Doãn Sướng sửng sốt: “Nhóc nói cái gì?”
Câu nói của Thiệu Quân Lăng chọc giận Doãn Sướng, mấu chốt là đối phương nói ra quá tự nhiên, giống như là đang nói đến một điều hiển nhiên, làm cơn giận của Doãn Sướng bay tán loạn.
—— hắn ngốc? Ngốc ở đâu?
—— mi ỷ mình có IQ cao thì có thể khinh thường người anh này hay sao?
—— một diễn viên hơn năm năm trong nghề như hắn mà không diễn được vai Tào Phi là sao?
—— còn nữa, tiểu tử này học cái thói này ở đâu? Mình dễ dãi quá không? Từ khi nào tên nhóc này dám dùng thái độ đó nói chuyện với mình vậy hả?
……
Kỳ thật, Doãn Sướng có ánh mắt chọn kịch bản, tuy rằng Thiệu Quân Lăng rất ít khi hỏi đến, nhưng mỗi bộ phim truyền hình và điện ảnh có anh nó đóng thì nó đều xem qua, hơn nữa có mấy bộ Doãn Sướng được khen “Diễn rất hay” hay là “Kỹ thuật diễn tốt”, nó xem đi xem lại khá nhiều lần.
Thiệu Quân Lăng cho rằng kĩ thuật diễn của Doãn Sướng chỉ thường thôi, bởi vì Doãn Sướng thường chọn nhân vật có tính cách khá giống với bản thân, cho nên chỉ cần chuyên tâm hóa vào nhân vật thì sẽ giành được điểm cao trong mắt khán giả.
Chỉ có nhân vật Tào Phi này, Thiệu Quân Lăng không nghĩ là thích hợp với Doãn Sướng. Thiệu Quân Lăng trực tiếp bỏ qua phản ứng của Doãn Sướng, lại hỏi: “Anh đọc kịch bản chưa?”
“Nói về thời niên thiếu của Tào Phi, hình tượng và tích cách khá hay……” Doãn Sướng hàm hồ nói.
Thiệu Quân Lăng vừa nghe Doãn Sướng nói là biết rõ, kịch bản này anh ấy nhận bừa, nhân vật cũng là chọn đại. Bởi vì mỗi lần Doãn Sướng chọn kịch bản đều sẽ diễn thử vài lần ở nhà, có mấy lần còn tìm Thiệu Quân Lăng đối diễn nên nó rất hiểu anh mình.
Nhưng lúc này đây, Doãn Sướng lại không nói rõ, hắn thậm chí phá lệ mà chọn vào đoàn phim tới tận tám tháng, cũng chỉ là vì muốn để mình yên tâm xuất ngoại đây mà.
Loại hành vi đả thương một ngàn địch thủ tự tổn hại bản thân đến …… Không phải ngốc thì là cái gì?
Thiệu Quân Lăng hỏi: “Vào đoàn tận tám tháng lận á, anh có quen không đó?”
Tâm tình khó chịu của Doãn Sướng bị Thiệu Quân Lăng đánh lạc hướng: “Chắc được, cũng không phải ở đó mỗi ngày, có khi sẽ được nghỉ vài ngày đi quay quảng cáo, vả lại Mễ Tu cũng ở đó nên anh…”
Thiệu Quân Lăng ngắt lời: “Mễ Tu cũng ở đó?”
“Ừ.” Doãn Sướng nhíu mày, liếc mắt một cái, “Nói bao nhiêu lần rồi hả, nhóc không được kêu ‘Mễ Tu’ mà phải là ‘anh Mễ Tu’ biết chưa?”
Thiệu Quân Lăng: “…… Anh ta diễn vai gì?”
Doãn Sướng cười nói: “Diễn vai em trai anh, Tào Thực, ha ha.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Thiệu Quân Lăng đoán không sai, vai diễn này là Doãn Sướng tùy hứng chọn bừa để tiễn nó đi.
Kỳ thật, ba tháng trước lúc nhận được lời mời tham gia bộ phim này thì Doãn Sướng đã biết Mễ Tu cũng có mặt, lúc ấy Mễ Tu nhắn tin hỏi Doãn Sướng có hứng thú tham gia hay không, còn nói giỡn là nếu Doãn Sướng đồng ý thì hai người họ sẽ trở thành cặp đôi huynh đệ tương tàn trên phim.
Doãn Sướng lúc ấy không để trong lòng, chỉ là thời gian vào đoàn quá lâu, hắn ngại mình sẽ không quen. Hơn nữa, hắn chưa đọc qua lịch sử Trung Quốc, ngày ngày bận rộn làm hắn không có thời gian để xem kịch bản.
Cho đến nửa tháng trước hắn vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa Thiệu Quân Lăng và Vi Hoành Tuấn ……
Mấy ngày nay, không chỉ có Thiệu Quân Lăng do dự, mà Doãn Sướng cũng đang rối rắm. Hắn suy nghĩ rất nhiều, Thiệu Quân Lăng có chấp niệm như vậy cũng có liên quan đến hình thức ở chung của hai người.
