Lần thứ hai quay chương trình tổ tiết mục không đánh úp bất ngờ nữa, trực tiếp mời nhóm khách mời và đại diện đến thành phố mà Hoàng Hàn đã nói, sau đó cho bọn họ di chuyển bằng xe buýt đến nơi quay.
Lần này tổ tiết mục cho nhóm khách mời tự nhóm tổ —— Tiết Tử Vấn bỏ cậu mình đến ngồi cạnh Thiệu Quân Lăng, hai cô bé Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong ngồi chơi với nhau, Hoàng Hàn tìm Doãn Sướng, Vương Thần tìm Tần Tĩnh Sơn, trừ bỏ hai anh em sinh đôi không rời nhau thì tám người đều thay partner.
Trên đường đi nhân viên công tác phỏng vấn bọn họ: “Các bạn có chờ mong quay chương trình lần này không?”
Mọi người mồm năm miệng mười, sôi nổi nói không chờ mong, nói xong mọi người lại cười đùa một trận, troll tổ tiết mục là lạc thú của bọn họ.
Nhân viên công tác lại hỏi: “Sau khi về nhà lần trước các bạn làm gì nào?”
Vương Thần: “Còn có thể làm gì, đương nhiên là ăn cơm ngủ……”
Lang Cầm Chi phụ họa: “Em cũng vậy! Em về nhà ăn hết ba chén cơm! Ngủ một ngày một đêm!”
Nhân viên công tác: “Có cảm thấy có thể ăn no là một loại hạnh phúc không?”
“Có ——!” Tiết Tử Vấn và Thiệu Quân Lăng ngồi ở hàng đầu, người vừa nãy la lớn “Có” là từ thằng bé.
Nhân viên công tác không khỏi nhìn về Thiệu Quân Lăng trầm mặc không lên tiếng, hỏi: “Quân Lăng thì sao? Có gì khác với bình thường không?”
Thiệu Quân Lăng: “Không có.”
Nhân viên công tác: “…… Không có?”
Thiệu Quân Lăng: “Vâng.”
Trừ bỏ ngày đầu tiên ngủ đến khét lẹt, ăn nhiều hơn mọi lần thì mấy ngày còn lại nó nên làm bài tập thì làm bài tập, nên đến võ quán thì đến võ quán, xác thật không có gì khác với bình thường.
Thấy mặt Thiệu Quân Lăng vẫn không đổi sắc, nhân viên công tác hoàn toàn cạn lời.
Địa điểm quay tiết mục lần này là thôn lò gạch ở Sơn Tây, tổ tiết mục không bắt bọn họ mang bịt mắt, hành trình từ sân bay đến địa điểm quay mất ba tiếng, mọi người trơ mắt nhìn thành thị hiện đại trôi qua trong cơn gió.
“Woa, đây là nơi khỉ ho gì vậy…… Toàn là đất cát!”
“Không phải là sườn núi nào nữa chứ?”
“Nhà tôi ở nơi đất đỏ sườn núi, gió to thổi qua sườn núi……”
“Mặc kệ là gió Tây Bắc hay là gió Đông Nam, đều là của tôi, của tôi……”
“Ha ha ha ha……”
Đến nơi thì mọi người xuống xe gặp được người chủ trì lão La đã lâu không gặp, quả nhiên lại bị yêu cầu nộp lên di động và đồ ăn vặt. Vì đã từng trải qua nên không ai từ chối. Tiếp theo là chỗ ở, lúc này tổ tiết mục phân từng nhóm tới ở nhờ nhà người dân, trừ bỏ vị trí bất đồng thì bố cục của từng căn nhà lại khá giống nhau.
Dàn xếp xong thì tới giờ cơm trưa, người chủ trì liền triệu tập mọi người để triển khai hoạt động.
