Trong group chat Hoàng Hàn hậu tri hậu giác nói: “Trời ạ! Bữa sáng bằng bắp đó là do Thiệu Quân Lăng bẻ trộm về à!?”
Vương Thần ngay sau đó khảo vấn: “Có cậu nữa á? Sao cậu được ăn bắp Thiệu Quân Lăng bẻ về? Vì sao tôi và Tiết Tử Vấn không có?”
Trong TV chiếu cảnh sau đó —— Doãn Sướng tìm Hoàng Hàn mượn bếp nấu bắp, nghe xong phân tích còn nghĩ lầm bắp là do nhân viên công tác bồi thường cho bọn họ, còn hào phóng mà chia một nửa cho người ta.
Thiệu Quân Lăng tỉnh dậy vội vội vàng vàng chạy ra, nhìn thấy bọn Hoàng Hàn ngồi xổm ở trước cửa gặm bắp mà ánh mắt đầy oán niệm……
Hoàng Hàn: “[ che mắt ][ che mắt ][ che mắt ]”
Càng làm cho người ta oán giận chính là, Doãn Sướng còn dùng một cái cùi bắp chỉ vào Thiệu Quân Lăng, bảo nó đừng kén cá chọn canh nữa.
Các bạn nhỏ trong group chat thấy như vậy thì không thể nào nhịn được nữa.
Tần Tĩnh Sơn: “Ôi, Doãn Sướng cậu thật quá đáng!”
Vương Thần: “Má, nếu tớ đối đãi Tiết Tử Vấn như vậy, chắc nó gào thét đến nát họng luôn à!”
Hoàng Hàn: “Mà sao Thiệu Quân Lăng không giải thích hả trời?”
Tổ tiết mục đúng lúc chèn vào đoạn phỏng vấn ngắn với Doãn Sướng từ mấy ngày hôm trước ở thôn lò gạch.
Doãn Sướng trong màn hình TV vừa hoảng hốt vừa khiếp sợ không biết làm thế nào. Câu hỏi của Hoàng Hàn cũng là câu mà Doãn Sướng muốn hỏi Thiệu Quân Lăng: “Lúc đấy nhóc nghĩ thế nào vậy? Vì sao không nói với anh?”
Thiệu Quân Lăng: “Em sợ anh giận, nghĩ, nhường anh một chút, không thèm nghe anh nói nữa.”
Doãn Sướng bị thằng bé làm cho nghẹn lời, nhưng vẫn buồn bực nói: “Anh giận hồi nào?”
Thiệu Quân Lăng cũng không giải thích lý do, chỉ nói một cách chắc chắn: “Anh rất dễ giận dỗi mà.”
Doãn Sướng: “……”
Thiệu Quân Lăng rũ mắt, nắm nắm tay, cũng không biết là đang khó chịu hay là đang buồn bực.
Nếu là trước đây nhìn bộ dáng này của thằng bé thì Doãn Sướng phỏng chừng lại muốn đau đầu, nhưng giờ đây hắn chỉ cảm thấy thú vị.
Doãn Sướng duỗi tay xoa bóp lỗ tai Thiệu Quân Lăng, không phải tức giận mà là dỗ dành nó: “Từ nay về sau anh sẽ không nổi giận với nhóc nữa, được chưa?”
Thiệu Quân Lăng trốn tránh một chút, bên tai nhanh chóng đỏ: “Tùy, tùy anh.”
Doãn Sướng cười cười, tiếp tục xem tiết mục, chuyện này đã bị hắn chêm chọc cười mà lừa gạt lướt qua.
Lúc này trong TV bọn họ đã đi đến quảng trường, tập hợp ăn cơm sáng, đúng lúc này Tần Tĩnh Sơn và Tần Tích Phong lên sân khấu, hậu kỳ bỏ thêm nhạc nền thơ mộng cùng với hiệu ứng khung cảnh, khoa trương mà làm nổi bật giá trị nhan sắc của hai chị em.
Khi đó cơ hồ tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm hai chị em nhà họ Tần, nhưng chỉ có Thiệu Quân Lăng quét mắt nhìn hai người giây rồi lại lướt đi, ngẩng đầu nhìn Doãn Sướng.
Bởi vì hành động quá khác biệt nên tổ tiết mục đặc tả vẻ mặt của Thiệu Quân Lăng lúc này, để nhấn mạnh tổ hậu kì còn đăng chú thích bên cạnh nó: “Vẫn là anh Sướng đẹp nhất ~~~”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng lúc ấy hoàn toàn không để ý đến Thiệu Quân Lăng đang nhìn lén mình, giờ xem TV không khỏi ngẩn ra…… Ngay sau đó mừng rỡ tâm hoa nộ phóng.
