Lão La nắm đồng hồ bấm giây hỏi: “Có ai muốn đi trước không?”
Tiết Tử Vấn giơ tay xung phong nhận việc nói: “Bọn con! Bọn con!”
Đổi được gia trưởng như ý muốn nên Tiết Tử Vấn vui lắm, hớn hở, vui vẻ đều lộ ra hết trên mặt.
“Vậy Doãn Sướng và Tiết Tử Vấn đi trước ha?” Lão La tránh người, lộ ra con đường dài mét sau lưng, làm tư thế mời.
“Anh Doãn Sướng!” Tiết Tử Vấn chủ động dắt lấy tay Doãn Sướng, chờ người chủ trì bấm giờ xong liền vội túm Doãn Sướng chạy về hướng đối diện.
Hai người chỉ mất mười lăm giây vượt qua cây cầu kính, có thể nói là thành tích khá tốt.
“Đến ai nào?” Lão La lại hỏi.
“Bọn con!” Tổ thứ hai đứng ra là Tần Tích Phong và Lang Cầm Chi.
Lang Cầm Chi mười bốn tuổi đã biết thích con gái, vô luận là người chị Tần Tĩnh Sơn hay là cô em Tần Tích Phong thì cậu ta đều thích, lần này có thể cùng một tổ với em gái Tần làm cậu ta phi thường kích động, đã lập kế hoạch lấy ấn tượng trước mặt con gái nhà người ta.
Tần Tích Phong không vô tâm vô phổi như Tiết Tử Vấn, đi đến trước mặt chị mình lưu luyến chia tay, cuối cùng lại nhìn thoáng qua Thiệu Quân Lăng bên cạnh, biểu tình trên mặt như là muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tổ thứ hai mất hết giây mới qua được cây cầu, cũng không nhanh mấy, bởi vì Tần Tích Phong có chút sợ hãi độ cao nên phải nắm dây bảo hộ từ từ bước tới.
Lang Cầm Chi có chút sốt ruột, nghe thấy Tần Tích Phong khiếp đảm kêu mình: “Anh Đại Lang……”
Một tiếng gọi anh Đại Lang đã làm chân cậu ta nhũn cả ra, nổi lên tâm tính bảo vệ con gái nên cậu ta lập tức đi chậm lại, kiên nhẫn an ủi nói: “Đừng sợ đừng sợ! Từ từ tới!” Ngôn ngữ đầy ý che chở.
Một đám nhân viên công tác đang xem đều lộ ra ý cười.
Tổ thứ ba là nhóm Tần Tĩnh Sơn theo sát gót chân em gái.
Chỉ trong vài giây, Tần Tĩnh Sơn đã nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình. Qua hai kỳ quay chụp trước đó, cô cũng biết thực lực của Thiệu Quân Lăng rồi, chỉ cần tiểu tử này không cố ý đối nghịch với cô thì hẳn là không có gì vấn đề hết.
Tần Tĩnh Sơn âm thầm hạ quyết tâm phải đối xử tốt với Thiệu Quân Lăng, để Thiệu Quân Lăng ý thức được mị lực của nữ thần. Ôm tâm tình đó, Tần Tĩnh Sơn vô cùng tự tin dẫn dắt Thiệu Quân Lăng lên cầu, nhưng mà, cô mới chạy chậm một đoạn đường thì phát hiện Thiệu Quân Lăng không theo kịp. Quay đầu lại chỉ thấy tiểu tử kia từ từ chậm chạp đi ở phía sau như rùa đen bò đến đích…… Nếu Thiệu Quân Lăng tỏ vẻ sợ hãi thì cô có thể bỏ qua, nhưng tiểu tử kia còn nhìn thẳng về trước, trên mặt không lộ ra biểu tình gì đặc biệt.
“Thiệu Quân Lăng! Nhanh lên!” Tần Tĩnh Sơn thúc giục thằng bé.
Thiệu Quân Lăng bước nhanh hơn chút xít, nhưng vẫn cứ như vui vẻ thoải mái tản bộ nơi sân vắng.
Thấy một màn như vậy làm Tần Tĩnh Sơn tức giận đến mức muốn té xỉu —— a a a, Thiệu Quân Lăng có thù gì với mình vậy chứ!