Chủ đề của buổi trưa hôm nay là tìm bảo vật, tổ tiết mục yêu cầu khách mời tách ra thành hai nhóm người lớn và con nít. Nhóm con nít sẽ làm nhiệm vụ trước, có thể tự thân hoặc kết thành nhóm đi quanh thôn tìm bảo vật, xong việc thì giao lại cho anh trai hoặc chị gái của mình để bọn họ sáng hôm sau ra chợ bán, tiền bán đồ có thể dùng để mua đồ ăn vặt hoặc là mua quà cho các em.
Bọn con nít vừa nghe mình phải tách khỏi anh chị để làm nhiệm vụ thì bộc lộ cảm xúc khác nhau.
Vưu Lộc Minh nhỏ tuổi nhất khóc òa, trực tiếp ôm chân Hoàng Hàn khóc lớn tỏ vẻ kháng nghị; Tiết Tử Vấn hướng ngoại không dưới một lần ước được ra ngoài không có cậu bên cạnh, đã hưng phấn nhảy nhót ở bên cạnh; trong đám thì Quách Chi Hằng lớn tuổi nhất không có phản ứng gì quá lớn; Tần Tích Phong nhu nhược lộ vẻ mặt khiếp đảm, nhưng với sự cổ vũ của Tần Tĩnh Sơn cũng dũng cảm mà tiến lên phía trước một bước.
Nhóm nhân viên công tác vốn luôn để ý đến Thiệu Quân Lăng, nghĩ rằng thằng bé sẽ không ngại ngùng tách khỏi Doãn Sướng để hành động, không ngờ nó nghe xong thì nắm lấy vạt áo Doãn Sướng —— đây rõ ràng là phản ứng không muốn chia lìa với Doãn Sướng mà.
Nhưng Doãn Sướng không để ý đến cử chỉ nhỏ này, hắn vẫn luôn nhìn theo phản ứng của anh em Hoàng Hàn, Vưu Lộc Minh.
Thấy Vưu Lộc Minh khóc đến tê tâm liệt phế, Doãn Sướng có chút đồng tình, hắn hỏi Thiệu Quân Lăng: “Lát nữa ra ngoài tìm bảo vật nhóc mang em ấy theo được không?”
Hoàng Hàn cũng chủ động xin giúp đỡ: “Quân Lăng, làm ơn giúp tiểu Lộc được không em?”
Thiệu Quân Lăng nhìn Doãn Sướng, lại nhìn Hoàng Hàn, sau đó chậm rãi buông lỏng vạt áo Doãn Sướng, gật gật đầu.
Hoàng Hàn lại dỗ dành Vưu Lộc Minh nói: “Tiểu Lộc ngoan, em đi theo anh Quân Lăng tìm bảo vật nha, vậy thì ngày mai anh có đồ ăn ngon do em mang về rồi!”
Vưu Lộc Minh còn chưa nín khóc mà ba người khác đều đã xuất phát. Thiệu Quân Lăng có chút nôn nóng mà xoay quanh Vưu Lộc Minh hai vòng, rốt cuộc nhịn không được thúc giục nói: “Đi thôi.”
Không hề nghĩ tới hai chữ này còn có uy lực hơn những lời dụ dỗ ngon ngọt của Hoàng Hàn, Vưu Lộc Minh thật sự ngừng khóc, Hoàng Hàn nhân cơ hội này chuyển con bé cho Thiệu Quân Lăng, nhẹ nhàng đẩy một phen: “Mau đi đi!”
Sau khi nhóm con nít rời khỏi thì lão La phỏng vấn nhóm người lớn đang đứng ở đó: “Mọi người có tâm tình thế nào?”
Vương Thần như là thoát khỏi trói buộc, thích ý cảm thán ở bên cạnh: “Rốt cuộc cũng được tự do!”
Lang Cầm Chi nắm chặt nắm tay nói với cameras: “Anh Hằng tất cả giao cho anh!”