Hắn nghiêng đầu nhìn Thiệu Quân Lăng, thì ra tiểu gia hỏa này thích hắn nhiều lắm.
Sợ Thiệu Quân Lăng mắc cỡ nên Doãn Sướng cũng không nói ra, chỉ ôm thằng bé vào lòng —— tư thế này rất dễ “Động tay động chân” —— chạm vào tóc của nó, chạm vào lỗ tai của nó, cảm giác được tiểu gia hỏa này ở trong lòng hắn đang bất an mà xoắn đến xoắn đi.
Màn giới thiệu hai chị em họ Tần xong thì năm nhóm khách mời liền bắt đầu làm nhiệm vụ để kiếm đồ ăn.
Doãn Sướng nhớ rõ ở phân đoạn này bọn họ hoàn toàn dựa vào trí nhớ nghịch thiên của Thiệu Quân Lăng, lúc ấy hắn cảm thấy Thiệu Quân Lăng rất lợi hại, nhưng nhìn biểu hiện của em trai trong TV vẫn làm Doãn Sướng ấn tượng sâu sắc.
Vừa nhận được giấy nhiệm vụ là Thiệu Quân Lăng lao ra đầu tiên, trong TV vang lên nhạc nền từ phim《 Thám tử lừng danh Conan 》 lúc Conan phá án làm hung thủ sợ vỡ mật……
Cùng lúc đó, góc bên phải màn hình hiện lên bản đồ thu nhỏ của thôn làng, cũng như một đường màu đỏ chỉ ra con đường ngắn nhất từ quảng trường đến nhà dân.
Thiệu Quân Lăng chạy đi trên tiếng nhạc nền dồn dập, dọc theo con đường đỏ trên bản đồ, mang theo Doãn Sướng và đoàn làm phim đến địa điểm cần tới!
Không chỉ có điều này, Thiệu Quân Lăng đi đâu cũng là chọn con đường ngắn nhất mà đi.
Đương nhiên, chương trình không chỉ cho mọi người xem Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng mà còn xen kẽ các nhóm khác, nhưng một khi hình ảnh chiếu đến người khác thì chỉ thấy bọn họ như ruồi nhặng không đầu đổi tới đổi lui, nhạc nền chuyển từ dồn dập sang chậm rì rì, hết sức sống, mà chiếu tới Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng thì nhạc nền lại đổi thành “Conan”…… Kể từ đó, nhóm Thiệu Quân Lăng hình thành liên minh tương phản, nhưng chuyện quá phận không phải là trí nhớ siêu đẳng của Thiệu Quân Lăng mà là hành động kế tiếp của nó.
Có đoạn, Hoàng Hàn và Tần Tĩnh Sơn đều mang theo em gái tới xin giúp đỡ từ Thiệu Quân Lăng. Cả hai lần này Thiệu Quân Lăng đều bị Doãn Sướng ép buộc mới trả lời. Lần đầu tiên thì thằng bé nói cho Hoàng Hàn con đường ngắn nhất, nhưng tới lần thứ hai đối mặt với Tần Tĩnh Sơn thì con đường thằng bé nói lại bất đồng với bản đồ.
Tổ hậu kỳ dùng hai màu khác nhau chỉ dẫn trên bản đồ, Tần Tĩnh Sơn và Tần Tích Phong thuận lợi tìm được địa điểm, nhưng khán giả lại tinh tường nhìn thấy hai chị em lại chọn con đường xa nhất để đi.
Doãn Sướng lập tức nghiêng đầu nhìn Thiệu Quân Lăng: “Nhóc……”
Thiệu Quân Lăng biết mình giấu không được nữa rồi, thần sắc hoảng loạn, giãy giụa tính chạy.
Doãn Sướng nắm tay thằng bé trở về, giam ở trong lòng……
Doãn Sướng vừa tính hỏi thì tiết mục đã chèn vào đoạn phỏng vấn với Thiệu Quân Lăng.
“Thiệu Quân Lăng, lúc ấy cháu không nói cho chị Tần Tĩnh Sơn con đường ngắn nhất là vì sao?”
Doãn Sướng nhíu mày chuyên chú mà chờ câu trả lời của Thiệu Quân Lăng trong màn hình.
Nhưng Thiệu Quân Lăng lại rũ mắt lâm vào trầm mặc, có thể là thời gian thằng bé trầm mặc quá dài nên tổ hậu kì phải chêm vào phụ đề “Một phút trôi qua”, phía dưới màn hình còn xuất hiện ảnh hoạt hình người quay phim đang ngủ gật, nhưng trên TV chỉ qua bốn năm giây.
