Mặt tiểu gia hỏa đầy nước mắt, thấm ướt cánh tay Doãn Sướng làm Doãn Sướng phải lấy khăn lông lau mặt, lau mũi cho thằng bé.
Thiệu Quân Lăng né tránh, cảm thấy mình khóc lóc trước mặt Doãn Sướng là chuyện rất mất mặt.
“Nhóc còn biết xấu hổ hả?” Doãn Sướng không biết nên khóc hay nên cười đây.
Thiệu Quân Lăng trừng mắt nhìn Doãn Sướng trong gương, giả bộ hung dữ, bởi vì vừa khóc quên trời quên đất nên giờ phút này đôi mắt thằng bé hồng hồng, mũi cà chua, đáng thương y như thỏ con. Vì thế nó chỉ có thể bặm miệng, biểu đạt mình rất phẫn uất và bất mãn.
Ngày thường Doãn Sướng cũng chưa thấy biểu tình này của nó, quả thực muốn chọc cho nó giận nên cười nói: “Ủy khuất lắm hả? Để anh xem nào……”
Doãn Sướng lau mũi cho Thiệu Quân Lăng xong, ném cái khăn qua một bên, hỏi thằng bé: “Còn muốn nói chuyện với anh không?”
Thiệu Quân Lăng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy cảm xúc, như là có vô số lời muốn nói, nhưng ngại ngùng với mất mặt nên có chết cũng không mở miệng.
Doãn Sướng nghiêm túc nhìn nó hai giây, dứt khoát ôm nó lên.
Thiệu Quân Lăng: “!!!”
Từ lúc Thiệu Quân Lăng bắt đầu khóc, Doãn Sướng không phải ngồi xổm thì chính là cong eo, tư thế này ngồi lâu cũng rất mỏi.
Hắn ôm Thiệu Quân Lăng đến trên giường mình rồi thả xuống, bình tĩnh nói: “Nếu còn muốn nói thì phải nói ra, không được giận dỗi, không được khóc nhè.”
Doãn Sướng không muốn nuông chiều thằng bé sợ nó được nước làm tới.
“Không muốn nói thì,” Doãn Sướng chỉ chỉ thư phòng, “Vậy đi ngủ trước đi.”
Ý hắn rất rõ ràng, nếu Thiệu Quân Lăng muốn nói chuyện thì phải chịu thua trước, còn không muốn nói thì cút.
Thiệu Quân Lăng gắt gao túm chặt góc chăn, phỏng chừng là bị ép đến đường cùng mới nghẹn ra một chữ: “Muốn……”
Doãn Sướng bình tĩnh nói: “Vậy thì được, nhóc nói xem anh không quan tâm tới nhóc hồi nào?”
Thiệu Quân Lăng mếu máo, lên án nói: “Lâu lắm rồi anh không nói chuyện với em.”
Doãn Sướng nghẹn: “Anh bận việc mà…… Mỗi tối anh về nhóc đã ngủ rồi, buổi sáng nhóc vội đi học còn anh bận đi làm, không nói chuyện cũng bình thường lắm mà.” Có vài ngày, Doãn Sướng xác thật là mệt đến chết, về nhà liền lăn ra ngủ, căn bản không có tinh lực xử lý chuyện gì nữa hết.
“Còn nữa, nhóc có chịu nói chuyện với anh đâu. Điều thứ hai của qui ước là gì?” Doãn Sướng nhíu mày nhìn thằng bé, “Anh nói rồi, nhóc không thích cái gì thì phải nói cho anh nghe…… Anh biết trí nhớ của nhóc tốt lắm nên không quên chứ hả?”
Doãn Sướng thấy tiểu gia hỏa ủ rũ mà run run bả vai, biết nó nhớ rõ, vì thế tiếp tục giải thích nói: “Anh cũng không phải muốn nổi giận với nhóc, anh vất vả lắm mới có một ngày nghỉ, tính về nhà sớm nói chuyện với nhóc, hỏi nhóc dạo gần đây thế nào, vậy mà vừa gặp nhóc thì nhóc tỏ thái độ với anh, nhóc nói xem anh có vui được nữa hay không?”
Thiệu Quân Lăng hơi há mồm, á khẩu không trả lời được, dùng cặp mắt ươn ướt, đo đỏ nhìn Doãn Sướng, lúc này không còn giận dỗi, chỉ còn lại chút áy náy và ỷ lại.