“Anh Hằng” là danh xưng Lang Cầm Chi gọi em trai mình, cặp song sinh này không coi trọng ai lớn ai nhỏ, thường xuyên thay đổi xưng hô với nhau.
Tần Tĩnh Sơn trả lời cũng rất có phong thái chị cả: “Hy vọng em ấy có thể kiên cường, biểu hiện thật tốt.”
Hoàng Hàn lắc đầu thở dài, phiền muộn mà nhìn theo hướng Vưu Lộc Minh và Thiệu Quân Lăng rời đi: “Em hơi lo……”
Lão La: “Lo Thiệu Quân Lăng không chiếu cố em gái cậu à?”
Hoàng Hàn xua tay: “Không không, Thiệu Quân Lăng rất đáng tin cậy, em chỉ lo Vưu Lộc Minh quá nhõng nhẽo, làm chậm bước chân cùa Thiệu Quân Lăng thôi.”
Lão La nhìn về phía Doãn Sướng: “Doãn Sướng có lo lắng không?”
Doãn Sướng cười cười: “Em nghĩ ngược lại với Hoàng Hàn, em tương đối lo lắng Quân Lăng không kiên nhẫn, bỏ rơi tiểu Lộc bỏ chạy lấy người đấy ạ.”
Hoàng Hàn: “……”
Đúng là Thiệu Quân Lăng có tính cách thế nào thì mọi người đều biết, tuy là người thông minh, nhưng thằng bé là người lạnh lùng có thể từ chối giúp đỡ người khác.
Hồi nãy Doãn Sướng nhờ nó giúp đỡ Vương Lộc Minh, nhóm nhân viên công tác đều hít vào một hơi —— thằng nhóc lãnh khốc vô tình dẫn theo con bé nhõng nhẽo? Cái tổ hợp quái đản gì đây!
Doãn Sướng vỗ vỗ vai Hoàng Hàn, an ủi cậu ta nói: “Chắc là có nhân viên công tác đi theo, đừng lo lắng……”
Lão La nhìn về phía bọn họ nói: “Mọi người cũng không cần sốt ruột, mời các bạn đến xem hành trình của các bạn nhỏ nào!”
Mọi người không biết trong hồ lô của tổ tiết mục có bán dược gì, cho đến khi lão La dẫn bọn họ tới căn lều vừa dựng tạm bợ, bên trong để một cái TV thật lớn thì mọi người mới hiểu, thì ra tổ tiết mục muốn bọn họ tụ tập ở đây xem hành động của đám nhóc đó.
Lão La chỉ vào đám cameras bên cạnh TV nói: “Cái này giúp các bạn xem được biểu hiện của bọn nhỏ, đương nhiên, đồng thời cũng quay luôn phản ứng của các bạn…… Bình tĩnh hưởng thụ nha.”
Vương Thần cười nói: “Ha ha, bọn chúng chạy nhảy còn chúng ta ngồi ở chỗ này xem, quá thoải mái.”
Mọi người vây quanh TV rồi ngồi xuống, Lang Cầm Chi chỉ tay hỏi: “Bảo vật có những gì ạ? Là do các chú sắp đặt ạ?”
Lão La giải thích nói: “Có một số do chúng tôi đặt vào, nhưng hoạt động tìm bảo vật không giới hạn trong những món đồ đó, bọn chúng muốn đem về đồ gì thì bọn tôi không đoán được.”
Vương Thần lúc đầu còn thảnh thơi nghe xong câu này thì hết bình tĩnh nổi: “Hy vọng Tiết Tử Vấn đừng nhặt mấy thứ rác rưởi trở về……”
Mọi người cười hai tiếng, đều hứng thú bừng bừng mà xem phát sóng trực tiếp.
Tổ tiết mục thay phiên chiếu hình ảnh của các nhóm, đầu tiên là Quách Chi Hằng.