Cuối cùng thời gian bọn họ qua cầu mất hết giây, so với Tần Tích Phong thì kém ba giây, tạm thời đứng thứ nhất từ dưới đếm lên.
Tới đầu bên kia, Tần Tĩnh Sơn buồn bực cáo trạng với Doãn Sướng: “Doãn Sướng, cậu xem em trai mình kìa!”
Lúc Thiệu Quân Lăng và Tần Tĩnh Sơn qua cầu thì Doãn Sướng vẫn luôn chú ý thằng bé.
Doãn Sướng hoài nghi Thiệu Quân Lăng có khả năng sợ độ cao, bởi vì lúc Thiệu Quân Lăng mới vừa bước chân lên cây cầu có nhìn xuống dưới, cho nên bước chân có phần chậm chạp hơn bình thường. Tuy rằng thằng bé hồi phục tâm tình rất nhanh, nhưng từ đó trở đi Thiệu Quân Lăng vẫn không dám nhìn xuống dưới nữa.
Đương nhiên chuyện này chỉ là phỏng đoán của Doãn Sướng, trước mặt người xem thì biểu hiện của Thiệu Quân Lăng quá giống người bình thường, cho nên thằng bé dùng tốc độ chậm chạp qua cầu thật giống như là đang cố ý kéo chân Tần Tĩnh Sơn.
Đối với lời lên án từ Tần Tĩnh Sơn, Doãn Sướng ngoài mặt thì trấn an, nhưng sau lưng lại đi đến bên người Thiệu Quân Lăng, giả bộ như muốn phê bình thằng bé. Nhưng không ai biết rằng, Doãn Sướng đưa lưng về phía bọn họ nói bên tai Thiệu Quân Lăng: “Nhóc khỏe không đấy?”
Thiệu Quân Lăng giơ tay lau miệng, chậm chạp nói: “Không có việc gì.”
Cuối cùng chỉ còn lại hai tổ Hoàng Hàn và Vương Thần.
Lúc nghe nói đổi tổ, Vương Thần cũng có chút chờ mong, nhưng nhìn thấy bộ dáng Tiết Tử Vấn hoan hỉ đến bên Doãn Sướng thì y lại nổi lên ganh tị —— Doãn Sướng tốt thế cơ à? Hai kỳ trước cậu ta nổi bật đều không phải nhờ vào Thiệu Quân Lăng đó sao? Mặc kệ là nhiệm vụ tìm địa điểm buổi đầu tiên, hay là tìm bảo vật buổi thứ hai thì thực lực của Thiệu Quân Lăng đã rõ như ban ngày.
Hơn nữa lần trước ai đã vì Tiết Tử Vấn mà đi bán nghệ chứ! Đứa nhỏ này chẳng có lương tâm tí nào!
Vương Thần giận dỗi trong lòng nghĩ rằng, chờ lần tới tổ đội thì y nhất định phải đối xử tốt thật tốt với đối phương để tiểu hỗn đản kia ghen ghét vạn phần. Tốt nhất có thể đổi đến đứa nhỏ hiểu chuyện như Quách Chi Hằng, em gái ngoan ngoãn Tần Tích Phong cũng không tồi, hoặc là Thiệu Quân Lăng —— tuy rằng thằng nhỏ này là em trai Doãn Sướng, nhưng Thiệu Quân Lăng giúp đỡ được nhiều lắm.
Nhưng Vương Thần trăm triệu lần không nghĩ tới, người cùng team với y lại là Vưu Lộc Minh!
Giờ phút này, nghe tiếng Vưu Lộc Minh khóc là Vương Thần đau đầu không thôi.
Hoàng Hàn vẫn còn chưa đi, cậu ta đang sứt đầu mẻ trán an ủi Vưu Lộc Minh: “Tiểu Lộc ngoan nào, cậu tốt lắm đấy, em xem này, cậu vừa soái vừa biết ca hát……”
Chờ tiếng khóc của Vưu Lộc Minh từ từ vơi bớt thì Hoàng Hàn vội cầm tay Vương Thần nói: “Cậu à! Tiểu Lộc nhà tôi xin phó thác cho cậu!”
