả nhiên cách thật lâu mới có hồi âm.
Thiệu Quân Lăng: “Anh muốn em về khi nào?”
Doãn Sướng: “……”
Ý em là sao, anh muốn em về ngay hôm nay có được không?
Doãn Sướng muốn phun tào, trên mặt lại cười tủm tỉm: “Tùy em, đặt vé máy bay nhớ báo cho anh.”
Kết quả đêm đó Doãn Sướng nhận được tin vé máy bay của Thiệu Quân Lăng, thời gian là thứ bảy tuần sau.
…… Chậc, nhanh vậy hả?
Doãn Sướng nhìn kỹ, hỏi: “Sao lại là khoang phổ thông?”
Thiệu Quân Lăng: “Vi Hoành Tuấn về với em.”
Doãn Sướng nhớ năm ngoái khi hai đứa đi Los Angeles, cũng là mua khoang phổ thông. Gia cảnh nhà họ Vi không khá đến mức lần nào cũng mua vé máy bay khoang hạng nhất hay hạng thương gia cho con mình, nhưng Doãn Sướng chỉ có một đứa em trai, nghĩ đến Thiệu Quân Lăng phải ngồi mười mấy tiếng trên máy bay chật chội thì đau lòng, cho nên lần đó hắn đã nhờ Lục Linh Quyên đổi vé máy bay cho hai đứa.
Doãn Sướng chuyển phát thông tin vé máy bay của Thiệu Quân Lăng cho Lục Linh Quyên, lần này cũng muốn làm như cũ.
Chẳng được bao lâu, Lục Linh Quyên liền hồi phục hắn nói: “Doãn Sướng, chị gọi điện thoại cho hãng hàng không, bọn họ nói chuyến bay này không có ai tên Vi Hoành Tuấn, hơn nữa chuyến bay vào cuối tuần, thời gian tương đối gần nên chỉ còn lại khoang phổ thông.”
Doãn Sướng ngẩn ra, nói với Lục Linh Quyên: “Chị đợi em mốt lát.”
Hắn liên lạc với giáo viên cấp ba của Thiệu Quân Lăng, tìm được phương thức liên hệ với Vi Hoành Tuấn, gửi lời mời kết bạn với nó.
Vi Hoành Tuấn rất nhanh nhận kết bạn, còn hơi có chút thụ sủng nhược kinh: “Xin chào đại ca!”
Doãn Sướng: “Chào em.”
Vi Hoành Tuấn: “Đại ca tìm em có chuyện gì ạ?”
Doãn Sướng: “Anh nghe Quân Lăng nói, một tuần sau hai đứa em về nước, anh tính đổi vé cho hai đứa, cơ mà hình như em chưa mua vé phải không?”
Vi Hoành Tuấn: “A? Em đâu có tính tuần sau về nước đâu anh!”
Doãn Sướng: “……”
Vi Hoành Tuấn bừng tỉnh, vội vàng nói thêm: “À! Cậu ấy có nói chuyện về nước với em mà em quên mất tiêu, xin lỗi nha, để em xác nhận thời gian với cậu ấy đã…… Còn chuyện thăng hạng thì không cần đâu ạ, lần trước đã để đại ca tiêu pha mà em còn chưa đáp lễ nữa!”
Vi Hoành Tuấn nói rất ngọt, nhưng cái câu “Không tính về nước” đã tiết lộ chân tướng, làm Doãn Sướng nhìn ra manh mối.
Doãn Sướng cũng không tức giận, Vi Hoành Tuấn là bạn tốt của Thiệu Quân Lăng, khẳng định là giúp đỡ nó, nhưng Doãn Sướng muốn biết vì sao Thiệu Quân Lăng muốn lừa mình.
Hắn tâm bình khí hòa hỏi: “Chừng nào hai đứa thi cuối kì?”
Vi Hoành Tuấn: “Tháng này ạ, thi bốn môn, viết hai bài luận, mệt muốn chết!”
Doãn Sướng: “Ngày thi cuối cùng là ngày mấy?”
Vi Hoành Tuấn: “Là thứ sáu tuần sau……”
Doãn Sướng trả lời nói: “Ôn bài cho tốt, cố lên.”
Vi Hoành Tuấn: “Cảm ơn đại ca!”
Biết mình nhớ nó thì nó liền nó mua vé máy bay về ngay, thì ra lời mình nói có ảnh hưởng rất lớn với Thiệu Quân Lăng…… Doãn Sướng cười thở dài một hơi, không biết là đang vui hay là khổ sở.
Chung cư sinh viên I.