Quách Chi Hằng xuất phát đầu tiên sau khi nhận được nhiệm vụ, có lợi thế vể tuổi tác nên cậu ta nhận biết bảo vật rất nhanh, hiệu suất cũng cao, lúc này đã nhặt được hai bảo bối, một là chuỗi chuông gió bằng đồng, hai là cây quạt xếp, nhìn qua đều là vật có giá trị.
Cậu ta buộc chuông gió ở bên hông, đi đường phát ra tiếng leng keng leng keng vui nhộn, một tay phe phẩy quạt xếp, phong lưu tiêu sái.
“Anh Hằng lợi hại quá!” Lang Cầm Chi kiêu ngạo.
Rồi sau đó xuất hiện chính là Tiết Tử Vấn và Tần Tích Phong, hai người bọn họ một trước một sau cách nhau rất gần, Tiết Tử Vấn muốn cùng tổ với Tần Tích Phong, vừa tìm bảo bối vừa đi đến gần Tần Tích Phong: “Chỗ này làm gì có bảo vật ha?…… Sao tớ không thấy cái gì hết vậy?…… Tần Tích Phong cậu có thấy cái gì không?…… Không phải cái tên họ Quách đó cướp hết rồi chứ?…… Chúng ta phải nhanh lên! Nếu không bảo bối gì đều bị hắn cướp sạch á!”
Tần Tích Phong nhịn nửa ngày mới nói: “Tiết Tử Vấn, chúng ta hay là…… Tách ra thôi……”
“Hả? Vì sao? Hai người cùng nhau tìm thì tốt hơn mà?” Tiết Tử Vấn buồn bực.
Tần Tích Phong cúi đầu nói: “Nếu cùng nhau đi, tìm được đồ vật, chia không được……”
Người ta lấy cớ rõ ràng vậy mà Tiết Tử Vấn lại không có chút hoài nghi: “À à! Cậu nói đúng ha! Cố lên nha!” Xoay người chia tay với đối phương.
Cameras quay được cảnh Tần Tích Phong nhẹ nhàng thở ra lúc Tiết Tử Vấn rời đi.
Vương Thần phun tào: “Tiết Tử Vấn là một tên ngốc mà, nói nhiều như vậy làm Tần Tích Phong thấy phiền luôn kìa!!?”
Tần Tĩnh Sơn cũng buồn cười: “Đừng nói như vậy, đều là mấy đứa con nít mà.”
Tiếp theo là nhóm xuất phát cuối cùng Thiệu Quân Lăng và Vưu Lộc Minh.
Hoàng Hàn vui vẻ nói: “Bọn họ còn ở bên nhau!”
Không tồi nha, chuyện Doãn Sướng lo lắng không có phát sinh, Thiệu Quân Lăng không những không bỏ rơi Vưu Lộc Minh mà còn đi hai bước thì dừng lại, chờ con bé đuổi kịp.
Hoàng Hàn và Doãn Sướng đều lộ ra biểu tình gia trưởng vui mừng.
Hơn nữa, Thiệu Quân Lăng tuy rằng mang theo con bé nhõng nhẽo, tốc độ chậm hơn, nhưng đôi mắt vẫn linh hoạt mà nhìn quét bốn phía.
Con đường này Tiết Tử Vấn và Tần Tích Phong vừa mới đi qua, mọi người tưởng rằng bọn họ sẽ không tìm thấy gì hết, nhưng Thiệu Quân Lăng lại nhặt được một cái sọt ở ven đường.
Thấy một màn đó làm Vương Thần trực tiếp phun cười: “Thiệu Quân Lăng sẽ không cho rằng cái sọt rách đó có giá trị chứ hả?”
Cách đó không xa có một sợi dây thừng, Thiệu Quân Lăng nhặt lên, nó dùng dây thừng xuyên qua cái sọt, làm thành móc treo rồi đeo cái sọt sau lưng. Sau đó, nó tìm một nhánh cây ngắn, vặt hết lá cây cho nhẵn nhụi rồi làm thành cây gậy chống đường.