Thấy Hoàng Hàn đầy nước mắt gửi gắm em gái mình làm Vương Thần có chút động tâm, ngay tức khắc nghĩ tới muốn làm cho Tiết Tử Vấn hối hận nên y vỗ ngực đảm bảo với Hoàng Hàn: “Yên tâm, giao cho anh!”
Hoàng Hàn vui vẻ ra mặt, quay đầu nói với Quách Chi Hằng: “Tiểu Quách, chúng ta đi thôi!”
Tiếp theo, Vương Thần trơ mắt mà nhìn Hoàng Hàn và Quách Chi Hằng chạy nhanh như bay qua cầu mất hết mười ba giây, trở thành nhóm đứng đầu. Mọi người ồ lên, sôi nổi chúc mừng hai người bọn họ.
Rốt cuộc cũng đến phiên bọn Vương Thần, Vương Thần cúi đầu nhìn về phía Vưu Lộc Minh, tươi cười ôn nhu kêu: “Tiểu Lộc à ~~ chúng ta xuất phát đi ~~.”
Vưu Lộc Minh ủy khuất mà trừng mắt với y, mếu máo, “Ô oa” một tiếng lại bắt đầu khóc.
Vương Thần: “……???”
Con mẹ nó sao lại thế này! Mình đã làm gì! Tiểu nha đầu này sao lại khóc nữa trời!
Vương Thần cuống chân cuống tay mà xoay hai vòng xung quanh Vưu Lộc Minh, muốn kéo con bé đi. Kết quả Vưu Lộc Minh như bị kéo lên đoạn đầu đài, khóc đến tê tâm liệt phế: “Anh ơi……!!! Ô ô a a…… Em muốn anh cơ!!!”.
Vương Thần ôm đầu ngồi xổm nơi đầu cầu, không dám đụng vào người con bé.
Tiết Tử Vấn ở bên kia thấy cậu mình chật vật liền ôm bụng cười to: “Ha ha ha ha ha……”
Mọi người cũng bị ảnh hưởng bởi Tiết Tử Vấn nên cũng “Ha ha” cười xem kịch vui.
“Tiểu Lộc ơi! Anh ở đây nè! Dũng cảm một chút! Tới đây đi!” Cuối cùng vẫn là Hòang Hàn tự mình làm “Mồi”, mới dụ được Vưu Lộc Minh vất vả đi tới.
Tổ Vương Thần mất hết giây mới đi đến đích, không ngoài ý muốn giành hạng chót.
Khi chọn nhà ở, Hoàng Hàn và Quách Chi Hằng đứng đầu chọn căn nhà sàn xa hoa, Doãn Sướng và Tiết Tử Vấn thì chọn căn nhà trên cây có cái tên lãng mạn “Vỏ ốc”, Lang Cầm Chi và Tần Tích Phong lại chọn căn nhà đá, chỉ còn dư lại nhà tranh và lều trại.
Tần Tĩnh Sơn nhìn qua ảnh chụp, thấy căn nhà tranh khá là thảm thương, nhìn qua không khác gì căn phòng tốt nhất mà Doãn Sướng được phân ở tập đầu tiên, còn căn lều kia thì ngược lại, sạch sẽ như mới. Ở rừng mưa muỗi nhiều, ở nhà tranh phỏng chừng sẽ làm mồi cho muỗi nên Tần Tĩnh Sơn chọn căn lều, nhường nhà tranh lại cho Vương Thần và Vưu Lộc Minh.
Sau đó, nhân viên công tác dẫn bọn họ tới nơi ở mới của mình.
Lúc nhìn thấy căn lều thật sự thì Tần Tĩnh Sơn vui lắm, căn lều rất lớn, bên trong chứa ba bốn người vẫn còn dư chỗ, hơn nữa theo như nhân viên công tác giới thiệu, đây là một căn lều công nghệ cao, bề ngoài nhìn thì bình thường, nhưng nó có máy lạnh ở bên trong.
Có thể có máy lạnh ở nơi nóng bức thế này…… Còn gì tuyệt vời hơn chứ!
Bọn Doãn Sướng và Tiết Tử Vấn ở cách đó không xa, đi hai con đường là tới.
Phân chia xong xuôi thì tổ tiết mục cho bọn khách mời hai tiếng nghỉ ngơi. Thiệu Quân Lăng cũng được Tiết Tử Vấn dẫn tới tham quan căn nhà trên cây kia, đi lên bằng cái cầu thang gỗ, bên ngoài treo chuông gió đan xen, nhìn qua rất là phong tình.