Vi Hoành Tuấn có hai quầng thâm mắt chạy vào phòng Thiệu Quân Lăng: “Thiệu Quân Lăng mày muốn chết hả?! Một tháng nay mỗi ngày tao chỉ ngủ có bốn tiếng thôi đó! Thi xong chắc nằm một đống luôn! Mà con mẹ nó mày còn muốn tao nửa đêm ra sân bay về nước với mày là sao?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Thiệu Quân Lăng: “Sao mày biết tao tuần sau về nước?”
Vi Hoành Tuấn giơ lên di động oán giận nói: “Anh mày kết bạn với tao! Hỏi tao sao không mua vé máy bay! Mày muốn chết cũng đừng kéo tao theo chứ!”
Mặt Thiệu Quân Lăng tối sầm: “Ảnh thêm WeChat của mày?”
Vi Hoành Tuấn mở ra di động cho nó xem lịch sử trò chuyện: “Mày xem đi! Cũng may tao thông minh! Che giấu cho mày! Còn không mau cảm ơn tao!”
Thiệu Quân Lăng không biết nhìn thấy cái gì, mặt ngày càng đen, trả điện thoại cho Vi Hoành Tuấn mà mặt đầy sát khí.
“Mày không được kêu ảnh là đại ca!” Thiệu Quân Lăng trừng mắt với Vi Hoành Tuấn.
Vi Hoành Tuấn: “???” Vậy tao phải kêu bằng gì?
Vừa dứt lời thì điện thoại của Thiệu Quân Lăng rung rung.
Vi Hoành Tuấn để ý thấy thằng bạn trước giờ mặt than vậy mà giờ đây lại hoảng hốt, “Làm sao vậy? Ảnh tìm mày hả?” Vi Hoành Tuấn cũng khẩn trương theo.
Thiệu Quân Lăng cầm lấy di động lắc lắc đầu với Vi Hoành Tuấn, nó vừa nhận được hai thông báo từ hãng hàng không, cái đầu tiên là vé máy bay cũ đã bị hủy bỏ, cái thứ hai là vé máy bay mới lùi lại ba ngày, còn đổi thành khoang hạng nhất.
“Còn nói giúp tao, anh tao đổi vé rồi kìa.” Thiệu Quân Lăng cười nhạo một tiếng.
Vi Hoành Tuấn ôm đầu kêu oan: “Sao trách tao được thằng quỉ? Mày có xi nhan tao trước đâu!”
Ngay sau đó, Thiệu Quân Lăng lại nhận được tin nhắn mới.
Doãn Sướng: “An tâm thi cử, không cần sốt ruột trở về gấp, tháng bảy anh nghỉ ở nhà, có thể đi đón em.”
“Ok,” Thiệu Quân Lăng thấp giọng nói, “Thi xong nghỉ ngơi hai ngày cũng được.”
Vi Hoành Tuấn không khỏi có chút hâm mộ: “Anh mày cưng mày quá trời, đâu cần phải giấu ảnh làm gì.”
“Mày chưa thấy lúc ảnh nhẫn tâm đâu……” Thiệu Quân Lăng nói có chút ảm đạm, sắc mặt lại tối sầm, “Tàn nhẫn với tao một phần, chín phần ác với bản thân.”
Vi Hoành Tuấn nghe lời nói như kịch bản Quỳnh Dao từ Thiệu Quân Lăng, có chút sững sờ, thằng nhóc này ngày thường luôn bình tĩnh, đạm mạc với người ta, giống như không có gì có thể để ở trong lòng nó, chỉ những chuyện liên quan đến anh nó thì nó sẽ, sẽ, sẽ……
Vi Hoành Tuấn cũng không biết hình dung như thế nào, có thể là có nhiều cảm xúc hơn ngày thường, sinh động hơn rất nhiều…… Thiệu Quân Lăng như vậy không phải là Thiệu Quân Lăng nó quen biết!
“Mày không về học tiếp hả?” Thiệu Quân Lăng lãnh đạm ngắt đi ý nghĩ của Vi Hoành Tuấn.
“…… A, đúng rồi!” Vi Hoành Tuấn phục hồi tinh thần, đang muốn về phòng của mình, lại bị Thiệu Quân Lăng gọi lại.
“Chờ một chút,” Thiệu Quân Lăng nhìn nó dặn dò nói, “Nếu anh tao không tìm mày, thì mày cũng không được kiếm ảnh nói chuyện, nghe chưa.”
Vi Hoành Tuấn: “……”
Vi Hoành Tuấn choáng váng hai giây, mặt đỏ bừng: “Mày mày mày ai mà như mày…… Cái thằng biến thái luyến huynh!”