Sau khi trở về đối diện với Vưu Lộc Minh thì Thiệu Quân Lăng: “?”
Vưu Lộc Minh: “!”
Thiệu Quân Lăng lại quay trở về, cũng tìm một nhánh cây khác, mài cho nhẵn nhụi đưa cho con bé. Vưu Lộc Minh cầm nhánh cây mà hai mắt trợn tròn.
Có “Công cụ” rồi, Thiệu Quân Lăng càng có khí thế, thằng bé như là vua ăn mày, vừa đi vừa moi cỏ tìm bảo bối. Vưu Lộc Minh cũng bắt chước đi theo Thiệu Quân Lăng.
Hai tiểu gia hỏa hoàn toàn không có đối thoại, ánh mắt giao lưu cũng rất ít, nhưng lại là cộng sự có mười phần ăn ý.
Mọi người ngây người trước TV.
Tần Tĩnh Sơn cảm thán: “Hai đứa nó…… Rất là chuyên nghiệp á.”
Lang Cầm Chi vui cười: “Chuyên nhặt rác rưởi hả?”
Trang bị của Thiệu Quân Lăng …… Xác thật có hơi……
Vương Thần lại sờ sờ cằm, khó có khi lý trí: “Hình như cái sọt dùng để đựng đồ hả?”
Lang Cầm Chi ngốc lăng, cũng có thể là do Thiệu Quân Lăng nhặt cái sọt kia quá dễ dàng nên không ai coi trọng cả.
Hoàng Hàn không để ý tới cái sọt mà nói với Doãn Sướng: “Không ngờ em trai cậu chỉ nhờ một nhánh cây mà thu phục được em gái tôi luôn! Quá lợi hại!”
Doãn Sướng: “……”
Hình ảnh lại chiếu đến Quách Chi Hằng, qua một hồi cậu ta cũng tìm được thêm hai món đồ, một cái nghiên mực và một khung ảnh sơn thủy. Khung ảnh có hơi lớn nên cậu ta dắt cây quạt vào túi quần, đặt nghiên mực trên khung ảnh để lên đỉnh đầu, thuận tiện che nắng.
Tiết Tử Vấn tách khỏi Tần Tích Phong cũng tự tìm được một hộp gỗ đựng đồ trang sức và một cái khăn tay.
Kế tiếp là Thiệu Quân Lăng và Vưu Lộc Minh, người quay phim hướng camera vào trong sọt đồ cho mọi người thấy —— mấy cây nấm, một túi táo đỏ, tám củ khoai lang.
Táo đỏ là nhặt được, khoai lang cũng là do Thiệu Quân Lăng đào trong đất, nấm là do Vưu Lộc Minh hái ở ven đường.
Lang Cầm Chi: “Ha ha ha ha ha nhặt mấy thứ vô dụng không à!”
Vương Thần: “Hai đứa bọn nó xong đời rồi!”
Tần Tĩnh Sơn cười nói: “Vài thứ này bán không được bao nhiêu ha?”
Doãn Sướng buồn rầu nói: “Chắc chỉ còn nước mãi võ bán nghệ thôi!”
Hoàng Hàn cũng xúc động: “Cậu còn hát được chứ tôi thì không biết, xong đời rồi……”
Doãn Sướng: “Cậu tìm Vương Thần hỗ trợ đi, cậu ta biết hát biết nhảy á.”
Vương Thần: “???”
Một giờ trôi qua, Quách Chi Hằng thu hoạch được nhiều nhất, cậu ta đem những đồ vật linh tinh để trên khung ảnh, lảo đảo lung lay theo từng bước chân của cậu ta làm mọi người lo lắng nhìn theo.
Mà giờ phút này, cậu ta phát hiện trên chiếc ghế đá không xa có một rổ trứng gà. Quách Chi Hằng cuống quít tìm cách đặt rổ trứng gà lên đầu nhưng không được, cuối cùng cầu xin giúp đỡ từ camera man: “Anh giúp em được không?”