Doãn Sướng là người ăn mềm không ăn cứng, hắn nhìn ra Thiệu Quân Lăng đã bị mình thuyết phục, không muốn đả kích thằng bé thêm nữa, hơn nữa bị Thiệu Quân Lăng lăn lộn cả đêm làm hắn cũng có chút mệt mỏi.
Doãn Sướng lên giường, đặt Thiệu Quân Lăng nằm cạnh mình, chống đầu nằm nghiêng nhìn thằng bé.
Thiệu Quân Lăng rúc vào người Doãn Sướng, ngoan ngoãn như chó con làm nũng chủ nhân…
Doãn Sướng bật cười. Một thời gian dài như vậy cũng chỉ có tên tiểu tử này biết cách lấy lòng hắn.
Hắn xoa xoa đầu đối phương, hỏi: “Còn có gì muốn nói với anh sao?” Nếu có mâu thuẫn khác, hắn cũng muốn để ngày mai giải quyết.
Qua một hồi lâu, Thiệu Quân Lăng mới rầu rĩ nói: “Anh……”
“Hửm?” Doãn Sướng thả lỏng toàn thân nên có chút mơ màng buồn ngủ.
Hắn thấy Thiệu Quân Lăng hơi hơi ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh có thể không bận rộn nữa được không?”
Doãn Sướng sửng sốt, theo bản năng mà buột miệng thốt ra nói: “Anh phải đi làm mà.”
Thiệu Quân Lăng lại hỏi: “Vậy làm một chút thôi.”
Doãn Sướng cứng họng, nháy mắt trong đầu nháy hiện lên rất nhiều điều hắn từng muốn nói với Doãn Đông……
Ba ba, ba đừng bận rộn nữa được không?
Ba ba dành thời gian chơi với con đi.
…… Nhưng cho đến khi Doãn Đông qua đời, hắn vẫn chưa có cơ hội nói ra điều này.
Bởi vì hắn vẫn luôn tạo điều kiện nỗ lực thông cảm cho ba mình, mà không nghĩ tới điều đó sẽ thành tâm bệnh như một lỗ trống từ từ khuếch đại trong lòng hắn, như lời bài hát:
“Hôm qua vô tri không sợ, sáng nay vô giải vô vọng.”
Tiếc nuối trước kia không thể được đền bù.
“Năm tháng vô ngân vô tình, cảnh trong mơ vô ngã vô thương.”
Hiện thực tàn khốc vô tình, chỉ có trong lúc ngủ mơ mới có thể yên bình một lát.
Doãn Sướng nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Thiệu Quân Lăng, giống như xuyên thấu thấy được bản thân mình ngày trước.
…… Đứa nhỏ này…… Có khi nào cũng oán trách mình không có thời gian làm bạn với nó không?
Doãn Sướng có chút chua xót, hắn giải thích với Thiệu Quân Lăng: “Quân Lăng, công việc của anh…… Một khi bắt đầu sẽ rất khó có ngày nghỉ. Bởi vì đây không phải là công việc của riêng anh, mà là của rất nhiều rất nhiều người khác……”
Doãn Sướng nhớ tới Diệp Tranh Danh thức suốt đêm viết nhạc cho mình, nhớ tới đoàn đội bận rộn mấy ngày liền để ra sản phẩm, nhớ tới Lục Linh Quyên với cặp mắt cú mèo…… Có khi hắn có thể về nhà ngủ, nhưng còn có rất nhiều người vì hắn tăng ca, thức đêm.
Không phải hắn không muốn nghỉ ngơi, mà là tiết tấu cuộc sống quá nhanh, áp lực cạnh tranh quá lớn buộc mọi người phải kéo hắn chạy theo.
Trừ phi, hắn hoàn toàn không làm.
Nhưng xem ra điều này không khả thi cho lắm, hắn không phải là loại người dễ dàng từ bỏ, nếu lúc trước đã chọn con đường này thì hắn sẽ kiên trì đi cho hết.
Từ khi quyết định làm minh tinh Doãn Sướng cũng cảm nhận được bản thân mình là trung tâm của áp lực, những người bên cạnh hắn rất chuyên nghiệp rất nỗ lực, cho nên hắn không chấp nhận nổi mình sẽ làm điều gì tùy hứng.
