Edit + Beta: Alice
Bộ não của Thiệu mặt than là google maps thu nhỏ đấy các bác ạ!
Thiệu Quân Lăng tìm được Vương trạch, đẩy cửa vào, nhà cũ im ắng, thằng bé tìm kiếm tất cả ngõ ngách mà người có thể trốn nhưng không phát hiện được ai.
Kỳ quái, nó nghĩ thầm, chẳng lẽ mình giải sai rồi sao?
Thiệu Quân Lăng lại nhìn chung quanh một vòng, chợt thấy trên cái bàn nhỏ đặt cạnh cửa ra vào có một tấm card nhỏ.
Nó đi qua thì thấy trên tấm card là logo của “Siêu cấp sinh hoạt” —— manh mối thứ hai: “Trống to.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
…… Trống to, ở đâu có trống to?
Bởi vì giữa trưa bọn họ mới đến nên không quen thuộc thôn xóm này cho lắm, làm lần này Thiệu Quân Lăng không còn thoải mái bước chân như lần trước.
Nó chưa từng thấy trống to như thế nào, chỉ có thể thành thành thật thật ra ngoài Vương trạch tìm kiếm.
Hơn nữa, hiện tại vì đã biết muốn tìm anh mình phải trải qua những gì nên Thiệu Quân Lăng cũng bắt đầu theo bản năng ghi nhớ các con đường trong thôn cũng như những vật trọng điểm, đặt nền móng cho con đường tìm kiếm.
Tìm mười lăm phút, Thiệu Quân Lăng cuối cùng phát hiện một cái trống to ở cửa Ủy ban thôn, trên đó cũng có một tấm card —— manh mối thứ ba: “Thuyền ô bồng.”
Thiệu Quân Lăng sửng sốt, lúc nãy nơi bọn họ tập kết là quảng trường bên bờ sông, nó nhớ rõ ở gần nơi đó có một con thuyền ô bồng đang neo đậu.
Thiệu Quân Lăng lập tức trở về điểm khởi đầu, kết quả vòng một vòng trở về, Vưu Lộc Minh và Tiết Tử Vấn đứng tại chỗ, vẫn chưa xuất phát.
Ba đứa tiểu quỷ mắt to trừng mắt nhỏ, Tiết Tử Vấn vừa thấy Thiệu Quân Lăng thì vẻ mặt đưa đám chạy tới: “Lão đại đừng đi! Mau giúp tớ nhìn xem đây có ý gì!”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Đối với Tiết Tử Vấn da mặt dày xin giúp đỡ, Thiệu Quân Lăng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cho trợ giúp, nhưng nó vừa đọc giấy giao nhiệm vụ liền ngẩn ngơ, chỉ thấy trên tấm card của Tiết Tử Vấn cũng là “Thuyền ô bồng”!
…… Móa, sao manh mối của bọn họ lại giống nhau thế này?
Thiệu Quân Lăng nhanh trí, lập tức minh bạch: Tổ tiết mục khi dễ nó, cố ý bắt nó chạy vòng vòng!
Nó hung dữ quay đầu lại nhìn đám nhân viên sau lưng —— trừng mắt!
Camera man: “……”
Bất quá Thiệu Quân Lăng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nó hỏi Tiết Tử Vấn: “Tần Tích Phong và Quách Chi Hằng, đi đâu?”
Tiết Tử Vấn chỉ chỉ hai hướng khác nhau: “Hai người bọn họ một người đi đường này, một người đi đường kia.”
Thiệu Quân Lăng gật đầu, xem ra không phải ai cũng bóc trúng nhiệm vụ đầu tiên là “Thuyền ô bồng”, cũng đúng, nếu không tất cả mọi người đều đi tìm thuyền, khẳng định sẽ đụng phải.
Nhưng Tiết Tử Vấn cũng thật ngốc á…… Thiệu Quân Lăng khinh bỉ nhìn nhóc kia một cái —— Cái thuyền ô bồng ở sau lưng mi kìa!? Nửa giờ trôi qua mà vẫn còn đứng ngốc ở đây, thiệt tình.
Tiết Tử Vấn được nhắc nhở, bừng tỉnh đại ngộ nói: “A, thì ra là bảo mình ngồi thuyền!”