Camera man vô tình cự tuyệt: “Em tự mình nghĩ cách đi.”
Đúng lúc này, Thiệu Quân Lăng mang theo Vưu Lộc Minh khoan thai đi tới tương ngộ với Quách Chi Hằng.
Quách Chi Hằng nhìn cái sọt sau lưng Thiệu Quân Lăng, hai con mắt sáng rỡ: “Cái sọt kia ở đâu ra?”
Camera man: “Chắc là nhặt được.”
Quách Chi Hằng nhìn quanh bốn phía: “Nhặt ở đâu, còn không?”
Camera man lắc đầu: “Không biết.”
Vương Thần ở trong lều hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Không có túi hay bao nào khác hả anh?”
Nhân viên công tác lộ ra: “Tổ tiết mục chỉ chuẩn bị một cái sọt thôi à.”
Lang Cầm Chi nghe thấy nói: “Hả? Cái sọt kia là do các anh chuẩn bị à?”
Nhân viên công tác cười nói: “Đừng thấy cái sọt đó rách mà lầm, nó chắc lắm đó.”
Mọi người: “……” Ai mà nghĩ tới chứ!
Thiệu Quân Lăng cách Quách Chi Hằng năm mét, Quách Chi Hằng hoảng loạn một tay đỡ khung ảnh, một tay bắt lấy rổ trứng gà, sợ thằng bé tới đoạt.
Nhưng Thiệu Quân Lăng không tiến lên, thằng bé chỉ nhìn Quách Chi Hằng hai giây liền thu hồi tầm mắt, cõng cái sọt duy nhất trong chương trình, ngẩng đầu dắt Vưu Lộc Minh bước qua mặt Quách Chi Hằng.
Theo lý thuyết thì Thiệu Quân Lăng nhìn thấy Quách Chi Hằng có rất nhiều bảo vật, mà mình chỉ có vài củ khoai lang và vài cây nấm thì sẽ hơi sốt ruột…… Nhưng cũng không biết thằng bé có tự tin từ đâu ra, giống như biết rất rõ mình cõng cái sọt duy nhất cho nên không sợ hãi.
Đi qua hai con đường thì Thiệu Quân Lăng và Vưu Lộc Minh lại đụng phải Tần Tích Phong.
Tần Tích Phong gặp phải vấn đề giống với Quách Chi Hằng ——cô bé không có nhiều đồ vật như Quách Chi Hằng, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa con gái tám tuổi, chỉ có hai tay, yểu điệu thục nữ —— hồi nãy cô bé nhìn thấy một cây vải (vóc) bên cạnh giếng nước, đang loay hoay tìm cách để lấy.
Ba người chạm mặt, Vưu Lộc Minh hét to gọi một tiếng “Chị”!
Hai cô bé này quen thân với nhau, từ lúc lên xe đến thôn lò gạch đã ngồi nhỏ giọng trò chuyện ở bên nhau. Tần Tích Phong không giống với Quách Chi Hằng có tâm lí kháng cự với Thiệu Quân Lăng, thấy Thiệu Quân Lăng sau lưng có cái sọt nên cô bé thông minh hỏi: “Thiệu Quân Lăng, ở đây có một cây vải (vóc) mà tớ lấy không được, cậu giúp tớ được không? Chờ ngày mai chị tớ bán lấy tiền thì sẽ chia cho cậu một nửa ha.”
Một đám người đang xem trực tiếp cảm thán không thôi.
Vương Thần: “Tần Tĩnh Sơn, em gái cậu rất thông minh nha!”
Lang Cầm Chi: “Thiệu Quân Lăng có vận số tốt quá!”