Nói vậy năm đó Doãn Đông cũng là như thế này, danh khí càng lớn, trách nhiệm càng nhiều……
Doãn Sướng lại nhớ đến lời Diêu Mạn Hòe từng khuyên hắn cùng Thiệu Quân Lăng tham gia chương trình thực tế —— “Thằng bé sẽ nhìn thấy rất nhiều nhân viên công tác phía sau màn ảnh, cảm nhận được công việc hàng ngày của con, cũng như kết bạn……”
Doãn Sướng hỏi Thiệu Quân Lăng: “Nhóc còn nhớ cái dì mình đụng phải ở tiệc Tân Niên tối hôm nọ không? Dì ấy mời chúng ta nghỉ hè cùng đi……”
Hắn mới nói một nửa mà đã thấy Thiệu Quân Lăng mong chờ nhìn về phía mình.
“Tham gia một chương trình……” Doãn Sướng nói cho hết lời, bỗng nhiên nghĩ đến chương trình đó cũng mời Tiết Tử Vấn và Vương Thần, mà Tiết Tử Vấn lại là bạn cùng lớp với Thiệu Quân Lăng, “Nhóc biết chuyện này đúng không?” Hắn hoài nghi hỏi.
Quả nhiên, Thiệu Quân Lăng không phủ nhận mà “Ừ” một tiếng, lại rũ xuống đôi mắt lẩm bẩm một câu: “Em tưởng anh không muốn dẫn em theo.”
Doãn Sướng ngạc nhiên: “Vì cái gì…… Nói như vậy?”
Thiệu Quân Lăng chọt chọt người Doãn Sướng, ậm ừ nói: “Bởi vì, cậu của Tiết Tử Vấn nói, anh và em không phải là anh em ruột, quan hệ không tốt nên anh sẽ không mang em theo.”
Doãn Sướng xác thật có hơi chút băn khoăn khi mang Thiệu Quân Lăng tham gia chương trình, nhưng nghe lời này từ trong miệng người khác thì có chút buồn bực không vui.
Hắn chớp mắt…… Thì ra tiểu gia hỏa này giận dỗi hắn cũng vì nguyên nhân này đi?
“Vậy nhóc muốn đi với anh không?” Hắn hỏi Thiệu Quân Lăng.
Thiệu Quân Lăng lập tức ngẩng đầu: “Có!”
Doãn Sướng hỏi cái này là do xúc động, nhưng không dự đoán được Thiệu Quân Lăng sẽ trả lời dứt khoát đến vậy.
Hắn ho nhẹ một tiếng, vội nói cho Thiệu Quân Lăng những điều mình băn khoăn: “Một khi chương trình lên sóng thì sẽ có người nói…… Nói nhóc là…… Con riêng của ba…… Vậy thì sau này sẽ có người nói ra nói vào…… Nhóc có ngại không?”
Thiệu Quân Lăng không chút do dự nói: “Không ngại.”
Doãn Sướng lại nói: “Nếu nhóc chỉ là muốn ra ngoài chơi với anh thì anh có thể rút ra thời gian mỗi năm chuyên dẫn nhóc đi chơi, như là lần trước chúng ta đi Thụy Sĩ đó, không cần phải lên TV.”
Thiệu Quân Lăng vội la lên: “Không, muốn đi chương trình kia cơ.”
Doãn Sướng không rõ Thiệu Quân Lăng vì sao chấp nhất với chương trình này đến vậy, hắn chỉ có thể liên tưởng đến Tiết Tử Vấn đã nói gì với nó mới làm nó kiên quyết không buông.
Doãn Sướng bất đắc dĩ thở dài, trong lòng đã thả lỏng.
“Nếu chúng ta lấy thân phận anh em tham gia chương trình thì …… Ví dụ phát sinh chuyện giống tối nay……” Doãn Sướng nhướn mày, ý bảo thằng bé nên nói mấy câu như là “Em sẽ nghe lời” hoặc là “Em sẽ làm tốt”, để mình an tâm.
Thiệu Quân Lăng nhíu mày, nghiêm túc suy xét một lát, ngửa đầu nói: “Em sẽ chiều anh.”
Doãn Sướng: “??????”
Chuyện này giải quyết thế là xong, Thiệu Quân Lăng ôm chăn ngoan ngoãn chuẩn bị ngủ, mỹ mãn liếm liếm môi nói: “Cùng đi.”
Doãn Sướng: “…………”
Sáng sớm hôm sau, Doãn Sướng xoa ấn đường gọi điện thoại cho Diêu Mạn Hòe nói cho cô biết mình và Thiệu Quân Lăng đồng ý tham gia chương trình thực tế đó.