Nhân viên công tác cười nói: “Không trả lời thì không được ra ngoài đâu.”
Thiệu Quân Lăng nâng mí mắt: “Cháu…… Không nhớ rõ.”
Nhân viên công tác: “……”
Hình chibi người quay phim lại xuất hiện, lúc này là vẻ mặt cạn lời, đầu đầy mồ hôi.
—— mẹ nó cái thằng trí nhớ siêu phàm thế kia mà bảo là không nhớ à! Tùy tiện nói dối thì cũng phải tìm lí do nào khá hơn chứ!
Doãn Sướng cũng bị phản ứng của Thiệu Quân Lăng làm cho dở khóc dở cười, trong tiết mục thì không nói nhưng giờ thằng bé phải nói.
“Vì sao khi dễ người ta?” Doãn Sướng tóm được Thiệu Quân Lăng ép hỏi.
Thiệu Quân Lăng không có chỗ để trốn, mặt đỏ bừng nói: “Em, em…… Không thích! Anh…… đánh ót em!”
Doãn Sướng sửng sốt, bởi vì Thiệu Quân Lăng khó chịu mình lúc ấy buộc nó nói cho nên nó cố ý chơi hai chị em à?
Doãn Sướng bừng tỉnh, cảm thấy phương thức mình dùng có hơi thô bạo nên mới dẫn đến Thiệu Quân Lăng có tâm lí phản nghịch……
Nhưng không biết vì sao trò đùa dai của Thiệu Quân Lăng cũng làm cho Doãn Sướng cảm thấy rất đáng yêu.
Hắn sờ sờ cái ót của Thiệu Quân Lăng, giống như đang trấn an tiểu miêu đang tạc lông: “Ha ha, anh xin lỗi, sau này không đánh đầu nhóc nữa.”
Thiệu Quân Lăng còn tưởng rằng anh mình sẽ nổi giận nên cảnh giác cả nửa ngày, kết quả là Doãn Sướng còn xin lỗi mình nữa á?
Này…… Cái này làm cho Thiệu Quân Lăng càng khẩn trương hơn!
Ở chung đã một năm rồi nên Thiệu Quân Lăng tự cho là mình hiểu tính tình và tích cách của anh, biết dùng phương thức gì để ở chung với anh. Nhưng hai ngày nay Doãn Sướng giống như là đang đổi tính, hành vi cử chỉ chẳng những khác thường mà ngữ khí nói chuyện cũng không thích hợp.
Thiệu Quân Lăng rất hoảng loạn.
“Em, em muốn đi vệ sinh……” Thằng bé tìm đại cái cớ trốn khỏi cái ôm của Doãn Sướng.
Doãn Sướng mất mát thở dài, tùy tay cầm lấy di động tới xem, quả nhiên Tần Tĩnh Sơn đang kháng nghị thái độ của Thiệu Quân Lăng trong tiết mục.
Tần Tĩnh Sơn: “Thiệu Quân Lăng……”
Tần Tĩnh Sơn: “Chị đã làm sai điều gì, sao cưng đối xử với chị như vậy hả……[ khóc lớn ]”
Tần Tĩnh Sơn: “Doãn Sướng, cậu mau bảo thằng nhóc cho mình một lời giải thích coi……[ che mắt khóc ]”
Một đám người phát rồ cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha!”
Doãn Sướng cũng cười ha hả mà thay Thiệu Quân Lăng trả lời: “Đừng để ở trong lòng, nó lừa cậu không liên quan gì tới cậu đâu.”
Tần Tĩnh Sơn: “Là sao?”
Doãn Sướng: “Chủ yếu là nó giận dỗi với tớ, còn cậu không cẩn thận nằm không cũng trúng đạn mà thôi. ^_^”
Mọi người: “……”
Hoàng Hàn: “Hả? Tớ vừa phát hiện ảnh đại diện của Thiệu Quân Lăng lại thay đổi đấy.”
Doãn Sướng click mở thì thấy, thật đúng là thay đổi rồi, nhưng không phải đổi mới, mà là đổi trở về. Phỏng chừng là bởi vì “Bánh kem nhỏ” không còn tác dụng nhắc nhở nữa rồi nên Thiệu Quân Lăng nhận được di động liền đổi đi.