Thằng bé xoay người đi hướng bờ sông, Thiệu Quân Lăng cũng không lộ thanh sắc mà đi theo, Tiết Tử Vấn không biết manh mối của Thiệu Quân Lăng giống với mình, còn cho là đối phương muốn chứng thực giúp mình nên trong lòng cảm động vạn phần: Lão đại thật là trượng nghĩa!
Nhưng hai người mới đi đến trước thuyền ô bồng, liền phát hiện Vưu Lộc Minh cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy theo tới đây.
Thiệu Quân Lăng quay đầu lại nhìn con bé, thấy đôi mắt xin giúp đỡ của Vưu Lộc Minh, con bé giơ lên tấm card buồn rầu nói: “Anh Quân Lăng ……”
Thiệu Quân Lăng: “……” Hết đứa này đến đứa kia, học hỏi xin giúp đỡ nhanh lắm cơ!
Nhiệm vụ của Vưu Lộc Minh là “Lu nước”, kèm theo tấm bản đồ.
Xem ra tổ tiết mục không tùy tiện phát nhiệm vụ, mà là dựa vào thực lực của mỗi người, của Vưu Lộc Minh còn có thêm bản đồ nữa.
Thiệu Quân Lăng do dự chớp mắt, quay đầu nói với Tiết Tử Vấn: “Cậu đi trước, tớ dẫn con bé đi tìm.”
Tiết Tử Vấn khâm phục mà dựng ngón tay cái với nó: “Nếu tớ phát hiện anh cậu thì sẽ báo cho cậu nhé!”
Thiệu Quân Lăng ngẩn người, nó không phải là mạnh thường quân gì đâu, nguyện ý giúp Vưu Lộc Minh chỉ thuần túy là muốn nghiên cứu quy tắc trò chơi mà tổ tiết mục che giấu thôi.
Giúp Vưu Lộc Minh tìm được lu nước rồi thì Thiệu Quân Lăng giúp lấy luôn manh mối thứ hai cho con bé, rồi sau đó tập trung nhìn vào, trên đó cũng là ảnh chụp con thuyền ô bồng đó.
Có phải mỗi người bọn họ đều sẽ nhanh hay chậm mà được dẫn dắt tới con thuyền ô bồng đó không?
Thiệu Quân Lăng hồ nghi suy nghĩ rồi dẫn Vưu Lộc Minh trở lại vị trí ban đầu.
Con thuyền vừa mới chở Tiết Tử Vấn qua sông đã quay lại, Thiệu Quân Lăng dắt Vưu Lộc Minh lên thuyền, đầu thuyền là một người đàn ông đội nón lá lái thuyền.
Bởi vì không gian trên thuyền khá nhỏ, camera man không theo lên được nên bọn họ ra hiệu với lái thuyền, để hắn đưa hai đứa nhỏ qua sông trước.
Đầu và đuôi thuyền có gắn hai cái camera mini, người quay phim không lên thuyền cũng sẽ không gián đoạn quay chụp.
Thiệu Quân Lăng vốn tưởng rằng con thuyền này muốn chạy được thì phải dựa vào sức người, không nghĩ tới là chạy bằng điện, chỉ thấy người chèo thuyền ấn cái nút trên bàn điều khiển, thuyền liền “Ong ong” khởi động.
Dọc theo đường đi, Vưu Lộc Minh mới mẻ mà thò đầu ra khỏi mái thuyền nhìn xung quanh, còn Thiệu Quân Lăng cũng là lần đầu tiên ngồi thuyền ô bồng, tò mò mà đánh giá khắp nơi.
Trên thuyền không có đầu mối gì mới, hơn nữa quá trình qua sông rất ngắn, nên mới qua năm phút đồng hồ đã đến bờ sông bên kia.
Tổ quay phim của hai người đã chờ sẵn trên bờ, còn có nhân viên công tác cầm sẵn hai tấm card đầu mối mới chờ bọn họ.
Khi lên bờ, Thiệu Quân Lăng có chút hoảng hốt, nếu là nhận manh mối mới thì còn bảo bọn họ lên thuyền làm gì?
Chỉ là đơn thuần để cho bọn họ thể nghiệm một chút sao?
Hay là……
“!”Thiệu Quân Lăng nhanh trí suy nghĩ, cũng may còn thuyền còn chưa rời đi, lập tức xoay người muốn quay trở về làm cho ra lẽ.