Bất quá, lúc Tiết Tử Vấn mời Thiệu Quân Lăng lên cây thì Thiệu Quân Lăng lại quyết đoán cự tuyệt.
Các nhóm khách mời còn lại nghe được căn lều của Tần Tĩnh Sơn có gắn máy lạnh thì đều sôi nổi đến tham quan, thập phần hâm mộ, mấy đứa nhỏ cũng ra sức ăn vạ Tần Tĩnh Sơn không muốn rời xa.
Thời gian nghỉ ngơi trôi qua, người chủ trì đưa ra nhiệm vụ mới cho bọn họ —— tìm nước.
Nhiệm vụ này tương đối nhẹ nhàng, chủ yếu là để các đồng đội mới làm quen với nhau, cho nên tổ tiết mục không thiết lập qui tắc cạnh tranh gì hết, chỉ cho mỗi người một thùng nước bằng nhựa, bắt bọn họ tự đi tìm nguồn nước để đem về dùng.
Đương nhiên, nhiệm vụ mang nước về thì mỗi nhóm phải tự làm, không thể tìm thành viên từ tổ khác đến giúp.
Mọi người nghe xong quy tắc liền từng người xuất phát.
Doãn Sướng trực tiếp đón Tần Tĩnh Sơn và Thiệu Quân Lăng nói: “Hai người đi theo tớ.”
Tần Tĩnh Sơn: “Có thể cùng nhau đi tìm hả?”
Doãn Sướng nói: “Thì hồi nãy người chủ trì chỉ nói phải tự mang nước về, chứ có nói không thể cùng tìm nguồn nước đâu.”
Hắn nói lời này còn xác nhận với nhân viên công tác bên cạnh, nhân viên công tác gật đầu, tỏ vẻ Doãn Sướng nói không sai.
Tần Tĩnh Sơn vội kéo Thiệu Quân Lăng đuổi theo, có Doãn Sướng hỗ trợ, cô còn cầu gì hơn.
Bốn người làm thành một nhóm xuất phát, Tần Tĩnh Sơn phát hiện Doãn Sướng sành sỏi đi trước dẫn đường cho bọn họ, cô hỏi: “Cậu biết nguồn nước ở đầu à?”
Doãn Sướng “Ừ” một tiếng, bọn họ lúc này đang quay ở rừng cây tự nhiên, muốn tìm nước thì phải tìm đến suối nguồn.
Lúc nãy dọn dẹp xong thì Doãn Sướng đi dạo ở xung quanh, có nghe được tiếng nước chảy qua. Nhà trên cây và lều trại đều nằm ở ngoài trời, nguồn nước hẳn là ở gần nơi bọn họ trú ngụ.
Quả nhiên, đi trong chốc lát thì bọn họ nghe được tiếng nước róc rách.
Tiết Tử Vấn dẫn đầu đi trước nhìn thấy dòng suối thì hưng phấn kêu lên: “Oa, anh Doãn Sướng ơi! Ở đây có một con suối thiệt nè!!!”
Tần Tĩnh Sơn toát mồ hôi nói: “Mình còn tưởng tổ tiết mục bắt tụi mình đi tìm nước là đi tìm vòi nước này nọ thôi à…… Mà sao cậu biết ở đây có nguồn nước hở?”
Doãn Sướng cười cười, nghe tiếng nước, tìm nguồn nước là yêu cầu cơ bản khi đi dã ngoại sinh tồn, loại hạng mục này trước kia hắn và Doãn Đông đều đã trải qua, so với những điều kiện khắt khe kia thì nhiệm vụ lần này của tổ tiết mục chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
————
【 chuyện bên lề 】
So với lều trại có máy lạnh thì ở gần anh mình hơn làm Thiệu Quân Lăng càng cảm thấy an tâm……
Tuy rằng anh mình dạo gần đây hơi quái quái, làm Thiệu Quân Lăng nhịn không được muốn tránh, nhưng thằng bé vẫn hy vọng Doãn Sướng có thể ở trong phạm vi tầm mắt của mình.
…… Cho nên vẫn là đi tham quan chỗ ở của anh một chút thôi!