Hoàng Hàn: “Ảnh chân dung của nó là cậu hả? Doãn Sướng”
Doãn Sướng: “Ừ, là tớ……”
Ảnh chân dung cũ của Thiệu Quân Lăng đúng là ảnh chụp Doãn Sướng, hình như là lúc bọn họ đi Thụy Sĩ chơi Thiệu Quân Lăng cầm di động chụp lén. Nhưng chụp có hơi rung, Thiệu Quân Lăng cắt hình chỉ còn thấy sườn mặt, nếu không phải trong góc thấy được khăn choàng cổ của mình thì Doãn Sướng cũng không thể nào nhận ra đấy là mình.
Tần Tĩnh Sơn hỏi: “Nó lấy ảnh cậu làm chân dung thật à?”
Vương Thần: “Các cậu xem tiết mục mà còn không nhận ra à? Thiệu Quân Lăng rõ ràng là đảng ‘huynh khống’ mà. [ moi mũi ]”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, Thiệu Quân Lăng vì nhường đồ ăn cho Doãn Sướng mà để mình gặm bánh bao; sợ Doãn Sướng chịu đói nên nửa đêm mò ra ngoài trộm bắp cho hắn; mọi người nhìn chị em họ Tần, còn nó nhìn Doãn Sướng…… Đây không là huynh khống thì còn là gì nữa!
Doãn Sướng nghe bọn họ phân tích, lại nhìn nhìn ảnh chân dung của Thiệu Quân Lăng, trong lòng ngọt ngào không thôi.
Bất quá, thằng bé đi vệ sinh sao mà lâu quá vậy?
“Thiệu Quân Lăng ơi?” Doãn Sướng giương giọng kêu nó, “Thiệu Quân Lăng à!”
“Ơi……” Thiệu Quân Lăng chậm chạp trả lời một câu, nghe tiếng hình như là đang trốn trong phòng ngủ.
“Nhóc không xem TV nữa à?” Doãn Sướng cũng đứng lên.
“Không muốn xem nữa.” Thiệu Quân Lăng đang xem bình luận trong group chat nghe được tiếng bước chân, vội vàng tắt di động, vùi mặt nóng hổi vào gối.
Nghe Thiệu Quân Lăng nói không muốn xem nữa làm Doãn Sướng cũng mất hứng thú. Hơn nữa, mỗi một kỳ tiết mục phát thành hai tập, xem chừng tập này sẽ kết thúc lúc bọn họ ăn cơm trưa. Doãn Sướng nằm trên giường, cầm lấy di động xem bình luận trên Weibo của chương trình ——
“A a a 《 siêu cấp sinh hoạt 》 đẹp quá! Xem tập đầu tiên đã bị hai anh em Doãn Sướng thu phục rồi!”
“Cảnh cuối cùng: Vẻ mặt Thiệu Quân Lăng là thế nào?”
“Doãn Sướng dạy Thiệu Quân Lăng phải chia sẻ là tốt lắm!”
“Chỉ có mình tôi cảm thấy Thiệu Quân Lăng rất đáng thương á? Thằng bé vẫn luôn nhìn theo Doãn Sướng, lấy lòng Doãn Sướng, nhưng lại ít được chú ý nhất!”
“Chắc là không phải anh em ruột nhỉ, tôi thấy Doãn Sướng đối xử rất lạnh nhạt với thằng bé.”
“Mắt cô bị gì thế, Doãn Sướng thương thằng bé lắm nhá? Thấy đoạn chạy cướp cờ không, Doãn Sướng bắt được lá cờ liền cho Thiệu Quân Lăng! Thiệu Quân Lăng ôm hai lá cờ vào ngực, bộ dáng kiêu ngạo manh chết tôi!”
“Mấy chị em gái ơi, đừng cứ lo xem Doãn Sướng nữa. Mau tới chú ý hai anh em Hoàn Hàn Tiểu Lộc đi! Hai anh em này mới là ngọt nhức răng luôn ý!”
“Làm sao bây giờ em rất thích Thiệu Quân Lăng á! Tiểu mặt than IQ cao! Cực kì sủng anh trai! Doãn Sướng chính là ngốc bạch ngọt! A! Em sẽ ship couple này! Có ai viết truyện này chưa nhỉ!”
……
Doãn Sướng: “???” Mình ngốc bạch ngọt? Lung tung gì thế này!
Tuy rằng hắn đã dự liệu sẽ có những bình luận không hay, nhưng mới tập một đã có không ít bạn chia sẻ thích Thiệu Quân Lăng thì ngoài ý muốn của Doãn Sướng.
【 chuyện bên lề 】
Doãn Sướng: Thì ra nhóc thích anh nhiều vậy ha! ^_^
Thiệu Quân Lăng: Em, em…… Không có ( giọng nhỏ như muỗi kêu )……
Doãn Sướng: Nhóc nói cái gì, anh nghe không rõ?
Thiệu Quân Lăng:……(/////)