Có thể là Doãn Sướng đã hình thành bóng ma tâm lý khi bị Doãn Đông bỏ lại lúc còn nhỏ, bây giờ đổi thân phận, hắn trở thành gia trưởng, thành diễn viên, mỗi lần hắn chọn công tác đều sẽ suy xét cảm nhận của Thiệu Quân Lăng —— có phải rời nhà lâu lắm không? Có thể làm Thiệu Quân Lăng lo lắng hay không? Có khi nào tạo nên scandal ảnh hưởng xấu tới người nhà hay không? Vân vân và mây mây…
Hắn biết Thiệu Quân Lăng rất tự lập, trong tương lai sẽ ra ngoài sinh hoạt, nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn xem đối phương là trẻ nhỏ, không kịp thời điều chỉnh bản thân.
Gần một năm nay hai người bọn họ sinh ra đủ loại xung đột, còn không phải là bởi vì tự mình tìm tới hay sao?
Nửa tháng này, Thiệu Quân Lăng chậm chạp không quyết định, tạo nên áp lực rất lớn cho Doãn Sướng, hắn sợ đứa nhỏ này sẽ hành động theo quán tính.
Hôm trước nói chuyện phiếm với Mễ Tu, Mễ Tu lại nhắc tới bộ phim《 quyền mưu tam quốc 》, nói vẫn chưa có diễn viên nào được chọn đóng vai “Tào Phi” hết, nghe nói đạo diễn rất vừa ý Doãn Sướng, hỏi hắn có muốn thử xem hay không?
Doãn Sướng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đây là một cơ hội không tồi, vì thế không nghĩ nhiều, đồng ý tham gia.
Thiệu Quân Lăng ngồi ở chỗ kia bỗng nhiên cúi đầu thì thầm: “Chữ đậu trì tác canh, lộc thị dĩ vi trấp. Cơ tại phủ há nhiên, đậu đại phủ trung khấp……”
“Cái gì?” Doãn Sướng không kịp phản ứng.
Thiệu Quân Lăng nhìn về phía hắn nói: “Em trai viết thơ cho anh.”
“Em trai? Nhóc nói đó hả?” Doãn Sướng buồn bực nói, “Ý bài thơ này là gì?”
Hắn từ nhỏ tiếp thu giáo dục Tây Dương, có học ngôn ngữ mẹ đẻ, học trượt tuyết học cưỡi ngựa, nhưng lại không biết gì về lịch sử cổ đại Trung Quốc.
Thiệu Quân Lăng nói: “Tào Thực tài hoa xuất chúng, khi còn nhỏ rất được Tào Tháo yêu thích. Sau khi chết đi, kế thừa vương vị, phế hán tự lập. Bởi vì từ nhỏ bị phân biệt đối xử, nên Tào Phi cảm thấy em trai sẽ uy hiếp đến vương vị của mình, chèn ép em trai nơi nơi, đày em mình đến một nơi rất xa. Vậy còn chưa đủ, có một lần, Tào Phi còn muốn lấy cớ tạo phản giết em trai, nhưng cuối cùng lại cho người ta một cơ hội, nói phải làm một bài thơ trong vòng bảy bước, nếu ông vừa lòng, sẽ tha cho em trai một mạng, cho nên bài thơ này có tên 《 》. Còn hai câu nữa——‘ bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp? ’ ý là, ‘ chúng ta vốn là cùng một mẫu thân, vì sao lại tàn sát lẫn nhau? ’ một là lên án anh trai nhẫn tâm, hai là muốn xin anh mình tha mạng…… Bài thơ này nổi tiếng lắm, tụi em được học ở cấp hai.”
“Sau đó thì sao? Tào Phi có tha không?” Hắn vội vã hỏi.
“Tha, nhưng giáo viên ngữ văn nói, bởi vì Tào Thực mỗi ngày đều lo sợ bị anh mình hãm hại, cho nên không sống được bao lâu.”
Thiệu Quân Lăng sau khi nói xong dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Doãn Sướng, “Anh, người mềm yếu như anh không diễn được Tào Phi đâu.”
Doãn Sướng bất động toàn thân……
Thiệu Quân Lăng thấy hắn sững sờ, liền chạy đi làm việc của mình.
Sau một lúc lâu, Doãn Sướng mới hồi phục lại tâm tình…… Khoan đã, Thiệu Quân Lăng đâu rồi? Thằng nhóc này có đi du học không vậy? Đã trả lời mình đâu chứ!
Phát hiện nhân vật Tào Phi không giống với tưởng tượng của mình, Doãn Sướng vội vàng cầm kịch bản lên đọc.
Bởi vì là phim lịch sử, quả nhiên có nhắc tới tình tiết Thiệu Quân Lăng đã nói, tuy rằng viết không sát với lịch sử, nhưng xác suất không lớn, hơn nữa Tào Phi trong kịch bản vừa lãnh khốc vừa độc ác, Doãn Sướng đọc đến đâu thì tim gan cồn cào đến đó.