Vưu Lộc Minh thấy nó rời khỏi, theo bản năng mà kêu một tiếng “Anh Quân Lăng ơi”, Thiệu Quân Lăng vẫy vẫy tay với con bé, không quay đầu lại.
Vưu Lộc Minh có chút mất mát, tuy con bé còn nhỏ nhưng đã hiểu một chút thường thức cơ bản. Con bé biết Thiệu Quân Lăng vừa nãy giúp đỡ mình, mà người ta còn phải đi tìm anh của mình nữa, nên nó không thể nào cứ quấn lấy người ta. Vưu Lộc Minh đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, cũng không nhõng nhẽo nữa.
Người chèo thuyền kia thấy Thiệu Quân Lăng trở về, liền giật mình, không lên tiếng.
Trên đầu đối phương đội một cái nón lá thật lớn che hết nửa khuôn mặt, từ chỗ Thiệu Quân Lăng đứng chỉ có thể thấy bộ râu dài của đối phương.
Thằng bé đi qua đó, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn từ dưới lên trên.
Người chèo thuyền đối diện với Thiệu Quân Lăng: “……”
Thiệu Quân Lăng đánh giá hắn trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi: “Anh là, khách mời thần bí hả?”
Người chèo thuyền: “……” Bị phát hiện rồi!
Nhưng muốn để người chèo thuyền dễ dàng thừa nhận mình là khách mời thần bí thì không có khả năng, tổ tiết mục đã dặn dò hắn kĩ càng, phải tận lực đánh lạc hướng bọn nhỏ.
Người chèo thuyền dùng âm thanh ngụy trang phủ nhận: “Không phải.”
Thiệu Quân Lăng mặt vô biểu tình mà nhìn hắn: “Anh gạt người.”
Người chèo thuyền: “……”
Người chèo thuyền: “Chú gạt ai?”
Thiệu Quân Lăng chỉ chỉ mặt hắn, lại chọt chọt tay hắn: “Tuổi có lớn vậy đâu.”
Người chèo thuyền quả thật giả dạng thành người đàn ông trung niên, Thiệu Quân Lăng không biết kĩ thuật hóa trang bây giờ rất tốt, nó nhìn hoài cũng không ra, nghe giọng của đối phương cũng giống với người trung niên, mà khi nó thấy tay của người chèo thuyền thì phát hiện sơ hở.
Tay của đối phương giống với tay của anh nó, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da mịn màng tinh tế, vừa thấy chính là một đôi tay của thanh niên.
Người chèo thuyền trầm mặc một lát, tiếp tục bất động thanh sắc mà ngụy trang nói: “Chú giả thành nhân viên công tác.”
Vừa nói lời này đã lộ thêm một sơ hở khác.
Thiệu Quân Lăng kích động, ánh mắt có chút hưng phấn: “Đừng gạt người, anh không phải nhân viên công tác.”
Người chèo thuyền: “Vì cái gì…… Chú không thể là nhân viên công tác?”
Thiệu Quân Lăng: “Tổ tiết mục, người, mỗi người trông như thế nào, em đều nhớ rõ, trước kia không có anh.”
Người chèo thuyền: “……???”
Người chèo thuyền cái khó ló cái khôn nói: “Chú là mới tới.”
Thiệu Quân Lăng không biết ép hỏi đối phương thế nào, trong lòng có hơi nôn nóng.
Nó yên lặng nhìn đối phương hai giây, duỗi tay xốc nón lá, một phen nắm rớt bộ râu giả.
Người chèo thuyền: “……” Đau quá má ơi!
Thiệu Quân Lăng lại ngồi xổm xuống, chuẩn bị xé cặp râu trên mép.
“Chậm đã!” Người chèo thuyền không thể nhịn được nữa, khống chế tay Thiệu Quân Lăng, rốt cuộc thừa nhận thân phận của mình, “Được rồi, anh đúng là khách mời.”
“Vậy anh còn giả bộ.” Thiệu Quân Lăng trợn mắt, nó biết ngay người này có vấn đề mà.
Khách mời thần bí cảm thấy mình thật thất bại, hồi nãy cũng có đứa nhỏ lảm nha lảm nhảm hỏi một vấn đề, hắn đều lừa dối đi qua…… Đứa nhỏ này từ đâu tới đây?