“Mày không tiếp xúc với ảnh nhiều, cho nên mày không biết anh tao có bao nhiêu mị lực…… Ok, nói mày mày cũng không hiểu đâu.” Nó vẫy vẫy tay đuổi Vi Hoành Tuấn đi.
Vi Hoành Tuấn tức giận run rẩy cả người, ra đến cửa mà cứ lầm bầm mãi: “Mê trai bỏ bạn, mê trai bỏ bạn…… Giết tao tao cũng không thèm!”
Doãn Sướng ở nhà bắt đầu đếm ngày Thiệu Quân Lăng về nước.
Mười ngày trôi qua rất nhanh, nhưng lại giống như rất chậm.
Mấy ngày nay bọn họ thường xuyên nói chuyện phiếm, tuy rằng không nói gì nhiều, nhưng nhiều hơn nửa năm trước. Hơn nữa, Doãn Sướng đã rất nỗ lực kiềm chế bản thân không quấy rầy Thiệu Quân Lăng, sợ ảnh hưởng đến học tập của nó.
Ngày Thiệu Quân Lăng trở về, sáng sớm Doãn Sướng đã rời giường tắm rửa, tạo kiểu tóc, cạo râu…… Còn đặc biệt chọn bộ đồ mới mua mặc vào.
Ra khỏi phòng ngủ thì đụng phải dì Lý —— Dương Na thân thể suy yếu, gần đây mướn thêm người giúp việc mới khoảng bốn mươi tuổi, hôm nay Thiệu Quân Lăng trở về, nên Dương Na gọi cô đến đây.
Dì Lý thấy Doãn Sướng, lập tức đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Doãn Sướng cũng sửng sốt một chút, vẫn chưa quen trong nhà có thêm người lạ.
Dương Na thấy thế liền đi tới, cười nói câu: “Để dì nhìn cho, con đi đi.”
Hai người một trước một sau vào phòng ngủ Doãn Sướng, Dương Na phân phó dì Lý lấy cái chăn trong tủ ra.
“Không phải thảm, lấy cái chăn bông kia kìa……”
“Mùa hè đắp chăn bông không sợ nóng sao?”
“Bọn chúng thích mở máy lạnh…… Ai, từ từ, trải lên giường này là được, hai đứa nó ngủ chung.”
“…… Vâng.”
Doãn Sướng đứng ở cửa nghe xong hai câu, trong lòng có chút buồn bực: Rõ ràng là đối thoại bình thường mà sao nghe cứ như…… Làm người ta xấu hổ vậy chứ?
Lái xe mười phút là tới sân bay, Doãn Sướng đậu xe dưới bãi đậu xe rồi đứng ở ngoài sảnh xem bảng thông báo chờ Thiệu Quân Lăng.
Máy bay không có đến trễ, nhưng Thiệu Quân Lăng ra ngoài phải mất chút thời gian, Doãn Sướng đợi hơn một giờ thì hai người mới gặp nhau.
Thiệu Quân Lăng cất hành lý rồi chui vào ghế phó lái, gọi một tiếng “Anh”, Doãn Sướng liếc mắt nhìn nó, phát hiện tiểu tử này hình như lại trưởng thành hơn một chút…… Hay là thành thục hơn nhỉ? Mất đi nét trẻ con, nam tính hơn rồi.
Doãn Sướng lập tức thu hồi tầm mắt, may mắn bây giờ mình đeo kính râm, không để Thiệu Quân Lăng nhìn ra hắn tâm hoảng ý loạn.
Mở thắng, dẫm chân ga, Doãn Sướng đánh xe trở về.
“Đói không?” Doãn Sướng ra vẻ bình tĩnh hỏi nó.
“Cũng được, em có ăn một tí trên máy bay.” Thiệu Quân Lăng nói.
“À……” Doãn Sướng không biết nói cái gì, cảm thấy có chút xấu hổ.
Thiệu Quân Lăng trầm mặc hai giây, thưởng thức đủ bộ dáng bất an của anh, mới nói: “Cơ mà em rất muốn ăn đồ anh nấu.”
Doãn Sướng giương khóe miệng: “Được, về nhà nấu cho em.”
————
【 chuyện bên lề 】
Thiệu Quân Lăng cảm giác được di động rung, cầm lấy thì thấy, gì? Anh nhắn tin cho mình!
Hưng phấn click mở: Câu đầu tiên là gì? Sao xóa nhanh vậy hả!
…… Ảnh nhớ mình đó……
(!!!!!! )
Lại xóa!? Đệt! Nỗi nhớ chỉ đáng năm giây thôi á???
Được, khó có khi anh thành thật được một lần, chừa chút mặt mũi cho ảnh đi ha.
( sờ cằm ) hay là mình trả lời cho ảnh biết đi, chờ chuyện vui.