Doãn Sướng tiến lên gõ cửa xác nhận đây là nhà của Lưu đại gia. Lưu đại gia nghênh đón bọn họ đến hậu viện, muốn hai người nhặt hai mươi quả trứng gà trong chuồng gà giùm ông.
Nhiệm vụ tuy nghe khá đơn giản, nhưng đối với mấy đứa nhóc lớn lên ở thành thị thì có hơi khó khăn. Như Doãn Sướng kìa, hắn biết gà đẻ trứng, lại chưa thấy qua gà đẻ trứngthế nào, cũng không biết phân biệt gà nào sẽ đẻ trứng nên bước vào chuồng gà trong hoang mang, lo sợ.
Nhưng Thiệu Quân Lăng nhìn qua lại là ngựa quen đường cũ, chỉ thấy thằng bé sờ sờ trong đám cỏ vài lần là gom đủ hai mươi quả trứng gà.
Doãn Sướng đi vào chỉ là phụ trách cầm rổ cho nó, chưa đầy năm phút sau rổ đã đầy trứng gà.
Lưu đại gia lập tức cho hai người một hộp đồ ăn và tấm thẻ nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ mới yêu cầu bọn họ đem hai mươi quả trứng gà này đến nhà em gái của Lưu đại gia với điều kiện không bị sứt mẻ, vị trí mới là “Xe cỏ”, Thiệu Quân Lăng cầm tấm card nghĩ một hồi thì quay người dẫn đường.
Bởi vì hai người bọn họ muốn bảo đảm trứng gà trong tay hoàn hảo không bị sứt mẻ nên lần này không thể chạy như điên như lúc vừa tới. Cơ mà Thiệu Quân Lăng vẫn lạnh lùng như cũ, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được căn nhà có xe cỏ dựng trước cửa.
Nếu nói lần đầu tiên Thiệu Quân Lăng tìm được nhà của Lưu đại gia là do may mắn thì lúc này toàn bộ nhân viên công tác chạy theo đều tin trong đầu Thiệu Quân Lăng có bản đồ toàn thôn. Đáng sợ nhất chính là nó không những nhớ kĩ từng đặc điểm của từng căn nhà, mà còn vạch ra con đường ngắn nhất để tới đích với tốc độ nhanh nhất…… Điều này cũng đủ làm cho các nhân viên chạy theo sau khiếp sợ không thôi.
Làm xong hai nhiệm vụ rồi thì trên đường trở về, Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng đụng phải hai anh em Hoàng Hàn đang xoay vòng vòng kiếm nhà, hai người này cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được căn nhà đầu tiên.
Hoàng Hàn thấy Doãn Sướng liền lộ vẻ mặt đau khổ tiến lên xin giúp đỡ: “A, Doãn Sướng à, các cậu có gặp căn nhà nào để biểu ngữ ‘căn nhà vui vẻ’ không vậy?”
Doãn Sướng không có ấn tượng, liền hỏi Thiệu Quân Lăng: “Nhóc biết ở đâu không?”
Thiệu Quân Lăng lại trừng mắt với anh em Hoàng Hàn, bộ dáng cực kì không vui.
Doãn Sướng chọc chọc bả vai Thiệu Quân Lăng: “Nói đi.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Thiệu Quân Lăng: “Đi thẳng tới phía trước, ở ngã tư thứ hai thì quẹo phải là tới.”
Hoàng Hàn cảm động nói “Cảm ơn” xong liền nắm tay Vưu Lộc Minh đi đến đó.
Kết quả mới vừa giúp xong anh em Hoàng Hàn chưa đầy một phút đồng hồ thì phía sau đã có người gọi bọn họ lại. Doãn Sướng vừa quay đầu lại thì thấy là hai chị em mỹ nhân họ Tần kia.
Hai cô gái này nửa đêm hôm qua mới tới, không có tham dự nhiệm vụ tìm đồ ăn nên không quen thuộc đường xá ở đây. Nhưng tổ tiết mục không có đối đãi đặc biệt gì với hai người, vẫn bắt hai người bốc thăm làm nhiệm vụ như những vị khách mời khác. Cũng giống với hai anh em Hoàng Hàn, hai chị em đến giờ này vẫn chưa tìm được căn nhà thứ nhất.
Hồi nãy Tần Tĩnh Sơn thấy Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng giúp đỡ chỉ đường cho Hoàng Hàn nên Tần Tĩnh Sơn liền chủ động dắt em gái đi đến trước mặt Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng.
“Thật là ngại quá quấy rầy thời gian của hai bạn……”
Tần Tĩnh Sơn nở nụ cười duyên dáng với Doãn Sướng rồi ngồi xổm xuống, đưa tấm card nhiệm vụ của mình cho Thiệu Quân Lăng xem, ôn nhu hỏi: “Em trai nhỏ này, em có biết nơi này ở đâu không? Có thể chỉ đường cho chị được không?”