Diêu Mạn Hòe không ngạc nhiên với quyết định của hắn, bình tĩnh nói: “Được, để dì báo với Hứa tổng, chắc cô ấy vui lắm đây. Con bớt chút thời gian tới công ty kí hợp đồng cho dì, còn Thiệu Quân Lăng thì dì sẽ kí giùm cho nó.”
Doãn Sướng: “…… Dạ.”
Toàn bộ lịch trình công tác của Doãn Sướng trong mấy tháng hè đều phải điều chỉnh, bởi vì chương trình quay ở sáu địa điểm khác nhau, bắt đầu từ tháng bảy, mỗi mười ngày ra ngoài một lần, mỗi lần ra ngoài đến ba bốn ngày, làm liên tục cho đến cuối tháng tám.
Trong khoảng thời gian đó, Doãn Sướng chỉ có thể là người mẫu chụp ảnh bìa cho vài nơi, những thông cáo khác đều bị hủy bỏ.
Kí hợp đồng xong thì Hứa tổng thêm Wechat của Doãn Sướng vào trong group chat, trong đó có người phụ trách liên lạc cho Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng, cũng như biên kịch, đạo diễn cùng với camera, mọi người ở trong group nhiệt tình hoan nghênh hắn và Thiệu Quân Lăng gia nhập.
Sau đó biên kịch phát rất nhiều tư liệu chương trình cho hắn, tổ tiết mục cũng bắt đầu bảo hắn chọn ngày để đi thu âm ca khúc chủ đề cho chương trình.
Bởi vì mỗi cặp khách mời ở mỗi nơi khác nhau, cho nên ca khúc chủ đề được thu riêng biệt, mỗi tổ sẽ phụ trách hát phần của mình, sau đó hậu kỳ sẽ kết hợp thành một bài hát hoàn chỉnh.
Ngày mười tháng năm, tổ kế hoạch gửi nhạc phổ ca khúc chủ đề cho Doãn Sướng trước để hắn làm quen, cũng như đề nghị hắn dạy cho Thiệu Quân Lăng.
Doãn Sướng đã ra single nên ca hát chỉ là chuyện nhỏ. Tuy không biết Thiệu Quân Lăng ca hát hay dở thế nào, nhưng nghĩ đến chỉ có hai ba câu, học dễ như trở bàn tay nên hắn không cảm thấy áp lực nào lớn.
Cho đến khi Doãn Sướng nhận được lời bài hát thì lập tức choáng váng.
…… Mấy câu nhảm nhí gì vậy!?
Cái này kêu hắn…… làm sao dám hát chứ!?
Đến tối, Doãn Sướng gặp Thiệu Quân Lăng thì đầu muốn nổ tung.
Hắn nói thầm trong lòng hay là đừng luyện tập gì hết, đợi đến khi thu âm thì học luôn, đỡ phải xấu hổ.
Kết quả ăn xong cơm tối thì Doãn Sướng nhận được tin nhắn của Vương Thần: “Cậuvà em trai tham gia chương trình thực tế đó phải không?”
Doãn Sướng: “Ừ.”
Vương Thần: “Ha hả.”
Doãn Sướng đang phỏng đoán ý của Vương Thần thì tổ tiết mục gọi điện thoại ngay sau đó.
Bên kia hỏi: “Doãn Sướng, cậu có quen với Vương Thần đúng không?”
“Có ạ……”
“Tôi vừa nghe Vương Thần nói Tiết Tử Vấn và Thiệu Quân Lăng là bạn học cùng lớp phải không?”
“…… Đúng vậy.” Doãn Sướng có dự cảm không tốt.
“Vậy thì hay qúa, bọn tôi muốn mời hai cặp đôi tham gia hợp ca. Vừa lúc các cậu cũng ở chung thành phố nên thử hợp tác xem sao.”
Doãn Sướng trả lời để hắn hỏi Thiệu Quân Lăng trước, vừa cúp điện thoại thì thấy tin nhắn từ Vương Thần.
Vương Thần: “Đến lúc đó cùng đi hợp ca a ~[ mỉm cười ]”
Doãn Sướng: “……” Mình còn nói không tiện được không?
Buổi tối Thiệu Quân Lăng học thêm tiếng Anh, chờ thằng bé trở về, Doãn Sướng căng da đầu gọi nó vào trong phòng: “Lại đây, tập hát.”
Thiệu Quân Lăng: “???”
Doãn Sướng download lời bài hát vào ipad, thuận lợi để hắn và Thiệu Quân Lăng cùng xem.