Trừ bỏ kịch bản, Doãn Sướng còn tận dụng mọi thứ để bổ sung kiến thức lịch sử cho mình, Lục Linh Quyên đi theo mỗi ngày đều thấy Doãn Sướng vừa xem tài liệu vừa phun tào trên xe bảo mẫu.
“Ông Tào Phi sao lại thế này? Tào Thực yêu thầm chị dâu là không đúng, nhưng chị dâu vô tội mà……”
“Tào Tháo bất công ghê á, nhưng cũng không có biện pháp, Tào Thực giống ổng quá mà……”
“Tào Thực không làm gì xấu mà sao Tào Phi lại trút giận lên đầu người ta……”
“Cái gì? Tào Phi uống say cũng là do ổng hãm hại hả? Cái người gì bụng dạ hẹp hòi quá vậy!?”
……
Không xem thì thôi, xem xong thì bị ngược đả thương nằm trên ghế, hữu khí vô lực hỏi Lục Linh Quyên: “Quyên Quyên, chị nói xem em đổi nhân vật được không?”
“A?” Lục Linh Quyên hoảng sợ, “Em em em muốn đổi? Nhưng chúng ta kí hợp đồng rồi á!”
Doãn Sướng hai mắt vô thần mà nhìn về phía trước, Thiệu Quân Lăng nói đúng, hắn không diễn được Tào Phi……
Đúng rồi, sao Thiệu Quân Lăng hiểu rõ mình thế này?
Lục Linh Quyên ở bên cạnh dỗ dành hắn: “Vì sao muốn đổi hả cưng? Em thấy không hợp hả? Nhưng lúc chúng ta kí hợp đồng, đạo diễn nói thích cưng lắm mà, còn nói ngay từ đầu đã muốn cưng diễn Tào Phi nữa kìa.”
“Đó là lời nói đầu môi đó chị,” Doãn Sướng cười khổ, “Mỗi ông đạo diễn đều nói vậy với em hết á, mà có diễn được hay không thì em biết rõ……”
“Có thể là áp lực lớn quá chăng?” Lục Linh Quyên ngập ngừng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mở túi nói, “Đúng rồi, Diêu tổng gửi cho chị cuốn băng này, nói là phim ba em đóng, cũng là đề tài tam quốc, bảo em rảnh thì mở xem.”
“Ba em có đóng phim tam quốc hả chị?” Doãn Sướng không nhớ rõ.
“Hình như có nguyên nhân gì đó không qua được thẩm tra, cũng không thể chiếu, cho nên người ngoài biết đến không nhiều lắm.” Lục Linh Quyên lấy băng ghi hình đưa cho hắn.
Băng ghi hình? Doãn Sướng tò mò: “Phim này từ hồi nào vậy chị?”
Lục Linh Quyên: “Hình như là mười lăm năm trước, Diêu tổng nói không có lưu trên ổ cứng, chỉ có cái này.”
Buổi tối, Doãn Sướng về tới nhà, ăn cơm xong, thấy thời gian còn sớm liền muốn xem cuộn băng Lục Linh Quyên đưa cho.
Băng ghi hình phải dùng máy chiếu chuyên dụng, mà bởi vì chức nghiệp nên Doãn Đông có đầy đủ thiết bị chiếu phim ở nhà, Doãn Sướng tìm được máy chiếu dưới TV, bỏ băng ghi hình vào, nhưng hắn sờ soạng cả nửa ngày, vẫn không thể khởi động máy.
“Anh đang làm gì đó?” Tiếng Thiệu Quân Lăng vang lên.
“Cái này mở không được vậy ta?” Doãn Sướng buồn bực lầm bầm lầu bầu.
“…… Để em nhìn xem.” Thiệu Quân Lăng ngồi xổm xuống, thử đầu cắm, dịch chuyển máy chiếu, nói với Doãn Sướng, “Anh đến thư phòng lấy giùm em cái hộp đen ở ngăn tủ đầu tiên đi.”
Doãn Sướng mặt đầy dấu chấm hỏi đến thư phòng tìm đồ cho đối phương: “Trong đây có gì vậy? Nặng ghê á?”
“Công cụ sửa robot đó mà.” Thiệu Quân Lăng thuận miệng giải thích một câu, mở ra lấy cái tua vít lớn nhất…… Tay chân nhanh nhẹn mà mở nắp máy chiếu.
Doãn Sướng: “……”
Nhìn sườn mặt của Thiệu Quân Lăng, Doãn Sướng lại nghĩ về gương mặt ngây thơ của thằng bé sáu năm trước, cũng chuyên chú, nghiêm túc đó, chẳng qua khi đó Thiệu Quân Lăng đang chơi lego……
“Hẳn là bảng mạch điện hỏng rồi,” Thiệu Quân Lăng tìm được nguyên nhân, nói, “Nếu anh không vội thì ngày mai em đem vào trường sửa cho.”
“…… Ừ.” Doãn Sướng vốn đang nghĩ hay là mua đại một cái mới cho rồi, ngày mai là giao hàng, nhưng thấy vẻ mặt “Có khả năng” của Thiệu Quân Lăng làm hắn cũng có chút chờ mong.