Không thể không nói Tần Tĩnh Sơn là một cô gái thông minh.
Có thể là rất tin tưởng với vẻ ngoài xuất chúng của mình nên Tần Tĩnh Sơn rất ít khinào do dự xin sự giúp đỡ từ người khác. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô nàng chủ động mở miệng cầu xin thì không có chàng trai nào từ chối. Hơn nữa, thông qua quan sát vừa nãy, nàng phát hiện người có thể giải đáp vấn đề của mình không phải là Doãn Sướng, mà là Thiệu Quân Lăng, cho nên nàng trực tiếp tấn công Thiệu Quân Lăng.
Lúc hỏi nàng tự nhiên vén tóc mái, lộ ra cái trán trơn bóng cùng với làn da không tì vết, còn mỉm cười nhàn nhạt nên cả người từ trên xuống dưới phảng phất hào quang của tiên nữ giáng trần……
Cả hai tổ camera man đi theo đều không do dự quay cận cảnh khuôn mặt của cô nàng.
Mà em gái đứng bên cạnh Tần Tích Phong tuy rằng không kiều diễm bằng chị mình, nhưng dáng người gầy yếu, ấn đường nhíu lại, rất có thần vận của Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết.
Đối mặt với hai mỹ nữ như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Thiệu Quân Lăng sẽ không chút do dự mà trợ giúp.
Nhưng không nghĩ tới, tiểu gia hỏa này nhìn hai cô gái này xong liền cư nhiên lạnh nhạt nói: “Không biết.”
Tần Tĩnh Sơn trong nháy mắt cứng đờ, nhưng nàng nghĩ Thiệu Quân Lăng có thể là thật sự không biết nên thất vọng mà chuẩn bị đứng dậy.
Đúng lúc này thì Doãn Sướng bỗng nhiên giơ tay vỗ nhẹ cái ót Thiệu Quân Lăng một cái, nhíu mày nói: “Nhóc không biết thật hay là giả bộ không nói đó?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng nghiêm túc nói: “Biết thì phải nói.”
Thiệu Quân Lăng quả thực như là bị ép buộc biệt biệt nữu nữu mà mở miệng: “Từ đây đi thẳng, qua ba ngã tư rồi quẹo phải, rồi đi tới một ngã tư……”
Mọi người té xỉu.
Sắc mặt Tần Tĩnh Sơn lúc đỏ lúc trắng, lúng túng nói: “Cảm, cảm ơn……”
Doãn Sướng vẫy vẫy tay để hai người chạy nhanh đi làm nhiệm vụ, Tần Tĩnh Sơn như mới được đại xá kéo em gái đi.
Hai chị em đi rồi mà Thiệu Quân Lăng vẫn còn phồng mang trợn má giận dỗi ở bên cạnh.
Doãn Sướng ngẫm lại thấy buồn cười, xoa bóp lỗ tai thằng bé ân cần dạy bảo nói: “Tiểu gia hỏa sao hẹp hòi quá vậy nè? Đây chỉ là trò chơi thôi mà, không cần tích cực vậy đâu.”
Nhưng nói thật thì Doãn Sướng thấy Thiệu Quân Lăng có thể nói ra vị trí hai căn nhà đó không chút khó khăn thì cảm thấy rất là kiêu ngạo.
Hắn nhịn không được lại sờ sờ cái ót Thiệu Quân Lăng, khuyên nhủ: “Được rồi, hữu nghị đứng nhất, thi đấu thứ hai…… Nhóc nghĩ xem trò chơi này chúng ta được lợi thế rồi sau đó thì sao? Lần sau còn có nhiệm vụ khác nữa. Bây giờ nhóc giúp bọn họ rồi sau này chúng ta có cần gì thì bọn họ cũng sẽ giúp chúng ta.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Nhẹ nhàng hoàn thành bốn nhiệm vụ chưa đầy hai tiếng đồng hồ, Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng đã bắt được sáu thẻ đồ ăn, căn cứ vào tốc độ này thì trưa đến giờ cơm trưa thì bọn họ có thể bắt được đến bảy, tám thẻ đồ ăn lận.
Nếu một tấm thẻ có thể đổi thành một món đồ ăn hoặc một chén cơm thì bọn họ phỏng chừng có thể ăn một bữa Mãn Hán toàn tịch.