“Con bé có thể nghĩ đến điều này cũng tốt……” Tần Tĩnh Sơn cười nói một câu, lại lặng lẽ liếc nhìn Doãn Sướng, em gái mình nói chuyện với Thiệu Quân Lăng cũng có nghĩa là mình và Doãn Sướng có quan hệ với nhau, cô muốn biết Doãn Sướng có phản ứng gì.
Nhưng Doãn Sướng lại nhíu mày, như là đang lo lắng gì đó.
Chỉ thấy Thiệu Quân Lăng đi đến lu nước nhìn vào trong, lại nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Tần Tích Phong, nói ba chữ: “Muốn tất cả.”
Tần Tích Phong: “Hả?”
Thiệu Quân Lăng chỉ chỉ khăn tay, cây lược gỗ và một bao gạo trắng trên tay con bé: “Chia một nửa.”
Mọi người nháy mắt té xỉu…… Vừa rồi tất cả mọi người còn cho rằng Thiệu Quân Lăng không có khả năng cự tuyệt đề nghị của Tần Tích Phong, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới là Thiệu Quân Lăng còn dám đặt điều kiện!
Lang Cầm Chi lòng đầy căm phẫn: “Má ơi! Thiệu Quân Lăng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật quá đáng!”
“Chậc chậc chậc,” Vương Thần dùng ngữ khí của người trưởng thành khi thấy người gặp họa mà nói, “Một chút cũng không thương hương tiếc ngọc, xem ra Thiệu Quân Lăng cũng muốn làm mất mặt tiểu Tần rồi!”
“Ha hả……” Sắc mặt Tần Tĩnh Sơn cũng khó coi, cô nhớ lại lần đầu tiên mình đối diện với Thiệu Quân Lăng.
Chỉ có Hoàng Hàn cười run run bả vai, hắn nói với Doãn Sướng: “Em trai cậu biết kinh doanh lắm nha.”
Doãn Sướng đỡ trán thở dài: Hắn biết tiểu gia hỏa kia không có hào phóng vậy đâu.
Trong màn hình Tần Tích Phong đang do dự, Tần Tĩnh Sơn âm thầm nắm tay cầu nguyện em gái đừng đáp ứng.
Quả nhiên Tần Tích Phong không nghe được lời cầu nguyện của chị mình, con bé nhìn tiểu Lộc ngây thơ, lại nhìn Thiệu Quân Lăng vô cùng nghiêm túc, thỏa hiệp nói: “Vậy được rồi.”
Tần Tĩnh Sơn phun máu.
Kế đó mọi người trợn mắt há mồm nhìn Tần Tích Phong nộp lên những thứ mình đã nhặt được cho Thiệu Quân Lăng, còn Thiệu Quân Lăng cũng lấy được cây vải (vóc) từ trong lu nước ra, nhẹ nhàng đặt vào cái sọt sau lưng mình.
Tần Tích Phong mặt ủ mày ê mà đi theo.
Hoàng Hàn: “Hình như tiểu Tần không vui há.”
Vương Thần: “Nó bị Thiệu Quân Lăng chơi một vố vậy mà, vui sao nổi?”
Xác thật thì vẻ mặt của Tần Tích Phong giờ phút này có chút ủ ê.
Ở giây tiếp theo, mọi người thấy Thiệu Quân Lăng lại tìm nhánh cây đưa cho Tần Tích Phong.
Vưu Lộc Minh ở bên cạnh quơ quơ nhánh cây của bé và hô to: “Chị Tích Phong! Đi thôi!”
Tần Tích Phong nắm nhánh cây, ấn đường bỗng dưng giãn ra, vui vẻ mà nắm nhánh cây nện bước theo tổ chức mới.
Hoàng Hàn cười ha ha giơ ngón tay cái với Doãn Sướng: “Em trai cậu là thiên tài đó!” Lại nghiêng đầu nói với Tần Tĩnh Sơn, “Thằng bé chẳng những thu phục được tôi mà còn em gái cậu nữa, chỉ bằng một nhánh cây thôi đó!!!”