Doãn Sướng chỉ vào lời bài hát ra vẻ bình tĩnh nói: “Đọc một lần trước đã.”
Thiệu Quân Lăng ngoan ngoãn mà ngồi bên cạnh hắn, “Ừ” một tiếng, thì thầm: “Anh ôm một cái, nâng em lên cao.” Giọng nói không hề ngại ngùng.
Doãn Sướng: “……”
Doãn Sướng: “Cãi nhau cãi nhau, mỗi ngày hằng ngày……”
Bọn họ không hát chỉ là đọc thôi.
Doãn Sướng bắt đầu: “Nhanh lên nhanh lên, anh mang em đi đào tổ chim.”
…… Đào tổ chim? Từ nhỏ đến lớn mình có đi đào tổ chim bao giờ đâu…… Tới tuổi này cũng không mang Thiệu Quân Lăng đi đào tổ chim……
Thiệu Quân Lăng nhìn chằm chằm ca từ khẩn trương nói: “Từ từ, từ từ, em còn, chưa mặc quần nữa!”
Doãn Sướng: “……”
Doãn Sướng: “Không thể ngắt câu em còn chưa mặc quần nữa, đọc lại cho anh……”
Gương mặt Thiệu Quân Lăng hơi hơi đỏ hồng, lặp đi lặp lại ba bốn lần mới thuận miệng.
Bọn họ tiếp tục.
Doãn Sướng: “Em đừng khóc, đừng ồn ào nữa làm anh bực mình.”
Thiệu Quân Lăng: “Anh đừng nói, đừng nói nữa, không muốn, nghe anh lải nhải……”
Doãn Sướng đau đầu nói: “Không thể dừng nếu không có dấu phẩy, lại nào, phải có tiết tấu……”
……
Rốt cuộc cũng qua được đoạn này.
Doãn Sướng hắng giọng, chỉ vào dòng chữ in nghiêng nói: “Chỗ này nhóc đọc của anh, anh đọc của nhóc.”
Thiệu Quân Lăng gật gật đầu.
Doãn Sướng: “Tới, bắt đầu —— là lá la ~~ anh chính là anh trai yêu dấu……”
Thiệu Quân Lăng: “Là lá la ~~ em chính là…… em trai yêu dấu……”
Doãn Sướng: “Là lá la ~~ em muốn ở bên anh đến lúc già……”
Thiệu Quân Lăng: “Là lá la ~~ cả đời này…… Anh muốn cùng em…… Thân cận…… Yêu nhau…… Già cùng nhau……”
Doãn Sướng: “……”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Hai người nhìn nhau, Doãn Sướng xấu hổ dời tầm mắt trước…… Hắn bắt đầu hối hận nhận lời tham gia chương trình này rồi!
Thiệu Quân Lăng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh…… Còn tập không?”
Doãn Sướng đứng dậy nói: “Không tập nữa, nhóc học thuộc lòng mấy câu của mình đi đến lúc đó sẽ có thầy hướng dẫn hát.”
Thiệu Quân Lăng: “À……”
Cuối tuần, Doãn Sướng mang Thiệu Quân Lăng đến phòng studio mà tổ tiết mục chỉ điểm.
Bọn Vương Thần và Tiết Tử Vấn đã tới trước một bước, nghe nói hai người đã luyện tập trước ở nhà cho nên trực tiếp vào phòng thu âm.
Vương Thần vốn là ca sĩ biết nhảy biết hát, còn Tiết Tử Vấn ham học hỏi nên hai người phối hợp rất là ăn ý, thỉnh thoảng bên trong còn truyền ra tiếng cười giòn tan.
Nhân viên công tác cười nói: “Hai cậu cháu bọn họ như là hai anh em đấy, phối hợp ăn rơ ghê.”
Doãn Sướng đứng ở bên ngoài yên lặng nghe ngóng mới cảm khái đây là chân ái đó, hai người bọn họ không giống với anh em bằng mặt không bằng lòng này đâu……
——————
【 chuyện bên lề 】
Thiệu Quân Lăng: Lên TV thì sẽ có rất nhiều rất nhiều người biết mình là anh em nha, anh là anh của mình thôi, vậy thì anh sẽ không bao giờ bỏ rơi mình được đâu. ( ̄︶ ̄)
Hai người song ca.
Doãn Sướng: Xấu hổ ghê……
Thiệu Quân Lăng ( âm thầm nắm tay ): Vui quá!!!!.