Đến lúc này thì Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng không tự chủ được mà thả chậm bước chân, không hề sốt ruột.
giờ sáng, mặt trời mùa hè chói chang treo trên đỉnh đầu, nhiệt độ cũng từ từ tăng cao mà mọi người đã xoay vòng vòng hết hai tiếng đồng hồ ở trong thôn, đều đã nóngđến nổi miệng khô lưỡi khát, Doãn Sướng cũng nhịn không được dò hỏi nhân viên công tác bên người nơi nào có thể tìm được nước uống.
Nhân viên công tác thần bí cười cười với hắn, giải thích nói: “Đi tới trước là có.”
Hai người vội bước tới, quả nhiên phát hiện phía trước cách đó không xa xuất hiện một chiếc xe đựng đồ uống. Người chủ trì không biết từ khi nào thay đổi trang phục thành một tiểu thương nhà nghề, đang đứng ở trước xe đẩy thét to: “Tới tới tới, đi ngang qua dạo ngang qua, không cần bỏ qua, nước tắc ướp lạnh đây, nước bạc hà giải nhiệt thơm ngon, nước dưa hấu ngọt lịm giải nhiệt đây…… Hai vị soái ca, muốn một ly hay không?”
Doãn Sướng đang muốn cảm ơn dụng tâm của tổ tiết mục thì nghe người chủ trì nói tiếp: “Chỉ cần đổi một tấm thẻ là nhận được một ly nước! Chỉ cần một thẻ đồ ăn là có thể đạt được hưởng thụ sảng khoái của ngày hè nóng bức!”
Doãn Sướng: “……” Ừ, cũng là một cái hố khác thôi.
Bởi vì có khá nhiều tấm card nên Doãn Sướng cũng không quá rối rắm, trực tiếp hỏi Thiệu Quân Lăng: “Muốn uống không?”
Thiệu Quân Lăng làm động tác nuốt xuống, gật gật đầu, rõ ràng là khát ơi là khát đó.
Doãn Sướng đi đến đổi lấy nước uống, sảng khoái đổi một ly tắc ép và một ly nước bạc hà, còn ngồi cùng với Thiệu Quân Lăng trên ghế đá, vừa uống vừa nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, Vương Thần và Tiết Tử Vấn đi tới. Nhìn thấy Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng ngồi ở dưới bóng cây nhăm nhi đồ uống, lại thấy chiếc xe đồ uống bên cạnh bọn họ nên mắt hai người sáng rỡ, hoan thiên hỉ địa mà chạy vọt tới đây.
“A a a a cậu ơi! Có nước uống!!” Khuôn mặt nộn nộn của Tiết Tử Vấn run rẩy dưới ánh nắng.
Vương Thần ra dấu tay chữ V, chạy vọt tới trước mặt ông chủ: “Chúng tôi cũng muốn! Hai ly!!”.
Người chủ trì cười tủm tỉm mà duỗi tay: “Hai thẻ đồ ăn.”
…… Hai cậu cháu nháy mắt thạch hóa.
Vương Thần: “Cái gì? Đồ uống còn muốn trao đổi nữa hả?”
Người chủ trì phe phẩy cây quạt hương bồ: “Đương nhiên, đây cũng là đồ ăn mà.”
Vương Thần nhìn nhìn ba thẻ đồ ăn trong tay, nếu đổi hai ly đồ uống thì cũng chỉ dư lại một tấm. Hắn lại hoài nghi mà liếc mắt nhìn Doãn Sướng một cái, Doãn Sướng cười cười, duỗi tay khoe bốn tấm card trong tay mình.
Vương Thần ngay lập tức nổi lên cơn ganh tị…… Không! Bọn họ không thể nào giàu có vậy được! Không có khoa học gì hết á!
Tiết Tử Vấn còn dậm chân thúc giục: “Cậuuu! Con muốn uống nước tắc ép như Thiệu Quân Lăng kìa! Con còn muốn uống nước dưa hấu nữa!”
Vương Thần: “Mi……”
Trong lúc Vương Thần đang rối rắm thì Thiệu Quân Lăng đã uống xong ly nước tắc ép rồi. Doãn Sướng còn làm trò trước mặt Vương Thần hỏi Thiệu Quân Lăng: “Muốn uống nữa không?”
Thiệu Quân Lăng ợ một cái thật to, lắc đầu. Một ly đồ uống đến ml, uống xong là no càng hong luôn rồi còn gì.
Tiết Tử Vấn sắp khóc ăn vạ: “A a a cậu ơi con sắp chết khát rồi! Mau đổi đi mà!”
Vương Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể nhịn đau rút ra một tấm thay đổi một ly, hai cậu cháu đau khổ thay phiên nhau uống…… Hơn nữa hai người bọn họ còn không dám dừng lại bước chân, vừa tranh giành ly nước vừa nhốn nháo tìm kiếm địa điểm kế tiếp.