Hơn nữa, nếu tiểu gia hỏa này sớm nhìn ra sơ hở, vì sao ngay từ đầu còn ra vẻ lễ phép hỏi hắn có phải “Khách mời thần bí” hay không? Làm hại hắn nổi lên tâm tư muốn trêu chọc, kết quả hiện tại, hắn cảm giác mình bị đối phương đùa bỡn nữa chứ!
Hắn buông tay Thiệu Quân Lăng ra, dùng ngữ điệu bình thường hỏi: “Cậu bạn nhỏ, nhóc biết anh là ai không?”
Giọng nói ôn hòa, từ tính, bất luận kẻ nào nghe xong đều sẽ không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Thiệu Quân Lăng lại hồn nhiên không để ý, dứt khoát lưu loát nói: “Không biết, nói ám hiệu.”
Khách mời thần bí: “……”
Thiệu Quân Lăng còn dùng biểu tình hung ác “Còn không thành thật thì lão tử sẽ cắn” uy hiếp hắn.
Khách mời thần bí bất đắc dĩ nói: “Mà trấn cao cương, nhất phái giang sơn thiên cổ tú.”
“Môn triều biển rộng, tam hà hợp thủy vạn năm lưu.” Thiệu Quân Lăng chuẩn xác không lầm nói câu tiếp theo.
Khách mời thần bí: “Đáp đúng rồi.”
Thiệu Quân Lăng không muốn nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp hỏi: “Anh của em ở đâu?”
Khách mời thần bí: “Anh nhóc là ai?”
Thiệu Quân Lăng: “Doãn Sướng.”
Khách mời thần bí: “……”
Khách mời thần bí vẻ mặt rối rắm, biểu tình phức tạp đánh giá Thiệu Quân Lăng trong chốc lát, mới nói cho nó nghe vị trí cụ thể của Doãn Sướng: “Sau khi lên bờ, tìm một nhà treo mộc bài ‘Thính Vũ Hiên’, anh nhóc đang ở đó.”
Thiệu Quân Lăng nhận được đáp án mình cần, quay đầu muốn chạy.
“Này,” khách mời thần bí theo bản năng gọi nó lại, giãy giụa hỏi, “Nhóc không biết anh là ai thiệt hở?”
Thiệu Quân Lăng mờ mịt: “Ai?”
Khách mời thần bí: “…… Chậc, không có gì.”
Thiệu Quân Lăng mới vừa tính toán lên bờ, lại lộn trở lại.
Khách mời thần bí: “Nhóc…… Còn muốn làm gì?”
Thiệu Quân Lăng cẩn thận mà giúp hắn dán râu giả vào, đội nón cho kĩ rồi vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói: “Quách Chi Hằng tới đó, anh giả bộ cho tốt, đừng để anh ta nhìn ra.”
Khách mời thần bí: “…………”
Thiệu Quân Lăng lên bờ, nhìn như không nhìn mấy người nhân viên công tác phát nhiệm vụ, chạy đến “Thính Vũ Hiên”, thuận lợi tìm được Doãn Sướng.
“Nhanh như vậy,” Doãn Sướng vui vẻ nói, “Chưa đến một giờ nữa.”
Hắn hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Chúng em giành hạng nhất đúng không?”
Nhân viên công tác cười gật gật đầu, Doãn Sướng lộ ra biểu tình kiêu ngạo “Em trai nhà mình lợi hại nhất”, bảo Thiệu Quân Lăng kể lại quá trình đi tìm mình.
Thiệu Quân Lăng ngẩng đầu nhỏ giọng tranh công với anh mình: “Em phát hiện khách mời thần bí đó.”
Doãn Sướng: “Hả? Khách mời thần bí là ai?”
Thiệu Quân Lăng sờ sờ cái mũi: “Một anh quái quái nào đó, không quen biết, em buộc anh ta nói ám hiệu, anh ta mới nói cho em.”
Trong lúc này, đám nhân viên công tác đang trốn ở trong phòng đạo diễn đều mắc nghẹn.
“Mễ Tu…… Gặp phải Thiệu Quân Lăng…… Thảm quá thảm!”
“Đau lòng cho cậu ta, nhưng mắc cười qúa……”
“Ha ha ha ha ha……”
————
【 chuyện bên lề 】
Mễ Tu: Tùy tiện lừa ai cũng được, chứ em trai Doãn Sướng là tiểu ác ma á! (〒_〒)