Tần Tĩnh Sơn: “……”
Doãn Sướng: “……”
Hình ảnh vòng đi vòng lại, lại về tới Tiết Tử Vấn, chỉ thấy Tiết Tử Vấn đang đứng cạnh một món đồ, trong miệng lẩm bẩm: “Woa, cái này tuyệt đối là bảo bối nha!…… Các chú nghĩ sao? Nhưng con không đem về được, phải làm sao bây giờ?…… Không được, con phải nghĩ cách đem nó về! Cái này có thể bán được rất nhiều tiền!”
“Nó đang làm gì vậy?” Vương Thần nhìn chằm chằm màn hình, khó hiểu nói, “Cái quỉ này là gì?”
Doãn Sướng: “Hình như là rễ cây thì phải?”
Vương Thần chau màu càng nhăn càng sâu: “Tôi biết là rễ cây, chính là tôi không hiểu nó muốn đem rễ cây về làm gì?”
Hoàng Hàn: “Chắc là nó thấy rễ cây có gía trị chăng?”
Vương Thần: “Không lẽ nó muốn đem cái này về bán đó chứ?”
Mười giây sau, Tiết Tử Vấn dùng hành động thực tế làm Vương Thần ôm đầu kêu thảm thiết: “Không cần màaaaa ——!”
Tiết Tử Vấn chẳng những khiêng rễ cây trở về mà vứt bỏ hết những đồ vật đã nhặt được trước đó……
Có thể là hình ảnh quá mức tàn khốc, đạo diễn sợ Vương Thần không chịu nổi, vội vàng chuyển cảnh tới Quách Chi Hằng.
Quách Chi Hằng cuối cùng cũng vứt bỏ rổ trứng gà, đối với đứa nhỏ lớn lên ở thành thị mà nói trứng gà quá rẻ không đáng để đem về.
Không chỉ như vậy, Quách Chi Hằng không ngừng thay đổi đồ vật mà mình tìm được, bởi vì đồ quá nhiều, nó chỉ có thể giữ lại những món mà nó cho rằng có giá trị, vứt đi những thứ không giá trị, mà mấy thứ này đều bị tổ ba người Thiệu Quân Lăng thu vào trong túi……
Thấy thời gian trôi qua cũng khá lâu nên nhân viên công tác đi theo mấy đứa nhỏ thúc giục bọn chúng trở về.
Quách Chi Hằng vẫn như cũ là người về đầu tiên, cậu ta cũng đoạt được danh hiệu có nhiều bảo bối nhất.
Tiếp theo là ba người trong tổ Thiệu Quân Lăng, Thiệu Quân Lăng cõng một cái sọt chứa đầy khoai lang, trứng gà, nấm dại, vải vóc, thắng lợi trở về.
Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong trên đường về còn hái chút hoa dại, hai người thấy anh chị của mình, cao hứng phấn chấn mà chạy vọt tới, ôm chặt anh chị mình.
Có thể là bị ảnh hưởng từ các cặp anh chị em bên cạnh nên Doãn Sướng cũng giang rộng cánh tay chào đón Thiệu Quân Lăng. Thiệu Quân Lăng dừng một chút rồi bước nhanh hơn, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…… Cuối cùng gần như là chạy chậm tới trước mặt Doãn Sướng, tới lúc còn cách Doãn Sướng khoảng một mét thì nó bỗng nhiên dừng lại, hai tay gắt gao mà nắm lấy móc treo của cái sọt, cả người cứng đờ.
Doãn Sướng sững sờ đứng ở nơi đó, không biết thằng bé lại làm sao.
Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên buông cái sọt, xoay đầu đi, vẻ mặt khẩn trương: “Trứng gà, nát.”
Doãn Sướng: “……”
【 chuyện bên lề 】
Thiệu Quân Lăng: Không có việc gì là một nhánh cây không giải quyết được hết.