Chỉ chốc lát sau có thêm hai người khác tới, lúc này là cặp anh em sinh đôi kia. Trên tay hai người bọn họ chỉ có bốn tấm thẻ cũng không dám lãng phí, chỉ đổi một ly đồ uống, rồi mang theo nhóm camera man chạy như điên.
Nhóm camera đi theo Thiệu Quân Lăng lúc đầu còn cảm thấy mình thật là vất vả, màgiờ nhìn thấy đồng nghiệp mình chạy như vắt chân lên cổ, thở hổn hển thì tức khắc cảm thấy thần thanh khí sảng, hạnh phúc dâng cao.
Nhiệm vụ buổi sáng kết thúc, Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng đứng đầu với bảy tấm thẻ đồ ăn.
Đứng thứ hai là hai anh em sinh đôi có năm tấm thẻ, Vương Thần và Tiết Tử Vấn cóbốn tấm, hai chị em họ Tần và anh em Hoàng Hàn đều có ba tấm. Nhân viên công tác đã ở địa điểm chỉ định bày bữa cơm thịnh soạn chờ bọn họ đến đổi đồ ăn.
Doãn Sướng tới nơi thì thấy mỗi phần đồ ăn khá nhiều, nói thầm một câu: “Nhiều như vậy à……” Nếu bọn họ đem bảy tấm thẻ đổi hết thì chắc là ăn không hết đâu.
Nhân viên công tác nháy nháy mắt với hắn, cười nhắc nhở nói: “Ăn không hết có thể chia sẻ với người khác mà.”
Doãn Sướng vừa nghe, liền lặng lẽ kéo Thiệu Quân Lăng đến bên cạnh, thương lượngvới thằng bé: “Anh Hoàng Hàn và em gái chỉ có ba tấm thẻ à, chúng ta đổi đồ ăn rồi chia sẻ với bọn họ được không?”
Thiệu Quân Lăng nhìn chằm chằm Doãn Sướng hai giây, rũ mắt “Ừ” một tiếng.
Doãn Sướng vui mừng mà sờ sờ đầu thằng bé: “Ngoan lắm.”
Nhận được sự đồng ý của Thiệu Quân Lăng rồi thì Doãn Sướng liền mời hai anh em Hoàng Hàn tới đây.
Hoàng Hàn quả thực lệ nóng doanh tròng: “Doãn Sướng, các cậu tốt qúa đi!”
Kỳ thật với loại hoạt động này thì tổ tiết mục đang muốn khảo nghiệm bọn họ có thể hòathuận ở chung với bạn đồng trang lứa hay không, hay là có nguyện ý giúp đỡ người khác hay không.
Sau khi chương trình này lên sóng thì người xem sẽ chú ý đến nhất cử nhất động của bọn họ, cho nên lời nói và việc làm cần phải có tác dụng thiết thực. Nếu Thiệu Quân Lăng xem trọng thắng thua thì cho dù nó dành được hạng nhất, cũng sẽ bị người xem mắng ích kỷ…… Mấy thứ này trước khi quay Doãn Sướng đã được Lục Linh Quyên dặn dò.
Chờ ngồi xuống, Hoàng Hàn lại nhịn không được thấp giọng hỏi: “Sao cậu không mời bọn chị em họ Tần cùng ăn?”
Doãn Sướng nhìn bàn bên cạnh một cái thì thấy Tần Tĩnh Sơn đang nhìn về phía chính mình, liền nở nụ cười với nàng.
Dù chị em họ Tần chỉ có ba phần đồ ăn, nhưng đã có người vội vã xum xoe làm hắn không muốn tham gia náo nhiệt đó.
Sau khi ăn xong, tổ tiết mục cho khách mời nghỉ trưa hai tiếng rưỡi. Ba giờ chiều, ánhnắng bên ngoài cũng dịu xuống nên bọn họ tụ họp ở quảng trường một lần nữa.
Hoạt động buổi chiều là bọn họ theo thôn dân trồng rau quả, trồng xong thì bọn họ được đem về rau quả mà mình thích, cùng nhau nấu cơm ăn —— đây là muốn khảo nghiệm năng lực hợp tác và động thủ của bọn họ.
—————
【 chuyện bên lề 】
Thiệu Quân Lăng: Muốn mọi điều tốt cho anh.
Nhịn xuống. (q︿q)
Mình nhất định phải nhịn xuống. o(qヘqo)
————
Tần Tĩnh Sơn: Tên nhóc kia dám làm lơ mị lực của mình!
( khóe miệng run rẩy)
Không, mình phải mỉm cười.
Mình là nữ thần, phãi giữ gìn hình tượng.
Mình nhất định phải bảo trì mỉm cười. ~o(n_n)o~